- Các huynh đệ, lục soát.
Bành Cửu cười dâm dật, có cơ hội bắt nạt đám người đọc sách này làm sao có chuyện vỏ qua, cùng đám bộ hạ từ chỗ ẩn nấp chui ra, đang định tiến hành lục soát thì chợt tái mặt, hắn phát hiện nhân số của đám người Chu Đồng không đúng, gập ngón tay đếm, chỗ này có hai tư người, một đội ba mươi người, thêm đội chính là ba mốt, tức là thiếu mất... Thiếu mất, đúng, thiếu bảy người.
Nhìn cái mặt tái dại của Bành Cửu, Chu Đồng bỗng thấy cái bánh khô cứng ngon vô cùng: - Lão Bành, ngươi toi rồi, đám Vương Hưng đi đường vòng, chắc đã về tới nơi.
Bành Cửu ném xương đi, mặt âm trầm: - Ta đã xem xét rồi, các ngươi không tới chỗ này thì không thể vẽ hết được bản đồ, mang về cũng chỉ có bản đồ tàn khuyết thôi.
- Ha ha ha, mũi tên cuối cùng ta bắn đi chính là phần bản đồ còn thiếu đấy, khi ngươi đang ăn đùi gà dương dương đắc ý thì đám Lão Vương hẳn đã nhận được bản đồ rồi, ngươi đợi xử phạt đi.
Chu Đồng nói xong, đám bộ hạ cười rộ lên phụ họa, tuy bộ dạng thê thảm một chút, toàn thân sưng tím, song tinh thần rất tốt.
Lúc này Vân Tranh đang nướng một con lợn rừng, chuyên tâm một tay xoay que nướng, một tay phết gia vị, mùi thịt tràn ngập sơn cốc, ở khoảnh đất trống cách đó không xa, rất nhiều người áo xanh đang khiêng gỗ, Lãng Lý Cách hung thần ác sát cầm roi đuổi đằng sau.
Đó là phương pháp huấn luyện mà Vân Tranh xem được ở TV, chẳng biết có hữu dụng không, nhưng Vân Tranh tin thế nào cũng tốt hơn phương thức huấn luyện của Đại Tống, hiện tay nướng thịt, đầu nghĩ cách làm sao đem đao, thuẫn, thương, nỏ kết hợp lại với nhau để đối phó với kỵ binh.
Biện pháp của Đại Tống rất đơn giản, đó là dùng trọng thuẫn trọng giáp, có hai thứ này tuy ngăn cản kỵ binh xung kích một cách hữu hiệu, nhưng muốn phản kích thì khó, nên chỉ có nước phơi mặt ăn đòn.
Thịt nướng vừa chín thì Chu Đồng trở về, cởi giày da, thay bằng giày vải nhẹ, tới bên cạnh Vân Tranh, nhìn con lợn chảy mỡ xèo xèo, nuốt nước bọt liên hồi.
- Thong thả, không cần liều mạng, đường đi sau này còn dài, gấp nhất thời không ích gì. Vân Tranh xẻo một miếng thịt cho vào đĩa đưa hắn: - Phải rồi, ngươi đánh bại Bành Cửu sao, giỏi lắm.
- Có gì mà giỏi, nếu một tên quân hán lỗ mãng mà ti chức cũng không lừa được thì chẳng bằng về nhà luôn cho xong, nói gì sau này ra trận đối địch kẻ thù hung hãn gian xảo hơn trăm lần. Chu Đồng ăn liền ba đĩa mới liếm cái mép bóng mỡ: - Chỉ một tháng ngắn ngủi mà sức ăn của ti chức tăng mạnh, trước kia một bữa chỉ ăn một bát cơm, giờ vừa chén bốn cái bánh mà vẫn ăn thêm được, vai nở đùi to, ngực cũng rắn chắc, cảm giác có thể vật chết cả con trâu rồi.
- Đừng có mà bốc phét, chưa nói tới trâu, ngươi đi vật chết một con lợn rừng cho ta xem, vật được ta nướng cho ăn no luôn. Xéo đi, tới giờ tập cưỡi ngựa rồi, kỹ năng này phải luyện cho tốt, dù không thể xung phong đánh trận, chúng ta cũng phải chạy nhanh hơn người khác.
Chu Đồng cười ha hả, tới trường huấn luyện cưỡi ngựa, đó là Oa Ngưu Sơn, trước kia là địa bàn của cường đạo, nay đã thành chỗ huấn luyện, trên núi có một bãi cỏ rộng mênh mông, rất thích hợp cưỡi ngựa.
Đám đồng song người đang tập thể lực, người đang luyện cung nỏ, người cầm đao được Lương Tiếp dạy từng chiêu từng thức, ai nấy đều nỗ lực, người vượt qua được mười năm đèn sách khắc khổ, đều là hạng ý chí kiên cường, đều mong một ngày có thể ra trận giết địch, khôi phục lại đất cũ thời Hán Đường.
Vân Tranh thấy mình thật lạc lõng, thế này không được, thế này không được rồi, xẻo một cái đùi lợn, bọc vào lá, hét lên: - Lần này tới lượt bản tướng chủ cầm quân, tên nào bắt được ta, thưởng cho một con heo nướng.
Cả quân doanh liền sôi sùng sục.
….
Khi Vân Tranh từ trong núi chui ra thì chẳng khác nào người bùn, từ xa nhìn thấy Bành Lễ tiên sinh mỉm cười với mình, xấu hổ lau đi bùn đất trên mặt, chạy tới bái kiến.
- Văn nhân lại phải đi làm việc hạ tiện, cảm giác ra sao?
- Thân xác mệt mỏi, nhưng biết làm sao ạ, sĩ tử đất Thục ta vốn bị người ta khinh thường, triều đình lại tám năm không khoa khảo, ngoài võ quan chẳng còn đường nào khác để đi.
Bành Lễ mỉm cười tát Vân Tranh một cái: - Ta vốn lo các ngươi từ văn nhân chuyển thành quân ngũ, tâm lý không tiếp nhận được, nhưng nhìn các ngươi hăng hái rèn luyện, vi sư yên tâm rồi.
- Toàn thiên hạ đều biết các ngươi ủy khuất, nhưng có đáng là gì, các ngươi văn thân võ cốt, khác biệt lớn với võ quan thông thường, về điểm này các ngươi cứ yên tâm, đám quan văn kia dù kiêu ngạo tới mấy cũng không dám vênh mặt hất hàm trước mắt các ngươi.
- Lão phu đã viết thư lên kinh, đem khó nhọc và ủy khuất của các ngươi truyền bá trong giới sĩ lâm, tin rằng họ sẽ có đánh giá công tâm, điều duy nhất không hay là tên nhóc con ngươi khả năng đã chọc giận hai người, một là Hàn Kỳ, thống soái một vùng, một là Hạ Tủng tham gia chính sự trên triều, ngươi hãy cẩn thận.
- Hàn Trĩ Khuê còn có thể tính là quân tử, nhưng Hạ Tủng thì khó nói lắm, người này từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, nên cực kỳ mẫn cảm với lời châm chọc bên ngoài, ai chọc giận một chút thôi là buông lời bạc ác. Ngươi đúng là cái đứa học sinh tốt, đi tới đâu là đắc tội tới đó, người ta rêu rao ngươi là thiếu niên anh hùng, đem thắng lợi của ngươi ra chế nhạo Hà Tủng, Hàn Kỳ, tuy nói ngươi có phần oan ức, nhưng chuyện có nguồn cơn.
Vân Tranh cười khổ, y diệt cường đạo núi Không Động, tìm được danh sách những kẻ câu kết với chúng, khiến quan viên Hoàn Châu và Kinh Triệu phủ chết như rạ, khiến không ít người ghi thù trong lòng, đùa: - Cũng may học sinh chỉ nhắc tới Hào Thủy, hôm đó mà nói tới Đàn Uyên thì đắc tội sạch với văn võ bá quan rồi.
Bành Lễ tiên sinh muốn cười mà chẳng cười ra nổi, vỗ cái ghế bên cạnh bảo y ngồi: - Đúng là như thế, nếu ngươi nhắc tới Đàn Uyên, không chỉ văn võ trong triều, cả bệ hạ cũng đắc tội, lịch sử đều ghi đó là đại thắng.
- Đúng là đại thắng, học sinh cũng không phủ nhận, giết đại tướng người ta, đuổi người ta chạy một mạch không dám quay đầu, thế mà rốt cuộc lại phải nộp tiền cho địch để giảng hòa, học sinh nghĩ không thông, tướng sĩ tắm máu sa trường, đánh sống đánh chết đổi lấy kết quả như vậy, làm người ta nản lỏng. Vân Tranh hậm hực: - Chẳng trách quân sĩ ức hiếp bách tính thì nhiệt tình, đánh giặc chỉ thích bỏ chạy, vì có hi sinh cũng nghĩa lý gì đâu.
Bành Lễ tiên sinh gõ đầu Vân Tranh một cái: - Đó gọi là bỏ tiền mua bình an, chính sách kỳ thực không hề sai, ngươi có biết trước trận Đàn Uyên đã đánh nhau tốn kém thế nào không? Đại Tống không có năng lực duy trì một cuộc chiến như vậy nữa, đã đánh thắng rồi thì kết thúc thôi, nước Liêu cũng không có tiền, không muốn đánh nữa, nhưng nếu không ai chịu nhún thì sẽ phải đánh tiếp.
- Ngươi có biết tình hình khi đó nguy cấp thế nào không? Chân Tông sợ địch, muốn dời đô về phía nam, Vương Khâm chủ trương rời đô về Thăng Châu, Trần Khiêu thì muốn rời đô về Ích Châu, nói tóm lại không còn tinh thần nữa rồi.
- May mà khi đó thắng được một trận ở Đàn Uyên, đó là nhờ trời cao phù hộ đấy, đánh tiếp e là nguy, bỏ ra 10 vạn lượng bạt, 20 vạn thếp lụa có đáng là gì. Huống hồ tướng sĩ giết chết đại tướng Tiêu Đạt của nước Liêu, ít nhiều coi như thể diện trở về, hòa ước Đàn Uyên là một thắng lợi, bất kể về quân sự hay chính trị đều là thắng lợi, không cho bôi xấu.
Vân Tranh ồ một tiếng tổng kết: - Tiên sinh, tức là Đại Tống ta tác chiến, chỉ cần không mất mặt là thắng lợi.
Lời này tuy khó nghe nhưng Bành Lễ tiên sinh gật đầu: - E là thế đấy.
-Thế thì đơn giản quá, sau này học sinh đảm bảo thành bách thắng tướng quân, đánh trận mang về cho bệ hạ đủ thể diện, đánh không lại thì ném tiền ra để đối phương nhận thua, nói cho cùng thì tiền bạc mới là vũ khí tốt nhất, hữu dụng hơn kỵ binh, trọng giáp nhiều. Bành Lễ tiên sinh lại gõ trán Vân Tranh, không để ý mấy lời tức giận trẻ con đó, ngửa đầu nhìn trời xanh: - Vi sư luôn nghĩ có phải văn chương triều ta có hưng thịnh khiến có sự hiếu võ dần mai một không, một cái chân thì đi sao vững, nếu như Đại Tống có thiên hiểm để thủ, chỉ cần điều một viên tướng dũng mãnh trung thành đi cố thủ, trong nước dùng vương đạo giáo hóa, chỉ cần không có biên họa, thịnh thế rồi sẽ đến. Nhưng nay biên họa liên minh, quan gia ở phủ Khai Phong còn nhấp nhổm muốn chạy, nói gì tới thái bình thịnh thế.