Chương 291: Mang Về Cho Trẫm

Một ông già nằm nghiêng trên giường trải gấm lụa, tay phe phẩy quạt lông ngỗng, một tiểu tỳ quỳ dưới giường khẽ đấm bóp bắp chân, khép hờ mắt ngâm nga bài Mãn Giang hồng: - Nhục Hào Thủy, còn chưa rửa, thần tử hận, khi nào tan! Thơ hay, rất hay, hào khí, hùng hồn, chẳng khác nào cái tát giáng thẳng vào mặt, ha ha ha, Hàn Kỳ Hàn Trĩ Khuê lúc này hẳn đang bị nướng trên lửa rồi, chiến bại ở Hảo Thủy, sáu nghìn tướng sĩ rưới máu sa trường, giờ có người lấy chuyện ông ta chiến bại ra coi như xỉ nhục của nước nhà, cũng không rõ tâm tình ông ta ra sao, liệu có nổi giận giết người không đây? Năm xưa ông ta giết bộ hạ của Địch Thanh cũng có nương tay chút nào đâu.

Người ngồi ở ghế đối diện mặt sần sùi, dáng vẻ thô bỉ, có phần khúm núm nói: - Minh công có quá lo không, người viết bài Mãn Giang Hồng này là sĩ nhân, Hàn Trĩ Khuê có giận cũng chẳng làm gì được người ta, mà người ta nói đâu có sai, trận Hảo Thủy ông ta chiến bại, không hề vu khống, chính bản thân ông ta cũng nói đó là đại nhục trong đời còn gì?

- Dược Xuyên có điều chưa biết, chuyện xỉ nhục này có phân chia mình nói và người khác nói, tự nhận xỉ nhục thì có phần thanh cao, còn người khác xỉ nhục thì không khác gì sờ mông cọp, nói tóm lại, người làm ra bài thơ này thế nào cũng không được yên. Ấy là chưa kể nếu dẫn dắt một chút sẽ liên hệ tới Hạ Tủng, ông ta bị người Tây Hạ đánh bại còn thảm hơn, nếu Hàn Trĩ Khuê chiến bại còn coi là đại xỉ nhục của thần tử, Hạ Tủng sao có thể ngoại lệ?

- Ý minh công là Hàn Trĩ Khuê có lẽ sẽ bỏ qua cho người trẻ tuổi đó, Hạ Tủng thì sẽ hạ độc thủ, chỉ là lấy lớn ức hiếp nhỏ thì đâu phải khí độ tể tướng.

- Khí độ à? Hạ Tủng thì làm gì có khí độ tể tướng.

- Minh công nói cũng phải. Người đối diện thở dài, lão bà Dương thị của Hạ Tủng là bà nương miệng rộng, chuyện nội trạch mà cứ bô bô kể với khắp thiên hạ, làm lộ cả chuyện mẫu thân Hạ Tủng thông dâm với người ta, Hạ gia mất hết thể diện, kể từ đó Hạ Tủng hận nhất kẻ đụng chạm tới vết thương của mình, thiếu niên kia đâu phải đối thủ Anh quốc công Hạ Tủng, e tương lai bị hại chết ra sao cũng không rõ.

Hai người đang trò chuyện với nhau chính là trung thư bình chương sự Giả Xương Triều và Thạch Nguyên Tôn, người này chiến bại ở Hảo Thủy Xuyên bị Lý Nguyên Hạo bắt được, nhưng cho rằng chỉ là kẻ ngu xuẩn vô dụng nên thả về Đại Tống, Hàn Kỳ cực lực muốn xử tử người này, nhờ Giả Xương Triều bảo vệ mới giữ được mạng, nên Giả Xương Triều bảo gì làm nấy.

- Nếu minh công đã hiểu rõ, chẳng lẽ muốn giúp người trẻ tuổi kia? Thạch Nguyên Tôn cẩn thận hỏi:

- Tất nhiên rồi, ngươi là thứ vô dụng, đất trận một cái là chỉ biết bỏ chạy, chạy tới mất luôn cả tiền đồ. Trong tay lão phu thiếu một viên tướng giỏi chinh chiến, Vân Tranh rất có tư chất cầm quân, gan lớn trùm trời, ra tay luôn dứt khoát quyết đoán, trí tuệ không thấp, người như vậy nên trọng dụng. Hay hơn cả là y xuất thân rễ cỏ, chẳng có chỗ dựa, nếu chúng ta đưa tay nâng đỡ, thế nào chẳng cảm kích tận tụy.

Giả Xương Triều khi nói chuyện thích nhắm mắt lại, cho rằng nói thế thể hiện khí độ, lời nói ra cũng giống trải qua suy nghĩ kỹ càng.

Nếu như Bao Chửng nghe thấy bình luận này của Giả Xương Triều sẽ ôm bụng cười lớn, tuy ông ta chỉ gặp Vân Tranh một lần, nhưng tính cách kiệt ngạo bất thuần của y đã để lại ấn tượng rất sâu, muốn dựa vào chút ân huệ khiến y cúi đầu nghe lời thì sai, sai lớn rồi.

… …

Minh Đức điện, hoàng cung Đại Tống, bóng đêm đã phủ xuống, nhưng nơi quan gia làm việc phê duyệt tấu chương vẫn sáng đèn, thái giám Trâu Đồng Minh tránh xa xa cửa chính, cặp mắt cú vụ quét bốn xung quanh, một động tĩnh nhỏ nhất cũng không qua được mắt ông ta.

- Thiếu niên quân, không ngờ y lại muốn một mình nắm giữ riêng một đội quân, chẳng lẽ y cho rằng có được quân chức của trẫm dễ dàng thế sao? Triệu Trinh bóp chặt tấu chương, giọng nói tỏ vẻ cực kỳ ức chế, khuôn mặt vốn tai tái, càng thêm khó coi.

Thống lĩnh Mật điệp ty quỳ dưới đất không dám bình luận, vừa nãy hắn đem cả mật báo của Bao Chửng về, quan gia đọc xong đã chửi bới một hồi, xem ra rất không có thiện cảm với thiếu niên này.

Đi đi lại lại một lúc cuối cùng Triệu Trinh đặt bản tấu của Trương Phương Bình xuống, thở dài: - Nhưng trẫm không muốn đồng ý cũng khó rồi, lần này thật lạ, Trương Phương Bình và Lưu Ngọc Thành lại liên danh dâng tấu, lấy cả từ quan uy hiếp trẫm. Ngươi nói xem, trẫm dù gì cũng là hoàng đế, vậy mà đám người này hơi chút lại từ quan với về quê dưỡng già, hoàng đế như trẫm e rằng nghìn năm hiếm có.

Thống lĩnh Mật điệp ti là cận thần của hoàng đế, nghe hoàng đế oán giận, vội cười nói: - Đó là do bệ hạ thánh minh, ít dùng hoàng luật, hay dùng đạo lý, cho nên thần tử với bệ hạ chỉ có kính phục chứ không sợ hãi, liền thành cục diện thế này. Vi thần thấy không hẳn là xấu, ngược lại Đại Tống ta quốc thái dân an, chính là nhờ bệ hạ có trái tim nhân từ.

Triệu Trinh nheo mắt lại: - Hôm nay ngươi nói nhiều hơn bình thường đấy, sao thế, Hàn Lâm cũng đang bức ép ngươi à? Các ngươi là huynh đệ lâu năm, ngươi thấy lời Hàn Lâm nói có đáng tin không?

- Trong bốn đội hạt kỵ Phong Hỏa Sơn Lâm, chỉ có Lâm là bừng bừng sức sống, thần thông qua nhiều phương diện xác nhận việc làm của Hàn Lâm ở Tây Hạ là xác thực, thực tế tính ra còn nguy hiểm hơn miêu tả trăm lần. Chỉ là có một điểm này vi thần chưa rõ, phủ Ninh Lệnh Ca bị Vân Tranh đánh sập, tức là theo đó mà suy thì sự kiện Thừa Yên Quan cũng do bàn tay y gây ra, Hàn Lâm lại không hề nhắc tới một lời, thần truy hỏi thì ông ta lại trắng trợn nói không biết.

Triệu Trinh ngồi xuống gõ bàn trầm tư: - Hàn Lâm là thế đấy, chuyện tương tự ông ta làm không ít, khi xưa Hàn Lâm làm hộ vệ thiếp thân của trẫm, một lần trẫm thừa lúc Khấu Chuẩn ngủ trưa ở Chính sự đường, lén dùng kéo cắt râu ông ta, Khấu Chuẩn thức dậy vô cùng giận dữ, quyết truy hung thủ, mọi manh mối đều hướng vào trẫm, đến khi tra hỏi thì Hàn Lâm đánh chết cũng không hé răng, đã không thừa nhận cũng không phủ nhận, Khấu Chuẩn đành tự nhận xui xẻo.

- Cho nên nếu chuyện này Hàn Lâm ngậm miệng, thì tám chín phần mười do Vân Tranh làm rồi, đám đạo sĩ nói xấu lão bà của y, còn làm thủy lục đạo tràng cho y, y không nổi khùng mới là lạ, giờ trẫm biết rồi, tên đó giống Hàn Lâm, một lời không hợp là rút đao nói chuyện, chỉ có điều ân uy từ trên xuống, ai cho y cái quyền tùy tiện tước đoạt mạng sống của người khác, chỉ trẫm mới được có quyền đó, Tằng Công Lượng nói không sai, tên tiểu tử này quá vô pháp vô thiên.

- Được, nếu đã vậy ngươi mang ý chỉ của trẫm tới Bao Chửng, phiền ông ấy tới Thục một chuyến, bảo Trương Phương Bình, có thể thành lập thiếu niên quân, tương lai phải là thân vệ hoàng gia, Tiếu Lâm, Hàn Lâm nhập quân giám sát.

- Thế nhưng không thể để Vân Tranh nắm đội quân này được, bảo Bao Chửng đưa y về kinh cho trẫm, một kẻ sở hữu hung khí nhân gian như thuốc nổ, sao có thể tiêu diêu bên ngoài, nếu như y là loại mọt sách như Tằng Công Lượng đã đành, đằng này rõ ràng là kẻ trí dũng song toàn. Mãn Giang Hồng, hừ hừ, đạp nát núi Hạ Lan à? Chỉ e dã tâm con người không thỏa, không chỉ muốn đạp nát núi Hạ Lan đâu, mang y cùng bí phương thuốc nổ về đây, cứ nói thẳng, giao ra thì trẫm quên chuyện Thừa Yên quan, lên kinh ngoan ngoãn cả đời làm thuốc nổ cho trẫm, trẫm cũng không để y thua thiệt quan tước sẽ thưởng xứng công lao của y.

Trời đêm trong mát, không trung bao la như tấm lụa đen, Triệu Trinh xử lý xong chính sự được hoạn quan và cung nga hầu hạ đưa về tẩm cung, tẩm cung hoàng hậu ở bên Phúc Ninh cung, có điều Tào thị có thói quen ngủ sớm, lúc này trời đã khá khuya nên Triệu Trinh không định tới nơi đó nữa, hoàng hậu của mình là người bảo thủ cứng nhắc, người Tào gia đều thế, không lạ.

Đi được vài bước chợt nghe thấy tiếng kẽo kẹt truyền ra từ tiểu viện độc lập bên cạnh tẩm cung hoàng hậu, lúc này đã là nửa đêm canh ba, bốn bề vắng lặng, nên âm thanh đó càng rõ ràng, nhìn về phía đó chỉ thấy ánh đèn le lói rọi ra từ trong ô cửa sổ hẹp, Triệu Trinh lắng tai nghe kỹ, tựa hồ là tiếng máy dệt.

Hơi nhún chân nhìn vào trong, đó là tiểu viện nhỏ, bên trong chỉ có ngôi nhà một tầng, tường loang lổ rêu xanh và dây leo, xem ra không được sử dụng lâu rồi, Triệu Trinh hỏi: - Người ở trong đó là ai?