Chương 284: Mãn Giang Hồng (*)

Hầu Tử và Hàm Ngưu giúp Vân Tranh cởi khôi giáp, Lục Khinh Doanh rơm rướm nước mắt giúp y mặc áo choàng, tiểu phu thê hơn nửa năm xa cách, nhớ nhung vô hạn, lúc này chỉ có thể bóp nhẹ tay nàng một cái, đi tới trước mặt ba vị lão ông và Bành Lễ tiên sinh quỳ xuống: - Vãn bối bình an trở về, vấn an trưởng bối, tiên sinh.

Lục ông gật gù: - Cầm gươm mặc giáp là chức trách của tướng quân, về nhà tử tôn truyền kế là trọng trách, cháu hãy đi giao quân lệnh rồi chúng ta thong thả trò chuyện sau, vẫn còn thời gian.

Bành Lễ tiên sinh đi tới, hai tay đặt lên vai Vân Tranh: - Giỏi lắm, ngươi dọc đường gập ghềnh vẫn giữ bản tâm, đối diện vinh hoa không thay đổi, không phụ công dạy bảo của vi sư. Lần này lập công to, ắt tương lai càng được giao trọng trách nhiều hơn, hôm nay vi sư đặt tự cho ngươi là Trường Sinh, mong ngươi bình an lâu dài.

Ặc, Trường Sinh, tên gì nghe quê một cục, không còn tên gì oai phong văn nhã hơn à, Vân Trường Sinh, Vân Tranh không thích chút nào vẫn phải "dạ" một tiếng đứng lên vỗ vỗ đầu Vân Nhị, rồi đi tới phía Thập lý đình, nơi đó đã dùng màn sa quây lại, Trương Phương Bình đang đứng đợi.

Quân sĩ cởi giáp cũng được tiểu lại đón vào, tức thì bách tính Thành Đô vây kín, bọn họ mang theo những giỏ thức ăn, bầu rượu ngon, cứ vậy nhét vào lòng, vào mồm quân sĩ, reo hò vô cùng nào nhiệt.

Vân Tranh nhìn cảnh đó mà ghen tỵ, một mình ôm cái bụng đói tới chỗ đồng liêu, lại trải qua một loạt nghi thức rườm ra, đợi đọc xong bài văn tế dài lê thê mới được mời ba chén rượu coi như chính thức nhập tiệc, Trương Phương Bình cười hỏi: - Nói đi, dọc đường đã làm gì, trong công báo quá qua loa, nơi này đều là anh kiệt đất Thục ta, cứ nói chớ ngại, là công đất Thục thì phải có lợi thật, đừng ai mơ tưởng tranh giành. Nói tới đó hô lớn: - Người đâu, đổi bát to, hôm nay uống thống khoái, mỗi chiến công uống một bát, xem ai gục trước.

Phủ tôn hào tình bộc phát, mọi người tất nhiên là nghe theo, chuyện đa phần đã ghi trên công báo gửi khắp thiên hạ rồi, Vân Tranh đau đầu nhất là y được gán cho cái “công” giết Lý Nguyên Hạo, lần này giống chuyện y giết sứ giả Tây Hạ ở Thanh Đường, có giải thích không ai tin, Đại Tống cần gây dựng hình ảnh anh hủng khích lệ nhân tâm, công này y muốn từ chối cũng không được.

Khi Vân Tranh kể tới Cao Đàm Thịnh đơn thương độc má phá mười sáu đạo phong tỏa của Tây Hạ, cuối cùng còn thoát khỏi đường phủ Tây Bình trong tình huống toàn thành giới bị, không ai là không hít sâu một hơi, cũng may là nhân vật kiêu hùng như thế đã chết rồi, lần nữa toàn bộ đứng lên cùng Vân Tranh cạn chén.

Trương Phương Bình quay sang bảo Lưu Ngọc Thành: - Thừa lúc Di Lặc giáo ở Tây Hạ hao binh tổn tướng, mau an bài binh mã truy quét, để lâu e rằng tro tàn cháy lại, bọn chúng còn tới ba vị Phật Tử nữa, chỉ cần lợi hại bằng một nửa Cao Đàm Thịnh cũng ghê gớm rồi. Chuyến này Giáp Tử doanh viễn chinh trở về, không hành động nữa, toàn bộ Vĩnh Hưng phó thác vào ông đó, cần trừ ác tận gốc.

- Lần này hưởng nhờ vận khí của Trường Sinh rồi, hiện sào huyện giặc ở Ba Thục chỉ còn đám ô hợp, ti chức điều động đại quân xung quanh lập tường đồng vách sắt, không cho kẻ nào trốn thoát. Lưu Ngọc Thành gật đầu, buông một câu cảm khái: - Bao năm qua đất Thục ta mới được nở mày nở mặt một hồi, để những kẻ nói đất Thục không nhân tài nhìn thiếu niên mười tám tuổi của chúng ta, đủ khiến chúng thẹn chết.

Vân Tranh chắp tay một vòng: - Ti chức dọc đường lập công chỉ là chuyện nhỏ, những điều thấy được ở Tây Hạ, Thanh Đường, Hoàn Châu mới thực sự là được mở rộng tầm mắt.

- Minh công, Tây Hạ lập quốc, đúng là có chỗ độc đáo của họ, tuyệt đối không thể vì lấy được của họ mấy nghìn con ngựa mà xem thường, Một Tàng Ngoa Bàng, Dã Hỏa Hành Xuyên đều là nhân tài một đời, theo như ti chức nghe ngóng được Một Tàng thị vừa lên làm thái hậu cũng là bậc nữ trung hào kiệt.

- Lý Nguyên Hạo đã đánh mất sự anh minh, ông ta tàn bạo, hoang dâm, động chút là giết người, một vị bạo quân như thế tồn tại, chỉ phá hoại Tây Hạ chứ không giúp gì nữa. Ninh Lệnh Ca được truyền thừa từ phụ thân tính tán bạo, nhưng kém về tài năng và tầm nhìn, người này kế thừa vương vị, Tây Hạ cũng không ích lợi gì, bởi thế nếu Một Tàng Ngoa Bàng sớm ổn định Tây Hạ, họ chỉ mạnh lên chứ không yếu đi.

Trương Phương Bình xua tay: - Lời này không hẳn, ngươi không biết Đại Tống ta đối mặt với Tây Hạ gần như đánh là thua, sĩ khí sa sút, lòng dân dao động, cái công lớn nhất của ngươi chính là chấn hưng sĩ khí, khiến Đại Tống ta thêm niềm tin đối địch.

- Chớ nói cái gì Tây Hạ nhân tài lớp lớp, dù chúng lợi hại, chẳng qua cũng trốn trong một góc, vùng tứ chiến khiến bọn chúng mãi mãi không yên ổn, nói gì tới lớn mạnh. Đại Tống ta đất đai bao la, tài nguyên phong phú, nhân tài càng nhiều, giờ chỉ cần ổn định lòng người, chiến thắng tương lai có thể thấy. Có câu, sắt tốt không làm đinh, hảo nam không làm binh, có biết nhờ sự tích của ngươi mà nay tinh anh đất Thục đều muốn tòng quân báo quốc không, công lao này không gì sánh bằng.

- Vân Tranh, chớ nói những lời đề cao kẻ địch, hạ thấp quân ta như vậy.

Bành Lễ tiên sinh lại vỗ tay khen ngợi: - Phủ tôn, có câu biết mình biết ta trăm trận trăm thắng, xưa nay Đại Tống thua Tây Hạ cũng một phần luôn con người ở nơi đó là xứ man di, khinh địch là đại kỵ binh gia, sao không bại. Trường Sinh, ngươi có thể dùng cái tâm sáng đánh giá sự việc, xem ra chuyến đi này tâm tính của ngươi đã thay đổi lớn rồi, vi sư mừng lắm.

- Tiên sinh nói phải, lão phu hổ thẹn. Trước một lão tiên sinh đức cao vọng trọng như vậy, Trương Phương Bình cũng không dám qua loa, chắp tay nói:

Vân Tranh kính Bành Lễ tiên sinh một ly rượu: - Lời tiên sinh giáo huấn, học sinh ghi nhớ mãi trong lòng, Tây Hạ quả thực có nhiều điểm không thể xem thường, bách tính ở đó cũng có người thiện lương, chỉ muốn cả đời vui vẻ chăn thả gia súc. Nhưng cứ nghĩ tới Tróc Sinh quân là học sinh lửa giận ngập lòng, hận không thể ăn sống nuốt tươi đám người đó, trước ngựa ôm phụ nhân, sau lưng chở hàng hóa, coi chuyện cướp bóc giết chóc là trò vui, đến trẻ nít cũng không tha. Y đã uống không ít rượu rồi, cho nên nói tới đó lòng có chút kích động, vỗ lan can hát: - Giận dựng tóc Tựa lan can, Mưa hiu hắt Mắt trừng lên Lớn tiếng hú Lòng khích động Ba mươi tuổi công danh như bụi đất, Tám ngàn dặm đường chỉ mây và trăng. Chờ hưởng nhàn Đầu bạc trắng Buồn xuông nhắc!

Nhục Hào Thủy, Còn chưa rửa. Thần tử hận, Khi nào tan. Cưỡi chiến xa, Đạp nát núi Hạ Lan Đói, ăn thịt rợ Hồ, Khát, uống máu Hung Nô Đợi rồi đây, Thu lại nước non xưa Tạ trời đất

- Hay, cho câu đói, ăn thịt rợ Hồ, khát, uống máu Hung Nô, đó mới là tráng chí thanh niên. Bốn xung quanh tức thì vang tiếng reo hò không ngớt, bầu không khí tiệc mừng công lên tới cực điểm.

- Ngày sau Trường Sinh cưỡi chiến xa, đạp nát núi Hạ Lan, xin cho lão phu vì ngươi dắt ngựa, nhất định đi khắp thành Biện Lương vì ngươi truyền bá công lao. Trương Phương Bình hồ hởi vỗ tay cười lớn, ông ta thích nhất bộ dạng thiếu niên bừng bừng hào khí:

Đám học sinh Cẩm Giang thư viện ngồi ở một cái bàn khác nghe vậy thì đồng loạt đứng dậy, mắt đỏ bừng chắp tay nói: - Chuyện trọng đại như vậy, Trường Sinh huynh sao có thể quên bọn tiểu đệ, bọn tiểu đệ tuy chẳng thể mặc giáp cầm gươm đao, nhưng dũng khí theo đại quân bôn ba vạn dặm cũng có, nam nhi đất Thục muốn thành đại sự phải cùng nhau đồng lòng, một lời đã định, chúng ta cùng lập thành thiếu niên quân mai này cầm quân đại chiến với địch, thu lại đất cũ Hán Đường.

(*) Bài Mãn Giang Hồng của Nhạc Phi, ở đây Vân Tranh đổi nhục Tĩnh Khang thành nhục Hảo Thủy.