Chương 276: Lo Lắng Của Tằng Công Lượng

Khi trời sáng Bao Chửng mới rời hoàng cung, hôm nay không phải ngày lên triều, ông dọc theo Dược Mã Kiều huyên náo ồn ào đi bộ về nhà, trạch viện Bao gia ở ngay bên hoàng thành, nếu như lên triều thì đi vài bước là tới, nếu tới phủ Khai Phong trực thì phải đi qua nửa thành Khai Phong mới tới nơi, nhưng dù đi tới nơi nào, Bao Chửng đều không có thói quen tiền hô hậu ủng.

Bao Chửng không thích sự xa hoa của Khấu Chuẩn, không thích sự phô trương của Hàn Kỳ, từ khi Khấu Chuẩn bị người ta lên án dùng nến quá nhiều, sinh hoạt quá xa xỉ, trong nhà Bao Chửng liền dùng đèn dầu, trừ khi duyệt công văn viết tấu chương mới đốt nến, xong việc là thổi tắt ngay, chuyển sang dùng đèn dầu, khiến cho trên người ông mùi dầu quá nặng. Tằng Công Lượng đều trêu, người ta làm quan đều béo tới mông chảy mỡ, chỉ có Bao công làm quan, toàn thân dầu mỡ.

Người nhà cũng nói không nên như thế, đọc sách dưới đèn dầu rất hại mắt, Bao Chửng chỉ cười cho qua.

Hôm nay về nhà Bao Chửng sai người tới ngõa thị gọi Hà lão trượng chuyên chăm sóc chân tới, tuy chỉ tốn mười đồng, với ông là không mấy khi thấy.

Quan viên Đại Tống bổng lộc cao, Bao Chửng thân là Long Đồ các đại học sĩ, kém tể tướng có một cấp, bổng lộc mỗi tháng tới 240 quan, chưa kể các vải vóc, gạo, củi được cấp theo mùa.

Giống như tất cả quan viên đại tống khác, quan vị trước của ông cũng chưa được bỏ, Bảo Chửng đồng thời còn là tam ti hộ bộ phán quan, Kinh Đông, Thiểm Tây, Hà Bắc chuyển vận sứ, tam ti hộ bộ phó sứ, mỗi một quan chức là thêm một phần tiền lương. Nếu như nói Lão Bao gia tài cả vạn cũng được, Khấu Chuẩn sinh hoạt xa xỉ là từ đó, chẳng cần tham ô cũng giàu có.

Quê ông là Lư Lăng, chẳng phải chốn trù phú phồn hoa, Lão Bao chỉ mùa mười mẫu ruộng tốt để dưỡng lão thôi, số tiền dư ông đem hết đi tài trợ học tử bần hàn ở quê, một nửa số tiền duy trì thư viện Lư Lăng tới từ bổng lộc của Lão Bao.

Tài trợ sĩ tử là thông lệ và truyền thống của sĩ đại phu, cũng là thể hiện sự coi trọng với truyền thừa của thánh nhân, chỉ có sĩ tử ưu tú lớp lớp xuất hiện, mới tiếp tục hình thành chính trị quan văn, chuyện này --- Không thể lơ là.

Lão Bao cho chân vào chậu nước bỏ đầy dược liệu, nhắm mắt hưởng thụ tài nghệ của Hà lão trượng, phải khen ông ta, hai cái chùy nhỏ không ngừng gõ lên chân Lão Bao, hơi đau một chút, nhưng cái cảm giác đau đau tê tê đó làm người ta thả lỏng thể xác lẫn tinh thần.

Qua một lúc mở mắt ra, nhìn thấy Tằng Công Lượng cầm cuốn sách đứng bên cửa sổ, nương nhờ nắng xuân tươi sáng xem rất sách, không biết tới bao lâu.

- Minh Trọng đến rồi, vì sao không ai nhắc lão phu một tiếng? Lão Bao ra hiệu Hà lão trượng lui ra, đứng dậy:

Tặng Công Lượng vẫn xem sách, đầu chẳng ngẩng lên: - Bao công cứ tiếp tục mát xa chân đi, sắp đi xa rồi, không có đôi chân nhanh nhẹn sao được. Tiểu đệ tới đây xem sách một chút, cuốn Thái Bình Ngự Lãm này một quan tam phẩm nho nhỏ không mượn nổi từ hoàng cung, đành tới chỗ ngài xem ké.

Lão Bao cười một tiếng, tiếp tục nhắm mắt hưởng thụ thanh nhàn hiếm có, Hà lão trượng kỳ cọ sạch chân, dùng khăn vải bọc lại, đặt lên cái lò than nho nhỏ, tới khi tấm vải bốc hơi nghi ngút mới tháo khăn ra, bê chậu gỗ khom người lui xuống.

- Ông xưa nay chẳng quan tâm tới chuyện trong cung, sao hôm nay lại tới gấp thế?

Tằng Công Lượng quyến luyến đọc sách xuống: - Đúng thế thật, tiểu đệ luôn cho rằng đại thần quan tâm tới chuyện riêng của hoàng gia là mất thể thống, nhưng phàm chuyện liên quan tới Vân Tranh là phải hỏi cho rõ.

Lão Bao "ồ" một tiếng: - Thế là cớ gì?

Tằng Công Lượng bê một cái ghế ngồi xuống đối diện Lão Bao: - Vì tên tiểu tử này đi tới đâu là thiên lôi giáng xuống tới đó, ở đất Thục thì một tòa đạo quán cao ba trượng bị san thành bình địa, lần này thiên lôi oanh kích thái tử phủ, chẳng lẽ y là ấu tử của Thiên Lôi, đi tới đâu là sấm sét cuồn cuộn.

Lão Bao tiếp tục rót nước pha trà, lát sau mới hỏi: - Ông định minh oan cho đạo sĩ hay kể khổ cho thái tử Tây Hạ, sao lão phu nghe thấy lời ông ẩn chứa lửa giận muôn trượng.

Tằng Công Lượng đứng bật dậy, vẻ mặt kích động: - Tại hạ được xưng là đệ nhất danh gia thuốc nổ, nhưng thuốc nổ do bản thân tạo ra không thể đánh sập được một tòa đại điện kiên cố, không thể khiến phủ thái tử thành đống gạch vụn. Giờ có thiên lôi giáng sấm mãi, Bao công bảo ta làm sao ngồi yên được? Hơn nữa tên tiểu tử đó là thứ vô pháp vô thiên, chuyện gì cũng tùy tâm tùy hứng, lão đạo chẳng qua hàm oan lão bà y, mà y làm nổ tung nhà người ta, giờ y tới Tây Hạ, lại phá nhà người ta, lừa ngựa của người ta. Bao công, một kẻ như thế nắm sấm sét Thiên Lôi trong tay, ngài có ngủ yên được không?

- Nếu y là cái loại lỗ mãng, ta không lo, thứ này quan trọng ở vận dụng mà không phải uy lực, nhưng rõ ràng y vận dụng nó tới xuất thần nhập hòa rồi.

Lão Bao đặt chén trà xuống, thở dài: - Ông muốn lão phu tới Kinh Triệu phủ tra án à, vụ án Thừa Yên quan đã sớm có định luận, hiện giờ lấy gì lật lại? Thời gian cũng đã lâu, muốn tra không dễ. Ngoài ra phủ Ninh Lệnh Ca thì có manh mối đấy, nhưng chẳng lẽ bảo một quan viên Đại Tống tới Tây Hạ tra án?

Tằng Công Lượng chán nản: - Chính vì thế, chính vì là như thế, tên tiểu tử đáng hận đó còn tinh thông đạo làm quan, cho nên mới ngang nhiên giết người không sợ ai tra xét. Ta thậm chí lo cho an nguy của ngài, lần này triều đình muốn dùng năm nghìn quan tiền, một cây phượng trâm mua ba nghìn chiến mã là o ép quá độ, ta lo tên tiểu tử ấy ra tay với ngài.

Lão Bao hơi giật mình: - Làm sao minh trọng biết chi tiết như thế?

- Bao công quên rồi, hoàng đế không có chuyện riêng, huống hồ hôm qua là đầu tiên bệ hạ mở tiệc trong đêm, ầm ĩ như thế sao người ta không chú ý, có lẽ giờ tới nửa kinh sư đều đã biết chuyện.

Lão Bao hết gật đầu rồi lại lắc đầu, cuối cùng buông một tiếng thở dài tiếp tục đề tài trước đó: - Lão phu đi bàn chuyện làm ăn, có trăm phương muôn lối để thương lượng, ông thường ngày chỉ biết đọc sách nghiên cứu chăn dân, đâu hiểu tâm tư thương cổ, sao nói người ta không muốn? Đừng nói là chỉ do ông suy đoán, dù thực sự có thứ ấy, nhưng là của người ta, không trộm không cắp của ai, dựa vào học vấn làm ra, chẳng lẽ ông muốn cướp? Sĩ đại phu Đại Tống chẳng lẽ không cần thể diện nữa à?

Tằng Công Lượng cười khổ: - Bao công, ở Đại Tống giết người giữa đường xem như trang hào hiệp, nhưng tên này mỗi lần giết người đều giết cả một đống, chỉ vì tức giận mà giết người không có gì lạ.

- Y không hề giống người Đại Tống, Bao công, y không giống chúng ta, thậm chí không giống ai hết. Ta bỏ nhiều công sức tìm hiểu lai lịch kẻ này, hồ sơ của Mật điệp ti về y đã chất đống, nhưng không ai biết trước năm Khánh Lịch thứ tư y ở đâu, một câu theo dị nhân ẩn cư học tập là xong việc, đáng nghi, đáng nghi lắm.

Lão Bao nghiêm mặt đưa tay ngăn lại: - Lão phu phải gặp rồi mới đánh giá, dị nhân là gì, là khác người bình thường, từ nhỏ sống tách biệt, tất nhiên khác chúng ta, thánh nhân đã dạy, chúng ta phân biệt một người không dựa vào xuất thân, màu da, mà xem giáo hóa. Kể cả một người tóc vàng mắt xanh từ nhỏ đã học đạo thánh nhân, nhận mình là người Đại Tống, thì lão phu nhận định đó là người Đại Tống, Minh Trọng, ông quá thành kiến rồi.

Thấy Lão Bao lời lẽ nghiêm khắc, Tằng Công Lượng không nói thêm, lấy cuốn sách gài sau lưng ra đặt lên bàn: - Đây là cuốn Võ kinh tổng yếu mới biên soạn, xin Bao công đợi lúc thích hợp giao cho y, nếu y đã có cách làm thuốc nổ tốt hơn, giao cho y xem cũng không hề gì.

Bao Chửng gật đầu, thấy Tằng Công Lượng ủ rũ cũng không khuyên giải, tiễn ông ta đi, sau đó về thư phòng, nhìn cuốn sách trên bàn lẩm bẩm: - Yên càng nhiều hận càng sâu, Minh Trọng không ngờ coi trọng người này như thế, để lão phu xem Đại Tống sinh ra tài tuấn hay nghiệt long.