Chương 267: Mặt Nạ Của Vân Tranh

Chủng Ngạc an bài rất tốt, dọc đường đội ngũ của Vân Tranh được chăm sóc chu đáo, từ trại Hồng Đức, trại Túc Viễn đến trại Ô Lôn đều phái người hộ tống cho tới hết địa hạt của mình, giao cho trại tiếp theo, cứ hộ tống nối nhau như vậy đến khi bình an tới được Hoàn huyện.

Đường đi ở nơi này chia ra làm hai, hướng đông sẽ rẽ sang Nghi Châu, nơi đó có con chó dữ Cái Thiên vương chầu chực, đi thẳng là tới Khánh Dương, nơi đó tiếng là địa phận của Đại Tống, nhưng kỵ binh Tây Hạ có thong dong thả ngựa gặm cỏ cũng chẳng sợ gì.

Cái Thiên vương là chó dữ thì người Tây Hạ là cả bày sói, thế là đội ngũ rẽ sang phía Tây.

Tới được Nghi Châu, cũng chính là Bình Lương, có điều tới nơi mới biết năm nay người ta đổi tên rồi, tên là Vị Châu, mà văn thư của Chủng Ngạc lại ghi là Nghi Châu, cho nên trưởng quan ở nơi này không ngờ lấy cớ là văn thư không đúng, từ chối phái binh hộ tống Vân Tranh.

Quả thực là chuyện nực cười nhất thiên hạ, Vân Tranh vốn muốn giữ tâm tính bình hòa cũng không được nữa rồi: - Đại Tống thiếu chiến mã ra sao ngươi tự biết, nếu như ta xảy ra chuyện, ngươi sẽ bị tru di cửu tộc, nói cho ta biết, vì sao ngươi mạo hiểm tính mạng cả nhà chứ không đưa quân hộ tống ta, chẳng lẽ ngươi là thuộc hạ của Cái Thiên vương?

- Đừng vội cãi láo, tương lai ngươi bị bắt giải lên kinh sư, xem trước mặt các vị tướng công của Chính sự đường, một cái cớ công văn không hợp quy củ có giữ mạng được cho cả nhà ngươi không?

Thanh Giản thành khắp nơi là mật thám của Cái Thiên vương, Nghi Châu chắc chắn cũng thế, hiện giờ chắc chắn có vô số ánh mắt ngầm theo dõi mình.

Có điều Vân Tranh chẳng bận tâm, trước đó đã thương lượng với Chủng Ngạc rồi, cho dù Nghi Châu có phái binh mã cũng không tiếp nhận, vì nói không chừng binh mã này chính là đạo tặc.

- Để bản quan cân nhắc đã.

Viên trấn thủ gầy gò đi vào hậu trạch, Vân Tranh cầm cốc trà của mình uống, trà là do Hầu Tử mang theo, y không uống trà người khác, thói quen này từ thời Thành Đô đã thế, tới quán trà y còn uống trà mình mang theo nữa là, đang lúc nguy cơ tứ bề này càng thận trọng.

Thế nhưng hành vi này với chủ nhà là một loại xỉ nhục, kết quả sự xỉ nhục này không ai ngờ, vị trấn thủ sứ về hậu trạch không nói một lời, treo cổ tự tử.

Tiếng khóc gào náo loạn từ hậu đường truyền ra làm Vân Tranh thở dài, có người làm quan vô cùng vẻ vang, có người làm quan hết sức bi thảm, nếu tài đức không đủ kiểm soát thuộc hạ thì sẽ như vị trấn thủ sứ này, tới giờ Vân Tranh còn chưa biết tên hắn.

Hàm Ngưu ngốc nghếch còn chưa hiểu ra sao, lẩm bẩm: - Thiếu gia, sau này tới nhà người ta đừng uống trà mang theo nữa, đám mọt sách này đầu óc có vấn đề, tên trấn thủ sứ này là điển hình của loại đọc sách tới ngu người đấy.

Hầu Tử nhảy lên gõ đầu hắn: - Ngươi bị ngu thì có, tất nhiên hơn trăm quan binh đương địa đều là đạo phỉ, vị quan này không chỉ huy được chúng, nên mới bày ra cái cớ ngớ ngẩn kia để ứng phó với thiếu gia. Một mặt là triều đình một mặt là đạo tặc, hắn làm gì cũng chết, nên mới tự sát tránh họa cho người nhà.

- Hầu Tử, có tiến bộ, còn Hàm Ngưu... thôi... ngươi là đứa thật thà, cứ giữ tính thật thà đó tới hết đời cũng là phúc rồi. Vân Tranh thở dài đứng dậy viết một lá thư tố cáo, sau đó sai Hầu Tử vào hậu đường in dấu tay vị trấn thủ sứ kia vào, đồng thời bây giờ phải đưa cả nhà viên quan này đi, nếu không họ chết là cái chắc.

Quan lại cả huyện tới nay chỉ có một người ra mặt thì treo cổ tự tử, chứng tỏ những kẻ còn lại đều sợ hãi hàng giặc cả rồi, người bị đẩy ra tức là chưa hàng giặc.

Đạo lý và quy củ ở chỗ này cũng vô dụng, vậy thì Vân Tranh không nói quy củ nữa, đạo tặc thì giết một tên là giúp dân trừ một mối họa.

Nghi Châu thực ra là một cái huyện, mã bộ quân cùng với cung thủ đầy đủ biên chế được 106 người, phòng ngự sứ là một huyện úy, quan chức Đại Tống là vậy, tầng tầng lớp lớp, tới Vân Tranh cũng chưa hiểu, nói tới phòng ngự sứ thì Trương Phương Bình cũng là phòng ngự sứ, nhưng ông ta là hàn lâm đại học sĩ, là quan lớn tòng tam phẩm, thăng lên một cấp nữa là có thể làm phó tể tướng, còn vị phòng ngự sứ này thì chưa tới bát phẩm.

Lúc nãy thì không thấy đâu, giờ tiếng khóc nhà trấn thủ sứ vang lên không bao lâu thì huyện lệnh hùng hổ dẫn quân tới, chỉ mặt Vân Tranh quát: - Mau mau giải trừ võ trang cho bản quan, đợi đưa lên Đề hình ti thẩm vấn.

Vân Tranh lấy quân lệnh do Chủng Ngạc cấp ra: - Dám lại gần đội ngựa trong vòng một trăm bước, giết!

Có lẽ là khuôn mặt thư sinh thanh tú của Vân Tranh khiến người ta đánh giá nhầm tình hình, cho rằng y không dám giết người, đám quân tốt hò hét xông tới, mục tiêu là đàn ngựa đằng sau.

- Giết! Quan niệm thuân thủ mệnh lệnh sớm ăn sâu vào máu Mã Kim Hổ rồi, nhất là mệnh lệnh của Chủng Ngạc hắn tuyệt đối chấp hành không sai một ly.

Khi Mã Kim Hổ giết người trong thành thì Lương Tiếp dẫn hơn 100 người phòng thủ trên con đường rời thành tới núi Không Động, bất kể ai đi qua con đường này là đều bắt hết.

Nhìn đám tù binh sau lưng, Lương Tiếp rất lo lắng, trong một canh giờ mà hắn bắt được hơn ba mươi kẻ vội vàng đi báo tin, có hỏa kế hiệu buôn, có đều bếp quán cơm, có mã phu xa hành, có phó dịch nhà phú quý, thậm chí còn có ba tên sai dịch, có thể nói Nghi Châu đã bị Cái Thiên vương công phá từ lâu rồi.

Vân Tranh dẫn đội ngũ rời khỏi Nghi Châu, ở đó im phăng phắc như nghĩa địa, nhà nào nhà nấy đóng cửa cài then, không ai dám thò đầu ra ngoài.

Mã Kim Hổ thấy mình đánh giá sai Vân Tranh, hắn tắm máu toàn bộ quân doanh Nghi Châu mà không thấy Vân Tranh có vẻ gì là không thích ứng, thầm thở phào, sợ nhất là gặp người lúc cần giết lại không dám giết, làm hỏng việc đại soái nhà mình.

Nơi này nắng xuân chan hòa, cây liễu đang nảy ra những chiếc lá xanh non tơ, có cũng gian nan từ dưới đất chồi lên, nhìn xa xa thấy một khung cảnh đầy sức sống, thế nhưng đó chỉ là bề ngoài thôi, Nghi Châu đã trở thành ổ phỉ rồi.

Chưa có tin tức của đám Hàn Lâm, Vân Tranh không định tiến lên nữa, chọn một vị trí tiện phòng thủ, sai người tẩm dầu vào đuôi ngựa, một khi cục diện vượt khỏi tầm kiểm soát sẽ đốt đuôi ngựa, khiến đám cường đạo không có được gì hết.

Không bị ngựa kéo chân, Vân Tranh dễ dàng dẫn hai trăm người vượt núi, ngựa tuy quý, nhưng mạng bộ hạ của mình còn quý hơn, lần này coi như thất bại, lần sau nghĩ cách khác, người mới là gốc, Thương lão luôn dạy bảo mình như thế.

Ngỗi Minh và Cát Thu Yên mấy ngày qua ở trong xe ngựa của Vân Tranh không được ra ngoài, thi thoảng trong xe lại có tiếng cãi nhau, có điều mau chóng hòa hảo. Chỉ cần họ chịu ngồi trong xe là tốt rồi, Vân Tranh không quản họ làm gì.

Tới giờ cơm tối Ngỗi Minh mới cười hì hì nói: - Vân đại ca, nhắm mắt lại đi, muội có quà tặng huynh đấy.

Thú thực mà nói suốt quãng đường từ Thanh Đường tới Tây Hạ rồi về Đại Tống, nếu không có Ngỗi Minh, suốt ngày chỉ có toan tính mưu mô, Vân Tranh nghĩ mình khả năng điên mất, thế nên vô cùng chiều ý nàng.

Không ngờ Ngỗi Minh đeo lên mặt Vân Tranh một cái mặt nạ, mở mắt ra tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều, tiểu cô nương chỉ khoét hai cái lỗ nham nhở, mặt nạ cũng làm rất sơ sài.

Vân Tranh lấy mặt nạ xuống xem, đó là một cái mặt nạ quỷ làm bằng vỏ cây, chỉ là không biết hai cái răng to tướng từ miệng nhe ra là răng con gì, mình có phải là trẻ con đâu mà đeo thứ này, hỏi: - Sao tự nhiên muội lại nghĩ tới làm mặt nạ cho ta?

- Vì huynh lúc nào cũng phải cười, thấy ai cũng cười, thấy quan viên phải cười, thấy mục dân phải cười, thấy quân sĩ phải cười, thấy người sống cũng cười, thấy người chết cũng cười, muội làm cho huynh cái mặt nạ, để cho huynh được nghỉ ngơi.

Nha đầu ngốc, nói cũng ngốc, Vân Tranh suýt nữa không kìm được xúc động ôm vào lòng, sống mũi hơi cay, đeo mặt nạ lên, quyết định hôm nay không bỏ xuống nữa.

Cát Thu Yên hâm mộ nhìn Vân Tranh xoa đầu Ngỗi Minh với ánh mắt yêu thương trìu mến, té ra lấy lòng một nam nhân đôi khi chỉ cần bằng việc đơn giản như vậy, chẳng cần phải mặc hở hang khêu gợi?