Chương 256: Đường Về

Vân Tranh đương nhiên cũng nằm trong danh sách những người đã chết, nhưng y chẳng giống người chết tí nào, còn đang đá đít Hầu Tử, tên khốn kiếp này không ngờ lại lợi dụng hỗn loạn lấy đi cái yếm của Mạc Di thị, thi thoảng lại lén lút mang ra ngửi, không khác gì tên biến thái.

Phải giáo dục, còn tiếp tục thế này, ai mà biết hắn sẽ làm ra chuyện gì, thoắt cái hai ba năm trôi qua, Hầu Tử lớn rồi, thèm nữ nhân rồi, nhưng làm sao mà trách được, Hoa Nương sai bảo hắn như hầu của mình, hắn suốt ngày chạy qua chạy lại giữa Linh Tê Các và Vân gia, đám kỹ nữ thế nào chả khiêu khích thiếu niên thanh tú khéo mồm này, khi ở Tây Hạ chứng kiến một cảnh bạo ngược dâm dục như vậy, tác động rất lớn tới tâm linh một con người. Đến Vân Tranh cũng phải thừa nhận, Mạc Di thị trong tích tắc trước khi bị đao đâm qua người đã bùng nở mọi thứ đẹp nhất của thanh xuân, có triền miên, thống khổ, sung sướng, tích tắc đó nàng đã đi hết cuộc đời mình.

Và tích tắc đó, cái tên nàng đã đi vào lịch sử, chẳng biết điều này có an ủi được linh hồn nàng chút nào không.

Đế vương háo sắc, đừng nói Lý Nguyên Hạo, ngay cả Đại Tống thái tông hoàng đế cũng có hơn gì đâu, khi sủng hạnh Tiểu Chu hoàng hậu còn thị vệ cung nữ ở bên trợ hứng, còn có cả họa sư vẽ tranh, không biết ông ta muốn dùng bức tranh đó để lại cho con cháu thông điệp gì.

Nhìn hành vi của Lý Nguyên Hạo là có thể biết đế vương hoang dâm tới độ nào, có lẽ nữ nhân quá nhiều, quá dễ dàng nên không còn hứng thú nữa, nên phải dùng những cách bất thường tìm lấy khoái cảm, mong rằng Lam Lam đủ kiên cường chịu đựng sự biến thái của hoàng gia.

Trước kia không hình dung hết được vì sao Ngỗi Minh lại một mực muốn theo mình về Đại Tống, cảm giác nàng sống khá tự do thoải mái, giờ hiểu rồi, chuyện như vậy với mình có lẽ bất ngờ, nhưng Ngỗi Minh không quá bất ngờ nữa.

- Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu là bình thường, tới tuổi của ngươi thích nữ nhân là bình thường, ngươi vừa mắt ai thì bảo ta, nếu chưa thì ta về bảo phu nhân tìm cho ngươi một khuê nữ nhà lành, còn dám làm chuyện này nữa, ta đánh gãy chân ngươi đuổi ra khỏi nhà.

Hầu Tử mặt đỏ như đít khỉ, chuyện bí mật nhất bị Vân Tranh nhìn thấy, xấu hổ cực độ ôm mặt nhảy ngay lên ngựa chạy mất, liên tục ba ngày không dám giáp mặt với Vân Tranh.

Đội xe của Vân Tranh đi một cách quang minh chính đại, ngày cắm cờ quan gia, đêm ngủ ở dịch trạm, ấy là vì tin tức chưa truyền tới được những nơi y đi qua.

Hàn Lâm, Lãng Lý Cách, Tôn Thất Chỉ cùng thợ sơn Đậu Sa trại chuyên môn phục kích tiêu diệt tín sứ tới địa điểm Vân Tranh vạch ra trước trên lộ trình của mình.

Một Tàng Ngoa Bàng hiện giờ hẳn là đã khống chế phủ Hưng Khánh, Lý Nguyên Hạo hôm đó thoát chết, nhưng chưa chắc thoát khỏi đồ đao của hắn ta, tiếp theo đây có lẽ hắn sẽ công bố rằng Lý Nguyên Hạo bị Ninh Lệnh Ca giết, rồi hắn giết Ninh Lệnh Ca báo thù cho chủ, hết sức danh chính ngôn thuận.

Mình có chừng năm ngày, đến khi Một Tàng Ngoa Bàng phát hiện ra mình chưa chết hạ lệnh mới thì mình đã tới Thanh Giản thành.

Tây Hạ vào đầu xuân gió cát không ngừng, rất cả mặt, đi thêm một ngày nữa là tới phủ Tây Bình nơi trú đóng của Tường Khánh quân, từng một thời Tây Bình là đạo phòng tuyến thứ ba của Đại Đường với sa mạc, nay thành đất người, còn phòng tuyến thứ nhất ở đất Hồi Hột xa xăm. Toái Diệp thành, một cái tên thật quen thuộc, nhưng nay nơi đó chẳng sinh ra được thi nhân như Lý Bạch nữa.

Vân Tranh không ghét gió cát, cũng không ghét mảnh đất này, thong thả đánh ngựa đi trong cát vàng mù mịt, lần này về Đại Tống, khả năng lần nữa quay lại rất thấp, đây là gió cát quê hương, nước mắt chảy dài, cát vào mắt thôi, nhiều người cũng thế mà...

Cao Đàm Thịnh cũng đi trong gió cát, nhưng chẳng có nhiều cảm xúc như Vân Tranh, toàn thân ông ta bê bết máu, ba con ngựa cướp được dọc đường nay chỉ còn một, mông vẫn ghim mũi tên, xem chừng nó cũng không trụ được bao lâu, ông ta một mình xông qua mười sáu tuyến phong tỏa, tay trái thõng xuống một cách thiếu tự nhiên, lắc lư theo gió, đó là bị người Tây Hạ đánh trật khớp, không kịp trị thương, nay đi gần trăm dặm đường mới ngừng lại nghỉ.

Nhảy xuống ngựa dùng tay phải dắt con ngựa cũng đang đói khát như mình, nơi này có một tòa thành cổ bỏ ngang, cát đã vùi lấp tới nửa bức tường, Cao Đàm Thịnh nấp sau một bức tường, nối lại khớp, bình thường ông ta làm chuyện này không nhăn mày một cái, hiện mặt vặn vẹo, đưa xương về chỗ cũ ngồi thở dốc, lục lọi túi trên lưng ngựa, lấy ra một cái bánh lớn, một cái túi nước, chia đôi người một nửa, ngựa một nửa, giúp nó rút tên ở mông, may là không nghiêm trọng lắm.

Một người một ngựa dựa vào vào nhau nghỉ ngơi, ba ngày chiến đấu không ngơi nghỉ đã hút cạn sức lực cuối cùng trên người Cao Đàm Thịnh, giờ vừa thả lỏng, không kiên trì nổi nữa.

Đinh đong, đinh đong, chuông lạc đà đánh thức Cao Đàm Thịnh từ giấc mộng, giật mình mở mắt nhìn, chỉ thấy một đội lạc đà đi vào tòa thành đất, định tránh gió cát ở đây, chẳng mấy chốc có ngọn lửa màu quất vàng đốt lên, mười mấy hán tử quây quần bên đống lửa.

Nghe bụng mình sôi ùng ục, Cao Đàm Thịnh liếm cánh môi khô cong, xoa đầu chiến mã: - Đợi thêm một lúc, chúng ta sắp có cái ăn rồi.

Chiến mã phì mũi một cái hưởng ứng.

Ngồi thêm một lúc tích góp sức lực, Cao Đàm Thịnh cầm thương sắt đi trước, chiến mã theo sau, vừa mới rời khỏi bức tường liền bị phát hiện, đây là thương đội người Hồi Hột, người cầm đầu nhìn thấy Cao Đàm Thịnh vắt chéo hai tay trước mặt, dùng tiếng Tây Hạ nói: - Hỡi vị khách không hẹn mà gặp, mời tới uống một chén trà.

- Không vội, lát nữa uống cũng được.

Sau đầu có tiếng vũ khí xé gió, Cao Đàm Thịnh không thèm quay đầu nhìn, đuôi thiết thương kẹp dưới nách thụt ra sau, đâm vào cổ hỏng người đánh lén, lập tức mười mấy người Hồi Hột rút đao vây quanh ông ta, ở sa mạc, thương cổ đôi khi cũng biến thành cường đạo.

- Buông vũ khí đi, bản tọa không muốn sát sinh nữa, chỉ muốn nhờ các ngươi đưa khỏi nơi này.

- Chết đi!

Loan đao loang loáng, cát vàng mùi mịt, Cao Đàm Thịnh như tinh linh bay múa, mỗi động tác tràn ngập mỹ cảm, thiết thương đâm ra thụt vào, máu tươi bùng lên từng đóa hoa đỏ rực, võ công ông ta thực sự đạt tới đỉnh cao của nhân loại.

Chiến mã cảm thụ được chiến ý của Cao Đàm Thịnh, ngửa cố hí vang liên hồi trợ uy, một lúc sau nó được tưởng thưởng bằng cái máng ê hề thức ăn, còn Cao Đàm Thịnh cũng cầm một cốc trà sữa thong thả thưởng thức, trà sữa đun lâu một chút mới ngon.

Cao Đàm Thịnh cũng không giết hết, ông ta để lại bốn người, bốn người Hồi Hột ngoan như chim cút co ro một bên không dám ngẩng đầu nhìn.

Không phải Cao Đàm Thịnh mềm lòng mà là vì ông ta cần người đưa ra khỏi sa mạc này, dọc đường còn phải qua nhiều trạm canh, không có thân phận yểm hộ thì không thoát được.

Phủ Tây Bình ở ngay trước mắt rồi, đó là thành thị lớn thứ hai Tây Hạ, tới nơi đó vẫn còn người Di Lặc giáo, nhìn lại con đường mình đi qua, thương tâm ngập lòng, Một Tàng Ngoa Bàng giết sạch những người không phải người Tây Hạ ở phủ Hưng Khánh, thuộc hạ ông ta dẫn theo bị chặn lại trong thành giết sạch sẽ, chuyện ở phủ thái tử xảy ra quá đột nhiên, ông ta không kịp thông báo cho bộ hạ rút lui.

Di Lặc giáo không phải chỉ có một Phật Tử, mà có tới bốn người, lần này ông ta mượn lực lượng của Bắc Phật và Đông Phật, vậy mà kết cục thế này, trở về còn nhiều chuyện phải xử lý.

Tranh thủ thời gian, Cao Đàm Thịnh nghỉ ngơi một canh giờ rồi dẫn đội ngũ rời đi, nhập quan sớm ngày nào tốt ngày đó.