Chương 251: Lại Là Ám Sát

Đã là tháng ba rồi, nếu lúc này ở Thành Đô thì rau cải đã mọc rất cao, nhưng ở đất bắc thì gió xuân lề mề chưa chịu tới, sông mới bắt đầu tan băng, mặt đất mềm dần, không khí khô hanh cũng trở nên ẩm ướt, mây trắng từ Hạ Lan Sơn bay ra giống từ đụn bông.

Hơn ba trăm kỵ binh chạy thong thả trên đồng cỏ, không cờ, bọn họ đều mặc giáp xích, tay cầm trường mâu, lưng đeo cung tên, đó là đội quân được trang bị tận răng.

Từ phủ Hưng Khánh tới Định Châu thì phải qua hẻm Hắc Phong, nơi này núi cao rừng rậm, đường xá chập hẹp, đội kỵ binh hết sức cẩn thận, phái hơn mười người rời đội ngũ, kiểm tra đường xá phía trước.

Một Tàng Ngoa Bàng ngồi trong chiếc xe ngựa màu đen xì, lòng bực bội, vụ ám sát hai tháng trước để lại quá nhiều hậu quả, tới giờ vẫn không biết do kẻ nào gây ra, nếu như muốn hắn nói ra ai khả nghi, thì nhất định là thái tử Ninh Lệnh ca.

Lý Nguyên Hạo điên rồi, từ khi ông ta vì nữ nhân mà giết đại tướng của mình thì Một Tàng Ngoa Bàng cho rằng ông ta bị điên, chẳng qua là tên điên trí tuệ cao mà thôi. Ninh Lệnh Ca mang dòng máu của tên điên đó, làm ra chút hành động điên rồ như thế chẳng có gì là lạ.

Tháng ba luôn có cát mỏng từ sa mạc thổi tới, chúng giống như nước vậy, chỗ nào cũng luồn lách qua được, ngồi yên một chỗ không cử động chẳng bao lâu là ống tay áo phủ một lớp cát mỏng.

Một Tàng Ngoa Bàng là người Tây Hạ hiếm có thích sạch sẽ, nhìn cát bụi, hắn khẽ phẩy phong thư màu đỏ, đó là thư do muội muối hắn Một Tàng thị viết, vì lá thư này Một Tàng Ngoa Bàng mới mạo hiểm tới phủ Hưng Khánh chứ không phải vì mệnh lệnh của Lý Nguyên Hạo. Một Tàng thị hi vọng nhi tử Lượng Trá có thể thay thế Ninh Lệnh Ca thành thái tử, vì gia tộc, mạo hiểm cũng đáng, vả lại đối phó với tên thô lỗ bốc đồng như Ninh Lệnh Ca chẳng khó, khó là làm sao không khiến Lý Nguyên Hạo chú ý, lão già đó lên cơn cũng khiến người ta đau đầu, lúc tinh minh càng khiến người ta đau đầu.

Xe ngựa an toàn vượt qua hẻm Hắc Phong, khi mọi người vừa thở phào thì bất ngờ trên ngọn núi thấp bên đường mưa nỏ trút xuống như mưa, đám vệ sĩ kinh nghiệm phong phú ngay tức khắc tiếp cẩn xe ngựa bảo vệ chủ nhân, hai tay che mặt, bọn chúng mặc xích sắt, khoảng cách xa như thế, nỏ tiễn không thể xuyên được giáp.

Nhưng bọn họ tính nhầm rồi, nỏ tiễn không nhắm vào bọn họ, mà nhắm vào ngựa, tuy ngựa cũng có giáp xích nhưng không chủ động che chắn được như con người, trúng tên là xùi bọt mép, tiếng ngựa đổ người hét vang náo loạn cả vùng.

- Có độc. Thị vệ trưởng gầm lên phẫn nộ, rút đao chém chết chiến mã ngã gục: - Theo ta lên dốc tấn công chúng.

Cùng lúc đó những kẻ bịt mặt mang chùy xích nặng nề xông tới, người Tây Hạ phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, rút cung tấn công, song vẫn có nhiều kẻ thoát được, hung hãn xông thẳng vào đội ngũ.

Thị vệ trưởng né được một chùy, trở tay chém vào hông đại hán trước mắt, không ngờ kẻ đó đai lưng sắt, đao chém vào keng một cái rồi bật ra, kẻ đó không quay đầu, mượn đà lao vào cái xe màu đen.

Một Tàng Ngoa Bàng ghé qua khe hở nhìn đại hán đó, mày nhíu lại, sao lại là đám lực sĩ Khiết Đan, hắn chiến đấu cả đời, chiến đấu với Tống, Khiết Đan, Thổ Phôn, Hồi Hột, nên rất quen thuộc thể hình chiến sĩ các nơi, dù che mặt cũng không lừa được hắn.

Chùy lớn của đại hán liên tục đánh lên giáp xích của vệ sĩ, phát ra tiếng động kỳ quái, võ sĩ Tây Hạ tuy bề ngoài không hề gì, nhưng nội tạng chấn động, máu mồm máu mũi hộc ra, có người còn bị đánh bay, số còn lại nhanh chóng lấp chỗ trống, dùng trường mâu đối phó với đại hán như thiên thần.

Cuộc chiến vừa mở đầu đã lên tới cao trào, vệ sĩ của Một Tàng Ngoa Bàng không ngừng ngã xuống, nhưng thị vệ trưởng đã kịp tổ chức lại đội ngũ, đám thích khách thương vong nhiều hơn.

Một Tàng Ngoa Bàng cười khẽ, chẳng cần nhìn cũng biết bên mình sẽ chiến thắng, cho tới khi một mũi tên đâm xuyên vách xe, cách hắn chỉ có hai tấc, Một Tàng Ngoa Bàng biến sắc, chỉ có thần tí nỏ đặc chế mới bắn xuyên được thùng xe này.

Trong xe không còn an toàn nữa, Một Tàng Ngoa Bàng nhảy xuống, vừa lúc một ánh hàn quang xẹt qua mặt hắn, nửa mũi đao đâm vào thùng xe, phần chuôi vẫn rung bần bật, như con rắn cố sức đi vào.

Tướng quân Tây Hạ không ai là không trải qua trăm trận, cái chuyện nấp vào chỗ an toàn nhìn bộ hạ đổ máu chỉ có tướng quân người Tống mới làm, chỉ có ẩn trong chiến trường hỗn loạn mới khiến địch không rõ ai là quân ai là tướng, mất đi mục tiêu.

Tên khổng lồ Khiết Đan xông được tới xe cuối cùng cùng đã gục, vết thương toàn thân đang ồng ộc đổ máu, hắn còn chưa chết, mồm há to thở như cá mắc cạn bên bờ.

Khi trường đao của Một Tàng Ngoa Bàng tiếp xúc với kẻ địch, càng thêm chắc chắn về thân phận Khiết Đan của đám người này,nhưng có vài tên khác với đồng bọn, chùy xích quét tới đâu, võ sĩ Tây Hạ gục tới đó, chớp mắt đã có bảy tám người bị đánh gãy xương.

Âm thanh kỳ quái do thần tí nó phát ra khiến Một Tàng Ngoa Bàng không thể tập trung chiến đấu, trên chiến trường, uy lực của bắn tỉa không đáng nhắc tới, nhưng hôm nay thì khác, Một Tàng Ngoa Bàng nhìn thấy một tên che mặt bị nỏ xuyên qua đầu thì thất kinh "có phe thứ ba", mà phe này không muốn bên nào thắng bên nào.

- Rút lui, rút lui. Một Tàng Ngoa Bàng quyết đoán hạ lệnh, xung quanh hắn chỉ còn hơn ba mươi người.

Thấy Một Tàng Ngoa Bàng muốn chạy, kẻ cầm đầu đám che mắt hét lên, số còn lại liền điên cuồng tấn công, hôm nay nhất định phải giữ Một Tàng Ngoa Bàng lại ở đây.

Ngựa đã chết hết, chỉ còn ba con kéo xe mà thôi, Một Tàng Ngoa Bàng vừa nhảy lên ngựa thì một mũi tên xuyên qua vai, thị vệ trưởng vỗ mạnh mông ngựa, hét lớn: - Chạy. Đồng thời đâm một đao vào mông con ngựa, nó tức thì chở lao đi như tên bắn.

Thị vệ trưởng không chạy, cùng thuộc hạ chấn giữ lối vào Hắc Phong cốc, đám người che mặt dù tấn công thế nào cũng không lùi nửa bước.

Thấy Một Tàng Ngoa Bàng đã thoát, đám người che mặt muốn rút lui, nhưng muốn cũng không được, đám vệ sĩ Tây Hạ điên cả rồi, bị đao đâm xuyên bụng không kêu đau đớn ngã xuống mà cứ thế lao tới ôm lấy kẻ địch, để huynh đệ giết kẻ địch dễ hơn, cái chết mới có giá trị.

Tên cầm đầu đá bay võ sĩ ôm chân mình, chỉ một tích tắc lơ là bị trường thương đâm một lỗ lớn ở đùi, chân nhũn ra ngã xuống, hai tay nắm đầu võ sĩ tấn công mình, cổ tay xoay một cái, mặt võ sĩ kia liền chuyển ra sau lưng, hắn vừa gượng đứng lên thì bất bị một mũi tên bắn từ phía trước ra phía sau.

Phụt! Phụt!

Liên tiếp tiếng nỏ vang lên, chiến trường không còn ai đứng vững.

Ba người cầm nỏ xuất hiện lạnh lùng kéo khăn che mặt tên cầm đầu xuống, lộ ra khuôn mặt râu ria của người Hồi Hột, lắc đầu nói: - Không phải Cao Đàm Thịnh.

… …

Vân Tranh sau gần hai tháng nằm bẹp trên giường, hôm nay cuối cùng đã có thể đi lại thoải mái, việc đầu tiên y làm là nhào một mì, sau đó làm bát mỳ thật to, tự phục vụ mình trước, bê bát ăn thật sướng khoái, đang ăn thì Hầu Tử tới thì thầm mấy câu, đặt bát xuống một lúc lại cầm lên ăn tiếp.

Đó là tin tức không hẳn là tốt, có điều Ngỗi Minh công chúa lại mang tới một tin tức rất tốt, Vân Tranh nằm mơ cũng không ngờ, Cao Đàm Thịnh lại tới nhà Ninh Lệnh Ca, tuy nói là tộc huynh của Cát Thu Yên, muốn tới nương nhờ kiếm cái ăn, nhưng còn là ai khác được nữa.

Cát Thu Yên lúc nào cũng nói võ công Cao Đàm Thịnh cực kỳ đáng sợ, miêu tả không khác gì thần tiên, nhưng ở thời đại nỏ tiễn hoành hành, danh tiếng tuyệt tích này, Vân Tranh muốn cho "thần tiên" nếm thử tư vị của thần tí nỏ xem sao, trước kia ông ta hành tung không rõ, giờ hiện thân rồi, thế là tốt.