Chương 235: Thói Quen Cần Có Thời Gian

Mặt trời đã chạm vào đỉnh núi, Hàn Lâm trở về, nhìn thấy Vân Tranh đang nghiêng đầu nghiên cứu bóng của bản thân, còn lẩm bẩm: - Mình vẫn là người, đầu còn chưa mọc ra hai cái sừng dê.

Chẳng hiểu y lảm nhảm cái gì, Vân Tranh cứ hay lên cơn thần kinh như vậy, mới đầu Hàn Lâm còn tưởng lời nói của y có hàm ý xâu xa gì đó, tốn công nghiên cứu một hồi, sau phát hiện ra, vi trí tưởng tượng của y quá phong phú, lắm lúc đầu óc có phần bất thường, đó lại là chuyện rất bình thường.

- Tộc nhân của ngươi đừng ra ngoài nữa, thám tử Thanh Đường rất khó đối phó, ta hai lần suýt bị phát hiện, có điều ta cho rằng Lãng Lý Cách có thể giúp ngươi thăm dò được nhiều thứ hơn, đây chính là công việc của thiết diêu tử.

Lãng Lý Cách đúng là có bản lĩnh, có hắn, trong chu vi ba dặm có mấy cái hang thỏ cũng bị hắn tìm ra được, chỉ là người thảo nguyên không biết che dấu tình cảm, Vân Tranh luôn nhìn thấy thù hận trong mắt hắn, thù hận này nhắm vào Ngỗi Minh công chúa.

Lưu lạc nhiều năm, làm sao lòng không có thù hận, có điều lúc này cần mọi người đoàn kết, nếu mỗi đoàn thể nhỏ của mình mà không khống chế được, tới Tây Hạ chỉ có đường chết.

Cho nên chiều ngày hôm sau Vân Tranh xách vò rượu đi tới cái lều cỏ của Lãng Lý Cách, Tôn thất chỉ cũng đang ở đó, thoải mái ngồi xuống, tu một ngụm đưa vò rượu cho Tôn thất chỉ: - Đừng có giết Ngỗi Minh công chúa, đó là nữ tử tội nghiệp, giết nàng không có tác dụng gì đâu.

Lãng Lý Cách thất kinh nhảy dựng lên, tay đặt lên đao, Vân Tranh tiếp tục quay sang Tôn thất chỉ: - Ngươi cũng không phải là người Hán, cái đầu quạ bù xù của ngươi là để che dấu khoảng trọc giữa đầu, đã sống thảm hại như vậy mà vẫn giữ được phong tục của người Đảng Hạng, rất là hiếm có.

Lần này tới lượt Tôn thất chỉ đứng bật dậy đề phòng.

- Sao tên nào cũng giống nhau thế, bị người ta vạch trần là nổi sung, nghe ta nói hết đã. Vân Tranh thản nhiên vẫy tay, những người này quá đơn giản, thăm dò một chút đã để lộ hết rồi: - Ta chỉ là một tên thư sinh trói gà không chặt, lại không mang theo thân vệ, các ngươi sợ cái gì? Tao ngộ của Dã Lợi Ngộ Khất khiến người ta đồng tình, nhưng bao triều đại chẳng có mấy trung thần được cái kết tốt đẹp, trung thần là dùng để giết, thôi, cái này khỏi nói với các ngươi, các ngươi cũng chẳng hiểu, danh thần dũng tướng chết oan nhiều lắm. Ông ta chết cũng là do đấu tranh, kém trí hơn người thì chết, đấu tranh chính trị thì cũng giống như trên chiến trường, thua trận rồi cũng muốn báo thù?

- Có tâm tư báo thù cho Dã Lợi Ngộ Khất không bằng nghĩ cho thê nhi gặp nạn, không phải coi thường các ngươi chứ thù này hai người các ngươi không báo nổi đâu, đừng trút giận lên nữ tử không liên quan, làm thế các ngươi khác quái gì Lý Nguyên Hạo, tư cách gì mà đòi báo thù.

Vân Tranh thao thao bất tuyệt một hồi, hai người kia cũng dần bình tĩnh lại, chỉ là không cam tâm, Lãng Lý Cách rống lên: - Chuyện của ta không cần một tên Hán gia tử quản, nợ máu phải trả bằng máu.

Tôn thất chỉ không nói, ngồi xuống cầm vò rượu tu ừng ực.

- Lý Nguyên Hạo tự biết mình kẻ thù khắp thiên hạ cho nên vô cùng cẩn thận, các ngươi căn bạn không thể tới gần người ta mời bước, người ta thấy ngươi khả nghi là không cần tra hỏi, phất tay một cái là bị loạn tiễn bắn chết, cho đi đoàn tụ với gia đình.

- Nếu ở thế giới khác cha mẹ ngươi hỏi ngươi sinh nhi tử chưa, hỏi ngươi chết rồi có người tế bái không, ngươi trả lời thế nào?

Tôn thất chỉ đặt vò rượu xuống: - Ngươi không có bản lĩnh giúp bọn ta báo thù, người Tống là đám vô dụng, đừng lảm nhảm vô nghĩa.

Vân Tranh lấy làm lạ: - Ai muốn giúp các ngươi báo thù, còn ngươi, ta mua ngươi về, ngươi là nộ lệ của ta, chẳng qua là không có hứng thú với chuyện nô dịch người khác mới để ngươi tự do, thái độ của ngươi rất không đúng. Nếu các ngươi muốn báo thù đến thế, ta chẳng thèm khuyên nữa, ta cho các ngươi một cơ hội, muốn thành công thì sau này ngoan ngoãn nghe lời ta.

- Cơ hội thế nào, có thể khiến bọn ta tiếp cận Lý Nguyên Hạo không? Con ngươi Lãng Lý Cách co lại:

- Khả năng, dù sao cũng tốt hơn bất kỳ kế hoạch lỗ mãng nào các ngươi định làm, để ta thong thả thao tác, với các ngươi thứ nào quan trọng hơn, giết Lý Nguyên Hạo hay là vì Tây Hạ? Theo lịch sử thì Lý Nguyên Hạo cũng sắp chết tới nơi rồi, nếu có thể lợi dụng được thì tốt, nếu không Vân Tranh cũng chẳng dại, y đủ nguy hiểm rồi, vả lại rất nhiều kẻ phục thù cuối cùng vì đại nghĩa quốc gia làm cảm động, từ bỏ ám sát, có những thứ cứ phải làm rõ là hơn:

- Tây Hạ là gì, quốc gia là gì, gia tộc Dã Lực đã diệt vong, Tây Hạ có liên quan gì tới huynh đệ bọn ta, mỗi ngày ta thức giấc thì chuyện đầu tiên là nguyền rủa cái quốc gia này, tướng chủ, nếu ngài cho ta cơ hội giết Lý Nguyên Hạo, chuyện thành hay không, huynh đệ bọn ta theo ngài cả đời. Tôn thất chỉ vỗ ngực nói:

- Nếu thế không được giết Ngỗi Minh công chúa, nàng ấy chết thì ta cũng phải quất ngựa trốn cho nhanh, sau này cả đời không dám thò mặt ra, cũng tức là khỏi tới Tây Hạ, hiểu chưa?

Tôn thất chỉ và Lãng Lý Cách gật đầu, Vân Tranh mỉm cười bỏ đi, chỉ cần bọn họ bắt đầu phục tùng mệnh lệnh là được, có lần đầu sẽ có lần hai, lần ba, tạo thành thói quen cần thời gian, mà Vân Tranh đang dư dả thời gian.

Vân Tranh cắm trại dưới khu rừng thông đỏ, ở dưới rừng cây xanh quanh năm này mới che đậy được dấu vết con người, chỗ khác cây trơ trụi lá không còn công năng này nữa, nơi này cũng có tầm nhìn rộng, trèo lên đỉnh núi miễn cưỡng nhìn được chiến trường.

Ngỗi Minh công chúa có lẽ là người vui vẻ nhất trong đoàn, nàng dẫn nha hoàn vào rừng bắt những con lửng nhỏ, cả những con hạn thát cũng không bỏ qua, mỡ của loài chuột cỡ lớn đó có công năng trị thương, làm dược cao chữa bỏng.

Mỡ nó thì tốt, nhưng mà thịt thì chưa chắc, nhìn nha hoàn của Ngỗi Minh lột da hạn thát, sau đó đem nướng ăn thì không chấp nhận được nữa, ngăn cản: - Thứ này họ chuột, tuy rằng sạch sẽ nhưng chỉ có hạn, rất nhiều bệnh truyền nhiễm do nó gây ra đấy, không được ăn.

- Nói linh tinh, người Đảng Hạng bọn ta ăn thịt hạn thát cả đời, chẳng ai vì ăn nó mà chết, chỉ có người chết đói thôi. Ngươi còn chưa bao giờ nhìn thấy cuộc săn bắn vào mùa thu, chim ưng bay trên cao, cho săn chạy ở đồng cỏ, ta cầm cung theo trưởng bối trong nhà rong ruổi ở thảo nguyên bao la, thi thoảng chim ưng sà xuống bắt hạn thát, sau đó thả xuống mặt đất cho chết, mọi người sẽ chạy tới, ai lấy được hạn thát là may mắn, sau đó đặt hạn thát lên tảng đá nướng chín, hiến cho đại vương, lúc ấy đại vương chưa thích giết người như bây giờ, khi ta mang thịt tới, đại vương cười lớn bế ta lên, đặt ta trên vai khen ngợi ta trước mặt mọi người..

Nhìn Ngỗi Minh vừa nói mắt vừa ươn ướt, Vân Tranh cũng không ngăn cản nữa, thậm chí còn giúp nàng đi bắt hạn thát.

Vui chơi suốt một ngày, khi mỗi người đều có hai con hạn thát béo múp mới chịu về doanh trại, về tới gần trại, Ngỗi Minh đột nhiên hôn chụt một cái lên má Vân Tranh rồi chạy mất.

Cái mồm đó đầy mỡ, ăn hạn thát xong chẳng chịu lau, không hiểu cái thứ công chúa nào lại ở dơ như thế chứ?

Có một đôi mắt dõi theo bóng dáng vui vẻ của họ, Cát Thu Yên thấy cô đơn vô cùng, thời gian qua tách rời Di Lặc giáo, ở bên cái thương đội lúc nào cũng nhốn nháo đầy sinh cơ này, có nhiều lúc ả thấy chuyện theo đuổi từ trước tới giờ thật ngớ ngẩn vô nghĩa, nhìn họ chẳng hề thấy được sinh linh bị dày vò khổ ải bởi mạt pháp, chỉ có tâm hồn tự do vui vẻ, ngay cả tình huống bốn bề nguy cơ này, Vân Tranh vẫn tìm ra được thú vui nho nhỏ của y, chẳng bao giờ thấy y âu sầu phiền não.

Giờ đây đã tới gần Tây Hạ rồi, vận mệnh càng lúc càng tới gần, thậm chí Cát Thu Yên có lúc yếu lòng muốn xin Vân Tranh đừng đưa mình đi, nhưng ả biết chuyện đó là không thể, Vân Tranh bị Cực Lạc đan khống chế, không thể không nghe lời, ả thấy mình thật đáng thương, hôm đó Vân Tranh hát cho Ngỗi Minh công chúa nghe, ả cũng nghe rõ ràng, trên đời này, đúng là chỉ có nữ nhi là đáng thương.