Chương 222: Thương Cổ Đều Tham Lam (2)

- Mục dân Thanh Đường và tằm nông đất Thục giống nhau, môi hở răng lạnh, tằm nông trong Thục không có tiền thì không mua nổi đồ bạc mỹ lệ của Thanh Đường, cũng không dùng nổi những tấm thảm ấm áp của Thanh Đường, với Thanh Đường mà nói đây cũng là một loại đả kích.

- Dọc đường Vân Tranh tới đây, chém giết liên miên, tuy may mắn qua được, nhưng vô cùng kiệt quệ, từ lúc bước chân tới đất đai của Thanh Đường mới thở phào nhẹ nhõm, nơi này không khác gì bước vào thiên đường nhân gian, tất cả là do tầm nhìn xa trông rộng của phụ thân thế tử mà có.

- Vì sao phụ thân thế tử lại hoan nghênh thương cổ bốn phương tới Thanh Đường như vậy, thứ nhất là vì thu thuế, có thương thuế sẽ giảm được gánh nặng của mục dân, muốn có nhiều thương thuế phải có nhiều thương nhân, rõ ràng Thanh Đường đã làm được điều này.

- Nơi này có ngựa tốt, có len sợi, có lông cừu, có thảm, đồ bạc, đao kiếm cung nỏ, đều là thứ Đại Tống rất cần, nhưng vấn đề cũng phát sinh, nếu như Thanh Đường chỉ sản xuất thật nhiều, sau đó đổi thành tiền đồng và bạc thì rất không ổn, thế giới này tiền là thứ hữu dụng nhất, cũng vô dụng nhất. Vân Tranh vừa nói vừa lấy từ trong lòng ra hai đồng tiền: - Đây là tiền Đại Tống, phát hành năm Khánh Lịch thứ hai, và đây là tiền đúc từ thời thái tổ, thế tử có thấy gì không thỏa đáng không?

Đổng Chiên cầm năm đồng tiền lên xem kỹ, nghi hoặc trả lại: - Không thấy gì khác biệt.

Vân Tranh sai Hầu Tử dùng đao chém hai đồng tiền ra làm đôi, chỉ giữa đồng tiền: - Bí mật không phải ở bên ngoài, mà ở bên trong, tiền thái tổ đúc sáu phần đồng, bốn phần trì, đôi khi đồng chiếm tới bảy phần, ở Đại Tống gọi là tiền thái tổ, một quan tiền thái tổ đổi được một lượng hai tiền bạc. Rồi lấy đồng tiền Khánh Lịch: - Tiền này hàm lượng đồng chỉ có ba phần, trì bảy phần, ở Đại Tống gọi là tiền trì, một quan chỉ đổi được tám tiền bạc.

Đổng Chiên nghe thế thì mặt âm trầm, bảo Quỷ Chương bỏ tiền trong túi hắn ra, chém một cái làm đôi, chém liền mười đồng, phát hiện đều là tiền trì.

- Thế tử hẳn hiểu ý Vân Tranh rồi, ngài đem không biết bao nhiêu hàng hóa tốt đi đổi lấy thứ tiền xấu này về là lỗ lớn. Cho nên Vân Tranh muốn chúng ta thay đổi phương thức giao dịch, dùng đồ đổi đồ, nói thực, ti chức rất thích ngựa Thanh Đường, biết đây là thứ liên quan tới gốc rễ quốc gia, không dễ dàng trao đổi mua bán, nhưng vẫn muốn có một ít, không biết ý thế tử ra sao?

- Chúng ta tuy lần đầu gặp nhau, nhưng ta thích sự thẳng thắng của ngươi, thương cổ tới đây giao dịch nhiều, nhưng chưa ai nói với ta những điều này. Đổng Chiên nghiêm túc nói: - Nếu như ngươi đã biết không thể tùy tiện trao đổi ngựa, ta đồng ý cho phép ngươi được bắt đầu mua bán trên thảo nguyên, chỉ cần ngươi không mua khải giáp và vũ khí là được. Trí tuệ của ta không đủ phán đoán lời của ngươi thật hay giả, nên ta phải về hỏi phụ thân và trưởng lão mới quyết định. Nhưng có một điểm này phải nói rõ, khi nộp thuế ngươi phải nộp tiền đồng và bạc trắng, dù là tiền xấu hay tiền tốt, thì Thanh Đường đã sử dụng nó nhiều năm rồi, không thể tùy tiện thay đổi.

Thiếu niên này không tầm thường, ở cái tuổi mười sáu dễ dàng kích động ấy vẫn có thể nghe hết mình trình bày, chuyện không hiểu thì về thỉnh giáo trưởng bối, không dễ dàng, xem ra Giác Tư La có người kế thừa rất tốt: - Vậy Vân Tranh đợi tin mừng từ thế tử.

Đổng Chiên đứng dậy: - Ta ghét nhất bị lừa, niềm tin của ta chỉ có một lần thôi, nếu ta phát hiện ngươi lừa ta, ta sẽ lấy đầu ngươi. Nói xong cùng Quỷ Chương đi luôn, không thèm nhìn những món quà hoa lệ mà Hầu Tử đưa lên, huýt một tiếng sáo, đám bộ hạ đang ăn uống cũng vứt lại đó, tung mình lên ngựa, hướng tới phía sâu trong thảo nguyên, lều của cha hắn ở ngay bên sông Hưởng Thủy.

Vân Tranh trầm ngâm suy nghĩ một lúc, bảo với đám Hầu Tử, Bành Cửu: - Bắt đầu giao dịch được rồi, mỗi món đều phải ghi chép lại rõ ràng, nhớ kỹ, tuyệt đối không được lừa mục dân, nếu không xử theo quân pháp.

Thế là cái chợ lâm thời vốn đã náo nhiệt lại càng thêm náo nhiệt, Vân Tranh còn tổ chức một hoạt động khuyến mại chưa từng có ở thời đại này, y bắc một cái chảo lớn rán bánh và quẩy, mục dân nào hoàn thành giao dịch có thể tới nhận bánh miễn phí.

Không ngờ mục dân lại cực kỳ thích bánh rán và quẩy rán, nếu như rưới thêm ít mật ong lên thì nhìn bọn họ ăn cũng thấy chua xót, chỉ là cái bánh làm từ bột mì thôi mà.

Nhưng Vân Tranh chua xót chẳng được bao lâu, mặt y dần đen như đít nổi, bánh rán được ưa chuộng ngoài dự liệu, người xếp hàng ở chỗ đợi giao dịch tơ lụa và các loại hàng hóa còn không nhiều bằng chỗ phát bánh miễn phí của y, thậm chí bọn họ không đợi trao đổi hàng để nhận bánh miễn phí mà muốn trực tiếp trao đổi bánh với Vân Tranh, vì một rổ bánh rán mà họ sẵn lòng lấy cả những tấm thảm tuyệt đẹp ra đổi.

Sau khi phát hiện ra điều này, Vân Tranh thực sự không biết phải nói gì, con bà nó, mình tới đây để bán tơ lụa cơ mà, có phải bán bánh rán đâu, ở Diêm Quan trấn đúng là mua rất nhiều bột mì, nhưng không phải để bán.

- Huynh đệ, bánh rán không đáng giá một tấm thảm, cũng không đáng giá một tấm da trâu, thậm chí một tấm da dê cũng giá trị hơn cái bánh này nhiều, ta làm bánh rán không phải để bán... Ta không bán bánh, thật đấy, mọi người đi xa tới đây giao dịch nên ta làm bánh cho mọi người ăn vui miệng thôi. Vân Tranh toát mồ hôi, lấy mấy cái bánh đổi tấm thảm to thế kia thì chưa nói sét đánh chết, lương tâm cũng cắn y chết, mà làm đủ số bánh rán có giá bằng tấm thảm thì y cũng gãy tay luôn, một tấm thảm lông cừu này ở Thành Đô quý cực kỳ, giá gấp ba bốn lần tấm lụa cùng cỡ:

Cát Thu Yên cười tới không đứng vững nổi nữa rồi, tuy ả ở trong trướng bồng không dám ra ngoài, nhưng hai phó phụ đem toàn bộ chuyện ngoài kia nói cho ả biết, nên nhìn thấy Vân Tranh luống cuống đứng bên chảo mỡ hoa chân múa tay giải thích liền thấy vô cùng vui vẻ.

Mục dân rất hào sảng thẳng thắn, họ đã ăn bánh rán Vân Tranh làm là nhất định đem đồ mình mang theo tặng lại cho y, cơ mặt Vân Tranh giật liên hồi, sớm biết thế này tới thảo nguyên mở quán ăn cho rồi, còn kinh doanh khỉ gì nữa.

May mà bộ hạ của Đổng Chiên đã tới, giao cho Vân Tranh một tấm mộc bài, đây là lệnh bài cho phép thông thương, thấy quan viên này còn có kiến thức biết tiếng Hán, Vân Tranh tranh thủ nhờ hắn nói với mục danh, đổi ít vật tư mùa đông, tơ lụa, đừng đổi bánh rán, thứ này để hai ngày là mốc.

Thủ pháp quản lý bách tính của quan viên Thanh Đường rất nhanh gọn dứt khoát, một trận roi quất xuống là mục dân liền ngoan ngoãn nuốt nước bọt nhìn bánh rán vàng ruộm, ngoan ngoãn đi đổi ít muối, ít công cụ, ít gạo trắng rồi hoa tiêu rồi mới tính tới đổi ít vải vóc hiến thần linh.

Thế là Vân Tranh cuối cùng cũng có thể thở phào rồi, thấy trên mâm còn dư vài cái bánh, nhét vào tay mấy đứa bé rồi chạy cho nhanh, không chịu nổi ánh mắt như đứa bé đòi mẹ cho bú của mục dân.

Chỉ cần ngươi chân thành nỗ lực, ở đâu cũng có thể kết bạn, Vân Tranh nhanh chóng được mời tới ngồi giữa đám mục dân, cố chịu đựng mùi khai của dê, nghe mục dân ca hát, y rất thích bài ca dao thuần phác của thảo nguyên.

Cô nương xinh đẹp ở đỉnh núi Nàng tiến một bước bằng trăm con ngựa Nàng lùi một bước bằng trăm con dê Mùa đông nàng ấm hơn mặt trời Mùa hè nàng mát hơn mặt trăng

Toàn thân nàng hương hoa ngào ngạt Ong mật thành đàn bay quanh nàng Dân gian mỹ nữ vô số Chỉ nàng mới xứng với đại vương Đại vương Cách Tát Nhĩ đi phương bắc Nàng ở trong phòng có một mình