Chương 217: Cái Lưỡi Không Xương

Cao Đàm Thịnh chưa trả lời, Cát Thu Yên đã không nhịn được nữa, chỉ mặt Vân Tranh nói: - Đám quan viên Đại Tống các ngươi chỉ biết mồm mép, có con đường đế vương nào không do huyết nhục trải nên, không phải đợi chiến thắng rồi dùng mấy câu nói đẹp đẽ ghi vào sách mà có thể xóa bỏ tội lỗi. Một bên giết chóc, một bên vỗ về, đó là đại trí tuệ của Phật Tử. Nếu không vì sao Vương Tắc, một hậu duệ tướng môn lại theo Phật Tử, ngươi là ếch ngồi đáy giếng mà dám chỉ trích Phật Tử sao?

Cao Đàm Thịnh nhắm mắt đọc một đoạn Kim Cương kinh, làm Cát Thu Yên đang phẫn nộ tĩnh tâm lại, lui sang bên, rất lâu sau mới nói: - Vậy ngươi nói xem phải làm thế nào? Nếu có lý, bản tọa cho ngươi mang bộ hạ và hàng hóa rời đi, sau này không tìm ngươi gây phiền toái nữa.

Đánh động được ông ta rồi, vậy là thành công một nửa, nhưng Vân Tranh vẫn không dám lơi lỏng, nếu không công sức sẽ trôi theo dòng nước hết: - Các vị ngay từ đầu đã sai rồi, tác dụng của tông giáo là nằm ở tâm linh, mà tâm linh của người Hán quá tạp, hay theo ngôn ngữ Phật gia các vị là vẩn đục, thay vì tốn công thanh lọc tâm linh, vì sao không kiếm người tâm linh thuần khiết hơn, con người càng đơn giản thì tâm linh càng thuần khiết, nhìn xem người Thổ Phồn, Hồi Hột sùng bái thần linh tới mức nào, vì thần phật không ngại hiến dâng toàn bộ gia sản, vì thần phật không ngại hiến lên huyết thân.

- Di Lặc giáo thích hợp nhất là tạo nên một quốc gia chính giáo hợp nhất, người đứng đầu là giáo chủ mà không phải là hoàng đế như quốc gia hoàng quyền, nếu không khi ngài lên làm hoàng đế, sẽ phát hiện tông giáo là chướng ngại lớn nhất của quốc gia. Rồi khi tông giáo và hoàng quyền xung đột, ngài có ra tay để chỉnh đốn tông giáo được không?

- Phật Tử, ngài đừng nhíu mày, hãy nhìn lại lịch sử, người dựa vào tôn giáo lên ngôi không ít, nhưng có mấy người lên ngôi rồi còn tiếp tục để tôn giáo hưng vượng? Bọn họ càng hủy diệt tôn giáo điên cuồng hơn hoàng đế trước, ngăn chặn người khác học theo mình.

- Tâm của người Hán không thuần tịnh, cho nên các vị dù nỗ lực thế nào cũng không truyền bá được giáo nghĩa của mình, nên mới càng ngày càng đi vào cực đoan tìm giải thoát, không thể được, chuyện này tuy hiệu quả nhất thời, có thể chớp mắt như dông bão cuốn cả thiên hạ đi, nhưng không thể lâu dài, bản chất con người là cầu sinh, không phải cầu tử.

- Đó là nguyên nhân vì sao Vương Tắc chỉ cầm cự được sáu mươi lăm ngày, dựa vào một đám người chỉ biết giết chóc làm sao giữ nổi thiên hạ? Lưu Bang bao lần thất bại, Lý Uyên bại thất bại bao lần mới thành công? Muốn có được thiên hạ, không thể trong một sớm một chiều, mà phải có quyết tâm gặp thất bại không sờn lòng, đám cường đạo kia làm được không? E là thất bại một lần đủ khiến chúng tan đàn xẻ nghé.

- Tại hạ kiến nghị Phật Tử lần này cùng kết làm đồng minh tới Tây Hạ một phen, nếu như Lý Nguyên Hạo đã chết, Di Lặc giáo sẽ có mảnh đất mới gây dựng lại từ đầu, chỉ cần tiến vào cao tầng Tây Hạ, các vị sẽ có phần thắng rất lớn.

Cao Đám Thịnh nhắm mắt không nói, không cách nào đoán ra được suy nghĩ của ông ta trên khuôn mặt thanh vắng tựa như trăng đó, Vân Tranh chỉ biết thấp thỏm đợi kết quả.

- Quốc gia chính giáo hợp nhất ngươi nói rất đáng suy nghĩ, chừng đó thôi bản tọa có thể tha mạng cho ngươi rồi, vì sao ngươi còn kiến nghị bản tọa vào Tây Hạ, nên nhớ, một khi bản tọa thành công, sẽ không dừng lại ở Tây Hạ, mà lấy cơ sở ở Tây Hạ để mưu đồ Đại Tống.

Vân Tranh thầm thở phào, y cược thắng rồi, Cao Đàm Thịnh quả nhiên cực kỳ tự tin vào bản thân, cho dù biết mình kéo Di Lặc giáo vào Tây Hạ là có ý chuyển họa ra ngoài, song ông ta không cho rằng bản thân có thể thất bại.

Tâm tư nhân vật lớn như vậy nhiều khi không phức tạp lắm, cho họ một mục tiêu lớn họ cần, họ sẽ nhượng bộ ở rất nhiều tiểu tiết, giống như câu thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, Vân Tranh chỉ tán đồng một nửa thôi, muốn làm đại sự đương nhiên phải có tầm nhìn lớn, mục tiêu cao, nhưng tiểu tiết mới là thứ quyết định thành bại.

Vân Tranh không có mục tiêu gì lớn lao, nhưng y chú trọng tiểu tiết, nên chỉ cần cho y khe cửa hẹp là y luồn lách qua được, trước kia Lương Kỳ nói không sai, Vân Tranh là con hồ ly giảo hoạt, bắt được là phải bịt mồm y lại, bịt tai mình, bất kể y nói gì hay làm gì cũng đừng để ý, nếu không sớm muộn gì cũng sa bẫy y.

- Cái dân tộc này không mong manh tới mức cần tại hạ làm bảo mẫu, bao năm qua vẫn chống lại Tây Hạ đó thôi, kháng cự Lý Nguyên Hạo hay là Phật tử cũng đều giống nhau. Bánh xe lịch sử sẽ không vì xuất hiện một vài viên đá mà chệch hướng, các dân tộc thảo nguyên dù nhất thời tung hoành thiên hạ, nhưng rồi chôn vùi trong sự phát triển thôi. Lý Nguyên Hạo tuy háo sắc bạc tình, nhưng người ta là anh hùng cái thế, một tên phật giả có thể làm tốt hơn sao, Di Lặc giáo chuyển từ tối ra sáng, tất nhiên dễ diệt hơn nhiều, hiện giờ bọn chúng không thành, không đất, muốn truy quét không biết phải làm sao: - Còn cái mạng nhỏ này thì mong manh, nên cần giữ lấy trước đã.

- Bản tọa tạm tin lời ngươi nói.

Cao Đàm Thịnh lấy từ trong lòng ra một cái hộp nhỏ đẩy tới trước mặt Vân Tranh, Vân Tranh tò mò mở ra, chỉ thấy một viên thuốc màu xanh lục, tức thì tái mặt, chẳng lẽ là thuốc độc cần giải định kỳ để khống chế mình? Đưa mắt nhìn Cát Thu Yên thì thấy ả có vẻ vừa ghen tị vừa sợ hãi, thế là sao?

- Đây chính là Cực Lạc đan, sở dĩ được gọi là cực lạc, vì nó sẽ đưa ngươi tới chín tầng trời, hưởng thụ ân điển của Phật, có một lần phật duyên này, cả đời ngươi sẽ không thoát ly được bản giáo, cơ duyên rất hiếm có, không phải ai cũng có được.

- Hôm nay nói chuyện với ngươi một phen, bản tọa được gợi mở rất nhiều, cho nên bản tọa cho ngươi một cơ hội, uống nó vào, bản tọa tin ngươi, đồng thời tận lực giúp ngươi trong chuyến đi Tây Hạ lần này. Nói tới đó Cao Đàm Thịnh nhìn sang Cát Thu Yên: - Nếu ngươi có thể gả Thanh Yên Nhi cho thái tử Ninh Lệnh Ca của Lý Nguyên Hạo làm thê tử, ta sẽ ban thuốc giải cho, Thanh Yên, ngươi không ý kiến gì chứ.

Cát Thu Yên chết đứng, khác với Lưu Ngưng Tĩnh, trước nay ả rất giữ gìn thân thể này, không để nam nhân khinh nhờn, nhưng Phật Tử đã lên tiếng, ả có lựa chọn nào sao: - Thanh Yên hết lòng vì thánh giáo.

Cao Đàm Thịnh gật đầu, ông ta không nói nếu không uống thì sẽ thế nào, Vân Tranh cũng không hỏi, đưa tay tách viên thuốc màu xanh đó trước mặt Cao Đàm Thịnh, xé ra từng miếng nhỏ, cho vào miệng.

Hơi đắng, bên trong lại cho thêm rất nhiều mật ong, ừm không chỉ mật, vị ngọt này là của cam thảo đây, có cả bạc hà nữa, man mát, nhờ Cao Đàm Thịnh vẽ rắn thêm chân giải thích một phen, y liền hiểu đây là cái gì rồi, chính là anh túc.

Kiếp trước không muốn chết sớm nên tránh xa cái thứ chất gây nghiện này, ai ngờ bây giờ vì tránh chết sớm phải dùng nó, nhưng chỉ một viên mà khiến mình nghiện nổi sao, Cao Đàm Thịnh quá tự tin rồi, hay trong đó còn có loại thuốc độc khác?

Vân Tranh ăn hết viên thuốc, rót cốc nước uống hết cho nước trôi xuống, thể hiện mình không hề gian trá.

Cao Đàm Thịnh cười lớn, lấy từ trong lòng ra hai cái hộp lớn hơn hộp cũ một chút: - Khi nào cảm thấy không thoải mái thì dùng thêm một viên, muộn nhất không được quá hai ngày, nếu không ngươi sẽ cực kỳ thống khổ.

Vân Tranh cẩn thận cất hai cái hộp đi, khi ngẩng đầu lên thì trời đã tờ mở sáng, Cao Đàm Thịnh phủi áo đứng lên, trước khi ra cửa còn nói: - Hãy coi như một giấc mộng đi, thực ra không có gì thay đổi cả, bản tọa chỉ thông qua pháp lực vân du ngàn dặm thôi, cần nhân thủ thì nói với Thanh Yên Nhi.