Chương 207: Ai Dọa Ai?

Trương Phương Bình chia tiền ngay tại chỗ, có nghĩa là Vân Tranh hết phận sự có thể rời Triệu Công Sơn rồi, đằng sau đó có chuyện gì thì không liên quan tới loại võ quan cấp thấp như y nữa, ở cái thời võ bị lơi lỏng, cường đạo hoành hành thì công lao tiêu diệt một đám phỉ tặc còn nhiều công tác để làm.

Một nghìn ba trăm quan tiền đồng, thêm vào số được thưởng, nặng tới hai vạn cân, cần một nghìn người mới vác hết nổi, không thành vấn đề, đám quân tốt chỉ sợ gùi của mình không thể chứa hết thôi.

Chủng Ngạc thấy đám quan viên khinh khỉnh nhìn Vân Tranh, từ đầu tới cuối giữ thái độ cao không với tới, chẳng thèm để ý tới công lao của y, thậm chí đám quân sĩ thương tích rách rưới đi qua còn nhăn mặt né tránh như thể sợ bẩn quần áo sạch sẽ của mình, liền chắp tay lớn tiếng nói với Trương Phương Bình: - Muốn trở thành vị tướng chủ tốt, phải biết thương xót bộ hạ, nhớ năm xưa các danh tướng Ngô Khởi, Bàng Quyên, Liêm Pha, Lý Mục rồi sau đó là Lý Thế Dân, Lý Tĩnh có ai không từng hút mủ băng bó thương tích cho tướng sĩ, ai chưa trải qua chuyện như thế, trên chiến trường chém giết say máu, nếu huynh đệ thuộc hạ không thừa nhận trưởng quan đó, thì hắn không chỉ phải phòng bị tên đạn của kẻ địch đâu.

- Cho nên quan viên chết trên chiến trường rất nhiều, có trời mới biết do tên đạn kẻ thù hay bộ hạ giết, làm tướng quân, không phải chuyện dễ dàng.

Đám quan viên kia coi như không phải nói mình, vẫn hỉ hả nói chuyện với nhau, tính cách chia chác công lao, chỉ Trương Phương Bình gật đầu, ông ta biết rõ việc Vân Tranh làm thời gian qua, mưu phúc lợi cho sĩ tốt chỉ là chuyện nhỏ, kinh ngạc nhất là y ăn cơm chung nồi với bọn họ, đã nghe Tô Tuân kể, Vân Tranh là người cực kỳ kén ăn, khắc chế được dục vọng, hạ mình làm tốt việc phải làm, Vân Tranh là nhân tài có thể đào tạo, còn những kẻ kia thì thôi đi, ông ta phân biệt rõ ai là người có thể dùng vào việc lớn, ai là kẻ vô dụng, nhân tài là số ít, nếu ai cũng như y thì nhân tài không đáng giá nữa.

Vân Tranh sau khi rời núi lập tức hạ lệnh Bành Cửu, Hàm Ngưu tra hỏi những người vào hang, xem có ai nhất thời nảy lòng tham mà đụng tới số quan ngân chết người kia không, hỏi ba lần, nói rõ cái họa chết người của nó, may mắn là không có ai hết lấy, tiếp đó hạ lệnh cấm khẩu. Đi qua Oa Ngưu sơn vẫn đang kịch chiến dữ dội cũng không nói một lời, như không liên quan tới mình.

Đến chỗ đám Lương Tiếp, thấy bọn họ nằm trên mặt đất lạnh chẳng hề có quân y tới chăm sóc, Vân Tranh bóp chặt tay hạ lệnh họ lập tức rời đi.

Hoàng Trụ lúc này mặt mày xám xịt, còn tưởng rằng mang đầu ba huynh đệ Triệu gia ra, kẻ địch sẽ nhụt chí đầu hàng, ai ngờ lại phản tác dụng, bọn chúng càng điên cuồng kháng cự, tới cả nữ nhân ông già cũng lên trận, trẻ con liều mạng nhặt đá ném. Thế là cuộc chiến càng thêm thảm khốc, hai lần liều mạng xông lên đều bị đánh lui, tử thương vô số.

Đang lúc lòng như lửa đốt thì thấy Vân Tranh đãn người đi qua.

- Vân đô ngu hầu, người của ngươi không được đi, đợt tấn công tiếp theo, các ngươi làm hậu viện. Hoàng Trụ chém đinh chặt sắt nói, xưa nay lấy sương binh làm tốt thí là thông lệ với cấm quân:

Lương Tiếp là lão binh, rất hiểu chuyện này, đang định nói để mình dẫn huynh đệ đi, dù sao đều là thương binh, chết vài người là có thể ăn nói với quan trên, giữ gìn huynh đệ không bị thương tránh khỏi đi nạp mạng, đó là đạo sinh tồn của sương quân, chính vì cách đối xử tệ bạc này nên ra trận là họ chạy, hèn nhát chỉ là một phần nguyên nhân thôi.

Vân Tranh như không nghe thấy, đạp Lương Tiếp một cái: - Lão tử lệnh rút lui, ngươi điếc rồi à?

Lương Tiếp ngớ ra một lúc, giữa Hoàng Trụ và tướng chủ nhà mình, tất nhiên là hắn nghe lệnh tướng chủ, đám thương binh lập tức dìu nhau đứng lên.

- Ngươi dám kháng lệnh? Hoàng Trụ đanh mặt, tay đặt lên chuôi đao, chỉ cần Vân Tranh dám nói một chữ "không", hắn lập tức chém làm đôi, đô giám cấm quân giết đô ngu hầu sương quân, lại ở trên chiến trường, chẳng ai thèm để ý:

"Pặc" nghe thấy tiếng cung nỏ, Hoàng Trụ chinh chiến lâu năm lập tức lùi ngay lại, hắn nghe ra mục tiêu chính là mình.

Quả nhiên một mũi tên cắm phập xuống đất, lún sâu một nửa, nếu mình không lùi kịp, sẽ bị ghim vào chân, còn chưa kịp nổi giận thì Vân Tranh nổi cơn lôi đình: - Con mẹ nó, cái thứ ngu xuẩn, hơn 1500 quân mà không hạ nổi một cái trại nhỏ tẹo, chết sạch cũng đáng đời, ta đã chiến thắng trở về, ngươi còn không leo lên nổi tường nhà người ta, thân là võ tướng, không biết dũng cảm xông lên tiền tuyến, còn muốn lấy huynh đệ của ta làm ma thế mạng à?

- Thấy mình ủy khuất lắm à? Biết lão tử là ai không? Lão tử là án thủ huyện Đậu Sa, lão sư là ta là gián nghị đại sư trên kinh, ân sư ta là Bành Lễ tiên sinh đại nho đất Thục, nhạc phụ ta là danh sĩ Lục Tịch, lão tử đây vốn là quan văn, bị biến thành quan võ, lão tử đi kêu với ai?

- Ngươi là một tên võ phu chó má mà dám lớn lối với lão tử à, dám tới đây, lão tử bắn cho ngươi tuyệt đường con cháu, cùng lắm lão tử thay ngươi hạ trại, chỉ cần chiến thắng cùng lắm bị phòng ngự sứ chửi mắng một phen. Lão tử giết Triệu gia tam pháo, bắt sống Lưu Ngưng Tĩnh, chiến công này tới trước mặt quan gia cũng có thể ưỡn ngực ngẩng đầu, ngươi là cái thá gì mà vênh váo trước mặt lão tử?

Vân Tranh chửi xong là đi, không cho Hoàng Trụ cơ hội phản bác, Hoàng Trụ ăn nói vụng về, tức xì khỏi chỉ biết đứng đó, mãi khi Vân Tranh đi xa mới rống lên: - Ngươi dám kháng quân lệnh?

Giơ ngón giữa lên với tên ngu xuẩn đó, Vân Tranh vừa đi vừa cười lớn, dẫn người biến mất trong rừng.

- Đợi đó, lão tử sẽ cho ngươi biết tay.

Một tên tham quân khuyên can: - Đô giám nên chuyên tâm tác chiến là hơn, Hàn tham quân lần trước chết không rõ ràng ở Giáp Tử doanh mà phòng ngự sứ cũng phải bỏ qua đấy. Kẻ này thực sự xuất thân văn mực, ngài là võ tướng, dù đi kiện cũng không chiếm ưu thế.

Hoàng Trụ là kẻ thô lỗ cũng lăn lộn quan trường lâu năm, làm tới đô giám cũng biết không thể hành sự lỗ mãng, nén giận tính kế phá trại trước, võ tướng không có công tích, thì không có tiếng nói.

Lương Tiếp mặt hếch lên trời, đám quân tốt xung quanh cũng thế, tướng chủ của Vĩnh Hưng quân thiếu chút nữa bị tướng chủ nhà mình làm tức chết, người ta là cấm quân, vậy mà tướng chủ không coi ra gì, chứ sao nữa, không nghe lai lịch tướng chủ sao, có lão sư làm tới chức gián nghị gì gì đó chưa nghe bao giờ ở kinh sư, chắc là to lắm.

Có câu theo sói ăn thịt, theo chó thì ăn phân, tướng chủ ngang tàng thì quân tốt cũng khí thế.

Đi tới chân núi gia quyến đều đang chờ đợi, dưới sự ước thúc của Bành Cửu, không ai dám mở miệng, thi hài huynh đệ chiến tử đặt trên xe trâu, dùng giấy dầu che đi, nhanh chóng đi về phía quân doanh, trong cơn mưa bụi li ti, một đoàn người lặng lẽ rảo bước, yên tĩnh như quỷ quái từ địa ngục bò ra.

Trở về quân doanh, đợi mọi người vào cả rồi, liền đóng chặt cửa lại, Vân Tranh mệt mỏi vô cùng, nhưng chưa phải lúc nghỉ ngơi, trước trận chiến đã bảo Lão Liêu mời hết đại phu trong thành tới, thấy thương binh về là nhanh chóng bắt tay vào việc.

Vân Tranh đuổi hết đám phó tướng của mình đi, khỏi đau đầu về chuyện đấu đá lặt vặt trong doanh, nhưng tương ứng đám người còn lại không ai biết tổ chức quản lý, Hầu Tử nhanh nhẹn những không đủ kinh nghiệm, nên mới điều người trong nhà tới.