Chương 192: Mua chuộc đơn giản (1)

Tám mươi dặm đường, khoái mã chỉ cần một canh giờ, Vân Tranh nhìn mặt trời chỉ còn tỏa ánh nắng héo hắt lúc ngày tàn, lúc này nổi giận cũng không ích gì nữa, sắp xếp chuyện trong nhà, mọi người vui vẻ như thế cũng không nỡ nói sự thực, dặn Lục Khinh Doanh chiếu cố chuyện trong nhà, bảo Vân Nhị giờ nó là nam chủ nhân, bên ngoài có việc phải đứng ra gánh vác, lau khô nước mắt cho Tịch Nhục, dỗ dành nàng vài câu, rồi dẫn Hầu Tử và Hàm Ngưu lên đường, đám Thương Nhĩ ở lại trông nhà.

Dắt ra ba con ngựa, không nghĩ gì, phóng như bay hướng về phía đập Đô Giang.

Tên quân hán lấy làm lạ, cố sức thúc con ngựa già gầy còm đuổi theo, cố nói thật lớn át tiếng gió ù ù: - Tướng chủ sao biết quân doanh ở đập Đô Giang, ngày hôm qua Vũ Thắng quân mới tới đó.

Vân Tranh cười nhạt không đáp, chỉ gào thét trong lòng, còn ở đâu được nữa, thời buổi thái bình lại phong bộ quân đô ngu hầu, không phải đánh trận tất nhiên bị kéo đi làm khổ sai, lão già khốn kiếp đó hiện chỉ có hai nỗi lo, một là lương thực, hai là đập Đô Giang, nếu muốn mình đi kiếm lương thực thì đã là mã quân đo ngu hầu.

Khốn kiếp thật, mình đánh giá quá cao khí tiết của thứ gọi là danh thần rồi, cứ tưởng mượn miệng Tô Tuân chuyển lời cho ông ta, ông ta không tới nhà bái phỏng hỏi kế thì cũng triệu mình tới phủ nha, không ngờ ông ta trực tiếp giở thủ đoạn. Mẹ nó chứ, Tô Tuân là thứ ngu xuẩn nốt, chắc chắn cái miệng thối đó có sao nói vậy, không chuyển lời cho khéo léo một chút, giờ xong rồi, mình ở dưới sự cai trị của ông ta, ông ta không thiếu cách đối phó với mình, câu huyện lệnh phá gia, tri phủ diệt tộc chính là ý này.

Ngựa phi quá nhanh, mấy tên tùy tùng không theo kịp, Vân Tranh chán nản kìm bớt tốc độ, quan binh thế này thì hi vọng gì.

Nếu Vân Tranh cưỡi ngựa đi một mình thì tối đa mất một canh giờ, thêm đám tùy tùng kia thành ra tốn thêm nửa canh giờ mới tới nơi, đi thẳng tới chỗ cắm cờ hiệu của Giáp Tử doanh Vũ Thắng quân, doanh trại nằm ngay bên đập Đô Giang, ở chỗ dòng Dân Giang bị cha con Lý Băng tạc đá chia làm sông trong và sông ngoài, đối diện là roi đất rộng, nhờ nằm sát bên dòng nước, nơi này vẫn còn một màu xanh tươi tốt, bên bờ cỏ mọc um tùm, chỉ là lòng sông chẳng thấy nước chảy, chỉ thấy đá tảng lổn nhổn khắp nơi, nếu không kịp vớt lên, đợi mùa mưa về sẽ gây họa cho Thành Đô.

Tạm không nghĩ chuyện này, đi thẳng vào doanh, biết quân đội Đại Tống rất be bét, không ngờ lại tệ tới mức này, đóng quân mà không lập trại là vì sao? Đông một tên, tây một tên, phanh áo phanh ngực nằm trên mặt đất vì sao?

Nghe thấy tiếng vó ngựa tới không có chút đề phòng nào là vì sao? Con bà nó, đây mà là quân đội à? Đây là đám ăn mày thì có.

- Tập hợp! Vân Tranh hét lớn, đợi một lúc, không ai để ý tới mình:

- Tập hợp! Hét thêm lần nữa, tên nào ngủ vẫn ngủ, tên nào ngáy vẫn ngáy, chẳng có gì thay đổi.

Tên quân hán tùy tùng nói nhiều thấy Hầu Từ và Hàm Ngưu định xông lên thì vội ngăn cản, lom khom đi tới xoa xoa tay có phần ngượng ngập: - Tướng chủ, làm thế này không được đâu, bọn chúng chỉ biết hai thứ, một là tiền, hai là lương! Còn quân pháp thì lâu rồi không nghe nói tới.

- Tổng cộng bao nhiêu người? Vân Tranh thấy hôm nay mình đạt tới cực hạn của tức giận rồi:

- Dạ, có sáu trăm bảy mươi ba người.

- Cái gì? Theo như biên chế ta chỉ huy một nghìn một trăm quân sĩ, vì sao chỉ có chừng ấy?

Tên nói nhiều nhe cái mồm đầy răng vàng khè, cười nịnh: - Vì dưới trướng ngài có mười tiến nghĩa phó úy, ba tiến dũng phó ủy, một chủ bạ, một thừa tiết lang, thêm vào ba ban điện trực như tiểu nhân, còn có cả thân binh, đám chết tiệt đó thường ngày chỉ cần không tạo phản thì đi đâu cũng mặc, không ai quản. Rồi chúng ta cũng cần thêm tiền lương, nên có hạn ngạch trống. Tướng chủ bớt giận, thứ tiểu nhân hiếu kính ở trong trướng, mong tướng chủ tiếp nạp.

Đây là lỗi của Vương triều Triệu gia, có giận quân tốt cũng không ích gì, Vân Tranh cố gắng điều chỉnh lại tâm thái, kéo tên thân binh tới bên Dân Giang: - Nói xem, nếu ta muốn làm đầy hạn ngạch trống này thì phải làm sao?

Tên nói nhiều cười hì hì: - Không dấu tướng chủ, không có cách nào cả đâu, chúng ta không phải là chính binh, khi tác chiến thì đánh nhau là chuyện của Vĩnh Hưng quân, chúng ta hành quân góp vui cho khí thế, một khi đánh nhau, chạy nhanh chút là được.

Vân Tranh nghe hắn kể chuyện cười mà không cười nổi: - Hiểu rồi, đều vì tiền, nhưng ngươi nhìn ta xem giống người thiếu tiền không? Lão tử cần công huân, cần chiến tích, lão tử cần chiến binh chứ không phải một đám ăn mày, nói xem, có cách gì không, thứ lão tử đây ít thiếu nhất là tiền.

Tên nói nhiều nghe Vân Tranh nói hào sảng như vậy thì nuốt nước bọt, sán tới gần, cười nịnh bợ đến tởm lợm: - Tiểu nhân hiểu rồi, từ lần đầu nhìn thấy tướng chủ là tiểu nhân biết, ngài là hậu nhân tướng môn, chỉ cần cường binh và chiến công, tướng chủ muốn đủ một nghìn một trăm chiến binh không khó, tiểu nhân đi quân doanh khác một vòng, đảm bảo đủ ngay, nhưng quân lương cần phải bỏ thêm vào. Ngoài ra tướng chủ cần đấm mồm đấm miệng cho tướng quan thủ hạ, nếu không ầm ĩ lên, thể diện không dễ coi.

Chủ tướng phải đi hối lộ thuộc cấp, Đại Tống này khai sáng nhiều thứ mới mẻ quá, đã quá mà, nên thường ngày không muốn quản nhiều, không muốn thò đầu ra khỏi nhà, để khỏi phải nhìn thấy thứ chướng tai gai mắt, mà tính y thì thấy rồi thì không bỏ qua được, Vân Tranh cười dài, vỗ vai thân binh: - Nếu như lão tử bảo ngươi, chỉ cần gom đủ cho ta thủ hạ, sau này không muốn làm lính nữa, có thể tới nhà ta làm quản sự, hỏi Hàm Ngưu với Hầu Tử xem một tháng được bao nhiêu, đại nha đầu trong nhà mỗi tháng cũng không ít hơn 5 quan đâu.

Tên nói nhiều hít một hơi, hắn tin, vì hắn thấy phó dịch Vân gia rồi, không ai mặc áo vá, nha hoàn cài trâm trên tóc, quản gia què đeo cả ngọc bội, phải mấy chục quan chứ không đùa.

Nghĩ tới mình được làm quản sự của Vân gia, người hắn nóng hơn cả khi nhìn trộm quả phụ tắm, không chút chậm trễ quỳ ngay xuống: - Tướng chủ … không, gia chủ, Bành Cửu nguyện ra sức vì gia chủ.

- Bành Cửu ngươi nghĩ cho kỹ, cơm Vân gia không phải dễ ăn đâu, một khi vào Vân gia, trừ khi ta đồng ý, nếu không chết cũng phải chết ở Vân gia. Vân Tranh nói cực kỳ nghiêm khắc, bình thường y không tiếp nhận người vào Vân gia tùy tiện như thế, nhưng giờ thời khắc phi thường, đã nhận thì không cho Bành Cửu chút ảo tưởng nào:

- Tiểu nhân ở quân ngũ lâu năm, biết quân pháp trị gia, cả nhà tiểu nhân bảy người, tự nguyện vào Vân gia, mong gia chủ thành toàn.

Vân Tranh gật đầu, móc tay áo ném ra ba đĩnh bạc: - Ta không để quân đói, đi vội không mang tiền đồng, chút tiền này lương tháng của ngươi, an bài người nhà ngươi tới Vân gia, phu nhân tự bố trí. Còn chuyện binh sĩ, ngươi định làm thế nào?

Bành Cửu cố nén kích động muốn cho đĩnh bạc vào mồm cắn, xun xoe nói: - Gia chủ, thực ra dễ lắm, người muốn quân tốt, còn tướng chủ khác không muốn, nhiều kẻ đuổi còn chẳng đi nữa là. Chỉ cần tiểu nhân bỏ tiền rồi nói với chủ bạ quen biết một tiếng là đủ, Vũ Thắng quân chúng ta có hơn 8600 người cơ mà, kiếm thêm vài trăm người bổ xung cho Giáp Tử doanh không khó.

Vân Tranh vỗ vai Bành Cửu: - Được, ta cần ngay bây giờ, kiếm đủ người trước nửa đêm nay cho ta. Ngoài ra ta phát hiện ra những người kia hình như ăn không được no, ngươi tới chỗ chủ bạ khác mua lương thực về đây, không sợ tốn kém, giá có đắt hơn bình thường cũng được. Ta vừa mới tới, phải để huynh đệ ăn bữa no, thế mới không uổng công theo Vân mỗ, Hầu Tử, ngươi đi cùng Bành Cửu, khi chọn binh sĩ nhớ chọn người thật thà, đám lưu manh gian xảo không lấy.

- Vậy còn thượng quan trong doanh... Bành Cửu nói được một nửa thấy bộ mặt âm trầm của Vân Tranh, là kẻ lõi đời, hắn sao không hiểu, đám người kia e là xui xẻo to rồi. Nhanh chân kéo mấy huynh đệ thuân thuộc qua một bên thì thầm vài câu rồi xòe tay ra, mấy người kia đang như xác chết trôi sông thành chim chóc ngày mùa, tản đi bốn phía.