Chương 189: Đổi lương thực lấy rượu

Trương Phương Bình không đi một mình mà còn có một đám quan quân mặc giáp, bấy giờ Vân Tranh mới nhận ra nãy giờ mải suy nghĩ không để ý, xung quanh toàn là quân sĩ rồi, y nhận ra một người đó là Hoàng Trụ, tướng chủ của Vĩnh Hưng quân, nếu chỉ triệu kiến mình thì không cần “đón tiếp” long trọng như thế.

- Sinh tử có số, phú quý ở trời, bất kể đi thuyền hay đi ngựa đều ba phần nguy hiểm, đừng nói tới Tam Hạp nước siết, người người nói già không nhập Xuyên, lão phu còn chẳng ngàn dặm tới đây, tuổi còn trẻ mà đã nhiều tâm sự là không nên, có tuổi rồi hẵng trầm tư cũng không muộn.

- Đa tạ phủ tôn dạy bảo. Vân Tranh lần nữa chắp tay:

- Ngồi đi. Trương Phương Bình mới ngoài bốn mươi, người thấp nhưng đậm, da đen râu dài, mặt nghiêm nghị ít cười, quan phục phẳng phiu không một nếp nhăn, cho thấy là người khó tiếp xúc, vừa ngồi xuống là nói luôn: - Lão phu không may tới đây nhập chức đúng lúc đất Thục thiên tai, nhưng Thành Đô vốn là kho trời, chỉ cần những kẻ giàu có không ra sức tích trữ lương thực, lão phu cho rằng không có gì đáng lo, lũ hạn có thể hàng phục, nhưng diệt trừ lòng tham của con người thì khó càng thêm khó.

- Hạ quan lại nghĩ phủ tôn may mắn, khi nhập đông liên tiếp tuyết lớn đã làm trứng châu chấu chết sạch, nếu không thời tiết tốt lên thì châu chấu đã bay đầy trời.

Trương Phương Bình cười nhạt không bình luận, chờ đợi Vân Tranh cho mình lý do vì sao ra sức tích trữ lương thảo.

- Phủ tôn, Vân gia không nhiều người, không ăn hết mấy lương thực, nhưng nhà mở xưởng ươm tơ, bọn họ không đồng không ruộng, chính là người chịu ảnh hưởng lớn nhất, Vân gia nuôi mấy trăm người, cho nên không tích trữ lương thực là không được, phủ tôn nếu không tin cứ cho người tới hỏi.

- Không cần, lão phu cho người tới rồi. Trương Phương Bình đưa tay ra, một sĩ tốt đưa tới chiếc bánh bao đen xì xì, để qua đêm đã cứng lại như đá, ném chó chó chết, ông ta gõ cồm cộp lên bàn: - Đây là thứ ngươi cho thợ trong nhà ăn?

Vân Tranh gật đầu: - Vâng, chính là nó.

- Xưa nay những năm thiên tai, tá điền nương nhờ nhà địa chủ là thiên kinh địa nghĩa, chưa bao giờ nghe nói tới thợ đi ăn nhờ chủ xưởng, Vân gia cao nghĩa. Một tên quan quân giọng có phần mỉa mai xen vào:

Vân Tranh không trả lời hắn, nhìn Trương Phương Bình chờ đợi.

Trương Phương Bình vẫn cầm cái bánh bao xoay đi xoay lại, gật gù: - Lão phu hiểu rồi. Quay sang Vân Tranh: - Vân gia đã cao nghĩa như thế, vậy nên bán ra ít lương thực với giá thị trường, lão phu đang muốn thống nhất quản lý lương thực dư thừa, thời điểm thích hợp sẽ nấu cháo cứu tế, không vấn đề gì chứ?

Xung quanh là một đám quan binh lăm lăm vũ khí, Vân Tranh có thể nói không được sao, cố kìm nén bực tức trong lòng, đứng lên vái một cái: - Vâng, Vân Tranh sẽ về bán lương thực, không để phủ tôn lo lắng.

Trương Phương Bình chẳng những không vui còn lạnh nhạt hơn, gọi viên quan quân vừa lên tiếng: - Hàn tham tướng sẽ giúp ngươi một tay mang lương thực vào thành bán. Nói tới đó phẩy tay, ý bảo Vân Tranh có thể về.

Tô Tuân từ sau bình phong đi ra, nhìn theo bóng Vân Tranh, chỉ khẽ thở dài.

- Minh Duẫn khen y là cẩm tú đất Thục, tiếc là y lại đem hết bản lĩnh vào việc kiếm chác rồi, quả nhiên gặp mặt không bằng nghe tên. Trương Phương Bình đập cái bánh bao xuống bàn: - Lão phu thấy một mình Vân gia chưa đủ sức răn đe đâu, đám thế gia đại tộc tích trữ lương thực nhiều lắm, lão phu muốn lấy lương thực họ chia đều cho bách tính, Minh Duẫn thấy sao?

- Phủ tôn, vạn vạn lần không được, chỉ người muốn tạo phản mới lấy chia đều lương thực chia đều ruộng đất làm khẩu hiệu, ngài đại biểu cho quan gia, dù mục đích có là vì bách tính cũng không thể làm cách này, chỉ e mệnh lệnh vừa ban ra cũng là lúc biếm quan đi đày. Đất Thục nhiều đại tộc lâu đời, người làm quan trong triều vô số, bọn họ không chịu đâu, mạnh tay e là có họa.

Trương Phương Bình đứng lên, giọng có chút nóng nảy: - Vụ xuân đã lỡ, gieo trồng muộn tới lúc hè mát thu hoạch vừa vặn gặp phải mùa mưa, lương thực bị nước xâm thực, sản lượng sụt giảm là khó tránh, thiên tai đã thế, còn phải đấu tranh với loại gian thương như Vân gia, Thành Đô thời gian trước có tin đồn độc nhãn thạch nhân xuất hiện, rồi Thừa Yên quan bị hủy, lòng dân đã giao động, nếu không dùng thủ đoạn sấm sét, sớm muộn cũng có dân biến.

- Phủ tôn, ngàn vạn lần đừng coi thường thế tộc đất Thục, hẳn ngài đã nghe tới sự kiện Thừa Yên quan bị thiên phạt.

- Minh Duẫn biết nội tình sao? Trương Phương Bình hỏi ngay, ông ta bị Tằng Công Lượng làm tò mò, chỉ là tới đây thì bận rộn ứng phó với thiên tai, chưa có thời gian tìm hiểu:

- Tại hạ tới trước phủ tôn, cho nên cũng tìm hiểu về chuyện này, nội tình tuy không biết nhưng biết vài chuyện. Lúc đó ba vị lão ông nghi ngờ chuyện năm xưa, yêu cầu đạo gia có câu trả lời, vì chuyện đã lâu, không hề có chứng cứ, cho nên đạo gia một mực phủ nhận, kết quả ba nhà bọn họ cấm tuyệt con cháu không được tới đạo quán hương khói, bài xích đạo gia, không chỉ thế còn tới các nhà khác thuyết phục, bọn họ nhiều đời thông gia, tạo nên mối quan hệ chằng chịt, vì thế chỉ chưa đầy nửa tháng, đạo giáo ở phủ Thành Đô rơi vào tình trạng nguy ngập, hương khói vắng lặng, kéo dài vài năm không chừng không ai biết Tam Thanh là gì nữa. Đạo gia cố gắng cứu vãn không thành, bởi vậy bọn họ mới dùng nước cờ hiểm, tổ chức thủy lục đạo tràng. Kết cục ra sao phủ tôn đã rõ …

Trương Phương Bình trầm tư, nếu thủ đoạn phi thường không được vậy dùng thủ đoạn chính thống đi.

Thành Đô đầu xuân đã thoát khỏi sự tiêu điều của mùa đông giá rét, cửa hiệu hai bên đường đều mở cửa nhiệt tình chào mời khách, Vân Tranh hôm nay trước khi vào thành bị Vân Nhị đòi mua một bộ tượng đất, chẳng hiểu vì sao lớn thế rồi mà còn thích tượng đất, thế nên rời phủ nha, không về nhà vội mà tính ra chợ đi dạo một vòng.

Ở cửa có mấy thương cổ đứng ngoài chầu chực, thấy Vân Tranh bị một đám binh sĩ “áp giải”, vội đi tới thăm dò: - Vân tiểu đệ, chuyện gì thế này?

- Các vị lão ca, phủ tôn đại nhân thấy nhà ta có quá nhiều lương thực, nên nên muốn ta bán lương thực ra với giá thị trường.

Cả đám thương cổ tái mặt nhìn nhau, không còn lòng dạ tán gẫu nữa, chắp tay qua loa rồi líu ríu vào phủ nha, xem ra cũng được Trương Phương Bình triệu kiến.

Hàn tham tướng thấy Vân Tranh không về mà đi ra chợ, sầm mặt nói: - Vân công tử, phủ tôn đại nhân lệnh cho ngài về mang lương thực đi bán.

- Ta là tội phạm sao? Nếu đúng, ngươi cứ việc bắt ta vào nhà lao, sau đó tới lục nhà xét nhà, cứ theo vương pháp mà làm. Nếu không, ta đi đâu là việc của ta.

Hàn tham tướng á khẩu, hắn biết thân phận của Vân Tranh nên không dám tùy tiện, thế là cả hàng người dài lẽo đẽo theo sau Vân Tranh đi chợ.

Vân Tranh đi qua một một hàng bán dưa, cắn thử một miếng, nhổ hạt đi, hôm nay thử thăm dò một chút, Trương Phương Bình làm Vân Tranh thất vọng.

Ông ta có vẻ không phải là người thích thủ đoạn mềm dẻo, đoán chừng cuối cùng khả năng dùng vũ lực rất cao, người này tới đây không phải là để giúp bách tính Thành Đô, mà là để hại người.

Chỉ có điều tri phủ đại nhân, công khai chống đối là không ổn, thế Vân Tranh đem lương thực đi bán, thực gạo Vân gia cũng chẳng còn nhiều, đa phần là lúa mì, mà ở Thành Đô, lương thực là gạo, quan gia liệt lúa mì vào danh sách lương thực cứu tế, nên y kéo đi ba xe gạo, nhưng không phải bán cho kho thường bình mà là kho rượu của quan phủ, rồi kéo về tới mười xe chở rượu, gấp ba lần thường ngày, vì chỉ có lúc đói kém giá rượu và lương thực mới không chênh lệch là bao, nếu không giá rượu cao khiếp người.

Rượu gạo thì cần bán nhanh, nếu không để lâu sẽ chua, muốn dùng làm dấm cũng chẳng được. Bằng vào thứ rượu này đem về chưng cất bán đi dư sức bù khoản lỗ vì trước đó mua lương thực giá cao, thậm chí còn lãi.

Suốt cả quá trình đem lương thực đổi rượu đó, Vân Tranh dửng dưng như không, mặc kệ Hàn tham tướng mặt đen như đít nồi, Trương Phương Bình nghe nói Vân gia chỉ bán đi ba xe lương thực thì chửi bới một hồi, nhưng nhất thời chẳng thể làm được gì, vì lúa mì không tính là lương thực, đây là quy định lấy từ ( Khánh Lịch biên xá) do chính ông ta tham gia biên soạn, thế nên đành trơ mắt nhìn lương thực Vân gia vẫn chất cao tới tận nóc.