Chương 184: Lam Lam đi rồi

Bành Lễ tiên sinh tới kiểm tra chuyện học hành của Vân Tranh đồng thời xem kho lương của Vân gia rồi thở phào, sau đó ông không nghỉ ngơi, tiếp tục tới nhà những đứa học sinh khác, cảnh cáo chúng phải dự trữ lương thực, chuyện này không thể chỉ sai lão phó đi chuyển lời, đích thân ông nói mới yên tâm.

Thời tiết Thành Đô mau chóng ấm lên, không còn tuyết rơi nữa, ngày nào cũng trời quang, nắm xuân chan hòa, mặc áo bông trên người không chịu nổi nữa, rất nhiều nhà chuyển sang áo mỏng hơn.

Lục Khinh Doanh gài một đóa hạnh hoa phấn hồng lên đầu, cố ý đi qua đi lại trước mặt Vân Tranh, hỏi trượng phu hạnh hoa trên đầu có đẹp không?

Biết nàng đang phản bác lại dự báo bi quan của mình, Vân Tranh không để ý, tiếp tục đọc sách, không phải tới thư viện nữa, tiên sinh càng nghiêm, ba ngày phải tới nhà nói những thứ học được.

- Phu quân, hiệu lương thực trong thành giảm giá rồi, nhà ta mua lúc giá cao, bây giờ lỗ không ít, làm sao bây giờ? Cỏ bên ngoài đã xanh, hạnh hoa đã mọc, vài ngày nữa thôi là chim én bay về, mùa xuân ấm áp thực sự đã tới.

Mỗi khi nghe Lục Khinh Doanh nói thế, không thèm tranh cãi, ấn nàng xuống giường, hôn hít loạn xạ, động chân động tay một phen, sau đó chỉnh lại quần áo, kẹp sách vào nách ung dung bỏ đi, để mặc Lục Khinh Doanh đầu bù tóc rối, mặt đỏ tía tai một mình trong phòng.

Ra ngoài nhìn thấy khắp nơi nơi là màu xanh đầy sức sống, mùa xuân tới thật rồi, Hoán Hoa Khuê cũng bập bềnh những cánh hoa vàng trôi theo dòng nước, đó là hoa nghênh xuân, trừ hoa mai thì nó là thứ hoa nở sớm nhất.

Tới xưởng thì người ăn cơm không còn nhiều, trẻ con không thấy bóng dáng đâu nữa, vì Vân gia đã bắt đầu nuôi tằm, cho nên mọi người đều bận rộn, được người ta nuôi cả mùa đông, giờ tới lúc báo đáp rồi, cho nên khi cây dâu xuất hiện chiếc lá non đầu tiên, mọi người tự giác đem trứng tằm đen xì phơi dưới ánh nắng, mùa thu năm ngoái tổn thất nặng nề, ai cũng mong có một mùa xuân thuận lợi.

Tịch Nhục còn chuyên môn mang thật nhiều lễ vật đi viếng Tằm Nương Nương, hứa nếu mùa xuân nuôi tằm thuận lời, nàng sẽ quyên thêm nhiều tiền hương dầu.

Còn chuyện Lam Lam không muốn nghĩ nhiều, có Hoa Nương giúp nàng là đủ rồi, Lam Lam vốn là một mỹ nhân, hai năm qua trưởng thành càng thêm xuất sắc, quan lại tuyển tú nhìn thấy Lam Lam là đỏ như mắt thỏ, đều tranh nhau muốn cướp nàng về dưới danh sách của mình.

Dung mạo, vóc dáng đều hàng đầu, thêm vào tính cách trầm ổn, đứng trong đám tú nữ chẳng cần nhìn nhiều cũng thấy nàng vượt trội nhất, thi từ ca phú càng hơn người, cuối cùng ổn bà kiểm tra trinh tiết xong, thế là đệ nhất thải nữ của đất Thục xuất hiện.

Hôm nay là ngày Lam Lam lên đường, nhưng Vân Tranh không đi tiễn, không có thiện cảm với hoàng cung, đến Linh Tê các còn chẳng muốn tới, nói gì hoàng cung trong mắt y là nơi ô uế hơn cả trăm lần.

Hoa Nương lặng lẽ đi tới sau lưng Vân Tranh đang đứng thất thần bên Hoán Hoa Khê, định dọa y một phen, khi vừa đưa tay ra đẩy thì Vân Tranh hỏi: - Lam Lam lúc đi có vui không?

- Tỷ tỷ đi lại rất khẽ, vừa rồi càng cố tình đi thật êm, làm sao biết ta tới. Hoa Nương có hơi bất mãn:

- Là mùi thơm trên người cô. Vân Tranh giải thích ngắn gọn:

Vốn nam nhân nói tới mùi thơm nữ nhân là không đàng hoàng, Hoa Nương không ngại, dứ dứ tay, tên tiểu tử này còn ghi nhớ cả mùi hương trên người mình: - Sao, mỹ nhân bay mất rồi, không có phần của mình nữa nên lòng chua xót phải không? Lam Lam rõ ràng có tình ý với ngươi, chỉ cần thể hiện chút quan tâm thôi đủ rồi, vinh hoa phú quý người ta cũng chẳng thèm, hận nhất là những kẻ phụ bạc như các ngươi, giờ lòng chua xót cũng vô ích, giống như cái dấu đóng lên mông ngựa, Lam Lam đã bị đóng dấu hoàng gia.

Vân Tranh hôm nay rất lười nói, nếu bây giờ không phải là ở ngoài, mà là trong nhà thì y đã cho Hoa Nương hưởng thụ đãi ngộ vừa rồi của Lục Khinh Doanh.

- Mỹ nhân như Lam Lam ở ngay cạnh mà ngươi chẳng động lòng, bụng lão bà ngươi nửa năm rồi cũng không có động tĩnh, hay là … ngươi có bệnh kín? Nam nhân khó chịu nhất là bị nói có vấn đề loại chuyện này rồi, vậy mà Vân Tranh không có chút phản ứng nào, thậm chí không quay lại, Hoa Nương càng trêu già: - Thế nào, bị tỷ tỷ nói trúng rồi phải không? Vừa nói vừa lặng lẽ lùi ra sau.

Quả nhiên Vân Tranh bất thình lình xoay người lại muốn ôm nàng, Hoa Nương đã tránh xa mấy thước, cười ngoặt ngoẽo: - Gà nhép, tỳ tỷ nhìn thấu cái tâm tư xấu xa của ngươi lâu rồi.

Vân Tranh mặt dày từ từ bước tới: - Cô nói ta có bệnh kín, muốn thử để xác nhận không?

Hoa Nương lè lưỡi, lấy trong lòng ra một cái túi thơm, ném cho Vân Tranh: - Lam Lam làm cho ngươi đấy, mấy ngày qua muội ấy chỉ làm thứ này, bên trong là tô hợp hương, chính là miếng ngươi cho, giữ một nửa, chia cho ngươi một nửa, tim ngươi làm bằng đá rồi.

Vân Tranh nhận lấy túi thơm, đưa lên mũi ngửi, nhìn xa xa về phía thành Biện Lương.

Không đi tiễn Lam Lam không phải vì Vân Tranh vô tình, cũng không phải vì còn giận nàng, mà vì Lam Lam muốn thành công ở nơi như hoàng cung, không cắt đứt vương vấn với Vân gia là không được. Tuy bản thân chưa từng chứng kiến cung đấu, nhưng bất kể phim ảnh, sử sách hay thi ca thì chốn hậu cung đều chẳng hay ho gì, mà khỏi cẩn ai nói chứ, đời sau chỉ hai nữ nhân tranh một nam nhân thôi mà còn sẵn sàng rút dao với nhau, mấy nghìn nữ nhân tranh giành một nam nhân thảm liệt tới mức nào?

Cũng không biết Lam Lam đã học được lãnh khốc chưa?

- Tiếc chưa, có điều muộn lắm rồi, thôi lại đây tỷ tỷ thương.

- Hoa Nương, có giỏi thì đừng chạy. Vân Tranh nghiến răng đuổi theo, Hoa Nương đã cười khanh khách chạy xa, có vài việc với nam nhân mà nói là phải giải thích rõ ràng.

Bên Hoán Hoa Khuê thiếu đi đôi nam nữ ồn ào, để lại những cái cột gỗ cắm bên bờ, mỗi cái cột gỗ là một cột mốc, cái mới cắm nhất đã gần lòng sông lắm rồi, cho thấy hai tháng qua, lượng nước của Hoán Hoa Khuê đã giảm đi một nửa.

Vân Tranh đã sai, đúng là trời không trở lạnh, mùa xuân thậm chí còn tới sớm, thời tiết cứ ấm lên từng ngày, nhưng hạnh hoa vũ rơi không ướt áo cũng không tới... Sáng hôm sau Vân Tranh thức dậy thấy lưng nhâm nhẩm đau, còn ngáp ngắn ngáp dài.

Vân Nhị đã dậy trước, vừa đánh răng vừa nói: - Đệ muốn chuyển tới tiền viện ở.

Vân Tranh ngáp một cái rõ to, không chú ý lắm: - Lại sao đó, có chủ nhân nhà ai lại ở tiền viện không?

- Không đi không được, hai người ầm ĩ quá, lúc thì khóc, lúc thì nô đùa, cuối cùng rên hừ hừ, hại đệ cả đêm không ngủ nổi, Tiểu Trùng còn chạy qua ngủ với Tịch Nhục làm đệ phải ngủ một mình. Đây không phải lần đầu nữa, đệ phải đi thôi, khỏi thấy tẩu tẩu xấu hổ. Vân Nhị chấm muối đánh răng, nó và Vân Tranh không thích dùng cái bột đánh răng có vị quai quái kia, nhưng không ai dọa nó không dùng thứ bột đó thì không cho hôn, nên cứ thoải mái dùng muối.

Cái mặt cực dày của Vân Đại cũng đỏ lên một chút, hôm qua bị Hoa Nương trêu chọc suốt, nên có hơi nhiệt tình hơn thường ngày: - Được, đệ cũng sớm hiểu chuyện rồi, chẳng phải đứa bé bảy tuổi, đệ muốn ra đó ở cũng được.

- Tịch Nhục cũng đi.

Vân Tranh nghe vậy không ngừng tay, ngồi xuống nhìn Vân Nhị: - Đệ thích Tịch Nhục thật sao?

- Cái gì mà thật với không thật, đệ đã nói lâu rồi, đệ mà cưới lão bà thì nhất định là Tịch Nhục.

- Vì sao, tuổi Tịch Nhục hơn đệ rất nhiều.

- Huynh đừng quên, nếu như đệ không bị biến nhỏ thì tuổi bọn đệ tương đương, trên đời này trừ huynh ra chỉ còn Tịch Nhục không bao giờ rời bỏ đệ, cho nên chuyện này đệ không nghe lời huynh đâu. Nói xong phun nước muối cùng bã vỏ quất ra ngoài, về phòng lấy chăn bê đi:

Vân Đại có hơi thất thần, đôi lúc bị hình hài trẻ con của Vân Nhị đánh lừa, nó đúng là không còn nhỏ nữa.