Chương 178: Lam Lam tuyển tú

Vân gia không thiếu tiền tài, nhưng muốn y mang tiền đi cứu vớt nạn dân giống Lục ông thì y không làm, giúp đỡ những người xung quanh thì y không ngại, y không coi mình là đáng cứu thế, đơn giản không muốn nhìn thảm cảnh nhân gian diễn ra trước mắt thôi.

Giá gạo ở Thành Đô tất nhiên là tăng lên, người mua càng ít, giá càng đắt, chỉ có thế đám thương cổ mới đủ lợi nhuận duy trì cuộc sống xa hoa của mình.

Ảnh hưởng dây chuyền ngày một lan rộng, Hoa Nương tới Vân gia ở lý luôn, vì Linh Tê các kinh doanh ảm đạm, người giàu thì bận rộn kiếm tiền, sĩ đại phu thì phải tỏ ra lo dân lo nước không tiện xuất hiện ở chỗ ăn chơi, các cô nương ít khách đều rầu rĩ.

Thiên tai một khi xuất hiện thì ảnh hưởng tuyệt đối không chỉ đơn giản có một mùa, mùa đông lạnh giá, khả năng cao nhất là mùa xuân tới muộn, gieo trồng mùa xuân bị ảnh hưởng, tới lúc đó lương thực mùa hè sẽ thiếu, rồi nếu mùa hè xuất hiện hạn hán, Vân Tranh không dám tưởng tượng tình cảnh sẽ thê thảm thế nào.

Tuyết rơi cứ như để bù đắp cho nhiều năm không có vậy, chỉ cần trời âm u là dứt khoát sẽ có tuyết rơi, Lục Khinh Doanh nhìn tuyết đè gãy cả trúc ở hậu hoa viên, nói với Vân Tranh: - Phu quân, đây đã là trận tuyết thứ ba rồi, chàng nói xem sao thời tiết bỗng nhiên lại lạ như vậy, Hoán Hoa Khê cũng đã đóng băng.

Vân Tranh ngẩng đầu nhìn tuyết rơi trắng xóa ngoài sân, lòng còn nỗi lo lớn hơn, Đại Tống diệt vong có nhiều nguyên nhân, song không thể không nhắc tới thiên tai, thời tiết phương bỗng chốc chuyển lạnh khác thường, nhiều nơi không còn sinh sống nổi nữa, dân tộc phương bắc không thể không di chuyển về phía nam, dẫn tới kết thúc của nhà Tống.

Vậy hóa ra đây chính là thời điểm bước ngoặt khiến Đại Tống đi xuống không gì cứu vãn nổi.

Được chứng kiến thời khắc lịch sử, trong lòng chẳng thấy vui vẻ.

Tô Thức, Tô Triệt, Vân Nhị mỗi đứa cầm một miếng băng chạy vào thư phòng của Vân Tranh, đặt miếng băng có hoa văn đủ loại lên bàn, rồi thò sáu bàn tay đỏ hồng vì lạnh hơ lửa.

- Quay lại đây, tay đang lạnh mà đi hơ lửa sẽ làm nứt da rất đau, cần làm ấm trước. Vân Tranh tóm cổ ba đứa bé kéo về, cùng Lục Khinh Doanh lấy khăn bọc tay chúng chà mạnh, đến khi tay ấm lên mới cho ba đưa bé đi hơ lửa.

Cầm lấy miếng băng, dày tới một phân, mang theo mũi nhọn rất đẹp, trong suốt óng ánh, nghe Vân Nhị nói lấy từ Hoán Hoa Khê về liền há mồm cắn một miếng nhai rau ráu, làm ba đứa bé hâm mộ cực, còn Lục Khinh Doanh tức tím mặt, trượng phu đệ đệ của nàng nổi tính trẻ con rồi, mấy đứa bé học theo ăn vào đau bụng thì sao.

Băng lạnh vào bụng, tất nhiên chẳng dễ chịu, Vân Tranh rùng mình, ba đứa bé nhao nhao đòi ăn, bị Lục Khinh Doanh mắng cho một trận, sai người đi làm canh hạt sen, còn cảnh cáo chúng dám ăn băng thì nàng sẽ cho ăn thêm gậy trúc.

Tịch Nhục là cô nương kiên cường, nằm trên giường khóc ba ngày, ngày thứ tư bò dậy, bảo trù nương nấu cháo thịt cho ăn, chuyện xảy ra rồi không thay đổi được nữa, nằm trên giường ba ngày là do ở nhà có thiếu gia chiều chuộng mới thế, nếu là trước kia khóc một chập là quệt nước mắt đi làm việc ngay, không luôn chân luôn tay là chết đói, lấy gì thời gian đâu ra mà đau với buồn.

- Thế huynh, Thành Đô đang tuyển tú nữ, muội thấy mình điều kiện phù hợp, cho nên muốn đi thử.

Buổi trưa ăn cơm, Lam Lam đột nhiên nói một câu như vậy làm Vân Tranh kinh ngạc rơi cả thìa vào bát canh, vội vàng hỏi: - Có phải ở nhà không thoải mái không? Nếu mọi người có chỗ nào không phải với muội thì cứ nói, mọi người sống trong cùng mái nhà, khó tránh khỏi, nói ra cùng sửa là được. Tuyển tú, muội biết đó là hố lửa không hả? Một khi bị tuyển trúng thì đời này coi như chấm hết rồi, khuê nữ nhà lành, tham gia tuyển tú gì chứ hả?

Lam Lam khẽ lắc đầu: - Mọi người rất tốt, muội rất hạnh phúc, nhưng muội đã hứa với cha phải sống cho ra sống, nên muốn tham gia tuyển tú.

- Nói linh tinh. Vân Tranh không ngờ sự kiện ở Đậu Sa quan để lại bóng ma nặng nề như thế trong lòng nàng, cố áp lửa giận xuống: - Thế nào là sống cho ra sống, muội học cách kinh doanh cho tốt, tích góp vốn liếng của mình, tới lúc muội đủ kinh nghiệm rồi, ta và Khinh Doanh giúp muội một tay không khó lập ra cơ nghiệp riêng. Chưa nói ta gọi lệnh tôn một tiếng tiên sinh, cùng là người từ Đậu Sa huyện ra, giúp được gì ta nhất định sẽ giúp. Sống thế chẳng lẽ còn chưa đủ, muội sinh ra trong nhà quan hoạn, tự nhiên phải hiểu chuyện tuyển tú này gian nan ra sao.

Thấy Vân Tranh nổi giận, Lam Lam lại cười: - Có những lời này của huynh, muội không còn vương vấn gì nữa rồi, trên đời còn có người lo nghĩ cho muội. Đại huynh, xin nhận của muội một lạy.

Vân Tranh luống cuống đứng dậy, muốn ngăn cản Lam Lam thì không kịp nữa, định khuyên nàng, nhưng không biết nói ra sao, Lam Lam luôn là cô gái có suy nghĩ rất độc lập, hơn nữa luôn che dấu tâm sự cực sâu.

Nước mắt lăn dài trên gò má mỹ lệ của Lam Lam, nghẹn ngào nói: - Đại huynh hẳn có điều chưa biết, Lam Lam từ nhỏ đã chuẩn bị tuyển tú, cha muội hận muội không phải là nam tử, luôn nói nếu muội là nam nhi thì đã tốt rồi, muội càng tỏ ra xuất sắc, cha muội càng thương cảm, cho nên muội từ lâu đã muốn mở ra con đường của mình. Quan gia năm năm rồi chưa tuyển tủ, năm nay là lần đầu, cơ hội này muội không bỏ qua được, là sống hay là chết do trời quyết, huynh cứ để muội đi đi, thời gian qua sống yên ổn hạnh phúc ở Vân gi, muội đã thỏa mãn rồi.

Hoa Nương đột nhiên nói vào: - Lam Lam muội tử, tỷ ủng hộ muội, nữ nhân chúng ta cả đời này đã không thể tự định đoạt số phận, vì sao không vươn lên tới cực hạn của một nữ nhân có thể đạt tới. Dung mạo, giọng nói, tóc, tai, trán, mắt, mũi, miệng, vai, lưng, chân, đó là những tiêu chuẩn mà muội phải vượt qua từng cái một, tỷ sẽ giúp muội.

Nàng vừa nói vừa đi vòng qua Vân Tranh, bóp vai y nói nhỏ: - Nếu như ngươi thấy Lam Lam không nên đi tuyển tú, vậy có giỏi thì cưới cô ấy đi, một nữ tử thiên kiều bá mị như thế làm tiểu thiếp cũng hơi tiếc, nhưng vẫn hơn tuyển tú trăm lần. Lam Lam không ở Tô gia, lại ở nhà ngươi, bằng vào thân phận gì, chút mong đợi đó của nữ tử, ngươi không thể không nhìn ra, nhưng đại khái toàn thiên hạ giờ chỉ có Khinh Doanh thôi phải không?

- Lam Lam đã không thể tiến vào lòng ngươi, dù sao sau này cũng phải gả cho nam nhân không biết thế nào, chẳng bằng gả cho hoàng đế, ngươi không cản được bước chân Lam Lam đâu, vậy chẳng bằng giúp con đường đi của cô ấy thuận lợi hơn, ta phụ trách nghi dung cho Lam Lam, đừng coi thường nghề này, tiêu chuẩn của ta không kém hơn trong cung đâu, còn ngươi lo mở đường, là bằng hữu đó là thứ duy nhất giúp được Lam Lam.

Vân Tranh không thể phản bác được, y cũng không thể thương hại mà cưới Lam Lam, vỗ bàn bỏ đi, nói câu cuối: - Ba ngày, ta cho muội ba ngày suy nghĩ kỹ tiền đồ của mình, nếu như ba ngày sau muội vẫn nhất qyết tham gia tuyển tú, vậy ta toàn lực hỗ trợ muội.

Chuyện tới quá bất ngờ, không có chút dấu hiệu nào báo trước, cũng như tuyết lạnh năm nay. Ngũ Câu đi mất rồi, Vân Tranh muốn tìm một người để tâm sự mà cũng không có, tuyển tú là lấy một phận vạn hi vọng đi tranh thủ cơ hội mong manh, thành rồi, tuy hưởng không hết vinh hoa phú quý, song cũng phải gửi gắm vận mệnh của mình vào sự sủng ái của một nam nhân, đó là cách làm ngu xuẩn nhất, lại còn gửi gắm vào thứ vô tình nhất thế gian như hoàng đế, còn nếu thất bại...