Chương 173: Đâm lao phải theo lao

Đợi mọi chuyện xong xuôi cả rồi, người khác cũng tản đi hết, Lục Khinh Doanh mới kéo Vân Tranh đi nói: - Phu quân, chuyến này chàng vì thể diện mà tốn không ít tiền nhé.

- Ta không phải là người không chịu được mất thể diện. Càng bị phát hiện thì Vân Tranh càng chối tới cùng, còn làm như thật nói: - Về rồi bảo Lão Liêu hỏi xem cái hiệu kia có bán không, họ chuẩn bị về nhà, mua cũng không tệ.

Lục Khinh Doanh nguýt y một cái, không cho đánh trống lảng: - Phu quân chẳng lẽ chàng biết luyện hương liệu từ vỏ cây thật?

- Cái gì biết thật với biết giả, phu quân nàng bản lĩnh lắm, sau này không hỏi mấy lời như thế, chỉ cần một lòng ủng hộ ta là được.

- Chỉ cần phu quân luyện được hương liệu ra thì sau này thiếp sẽ không nói thêm bất kỳ lời nào nữa. Lục Khinh Doanh bị sự tin tin của Vân Tranh làm nửa tin nửa ngờ: - Mà luyện thứ này cần bát vàng chày ngọc, không khó kiếm lắm, song sương sớm kinh trập và nước mưa cốc vũ thì khó rồi.

- Đừng nghe tên ngốc đó, hừ hừ, chẳng qua lúc ấy nàng vén khăn che mặt lên bị hắn nhìn thấy nên phét lác một hồi, cho nàng biết, quan trọng nhất là rượu, còn phải là rượu mạnh nhất, rượu hiện giờ còn chưa đủ độ, hừ hừ, ở Đậu Sa trại ta đã muốn làm rượu để bán rồi, nhưng làm ra mới biết muốn bán cần tửu dẫn. Vân Tranh đột nhiên tức giận, thời đó không cho dân chúng nấu rượu quá 50 cân, nếu không sẽ bị chặt đầu: - Bán trà cần trà dẫn, bán muối đòi muối dẫn, giờ bán rượu toàn là quan phủ bán, bách tính chỉ được bán cái thứ rượu nếp cả bã do nhà nấu, quan phủ kiếm tiền không biết đủ à?

Nghe phu quân công kích quan gia, Lục Khinh Doanh vội kéo y đi mua rượu, không cho nói nữa.

Thành Đô thương nghiệp phồn vinh, tháng giêng chợ đèn, tháng hai chợ hoa, tháng ba chợ tằm, tháng tư chợ gấm, tháng năm chợ quạt, tháng sáu chợ hương, tháng bảy chợ ngọc, tháng tám chợ quế, tháng chín thợ thuốc, tháng mười thợ rượu, tháng mười một chợ mai, tháng mười hai chợ đào phù, mỗi tháng đều có lý do tụ tập, mỗi tháng đều có lý do ăn mừng.

Tháng trước tháng bảy, Vân Tranh bị nhốt ở thư viện, không được xem chợ ngọc, nghe nói tất cả hồng quan nhân của thanh lâu vào tháng bảy sẽ đeo các loại ngọc ngà châu báu lên người, cực kỳ đẹp mắt, thật ra đi quảng cáo cho mấy tiệm châu báu thôi, nghe Chu Đồng nói nhiều hồng quan nhân dưới áo sa không mặc gì hết, ướt át cực.

Giờ là tháng tám, tất nhiên là lúc hương quế khắp nơi, trên đường rao bán dầu hoa quế suốt, đến Tịch Nhục keo kiệt cũng mua một hồ lô, ngày ngày sức lên tóc, mùi đậm tới mức làm Vân Tranh nổi điên.

Vân Tranh quay sang ghé vào cổ Lục Khinh Doanh ngửi, trên mùi nàng cũng có hương hoa quế, thoang thoảng dễ ngửi, trách: - Sao nàng không dạy nha đầu ngốc Tịch Nhục, người cứ như vớt từ trong thùng dầu hoa quế ra vậy.

Lục Khinh Doanh đẩy Vân Tranh ra, động tác thân mật của đôi tiểu phu thê bị người ta nhìn thấy, lão bà bà ngoạc miệng cười, lão đầu từ buồn buồn hoài niệm một thời trai tráng, còn về phần tiên sinh đạo học thì lắc đầu liên hồi: - Ài, thói đời ngày càng đi xuống.

Mặc kệ kẻ lôi thôi tới chó cũng không thèm ngửi đó, phu thê người ta hòa thuận êm ấp là cảnh đẹp đầy tình người chốn nhân gian, chõ cãi mồm thối vào làm gì.

Chẳng những Vân Tranh ngó lơ, mà Lục Khinh Doanh cũng chẳng thèm để ý: - Tịch Nhục vẫn ngầm mang địch ý với thiếp, nha đầu ấy thích chàng, cho nên thiếp mà nói là làm ngược lại, vốn chỉ sức một ít, thiếp nói xong liền đổ nửa bầu lên người. Chàng xem, thiếp làm chủ mẫu có uất ức không, đến nha hoàn cũng dám vặn lại, còn chẳng phải do chàng và tiểu thúc chiều mà ra, thiếp sao mà nói nổi. Tới đó hậm hực không nói nữa, Tịch Nhục là sự tồn tại đặc thù ở Vân gia, không lấy lý ra mà luận được.

Vân Tranh lảng đi, “ồ” một tiếng rõ to như phát hiện lục địa mới, chỉ phía trước: - Kiếm Nam thiêu xuân, chính nó, đây chính là rượu mạnh nhất Thành Đô.

Lục Khinh Doanh sinh ra ở Thành Đô, cần gì y quảng cáo hộ.

Tửu nương thấy có khách tới, cố ý ưỡn ngực cao, hi vọng thiếu niên lang kia chú ý, Lục Khinh Doanh vén khăn che mặt lên, đôi mắt sắc lẻm quét qua, tửu nương giật mình, vội ra sau, đổi một hỏa kế trẻ ra tiếp khách.

- Phu quân, chàng nói quá đúng rồi, Trác Văn Quân bán rượu đúng là thứ tiện nhân.

Biết nàng đang giận cá chém thớt, Vân Tranh không bình luận, lấy muôi trúc múc ít rượu nếm thử, lắc đầu: - Nhạt quá, lấy thứ nặng hơn ra đây.

Hỏa kế mang liền bảy tám chén rượu nhỏ, số lượng nhiều, nhưng Vân Tranh không nhiều nhi vọng, rượu ở thời này đều là rượu ủ, không phải rượu cất, muốn có độ rượu cao rất khó.

Quả nhiên là vậy Vân Tranh vẫn lắc đầu: - Rượu quá nhạt, không thích hợp.

- Vị tiên sinh này vô lý quá, Kiếm Nam thiêu xuân đã là rượu mạnh hiếm có, uống được ba bát là hảo hán, tiên sinh nói không hợp, vậy uống ba bát đi. Chủ quán nổi giận: - Nếu ngài uống hết mà mặt không đỏ, không say, tiểu nhân sẽ giảm giá một nửa.

Hỏa kế cũng nóng máu rót liền ba bát rượu to để trên quầy cao, đưa tay mời.

Vân Tranh dở khóc dở cười, nhớ thời sinh viên cùng đám anh em trong phòng lấy nổi nấu cơm cho rượu vàng rồi thêm táo, quế, đường phèn, đun lên uống, cả đêm uống không biết bao nhiêu mà chẳng tên nào chịu say, tuy y không thích rượu cho lắm, cũng không phải có tửu lượng cao, nhưng ở Đại Tống này là hảo hán trong tửu giới.

Không nhiều lời, làm liền một hơi hết ba bát rượu, quay sang chép miệng bảo Lục Khinh Doanh: - Nhạt quá! Rồi quay sang bảo chủ quán: - Các ngươi có bao nhiêu rượu, ta mua hết, được dịp giảm giá thế này không mua cũng phí.

Chủ quán và hỏa kế tức thì mặt như chết cha chết mẹ.

… …

Lục Khinh Doanh ngồi trong xe ngựa, dựa đầu vào vai Vân Tranh, tay quấn tóc lên ngón tay, thi thoảng chọc vào mũi y, như chú chim nhỏ nghịch ngợm: - Hôm nay mới biết phu quân thiếp tửu lượng ngàn chén không say.

- Nàng thong thả mà tìm hiểu, sẽ thấy ta ngoại trừ sinh con thì cái gì cũng giỏi hết. Vân Tranh dương dương đắc ý nói:

Nói tới chuyện sinh con, Lục Khinh Doanh rầu rầu xoa bụng: - Phu quân, thành thân đã ba tháng rồi, sao bụng thiếp không có động tĩnh gì, tỷ tỷ thiếp gả đi có nửa năm mà bụng đã to tướng, hay thiếp có bệnh gì đó?

Vân Tranh nhéo mũi nàng, cười: - Nói linh tinh, chúng ta còn trẻ, thong thả rồi sẽ có, nhà người ta một hai năm mới có con là bình thường, nếu nàng chửa to tướng bụng thì ai bồi tiếp phu quân nàng.

- Thì có Tịch Nhục... Lục Khinh Doanh giọng ngọt nhạt: - Hoặc Lam Lam, nếu không thiếp thấy Hoa Nương cũng không ngại đâu.

Bà nương này lại bắt đầu rồi, nữ nhân những lúc như thế không nói được, thế là làm lơ quay sang nghịch mấy cái vỏ cây.

Xe ngựa lọc cọc chẳng mấy chốc về tới nhà, người Đại Thực đã chở võ cây tới, Lão Liêu cất đống vỏ cây ở trong kho.

Lục Khinh Doanh nhìn đống vỏ cây chất cao tới nóc, không biết nói gì mới phải, bên phải trượng phu thộn mặt ra rồi, không nỡ trách y thêm, lắc đầu về phòng.

Trong nhà kho chỉ còn Vân Đại và Vân Nhị đứng đó.

Vân Tranh nuốt nước bọt, mẹ nó chứ không ngờ lại nhiều thế này, giờ mà vứt đi thì phí quá, y không xót tiền, nhưng không phải là người lãng phí, đâm lao phải theo lao.

- Vân Đại, huynh biết luyện hương à?

- Có trời mới biết. Vân Tranh cười méo xẹo: - Đệ có biết cách cách làm nước hoa không, ta nghĩ thứ này cũng tương tự thôi.

- Biết, thì ép tinh dầu hoa, sau đó cho vào cồn.

- Thế thôi?

- Xem TV chỉ nhớ được từng đó.

- Vậy việc lấy tinh dầu thứ này giao cho đệ nhé, ta đi lo nấu cồn.

Vân Nhị la oai oái: - Liên quan gì tới đệ, rõ ràng huynh không chịu nổi mất mặt trước tẩu tử nên rước cái của nợ này về, giờ đổ lên đầu đệ là sao?

Vân Tranh đột nhiên nghiêm túc vỗ vai Vân Nhị: - Đệ có biết năm nay là năm bao nhiêu không, ta ước tính khoảng vào năm 1000, điều đó có nghĩa gì? Người thời đại này kém chúng ta 1000 năm kiến thức, thứ họ làm được chẳng lẽ chúng ta không làm được à? Cho nên đây đúng là vấn đề thể diện, không luyện được tô hợp hương, huynh đệ chúng ta từ nay ngoan ngoãn ở nhà cho khỏi mất mặt.

Thấy Vân Nhị gật mạnh đầu nói cứ giao thứ này cho nó, Vân Đại đắc ý lắm, ai ngờ khi ra tới cửa, chợt nghe nó hỏi: - Vân Đại, có phải không luyện được tô hợp hương, tẩu tử không cho huynh lên giường không?