Chương 162: Đắc tội hết cả

Có trời mới biết hành lang Linh Tê các vì sao lại dài như thế, đi suốt một tuần hương, thi thoảng lại có đôi tay ngọc vươn ra "bắt cóc" một hai người, khi đến được giếng trời, chỉ còn lại Triệu Tử Tinh và Chu Đồng y phục xộc xệch, Vân Tranh thì vẫn quần áo phẳng phiu, chỉ mặt hai tên đồng song cười lớn.

- Thiếu niên phong lưu, từng trải son phấn, Vân huynh đi qua biển hoa, không bị chiếc lá nào dính áo, nói ra hiếm có, song khó tránh khỏi tổn thất hào khí thiếu niên. Chu Đồng thản nhiên nói:

- Chu huynh, trong nhà Vân huynh có tuyệt thế giai nhân, tất nhiên là không coi son phấn dung tục vào đâu, hãy đợi tiểu đệ thay áo, sửa soạn dung mạo rồi đi bái phỏng Đường Đường đại gia, lúc ấy Vân huynh vẫn có thể giữ lòng phẳng lặng như giếng sâu thì tiểu đệ mới thực sự bái phục.

Vân Tranh cười không đáp, gặp Đường Đường rồi, xinh đẹp lắm, nhưng chỉ đến thế thôi, y không cẩn thay áo, tiếp tục phe phẩy quạt đi quanh, chỗ này chẳng có nữ tử nào tới quấy nhiễu nữ, đình viện nho nhỏ, nước chảy róc rách, mùi sơn phấn biến mất, thay vào đó là hương thơm tựa lan.

Thính giác nghe thấy tiếng ca như từ hư vô vọng tới, khứu giác ngửi thấy hương thơm như có như không, chỉ hai loại này thôi đã đủ để một thiếu niên chìm đắm rồi, còn ba loại giác quan nữa đang ấp ủ, hoa cỏ tinh xảo nơi này hẳn là đánh tiền trạm cho bữa tiệc thị giác, không biết xúc giác và vị giác sẽ là thế nào đây.

Nói ra không ai tin chứ trò này do Ngũ Câu dạy Hoa Nương, lục thức tai, mũi, miệng, lưỡi, thân, ý là binh khí của Phật gia, với người tu hành thì dùng nó kháng cự lại tâm ma, Hoa Nương thì mượn uy lực của thiên ma dụ dỗ người đời, vận dụng tinh hoa yếu nghĩa tu tâm của Phật gia, rồi làm trái lại, chẳng có lý do gì Linh Tê các không ăn nên làm ra, ngay cái tên Linh Tê các cho thấy nó tấn công thẳng vào lục thức rồi, kết hợp giữa cái thần thánh không thể xâm nhất, với cái cám dỗ nhất, không mấy ai kháng cự nổi.

Tới nơi này người tiếp khách đã đổi thành đồng tử mặt mày thanh tú, đó là quy củ mà chỉ nhà phú quý mới có, chủ nhân uống say do đồng tử cõng về, cho nên đồng tử mặt mày thanh tú lại khỏe mạnh rất được hoan nghênh.

Triệu Tử Tinh đã thay áo xong đang nắm tay phó đồng mặt mày thanh tú như nữ tử hỏi này hỏi nọ, thần thái thân mật, đây là thói xấu đại hộ, đồng tử và tỳ nữ có công dụng như nhau.

Thấy Chu Đồng nhìn cảnh ấy mà hâm mộ, Vân Tranh bất giác tránh hai tên này xa một chút, dạ dày còn hơi đảo lộn.

Không hiểu Hoa Nương làm cách gì mà âm thanh như xa như gần tựa quỷ hồn, cả tòa lầu bốc ra âm khí u ám, từ khi phát hiện nơi này có đồng tử, Vân Tranh nhìn cái gì cũng biến vị.

Tò mò lần theo âm thanh đi ra sau lầu, phát hiện ra vì sao tiếng ca như gần như xa, té ra có hai tên đại hán lực lưỡng liên tục đóng cửa mở cửa, tệ lậu hết sức, thà chẳng biết cho xong, nhìn mồ hôi chảy ròng ròng trên người đại hán, bao nhiêu ý cảnh cũng mất sạch.

Triệu Tử Tinh đi trước, gạt dây leo lòa xòa, mở ra lối đi kín, dẫn hai đồng song tới một cái sân, không gian rộng rãi.

Buồn sao lạnh tiếng ve than, Trường Đình lấp loáng chiều tàn dần trôi. Cơn mưa chợt dứt hạt rồi, Đô thành rượu tiễn, không vơi giọt sầu. Luyến lưu chẳng nỡ rời nhau, Mà thuyền lan đã giục mau xa bờ. Nghẹn nào biết nói chi giờ, Dùng dằng tay nắm, đẫm mờ khoé mi. Dặm ngàn khói sóng xa đi, Mênh mông trời Sở, chiều khi đượm buồn.

Đa tình khóc biệt đã thường, Còn thêm não cảnh thu sương lạnh tràn. Tỉnh say nơi chốn mơ màng, Bên bờ dương liễu, trăng tàn gió mai. Lần đi cách biệt năm dài, Ngày lành cảnh đẹp, bỏ hoài từ đây. Phong lưu dẫu lắm vẻ hay, Cũng không tỏ được lòng này cùng ai!

Trên đài cao ở giữa sân, một nữ tử mặc áo lụa mềm đang biểu diễn bài Vũ Lâm Linh của Liễu Vĩnh, giọng hát cổ quái, tới chữ "ai" cuối cùng thì kéo dài chói tai như ác quỷ đòi mạng.

Đợi khi nữ tử đó hát xong đứng dậy, Vân Tranh mới phát hiện trên người nàng chỉ có cái yếm, khoe nguyên cái lưng trần, lớp áo sa mỏng tựa cánh chuồn bưng tai trộm chuông, hai chấm nhỏ giữa ngực gồ lên rõ ràng.

Đồng tử dẫn ba người vào một cái đình, không có ghế ngồi mà có cái giường thấp, đặt chiếc bàn có sẵn hoa quả bánh trái và rượu, Triệu Tử Tinh mắt láo liên khắp nơi, Chu Đồng thì liên tục gấp mở quạt, Vân Tranh ngằm khoèo trên giường nhìn màn hồng lay động, không biết nghĩ gì.

- Cầm kỹ của Hàn Ba Tích ngày càng cao rồi, tuy âm điệu bài Vũ Lâm Linh này không thể nói là cao siêu, nhưng vẫn mang theo vẻ ưu sầu ly biệt, nhạc cơ của Lưu ông quả nhiên danh bất hư truyền.

- Thực ra chỗ tuyệt diệu của Hàn Bà Tích là cặp mông tròn như trăng rằm, Hàn ông nếu như thấy vừa mắt thì lấy đồng nhi ra đổi, thế nào?

Hai lão già không biết liêm xỉ giữa ban ngày ban mặt nói những chuyện dâm dục, không sợ bẩn tai người nghe, có điều Vân Tranh nghe ra nữ nhân mặc mỗi cái yếm và đồng tử kia không phải là người Linh Tê các, lòng mới dễ chịu hơn, có những giới hạn không được phép vượt qua, nếu không y cho mồi lửa thiêu rụi chỗ này, bắt Hoa Nương về nhà.

Người Tống doang dâm, vốn nghe danh từ lâu, thực không sai chút nào hết, vươn tay ra ngắt quả nho trên bàn bỏ vào miệng, lúc này trên đài xuất hiện một hồng y nữ tử, thắt lưng buộc dùi trống rất lớn, hai tên lực sĩ khệ nệ khiêng trống theo sau, đinh đồng đóng trên đó to bằng đồng xu, không biết bọn họ kiếm đâu ra con trâu đủ to phủ cái mặt trống này.

Hồng y nữ tử quỳ bái, sau đó lấy bàn tay vỗ trống nhỏ, khả năng thấy không đã, cho nên rút dùi trống ở thắt lưng ra, gõ uỳnh uỳnh uỳnh ba tiếng, làm Vân Tranh rơi cả nho trong tay.

Nghe ra rồi, cô ta định một mình biểu diễn ( tướng quân lệnh), chính là đại tướng quân thăng trướng điểm binh xuất chinh, nhịp trống tiết tấu từ chậm đến nhanh như giục giã, làm không khí cũng kích động theo.

Nữ tử đó rất bận rộn, vừa đánh trống to, lại vỗ trống nhỏ hòa âm, tay chân liên hồi, lại còn dẫm lên hai cái chiêng đồng, dùng để biểu thị cảnh tượng tướng sĩ hùng dũng giết địch, làm bạn trai bốn nam một giáo viên nhạc dân gian, chút kiến thức này Vân Tranh vẫn hiểu.

Kỹ thuật đánh trống của hồng y nữ tử cực cao, Vân Tranh bất giác hát to: - Ngạo khí đối diện muôn trùng sóng... Thế nhưng nhìn cảnh tượng bốn xung quanh làm y cụt hứng không đọc được ra tiếp.

Tiếng trống dừng, hồng y nữ tử toàn thân đẫm mồ hôi, vừa thở dốc vừa thi lễ bốn xung quanh, nàng khom lưng rất lâu, đám người thiếu nhiệt huyết đều nhắm mắt giả ngốc, chẳng ném ra một đồng, chẳng bù nữ nhân mặc yếm kia, hát khó nghe mà được thưởng rất nhiều.

Cũng phải thôi, hồng y nữ tử đánh trống sai chỗ rồi, thấy nàng thất vọng muốn lui xuống, Vân Tranh ném ra một đồng bạc trúng mặt trống, đồng thời đứng dậy vỗ tay: - Hay cho khúc tướng quân lệnh, hay cho hồng y nữ, nếu như lúc tướng sĩ xuất chiến, nàng gõ hùng âm này lên mới là đúng chỗ, còn ở cái nơi toàn nữ nhân này sao kiếm nổi tri âm, ít nhất tới chỗ sĩ tử khảo thí, thế nào cũng kích thích được muôn án hùng văn. Ha ha ha, Triệu huynh, Chu huynh, hôm nay hứng trí đã hết, xin cáo từ...

Người xung quanh đều trừng mắt lên nhìn, khiến hai người Chu Triệu không biết phải nói gì, một câu thôi đã đắc tội với tất cả mọi người, công phu này không nên học.

- Nhãi con to gan.

Một đại hán mặt mày bặm trợn, râu ria lởm chởm đứng dậy, chỉ là ông lão bên cạnh xua tay mới ngồi xuống, mắt vẫn nhìn Vân Tranh gườm gườm.

- Tỳ tử đa tạ quan nhân ban thưởng. Hồng y nữ tử ôm đồng bạc trong lòng, cảm động tạ ơn:

Vân Tranh chắp tay với nàng một cái, xỏe quạt nghênh ngang rời lầu gác còn không quên cười đểu tên đại hán kia một cái.

- Ra vẻ nữa đi, không thích thanh lâu cũng đừng chửi người nơi này không phải nam nhân chứ, ngươi không nghĩ thử xem, thái giám tới thanh lâu làm gì? Hoa Nương từ sau giả sơn đi ra, dáng vẻ rất gấp, trên đầu còn dính cái lá: