Chương 159: Băn khoăn của Bành Lễ tiên sinh

Cả đám đang im lặng đầy tâm sự thì Vân Tranh đột nhiên hỏi: - Lão Chu, có rặn ra được bài thơ nào không?

Chu Đồng làm bộ mặt rặn ị, rồi lắc đầu: - Không rặn ra, nếu như chân trời có cầu vồng, giữa sông có thuyền nhỏ, trên thuyền là giai nhân yểu điệu thì còn làm được thơ, chứ chỉ có nước với nước thì thế thì thơ đâu ra.

Triệu Tử Tinh cảm xúc nói: - Nghe nói Lỗ Thanh Nguyên tiên sinh là cao thủ trong cao thủ, mở miệng ra là văn thơ lai láng, năm xưa tiết Nguyên Tiêu, bệ hạ lệnh quần thần làm thơ, cha ta chiếm ngôi vị đệ nhất, nhưng luận số lượng không sao sánh bằng Lỗ tiên sinh. Nói ra cũng lạ, đất Thục chúng ta vô vàn thơ hay, nhưng lại không có thi nhân giỏi, Lý Bạch, Đỗ Phủ để lại đất Thục không biết bao nhiều bài thơ, chỉ tiếc lại chẳng phải người Thục.

Vân Tranh ngáp dài: - Ý ta không phải thế, nếu mọi người không rặn nổi thơ chẳng bằng xéo về sớm, chúng ta ra ngoài chơi nửa ngày rồi, nếu bị các vị tiên sinh biết, thế nào cũng bị trách phạt. Từ lúc ta tới Thành Đô chưa có ngày nào được yên ổn, xui tới tận mạng, về thôi, ta có linh cảm xấu. Chu Đồng đứng dậy phủi cát, làm động tác đá Vân Tranh: - Ngươi mà xui xẻo thì ai là người may mắn ở đất Thục này, cưới được đệ nhất mỹ nhân phủ Thành Đô, con bà nó chứ, không biết bao nhiêu thanh niên hận đấm ngực hộc máu mà chết biết không hả? Hôm ngươi thành hôn, cả đám người định làm khó ngươi đấy, nếu không phải Lục ông đứng ra thì ngươi mất mặt lớn.

- Đại bá ta cũng nói chuyện này, té ra lời đoán mệnh của Lục tam tiểu thư năm xưa là do đám đạo sĩ mục đích xấu xa, lợi dụng danh tiếng Lục gia chấn hưng lại đạo gia đang đi xuống, cuối cùng báo ứng. Hôm đó Vân huynh cũng ở đại điện, sét đánh xuống tử thương vô số, vậy mà huynh chẳng những thoát thân còn cưới được mỹ nhân về, huynh là đệ nhất phúc nhân thì có, chúng ta nên gần gũi hơn mới được.

Một tên mặt mày thô bỉ sán tới muốn kiếm ít “phúc”, bị Vân Tranh đá cho lộn nhào, nghĩ theo góc độ này thì đúng là mình may mắn phết, thế là phấn chấn đi đầu dẫn cả đám đồng song về.

Chỉ là lúc từ trong chui ra thì tên nào tên nấy đói vàng mặt, hiện giờ bụng đầy một đống thức ăn, mọi người chui vào còn vất vả, Thôi Đạt thì không hi vọng gì, cố đẩy hắn vào không khéo bị thương.

Lúc này thì đường sinh tử hồn ai nấy giữ, tình nghĩa đôi ta chỉ chừng này thôi, cả đám trước khi chui qua lỗ chó còn hết sức đểu giả chắp tay với Thôi Đạt một cái, chúc hắn sớm đầu thai, mười tám năm sau lại làm hảo hán.

Dù sao là bằng hữu cùng phòng, Vân Tranh không đành lòng bỏ hắn lại đây, chép miệng nói: - Thôi vào bằng cửa chính đi, lão thương đầu mặc dù cổ hủ, song cầu khẩn một chút chắc không thành vấn đề.

- Không được đâu, ông ta ương lắm, nhất định sẽ bẩm báo với tiên sinh, Vân huynh, làm liên lụy tới huynh thật hổ thẹn, tiểu đệ nhất định sớm ngày giảm béo.

Nhìn thấy lão thương đầu đang ngủ gà ngủ gật dưới gốc Liễu, Vân Tranh đảo mắt vài vòng tức thì có kế, lén lút tới gần cửa, ông lão rất thính, tức thì mở mắt, Vân Tranh không chạy vào, mà chạy ra, Thôi Đạt đang nghi hoặc thì có tiếng quát: - Không có lệnh không được ra ngoài, vào ngay!

Thế là Vân Tranh bất lực cúi đầu xuống, định giải thích, lão thương đầu rất nghiêm: - Tiên sinh đã nói, không phải ngày hưu mộc không được ra ngoài, đừng tưởng lão đầu từ này mắt mù tai điếc nhé, bước thêm bước nữa thì đợi thư viện sử phạt … cả tên béo kia nữa, đi vào.

Dưới ánh mắt cực kỳ đắc ý của lão thương đầu, Vân Tranh và Thôi Đạt đành phải quay đầu đi vào thư viện.

- Vân huynh, cách này tuyệt quá, lần sau chúng ta dùng tiếp. Chưa tới nhị môn, Thôi Đạt đã không kìm được hưng phấn nhảy cẫng lên:

- Không được, lão thương đầu là người cô khổ không con không cái, các tiên sinh thấy đáng thương mới cho trông cửa thư viện, dựa vào đó mà mưu sinh, nếu chúng ta làm thế, chuyện bại lộ, ông ấy không còn mặt mũi nào ở lại thư viện nữa, thế nên cách này dùng một lần đã là không nên rồi. Vân Tranh lắc đầu:

Không ngờ Thôi Đạt nghe vậy vuốt thẳng y phục, chắp tay nói: - Thôi Đạt nhớ rồi, huynh trưởng lúc nào cũng nghĩ cho người khác, tiểu đệ khâm phục vô cùng.

Hai người choàng vai bá cổ rời đi, không biết rằng Bành Lễ tiên sinh và Trương Sĩ tiên sinh đang ngồi đánh cờ ở góc khuất.

Mười mấy đứa học sinh trốn học, lại đi suốt nửa ngày mới về, bọn họ mà không hề hay biết thì khỏi làm tiên sinh nữa, nhưng hai ông cụ không để ý đám học sinh trốn đi chơi, dạy người lâu năm, không lạ gì chuyện này, cái lỗ chó kia cũng biết.

- Thế đấy Văn Ly, huynh thấy thằng bé này ra sao? Bành Lễ tiên sinh đặt quần cờ trong tay xuống:

- Đứa bé này mười ngày gánh nước, chum đều đầy, không lười biếng cũng không bày trò gian xảo đối phó, chứng tỏ nó là đứa biết quy củ, không phải loại cuồng ngạo không coi quy củ là gì, lại thêm những lời này chứng tỏ tâm tư không xấu. Dạy được! Trương Sĩ tiên sinh nghĩ một lúc mới đặt cờ: - Chỉ là ta quan sát nó gần một tháng qua, không thấy nó có gì đặc biệt, ngay cả bài vở nộp lên cũng trong khuôn khổ, nếu miễn cưỡng nói có gì đáng kể là toán học đủ khai tông lập phái, chỉ là môn này ở Đại Tống ta lại chưa được coi trọng, xếp nó ngang kỹ nghệ thợ thuyền.

- Ài, đó là vì huynh chưa gặp nó ở ngoài kia nên không biết đứa nhỏ này tinh quái ra sao, nó vô tình gây họa, ta mới đưa vào thư viện, một mong nó tránh xa rắc rối, hai là muốn nó thành bậc quân tử đường hoàng, không ngờ nó lại như ngọc mất sáng, chẳng còn linh khí nữa. Nếu với bản tính trước kia chỉ ba ngày là nó trốn khỏi thư viện, đừng nói tới tận bây giờ, bị đám đồng song o ép mới đi … Bành Lễ tiên sinh tay cầm cờ mà không sao đặt xuống được: - Ta rất mâu thuẫn, vừa muốn nó lập nên nghiệp tích lẫy lừng, không uổng tài hoa, lại muốn nó có cuộc sống yên lành, không tai không nạn. Ta dạy học cả đời người gặp vô số loại học sinh khác nhau, cứ tưởng đã thấy hết nhân tình thế thái thiên hạ, nhưng với đứa bé này, không biết nên dùng cách giáo dục nào cho thích hợp.

Hôm nay được về nhà rồi, cho nên Vân Tranh từ sớm thu dọn đống quần áo bẩn, một tháng, tích góp được nhiều lắm, khi nhìn thấy những đồng song khác cũng làm thế, Vân Tranh toét miệng cười, học sinh muôn đời chẳng có gì thay đổi.

Thôi Đạt hứa mang tới cho Vân Tranh sáp thực ngon nhất do mẹ hắn làm, Triệu Tử Tinh hứa nhất định mang rượu ngọc đống xuân vào thư viện, thời gian hắn ở lại đây không còn nhiều, thế nào cũng phải cho mọi người ít phúc lợi, Chu Đồng vỗ ngực đảm bảo mang mấy cuốn xuân cung đồ vào cho huynh đệ giải tỏa.

Hàm Ngưu đánh xe trâu tới thư viện đón Vân Tranh, thấy không phải là đệ nhất mỹ nhân Thành Đô tới, cả đám sói đói tụ tập trước cổng kiếm cớ nấn ná ở lại nãy giờ đều bỏ đi.

Xe trâu đi ngang qua cổng thành thành, tới rừng đào của Lục gia thì đào đã sắp chín, những quả phía dưới còn màu xanh, nhưng quả ở trên được mặt trời chiếu rọi, đã thành màu đỏ hấp dẫn ngon mắt.

Khu rừng đào này luôn khiến Vân Tranh thấy thân thiết, nhưng lần này không hề có ý dừng lại, còn thúc trâu đi nhanh hơn.

Đồng ruộng đằng xa nhấp nhổm nông phu thu hoạch lúa, trên đường xe trâu vận chuyển gạo không dứt, tập kết ở một vùng đất bằng phẳng.

Quan viên mặc đồng phục mọi khi gặp một người đã hiếm, hôm nay thấy chạy khắp nơi, dùng thừng đỏ ngăn từng mảnh ruộng, tính toán thu hoạch năm nay.

Một lão ông chống gậy đứng bên đường, chặn xe trâu gọi lớn: - Vân đại quan nhân.

Nhìn thấy ông ta, Vân Tranh rất muốn bỏ chạy, lần trước Hàn Lâm lợi dụng chuyện hậu nhân Mạnh gia, làm mình thiếu chút nữa mất mạng, giờ lão ta còn tới? Mà lão ta chưa bị Hàn Lâm giết sao?

Vân Tranh nhảy xuống xe chắp tay vái dài: - Ông tha cho tiểu tử đi, vì giữ bí mật cho các người, tiểu tử thiếu chút nữa nhà ta cửa nát, vừa yên thân một chút, ông đừng tới họa hại nữa.