Chương 157: Trốn học

Vân Nhị mang tới bánh bao Tịch Nhục gói, Vân Tranh rất thích, Lục Khinh Doanh không làm được, nàng làm canh ngân nhĩ, bánh bột mì, dùng đủ thứ gia vị pha ra thứ trà như canh cũng ngon, chỉ là mấy thứ đó Vân Tranh chẳng thích, ghét nhất là canh ngân nhĩ, thứ đó trơn như nước mũi vậy, chỉ liên tưởng đã thấy ghê.

- Trong nhà ra sao rồi? Vân Tranh cầm cái bánh bao nguội ngắt ăn ngon lành, nếu ở nhà đừng hòng có chuyện y bỏ thứ này vào mồm, nhưng ở thư viện thì hết cách, nơi này rất nhiều câu chuyện cần cù khắc khổ để tiên sinh răn học từ không được tham ăn tục uống mài mòn ý chí, có lẽ vì thế thức ăn ở thư viện chỉ để người ta không đói thôi:

- Từ khi huynh đi, tẩu tử không được vui, Tịch Nhục thì bận tối mắt, phải tranh thủ thời gian mới làm được bánh bao cho huynh, cả Lam Lam tỷ tỷ cũng suốt ngày theo Tịch Nhục ra công trường, giờ đen đi nhiều rồi, không còn là tiểu mỹ nhân như nước nữa.

- Đại ca, sao cứ phải bận rộn như vậy, huynh nhất định phải đi học à? Đệ thấy không cần, chúng ta định sống vui vẻ thống khoái cơ mà, giờ trong nhà buồn lắm, chẳng mấy ai cười nữa, mọi người lặng lẽ làm việc của mình, Lão Liêu chốc chốc lại ngó ra cửa, ai cũng mong huynh về.

Vân Tranh buồn rầu mất cả hứng ăn, y cũng không muốn thế này, nhưng không phải cứ mang kiến thức hậu thế tới là có thể xưng hùng xưng bá, đạp vào mặt người khác, bất cẩn làm chút thuốc nổ, thế là lọt vào mắt mật thám triều đình, giờ không muốn cúp đuôi vào cũng không được.

- Nói với mọi người là ta nhớ họ lắm, năm ngày sau ta về.

Ôm Vân Nhị vào lòng, không biết nói gì hơn, hai huynh đệ bịn rịn chia tay.

Thư viện không phải nhà tù, thế nên không cho phép “thăm nuôi”, Vân Nhị lợi dụng sự đáng yêu của nó, mè nheo với Bành Lễ tiên sinh mấy ngày trời mới được vào thăm đại ca,

- A, Vân huynh, nghe nói tiểu đệ nhà huynh là thần đồng hiếm có, không biết Vân huynh có có lòng dạ cẩm tú như thế không? Kẻ lên tiếng là Chu Đồng, nhà hắn mở hiệu tranh họa, là kẻ rất vui tính, cùng với Triệu nha nội là hai tên đầu trò ở thư viện:

Vân Tranh bây giờ rất dị ứng với mấy lời “thiên tài”, “thần đồng”, y chỉ muốn sống yên lành: - Đâu có, cũng giống giảm thưởng thư họa của Chu gia huynh thôi, thứ gia truyền, nên biết hơn người khác một chút, không thể nói là thần đồng.

- Vân huynh, nói thật đó, tiên sinh đưa đệ đệ của huynh tới đây, làm mọi người không còn thể diện, gia học tiếp xúc từ nhỏ tất nhiên dễ mưa dầm thấm đất, có điều … Chu Đồng nhanh chóng để lộ bản chất: - Cơm trưa của mọi người thì mất rồi.

- Khỏi nói nữa, ta nhận, toàn bộ tính lên ta đi, nói, chỗ nào tiện ra vào?

Chu Đồng nhướng mày lên: - Xem ra ngươi chẳng phải là thứ tử tế gì, vừa nói đã biết là trốn học thành thói, trước kia lần đầu ta thấy ngươi ở rừng đào Lục gia là biết, mười bốn mười lăm tuổi đầu mà dám ăn đậu hũ mười tám...

- Đi nhanh, đừng nói nhảm. Vân Tranh đá đít hắn:

- Thong thả, thong thả, chui lỗ chó muốn nhanh cũng chẳng được.

- Đồ vương bát đản, ta đường đường là thừa phụng lang mà lại đi chui lỗ chó à?

- Thôi đi, Triệu nha nội còn chẳng phải cũng đang đợi chui lỗ chó đấy.

Thế là hai mươi mốt tên học tử nối nhau chui qua lỗ chó, nghe chúng bàn tán thì đi ăn đậu hoa của nhà Kiều Tây Thi, đã Kiều lại còn Tây Thi, Vân Tranh cũng rất muốn biết dung mạo nàng ra sao.

Chui được mười tên thì đội ngũ chững lại, Thôi Đạt bị cái mông phản chủ làm hại rồi, không tiến không lui được nữa, cả đám sợ toát mồ hôi, kẹt một đứa là chết cả lũ, thế là đám đồng song vô nhân tính phía trước thì kéo, phía sau thì đạp, đến khi hắn qua được bên kia thì mông đã in chục dấu chân rõ ràng.

Ai ngờ rất thất vọng, chỉ được cái vóc người yểu điệu, thấy một đám học sinh đi tới, bộ dạng thẹn thò đó làm Vân Tranh muốn đá một phát lăn vào bụi cỏ bên đường.

Bát sứ thô đen xì to tướng đựng toàn đậu hũ trắng mịn, cho thêm rau muối và tương, ăn ngon tuyệt, chả trách đám Chu Đồng và Triệu Tử Tinh cứ nhắc mãi, miệng đói ăn món ngon, mắt nhìn vòng eo nho nhỏ kia, đồi ngực nhấp nhô kia, ba phần tư sắc cũng được món ăn nâng lên sáu phần.

Mỗi tên hai bát đậu hũ là đủ no rồi, ăn xong cũng không dám đùa giỡn Kiều Tây Thi, tuy Kiều Tây Thi rất mong Triệu Tử Tinh đùa bỡn mình, nhưng mà hắn nghĩ tới cái mặt đen xì của cha và quy định nghiêm ngặt của thư viện, đành nuốt nước bọt mà đi.

- Triệu huynh, tiểu đệ thấy nàng Tây Thi đậu hũ tựa hồ có ý với huynh, sao không nhân cơ hội hạ luôn? Chu Đông ăn no, phe phẩy quạt hỏi:

- Không được, gia pháp nhà ta nghiêm lắm, nếu ta ham sảng khoái nhất thời mà khiến Tây Thi đậu hũ mất mạng thì khuyết đức quá, không làm thì hơn.

Nghe câu này, Vân Tranh tăng thêm không ít thiện cảm với Triệu nha nội, làm việc gì cũng phải có mức độ, tới thanh lâu rải tiền là phong lưu tửu sắc, trong giới sĩ nhân coi là văn nhã, chuyện này khi ở trên giường cùng thê tử, nam nhân cũng có thể đường hoàng mà nói là tới thanh lâu lấy hứng thi ca. Còn họa hại thiếu nữ nhà lành, đó là chuyện đáng bị sét đánh.

Đã lén trốn ra ngoài rồi thì phải chơi cho đã, cả bọn bàn tính kéo nhau ra chợ chơi, ra tới phố mới ân hận vừa rồi ăn nhiều quá, no quá, đi học chẳng nhớ ngày tháng, không ngờ hôm nay là ngày Nhị lang thần cứu mẹ, đường phố cực kỳ náo nhiệt. Miếu Nhị lang ở bên sông, người dân Thành Đô từ canh năm đã dậy, tranh nhau dâng nén hương đầu, bây giờ là lúc mọi người về thành, đường phố không chỉ có vô vàn trò xiếc tạp kỹ, còn đếm không hết các gánh hàng rong bán đồ ăn, cả đám tức giận nhìn Chu Đồng, Chu Đồng chắp tay cầu xin, mua mấy túi hạt dẻ to cho mọi người mới được tha.

Miệng ăn hạt dẻ rang vừa ngọt vừa bùi, mắt xem diễn xiếc, lâu lắm rồi không thả lỏng như vậy, Vân Tranh đi trong đám đông nhốn nháo mới chợt nhớ ra, từ lúc tới Thành Đô y còn chưa đi dạo phố phường, lần này nghỉ về nhà, thế nào cũng phải cùng lão bà đi dạo phố.

Một tráng hán vai vác cột trúc cực to, đứa bé mặc áo đỏ chót leo lên người tráng hán, đứng lên đầu hắn, chắp tay vái bốn phương, dùng vài khô lau tay, sau đó leo lên cột trúc như khỉ.

- Cẩn thận!

- Trời ơi ngã bây giờ.

- Nghiêng sang phải rồi kia, mau mau điều chỉnh lại đi.

Phía dưới nhìn đứa bé đứng trên cột trúc nghiêng ngả thì hét lên kinh hãi không ngớt, Vân Tranh nhìn rõ ràng, đứa bé không có thừng, cột trúc cao tới mấy mét, trên cùng còn để lại mấy phiến lá xanh tăng thêm nhã thú, thế này ngã xuống là chết chắc, thời này ngã độ cao đó kể cả bị thương thì cũng coi là chết.

Đứa bé leo lên chỗ cao nhất vươn tay hái quả dưa hồng to bằng nắm đấm, sau đó lộn ngược mình ăn dưa, đang ăn không ngờ chân bị trượt, bốn xung quanh hét lên, nhưng đã muộn rồi, đứa bé ngã xuống va vào tráng hán, rơi xuống đất, máu mũi hộc ra.

- Xem xem, còn sống không? Mau đưa tới đại phu đi.

- Cao lắm, thế này người lớn cũng không sống nổi, nói gì trẻ nhỏ.

Người bốn phía tụ lại, Vân Tranh nhìn cảnh vừa rồi mà sởn gai ốc, tráng hán ôm đứa bé trong lòng khóc lóc, xin mọi người cho vài đồng chôn đứa bé.

Thôi Đạt lau nước mắt, chẳng đếm đã ném cả nắm tiền vào rổ, Chu Đồng cười tủm tỉm ném vào một đồng, còn dùng gậy gõ cồng cheng một cái, tráng hán khom người thi lễ với hắn.

Vân Tranh sực tỉnh, hit hít, không thấy mùi máu, nói ra chẳng phải điều gì đáng khoe khoang chứ giờ y nhạy với mùi máu lắm rồi, cũng móc 5 đồng cho vào rổ, màn biểu diễn này đáng lắm.

Tráng hán thấy rổ đã đầy, gõ cồng một cái hô: - Hồng Hài Nhi dậy cám ơn mọi người ban thưởng đi.

Lời vừa dứt đứa bé đã chết ngắc kia bật người dậy, cười toe toét cám ơn mọi người, xung quanh người cười, người mắng, cũng có người vỗ tay khen ngợi.