Chương 142: Lại một đêm mất ngủ

Câu này của Tô Cảnh Tiên hàm ý không vừa, có ý chỉ trích chuyện Vân Tranh vào bếp nấu nướng, không phải đạo quân tử, Lam Lam lúng túng lắm, nàng đi cùng Tô Cảnh Tiên tới đây, tất nhiên không thể khiến hắn khó xử, nhưng cũng không thể để hắn nói Vân Tranh, nàng biết Vân Tranh đều xuất phát từ thiện chí, muốn kích thích mình phấn chấn trở lại.

Vân Tranh đập đập quạt lên bàn: - Không biết là ai đưa ra cấm lệnh đó? Ít nhất từ điều luật của Đại Tống không hề quy định, ai bảo chỉ có phép nam chủ ngoại nữ chủ nội, chẳng lẽ một nam nhân không thể che mưa chắn gió cho nữ nhân của mình, thì không có phép nữ nhân đó tự quyết vận mệnh? - Trên đường tới Thành Đô, ta có ăn miến ở Miên Châu, mùi vị rất ngon, đó là quán hàng rong nhỏ do một nhà quản lý, đứa bé mời khách, phụ nhân nấu miến, nam nhân đẩy xe, có thể nhìn ra nữ nhân đó mới là trụ cột trong nhà, nam nhân chất phác ít nói kia chỉ phụ giúp. Người ta phu thê hài hòa, gia đình êm ấm, không ai chủ nội hay chủ ngoại, đều phấn đấu vì gia đình nhỏ của mình, đó là cái nhà hạnh phúc, đó mới là điều bình thường của cuộc sống, chứ không phải thứ quy định cứng nhắc như ngươi nói. Chẳng lẽ ngươi nói nam nhân không đủ năng lực nuôi gia đình, nữ nhân kia ngồi nhà nhìn trượng phu nhi tử chết đói cho hợp lễ pháp, kết cục chết cả nhà mới là tốt đẹp? Tô Cảnh Tiên bị Vân Tranh nói cho mồ hôi đầm đìa, Vân Tranh thờ dài, thiếu niên này quá cứng nhắc, không biết biến thông, đoán chừng ở đạo học vấn cũng không thể tiến triển, có lẽ hắn học được cái đạo ngay thẳng của cha mình, nhưng không không học được sự cơ biến, tính cách này theo đuổi Lam Lam, định sẵn chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.

Lam Lam thấy vậy khéo léo di chuyển chủ đề, nói tới những văn chương gần đây Tô Cảnh Tiên sáng tác, làm hắn hoạt bát hẳn lên, tích cực giảng giải cho Vân Tranh nghe ( Quyền thư), ( Hành luận), thao thao bất tuyệt thể hiện học vấn của mình gỡ gạc chuyện vừa rồi.

Khi mặt trời đã khuất sau núi mà Lục Khinh Doanh chưa về, chỉ phái một lão phó, nói nàng đang cầu khẩn chủ nhân Trịnh gia, hi vọng đưa Vân Nhị vào trường tư thục Trịnh gia. Vân Tranh đoán chừng hi vọng không nhiều, Trịnh gia là đại tộc, chỉ dạy con cháu trong nhà, không đem bí pháp truyền ra ngoài, dù Trịnh gia và Lục gia quan hệ thân mật ra sao, họ cũng không mở cánh cửa này.

Huống hồ chuyện Vân Tranh cưới được Lục Khinh Doanh cũng khiến nhiều người hai nhà Hoàng Trịnh bất mãn, người nhà họ bị chết, rốt cuộc chẳng được gì, hưởng lợi lại là Vân Tranh.

Trước đó đám đạo sĩ tới ba nhà du thuyết, tuy không một lời nói tới chuyện năm xưa, nhưng đưa ra hứa hẹn cực lớn, muốn gây áp lực để Lục gia hủy hôn ước, vì lợi ích đó, hi sinh hạnh phúc một nữ nhân không là gì, người chết thì cũng chết rồi, không có gì mới là lỗ vốn, gia tộc lớn tất nhiên có người này người khác.

Tịch Nhục chuẩn bị một bữa cơm vô cùng thịnh soạn chiêu đãi Lam Lam, gặp được Lam Lam, nàng cũng vui lắm, đoán chừng gặp Lương Kỳ cũng vui không kém, chỉ cần là người Đậu Sa quan tới là Tịch Nhục vui rồi, liên tục gắp thịt kho vào bát Lam Lam. Trước kia nàng không dám, dù Lâm huyện lệnh đã mất thì Lam Lam vẫn là thiên kim tiểu thư, Tịch Nhục mời người ta ăn cơm cũng không dám, nhưng được Vân Đại, Vân Nhị dung túng không thừa, giờ Tịch Nhục không tự tin về thân phận của mình nữa rồi, thậm chí còn rất kiêu ngạo.

Lam Lam nghe khẩu âm Tây Xuyên, nước mắt lã chã, nhưng vẫn ăn không ngừng, rốt cuộc đã nghe lời khuyên của Vân Tranh, giờ phải vứt bỏ bi thương, sống vì tương lai.

Tô Thức và Vân Nhị ăn như hổ, miệng ú a u ớ, miếng thịt to đùng cho vào miệng thoáng cái đã biến mất tung tích, tới ăn cơm chúng vẫn không ngừng cạnh tranh với nhau, không đứa nào chịu thua đứa nào, làm Tịch Nhục cưỡng ép chúng rời bàn, ăn uống kiểu này chỉ đau bụng thôi.

Tô Cảnh Tiên lần nữa tròn xoe mắt, nha hoàn nhà nào dám giật bát cơm của thiếu gia thế kia chứ, lại còn dám xưng tỷ muội với Lam Lam, có điều nghĩ tới quái luận của Vân Tranh, biết điều không nói ra.

Không khí bữa cơm rất vui vẻ, Vân Tranh không nói những lời khắc bạc nữa, liên tục mời Tô Cảnh Tiên ăn nhiều hơn, rót rượu nho cho Lam Lam, trở thành người chủ nhà nhiệt tình.

Lúc mới gặp thì Tô Cảnh Tiên thấy y là kẻ gian xảo không đường hoàng khi lừa hai huynh đệ họ, vừa tới nhà thì cảm giác y giống lưu manh tùy ý tùy tiện, lúc tranh luận thấy kẻ này không tôn trọng lời thánh hiền, vốn nghĩ từ nay sau sẽ tránh tiếp xúc, không ngờ tới bữa cơm lại vô cùng hiền hòa thân thiện.

Rốt cuộc Vân Tranh là người thế nào, Tô Cảnh Tiên chóng cả mặt.

… …

Lục Khinh Doanh về nhà là lúc muôn nhà lên đèn, huynh đệ Tô gia và Lam Lam đã cáo từ, nàng vô cùng mệt mỏi, chỉ ăn qua loa vài miếng rồi dựa lưng vào ghế tựa, liên tục oán trách Vân Tranh, nói hôm hôn lễ không nên mỉa mai Trịnh gia lão đại lão nhị, giờ nói thế nào người ta cũng không chịu nhận Vân Nhị.

- Trịnh lão thái gia chiếm hết linh khí của Trịnh gia rồi, mấy đứa hậu bối nhiều lắm chỉ là chó giữ nhà, tới đó học tập chỉ làm Vân Nhị đi xuống, nếu nó thành bộ dạng huynh đệ Trịnh gia, ta tức hộc máu mà chết mất.

Lục Khinh Doanh che miệng cười trộm: - Phu quân của thiếp thân tất nhiên là hổ xuống núi, rồng qua sông, chỉ là không biết phu quân trí tuệ của thiếp sẽ an bài tiểu thúc ra sao? Nếu thả lỏng như trước kia, thiếp không đồng ý đâu, tiểu thúc nhà ta là kỳ tài, không nên lãng phí.

Vân Tranh đi tới sau lưng Lục Khinh Doanh giúp nàng bóp vai, nàng khẽ nghiêng đầu cọ cọ vào tay y như con mèo nhỏ, dáng vẻ cực kỳ mãn nguyện hạnh phúc.

Làm sao không hạnh phúc cho được, thử hỏi khắp Đại Tống này có được mấy nam nhân biết chăm sóc lão bà của mình như thế? Chỉ e một cũng khó. Vốn mới đầu còn thấy trượng phu quá trẻ con, giống đệ đệ lém lỉnh nghịch ngợm của mình, chính điều này khiến đêm tân hôn nàng có chút chướng ngại tâm lý, vậy mà ngay hôm sau y đã … thi thoảng lúc phu thê ân ái còn nàng là “tỷ tỷ”, rất đáng ghét, đã thế rồi nàng coi y là đệ đệ cũng sao được, chút rào cản tâm lý vì thế tan tành, mà tình cảm hai người vì thế tiến triển nhanh chóng, nàng cũng nhanh chóng hòa mình vào gia đình này.

Nếu ông trời đày đọa nàng mười năm vì Vân Tranh, Lục Khinh Doanh cảm thấy còn lãi lắm.

- Phu nhân có nghe tới hai bài Luận hành và Tâm thuật không?

Lục Khinh Doanh há miệng ra, bộ dạng ngạc nhiên vô cùng đáng yêu: - Chẳng lẽ tiên sinh mà phu quân tìm là Tô Tuân Tô Minh Duẫn? Lão tổ tông từng nói, đất Thục nếu ai có thành tựu lớn thì ắt là người này, chỉ là người ta ở tận Mi Sơn, tiểu đệ còn nhỏ, không nỡ để tiểu đệ đi xa.

Vân Tranh bóp vai thế nào dần dần đưa tay xuống dưới, miệng vẫn nói như không có gì: - Ông ấy biết gần đây phu nhân ta vất vả tìm tiên sinh cho tiểu đệ, cho nên chuyên môn chuyển nhà tới Hoán Hoa Khuê, ở cách nhà ta không xa, tối nay Đại tiểu tử và Nhị tử tử nhà ông ta còn tới nhà ta ăn cơm.

Lục Khinh Doanh nguýt Vân Tranh một cái, phát hiện tay y đã đặt lên ngực mình, xấu hổ quay người đánh y, đánh nhau thế nào mà cả hai một lúc đều thở dốc, đợi thở đều lại mới đẩy đầu Vân Tranh ra: - Chàng tưởng dễ tìm tiên sinh thế à? Nhất là người càng có học vấn thì tính cách càng quái đản, Tô Tuân là người như thế. Còn nữa, phu quân à, chàng chắc chưa biết, khi về nhà thiếp nghe lão tổ tông nói tri phủ Thành Đô chúng ta sắp đổi người, người mới tới là Trương Phương Bình, ông ta là danh thần Đại Tống ta, Tô Tuân và Trương Phương Bình có quan hệ thân mật, không chừng là đi mở đường cho người ta đó.

Mưu gian bị phát hiện, Vân Tranh ôm Lục Khinh Doanh đặt nàng ngồi lên đùi mình, tay luồn qua vạt áo, chầm chậm chạm vào đồi ngực căng tròn, mặt dày giở trò cũ, trầm ngâm nói: - Tô Tuân là quân tử, mà quân tử thì rất dễ đối phó.

- Chàng có kế gì?

- Mai ta đánh tới nhà, so toán học với ông ta.

Lục Khinh Doanh cười gập người, chảy cả nước mắt ra ngoài, từ lúc gả tới Vân gia, nàng cười nhiều hơn mười tám năm trước đó.

- Chàng quá đáng, không so thi từ, thi lễ với Minh Duẫn tiên sinh, lại đem sở trường của mình ra ức hiếp người ta, người ta có thua e cũng không phục đâu.

Vân Tranh cười trâng tráo nói: - Nàng không biết đó thôi, Tô Tuân khác với sĩ tử bình thường, ông ta thích chuyện quân trận lắm, từ văn chương của ông ta là thấy rồi. Nếu là người hiểu chuyện quân, thì phải biết cái đạo xuất kỳ bất ý, ta dùng học vấn sở trường của mình đấu với học vấn sở đoản của ông ta là phù hợp với binh pháp, ông ta thua chỉ còn cách dạy tiểu đệ thôi.

- Nhưng phu quân ơi, chàng làm thế khiến người ta giận, không dạy tiểu đệ nhà ta cho tốt thì chẳng phải khổ công của chàng uổng phí à? Lục Khinh Doanh lo lắm, trượng phu rất thông minh, nhưng thủ đoạn quá kịch liệt, bây giờ tiếp xúc là sĩ tử, văn nhân, không phải là cường đạo, thổ phỉ hay đạo sĩ làm chuyện thương thiên hại lý, làm việc có chừng mực, không thể quá mức chèn ép người khác, truyền đi ảnh hương tới thanh danh.

- Người đời gọi ông ta là quân tử, giờ ta muốn kiểm tra xem rốt cuộc ông ta có phải quân tử không, nếu đúng, thì có gì phải lo, nếu không phải chúng ta tìm người khác.

Lục Khinh Doanh trịnh trọng gật đầu: - Tô gia vừa mới tới, mai thiếp thân nên tới thăm hỏi, phu quân đợi muộn một chút hẵng tới.

Vân Tranh nhìn Lục Khinh Doanh, khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ vô ngần, trong hương vị nữ nhân vẫn có chút ngây thơ trong sáng, cưới một cô vợ trẻ cũng không phải tệ, ngây ngất nhìn nàng, nói: - Ta đúng là mắt sáng như đuốc.

- Lại tự khen mình rồi, không biết xẩu hổ.

Vân Tran nhìn hàng mi nàng cong cong, bờ môi vênh vểnh, điên đảo thần hồn, nuốt nước bọt ực một cái: - Cưới được lão bà thế này, không phải mắt sáng như đuốc thì là cái gì, lão bà, chúng ta động phòng lần nữa đi.

- Xấu lắm, suốt ngày toàn nghĩ chuyện đó.

Lục Khinh Doanh định nhảy khỏi lòng Vân Tranh, nhưng muộn rồi, Vân Tranh là tên làm trước khi nói, eo nàng bị giữ chặt, giãy ra không nổi, ngược lại ngày càng bị y kéo lại gần. Vân Tranh thấy nàng chống cự càng thích trêu đùa, cứ nhích tới từng chút một, đến khi nàng “tuyệt vọng” nhắm mắt lại, khẽ nhấp lên cánh môi hồng nhuận kiều diễm.

Chỉ khổ cho tiểu nha hoàn Tiểu Trùng ở gian ngoài, má nóng hầm hập, cố bịt tai lại, lại một đêm mất ngủ nữa rồi.