Chương 130: Ngũ lôi thiên tâm chính pháp

Đợi Hàn Lâm ăn no, Hoa Nương rót cho ông ta chén trà, khẽ hỏi: - Hàn Lâm đại ca, vì sao Tiếu Lâm lại không tới, nếu như vì muội, huynh có thể bảo với huynh ấy không cần thiết. Vân Tranh hiện đang rất nguy hiểm, y cần Tiếu Lâm giúp đỡ hơn bất kỳ lúc nào.

Hàn Lâm chỉ Vân Tranh mắng: - Vô tri, chẳng lẽ ngươi không biết Trương Cát là ai?

Vân Tranh nhún vai: - Tiên sinh ta cho rằng ta bị nữ sắc làm lạc lối, giờ tới đạo trưởng nói ta vô tri, xem ra ta đã hết thuốc chữa rồi, có điều đạo trưởng gấp rút tới đây như thế, hẳn là đã biết bọn họ định đối phó với ta ra sao.

Hàn Lâm lấy từ trong lòng ra một thứ to bằng quả trứng vịt đen xì xì, đặt lên bàn: - Đây chính là thứ mà người ta định dùng để đối phó với ngươi, tới khi đó dù ngươi có rèn bằng sắt cũng bị lôi hỏa đạn đánh tan xác, sau đó nói với người ngoài ngươi bị chết dưới tay thiên lôi, thế nào? Giờ biết mình trêu chọc vào ai rồi chứ?

- Lôi hỏa đạn, còn nổ được? Vân Tranh nửa giận nửa kinh ngạc, tên khốn nạn Trương Cát đó lại muốn dùng lựu đạn để mưu sát, mẹ nó chứ, cứ tưởng sẽ phái thích khách tới giết mình rồi tạo hiện trường giả, không ngờ muốn xài hàng công nghệ cao của Đại Tống đối phó với mình:

- Thứ này tên đầy đủ là Ngũ lôi thiên tâm chính pháp, là bảo vật chí cương chí dương, chuyên phá tất cả những thứ tà ác, nghe nói Trương tổ sư năm xưa dựa vào thứ này mới trấn áp được ác quỷ trong đất Thục. Bần đạo nhờ cơ duyên xảo hợp có được một quả, thứ này cả thiên hạ mới có mười quả thôi.

Nghe Hàn Lâm nói mà Vân Tranh run người, một quả lựu đạn thôi mà nói cái gì bảo vật chí cương trừ tà ác, phóng chừng Trương Cát có ném thẳng thứ này vào mình trước mặt bao người, mình chết banh xác cũng bị nói là thứ tà ác, lão ta chẳng những không bị kết tội mà còn ca ngợi là diệt trừ tà ác. Chỉ là thứ này thành phần là gì đây, tiêu thạch, than củi và lưu huỳnh, không rõ thêm cái gì không, nghe đồn nguồn gốc của nó do đám đạo sĩ mũi trâu nghịch ngu luyện đan làm nổ lò nên tình cờ khám phá thuốc nổ.

- Tiếu Lâm không tới không phải là vì sợ gặp các ngươi, mà là vì phát hiện thứ này, cho nên đổi ta tới, dù sao trong Lão Nha quan chỉ có ta, Tiếu Lâm và Thừa Phong nữa thôi. Hàn Lân chỉ tiểu đạo sĩ Thừa Phong đang say sưa đánh chén bánh bao:

Hoa Nương mặt hoa nhợt nhạt, nhìn thứ "bảo vật" trước mắt, thứ này riêng nghe tên thôi đã thấy lợi hại, không cần nói khi sử dụng ắt khiến trời long đất lở, nàng là người cực kỳ quyết đoán, đứng dậy nắm tay Vân Tranh: - Mau đi đi, ta bảo Hạo Nhị chuẩn bị khoái mã, ngươi đi cửa sau, ta mặc quần áo của ngươi đi cửa trước, có thể qua mắt bọn chúng một lúc.

- Hoa Nương, bình tĩnh đã ta muốn tìm hiểu xem thứ này thế nào. Vân Tranh cầm lôi hỏa đạn lên nghiên cứu, té ra vỏ đen kia không phải bằng sắt, mà là vỏ dâu, một quả pháo to một chút thôi, thế thì có quái gì mà sợ, lão tử đây chơi pháo từ năm lên bảy rồi:

- Tiểu tử, thứ này vô cùng ác độc, theo ta biết đã có ba lần ra tay, người trúng phải toàn thân chay đen, vỡ gan mà chết, tư thế cực kỳ thê thảm. Hàn Lâm rất đồng ý với kiến nghị của Hoa Nương: - Hiện giờ chạy là thượng sách.

Vân Tranh không nghe thấy gì nữa rồi, y đang chú tâm lấy con dao gài ở lưng xuống, từ từ tìm chỗ hở tách vỏ dâu ra, thấy một cái nút, lấy mũi dao nạy. Từ nhỏ tới lớn y đã tháo không biết bao nhiêu quả pháo xịt để lấy thuốc pháo bên trong mang về nhồi pháo rồi, thế nên chẳng mấy chốc đã lột hết vỏ, bên trong là bột phấn màu vàng, hít hít, cho nhiều lưu huỳnh quá.

Hàn Lâm xót của vô cùng, chòm râu rung rinh liên hồi, rất muốn lấy bảo vật về, nhưng cố nén, để Vân Tranh thấy được sự lợi hại của thứ này cũng tốt.

Đem hết thuốc nổ gom vào một tờ giấy, Vân Tranh ra khỏi phòng đặt lên giả sơn, lấy cái đánh lửa ra thổi một phát châm giấy, Hàn Lâm đại kinh thất sắc hét lên: - Chớ! Vật chí cương kỵ lửa, không được làm như thế.

Nhưng đã muộn rồi, tờ giấy bùng cháy, thuốc nổ bắt lửa xèo một cái, thật mất mặt, không cháy mà chỉ lóe sáng, bốc lên bụm khói nhỏ, rồi cuối cùng mới cháy lách tách nhỏ tẹo.

- Làm sao, làm sao lại như thế? Hàn Lâm thất hồn lạc phách, cảnh tượng này làm ông quá mức thương tâm, Ngũ lôi chính pháp sao không thấy ngũ lôi, chỉ có tiếng động nhỏ hơn cả đánh rắm:

- Ha ha ha, thứ này sở dĩ chỉ có mười quả vì người làm ra nó biết chẳng có tích sự gì, không giết nổi người ta, ba tên bị chết kia đoán chừng là do sợ quá thôi. Lần sau người ta mà định lấy thứ này giết tiểu tử thì đạo trưởng đừng cản, ta to gan lắm.

Hoa Nương cũng đầy nghi hoặc: - Đạo trưởng, hay thứ của ngài không phải.

- Không thể nào, thứ này ta trộm ở Long Hổ sơn mà, vì nó ta bị Long Hổ sơn truy sát suốt hai năm. Hàn Lâm uất ức hét lớn:

Té ra cái gọi là “cơ duyên xảo hợp” của ông ta là ăn trộm.

- Thực ra đạo trưởng chả cần trộm làm gì, mạo hiểm mất đầu vì nó thật chẳng đáng, đạo trưởng hẳn không lạ gì Tằng Công Lượng đại nhân đang biên soạn Võ kinh tổng yếu, sách chưa hoàn thành đã in chương hóa khí truyền ra ngoài khắp thiên hạ, chỉ cần người thông tuệ một chút, có thể dựa vào công nghệ ông ta trình bảy sản xuất ra thứ lợi hại hơn cả Ngũ lôi thiên tâm chính pháp, bảo bối của Long Hổ sơn nói thẳng ra chỉ là thuốc nổ thôi, không có phép thuật thần kì gì bên trong. Yên tâm rồi, Vân Tranh cười càng thêm sáng lạn, cái răng thỏ càng bắt mắt, đủng đỉnh vào tiểu đình uống trà, nếu đám đạo sĩ ném thứ này vào mình, sau đó mình không chết có khi về sau người ta sẽ gọi mình là Vân thần tiên, trong lòng bắt đầu suy tính có nên chế ít Vân gia lôi đạn không, cơ bản cách làm ra thuốc nổ đen thì y biết:

Hàn Lâm nhảy vọt lên giả sơn, ngồi chồm hỗm như khỉ nhìn đống thuốc nổ đã cháy hết đang bốc ra lọn khói xanh cuối cùng, thất vọng tới mức suýt ngã xuống.

- Lũ lừa đảo. Nhìn làn khỏi cuối cùng đã bay mất, chỉ có đống bột cháy xém, Hàn Lâm lấy tay chấm ít tro, đứng dậy nhìn về phía Long Hổ sơn gầm một tiếng vang dội:

Bị người ta lừa thê thảm, Hàn Lâm bắt đầu uống rượu, không uống bằng bát nữa mà uống bằng vò, rượu chảy ra cả mép, trông rất bê bối tởm lợm.

Hoa Nương phe phẩy khăn tay đi tới, gác khuỷu tay lên vai Vân Tranh, thì thầm: - Tiểu đệ đệ, ngươi hiểu thứ này lắm à?

Vân Tranh đang ngồi, nên tầm mắt rất vừa vặn với bầu ngực của Hoa Nương, nuốt nước bọt đáp: - Biết một chút.

- Một chút là bao nhiêu?

Dưới loại tra tấn ướt át đó, Vân Tranh thành thật khai báo: - Là không nhiều lắm, Ngũ lôi thiên tâm chính pháp của ta làm ra ít nhất giết được người.

- Vậy làm cho ta mấy quả.

- Cô cần làm gì, thứ này nguy hiểm lắm.

- Khắp thế giới toàn là loại nam nhân thối tha, nếu như có kẻ muốn ức hiếp ta, ta dùng ngũ lôi cho hắn nổ tan xác. Hoa Nương ngồi xuống, ôm lấy tay Vân Tranh, mắt chơm chớp thẽ thọt: - Tiểu Vân Tranh, làm cho tỷ tỷ nhé.

Thế là phó dịch Vân gia bắt đầu bận rộn, túa ra khắp nơi mua bán, trong đó có diêm tiêu, lưu huỳnh cùng với than củi lợi tốt nhất. Đá tiêu không đủ thuần, lưu huỳnh cũng không đủ thuần, than củi cần nghiền thành bột, việc tinh luyện thì Vân Tranh làm, còn nghiền than thì giao cho Tịch Nhục, nha đầu này tỉ mỉ kỹ tính.

Diêm tiêu, lưu huỳnh sau khi tinh luyện, cùng bột than nghiền mịn sau khi dùng tỉ lệ nhất định trộn vào nhau thế là thành một thứ bột đen, Vân Tranh đập trứng gà lấy lòng trắng cho vào bột đen đó, cho lên sàng bắt đầu sàng, một lúc sau có những hạt nhỏ bằng hạt cải rơi xuống, Vân Tranh bắt đầu chế tác bảo bối của mình.

Ống trúc dày một tấc dài một xích đã chuẩn bị xong, nhồi thuốc nổ đen, cho dây cháy vào rồi bịt chặt, thế là làm xong pháo trúc.

Mọi người quây quanh mười quả pháo trúc, Vân Nhị tí tởn muốn thò tay lấy một quả đem đi đốt, bị Vân Đại đánh cho một cái.

Thứ này không thích hợp đốt trong nhà, hồi trước nhồi pháo là bằng vào thuốc nổ có sẵn, tính ổn định tương đối, ai rõ kiến thức hóa học nửa vời của mình trộn ra cái gì, tốt nhất đem ra con sông nhỏ sau ruộng dâu nhà mình đốt.

Nhét một cái ống trúc vào trong khe đá, chất lá khô bên trên, chuẩn bị châm lửa thì ngoài Vân Nhị đã trốn thật xa những người còn lại đều tò mò đứng bên cạnh, Vân Tranh tức mình xua đuổi: - Mọi người nấp đi nhanh lên, thứ này không phải đùa đâu.

- Không phải là quả pháo trúc thôi sao? Hàn Lâm không coi thứ này ra gì:

- Đạo trưởng, ta không nói chơi đâu, thứ này có thể cực kỳ nguy hiểm đấy.

Thấy mặt Vân Tranh hết sức nghiêm túc, mà Vân Nhị giữ rịt Tịch Nhục ở xa, Hoa Nương đi ngay tới chỗ nó, huynh đệ nhà này là chúa ranh, cứ bám sát ít nhất không bị thiệt thòi, Hàn Lâm cũng nửa tin nửa ngờ tránh xa một đoạn, đám Thương Nhĩ đợi Vân Tranh chạy mới chạy theo.

Chuẩn bị là thế mà kết quả không được như ý, quả thứ nhất chỉ cháy xì xì, quả thứ hai phụt thẳng lên trời như pháo thăng thiên, quả thứ ba tịt, tới quả thứ tư mới nổ “đùm” một cái, chỉ đủ làm người ta giật mình, nhưng vì hết hào hứng vì thể hiện nghèo nàn trước đó nên không ai ấn tượng gì, sáu quả tiếp theo không khả quan hơn là bao, quả cháy quả xịt.

Hoa Nương vỗ vai Vân Tranh an ủi rồi đi, nàng cần thu thập thông tin giúp Vân Tranh.

- Ngũ lôi thiên tâm chính pháp là có thật, chỉ vì ngươi tách ra mà làm hỏng tiên khí bên trong. Hàn Lâm chép miệng bình luận, quả nhiên tên bán dưa bở không chê người bán dưa hấu, chỉ cần có thứ hay là trát vàng lên cho môn phái của mình:

Vân Nhị đến bên Vân Đại nói nhỏ: - Đại ca, chính là quả thứ tư, tỉ lệ 7:1, à quên điều này nữa, huynh chưa phơi đủ khô, có điều đệ thấy huynh nóng lòng thể hiện với Hoa Nương nên không nói hắc hắc …