Chương 128: Viện binh (1)

Người của Vân gia đều đang đợi Đại thiếu gia nói ra lý do nhất định phải cưới Lục Khinh Doanh, hiện giờ hôn sự này đã truyền khắp Thành Đô rồi, đủ mọi lời đồn đại, còn có những kẻ mang tâm lý tàn nhẫn đợi náo nhiệt, cho rằng tên tiểu tử muốn leo cao dựa dẫm hào môn này sẽ chết bất đắc kỳ tử, người Thành Đô mê cơ bạc thậm chí còn mở kèo đánh cược xem Vân Tranh sống được mấy ngày, sẽ chết trước khi kết hôn hay sau khi kết hôn.

Nói chung là không có lời nào tốt đẹp hết, làng giềng vốn không thích Vân gia, giờ càng nhìn với ánh mắt thiếu thiện cảm.

Mọi người đều rất lo lắng.

- Vân gia cần một nữ chủ nhân, ta cũng cần một thê tử để ổn định cái nhà này, cứ loạn nháo nhào mãi cũng không được, ta cưới nàng không phải vì leo cao, một là vì ta thích nàng, hai nữa nàng xuất thân gia giáo, có thể đem tới chút nề nếp cho Vân gia, ta không làm được điều ấy. Vân Tranh đối diện với những ánh mắt lo lắng của người trong nhà, trịnh trọng giải thích: - Nhĩ thúc, Hổ ca, Báo ca, từ giờ trở đi mọi người đừng ra ngoài nữa, ai cũng nói rằng Lục gia tam tiểu thư là sao chổi, nhưng sao chổi là kẻ khác. Ta rất lo có người vào buổi tối sẽ tới tìm ta mưu đồ bất thường, nhất là đạo sĩ.

Huynh đệ Thương Báo nghe tới đó đã lành lạnh nói: - Từ nay trở đi bất kể kẻ nào không mời mà xuất hiện trong sân nhà ta vào buổi tối là sẽ chết. Nói xong đi luôn, hẳn là tìm chỗ thích hợp giám thị mai phục rồi.

- Vậy ban ngày sẽ ra bọn ta lo liệu. Thương Hổ chủ động lên tiếng, rồi cùng đám Lão Liêu ra ngoài bàn bạc, tính đào hố đặt bẫy khắp nhà như trước kia làm ở Đậu Sa trại.

Vân Nhị không đi, ôm chân Vân Đại ngẩng đầu nói: - Vân Đại, đệ không biết chuyện này nguy hiểm đến thế, nếu không chẳng khuyên huynh cưới Lục gia tam tiểu thư, hay là bỏ đi, chúng ta sống bình yên thôi được không?

- Đừng lo, chỉ mấy kẻ lợi dụng sự vô tri của người khác lừa đảo thôi, người xưa không biết còn sợ, chẳng lẽ chúng ta cũng sợ. Vân Tranh xoa đầu Vân Nhị trấn an, một vài điều y không thể nói với nó được:

Long Hổ sơn là tổ đình của đạo gia, nghe nói khi Trương Đạo Lăng và đệ tử Vương Trường cùng luyện Long Hổ đan, suốt một năm có hồng quang chiếu vào phòng, năm thứ hai có thanh long bạch hổ tới hộ đan, năm thứ ba đan thành, không lâu sau luyện được đạo thuật tối cao, Trương Đạo Lăng có thể phi hành trên trời, có thể nghe thấy thanh âm từ xa, có thể phân thân tàng hình, biến hóa muôn vẻ, thần kỳ khó lường.

Người xưa thích thổi phồng, thích dùng những mỹ từ to lớn miêu tả sự việc, nhất là chuyện mình không hiểu thì càng khoa trương.

Yêu ma quỷ quái có tồn tại hay không thì chẳng ai rõ chứ thế lực Trương gia ở đất Thục thì vô cùng cường đại, cường đại tới mức làm người ta mù quáng nghe theo.

Trương Cát là truyền nhân của mạch Trương Đạo Lăng, tuy chỉ là phân chi, nhưng cũng không thể xem thường.

Đây là chuyện lấy trứng chọi đá, dư uy Trương Đạo Lăng ngàn năm vẫn còn, có điều Vân Tranh chẳng ngán, từ lúc tới thế giới này, y đã quyết phải sống cho thật thống khoái, bất cần biết có gây nên sóng cả ngợp trời.

Hôm sau Lỗ Thanh Nguyên tới Vân gia, bất ngờ là tới thư phòng, giảng cho Vân Tranh một buổi về Luận Ngữ.

Khổng tử nói: "Người quân tử có ba điều kiêng phòng, tuổi trẻ khí huyến chưa ổn định thì phải kiêng sắc dục. Tuổi trưởng thành khí huyết phương cương thì kiêng tranh đấu. Tuổi giá khí huyết suy kiệt, tránh tham lam."

Không nghi ngờ gì, trong điểm bài giảng này là tuổi trẻ phải kiêng sắc dục, biết tiên sinh vì sao giảng bài này, cho nên Vân Tranh nghe vô cùng chăm chú.

- Kẻ si ngốc khó hại người, kẻ trí tuệ dễ lầm lạc. Chỉ nghĩ tới chuyện phu phu phụ phụ, dễ xa chính đạo, chỉ mong tử tử tôn tôn, lưu luyến chốn khuê phòng. Vạn ác dâm là điều đứng đầu, Vân Tranh, ngươi nên răn mình.

- Học sinh ghi nhớ, tuyệt không để dâm tà quấn thân, để ham muốn xúi dục. Chỉ là chuyện của Lục Khinh Doanh có chút lạ lùng, người đọc sách chúng ta xưa nay kính quỷ thần mà tránh xa, cho nên học sinh không tin số mệnh. Vân Tranh cung kính đáp:

- Khổng Tử nói: "Người quân tử có ba điều kính sợ, sợ thiên mệnh, sợ người đức cao, sợ lời thánh nhân. Kẻ tiểu nhân không biết thiên mệnh nên không sợ, khinh mạn bậc đại đức, coi thường lời nói của thánh nhân. Kẻ tiểu nhân tri thức hạn hẹp nhưng lại cho mình là tài giỏi hơn người, chỉ trích lời nói của bậc thánh hiền." Đây là bài học hôm nay của ngươi, đợi khi nào lĩnh ngộ được, hãy viết thành văn gửi cho ta. Lỗ Thanh Nguyên giảng bài xong, nói: - Nếu trong lòng ngươi không phải vì sắc, vậy ta không khuyên bảo ngươi từ bỏ hôn sự này, bất kể thế nào, sống lưng ngươi cứng, thế là tốt. Mặc dù câu nói "người quân tử không đứng dưới tường đổ" bị người đời hiểu lầm, nhưng ta mong ngươi hiểu ý nghĩa thực sự của nó, đừng làm chuyện hi sinh vô vị.

Thực sự là vị tiên sinh tốt, Vân Tranh chắp tay vái dài tiễn tiên sinh về.

Thế giới này người thông minh tuyệt đối không thể chỉ có mình Vân Tranh, Lỗ Thanh Nguyên trải qua biến cố gia đình rất hiểu làm sao phòng người hại mình, tất nhìn một cái là ra nguyên do, vị tiên sinh này lựa chọn theo lợi tránh hại, nhưng từ lời cảnh cáo của ông, Vân Tranh biết nguy hiểm đã tới.

Thấm thoát mà đã vào hạ rồi, Thành Đô vào tháng năm từng đợt hơi nóng nhăm nhe tập kích người qua đường, nhà Vân Tranh nhờ có Hoán Hoa Khê trong lành mà thoải mái hơn chút.

Hôm đó có một vị cố nhân tới bái phỏng Vân gia, toàn thân trông rất có tinh thần, y phục không còn rách nát nữa, cầm một đĩnh bạc đặt lên bàn: - Thừa phụng lang, đây là thứ ngài bỏ quên, nay vật về chủ cũ, xin nhận lại.

Người này không ai khác mà chính là tiểu bộ khoái chính trực ở Long Môn trấn, hắn làm xong việc là đứng lên cáo từ, đi ra sân quay lại nói: - Ti chức không biết lần này ngài định hại ai, nhưng những người giám thị ngài ngoài kia đều là người cõi thần tiên, nếu có thể không giết thì đừng giết. Ti chức từ Long Môn trấn tới Thành Đô bình an vô sự là nhờ vào thủ đoạn giết người như ngóe của ngài, nhưng ngài giết người đừng để lọt vào mắt ti chức, nếu không ti chức sẽ bắt lấy ngài. Sinh mang trên đời này không phải bùn đất để cho những người như ngài tùy ý nhào nặn.

Nhìn Đoạn Hồng đi rồi, Vân Tranh vô cùng vui vẻ, không ngờ rằng lại gặp được tên bộ khoái cứng đầu này ở đây, có hắn, Hoán Hoa Khê sẽ rất thú vị.

Vân Tranh đi ra ngoài, chắp tay sau lưng đứng ở cổng, cổng nhà mình đúng là náo nhiệt tưng bừng, không chỉ có sạp nhỏ bán đồ sứ, còn có chàng trai gánh hàng rong đi rao ời ời, ly kỳ nhất có cái quầy bói số mệnh, tuy chẳng có ma nào tới ghé thăm, đám người này vẫn kinh doanh một cách kiên cường bất khuất.

Nhìn một lúc là đoán ra, người bán nem đào kia chính là của Lục gia, người bán đồ gốm sứ có khả năng là của Hoàng gia, còn tên ngu xuẩn ngồi ở góc kín gió bán tơ lụa mà không phải của Trịnh gia thì Vân Tranh móc mắt ra cho rồi.

Đám người này quá trắng trợn, Vân Tranh tin, chưa chắc là tới bảo vệ mình, nói không chừng là muốn đề phòng mình bỏ trốn, khả năng này cao lắm, hai nhà Hoàng Trịnh rất muốn báo thù, chỉ là cái chết hai vị lang quân nhà họ tuy có điểm bất thường, song không có chút manh mối nào quy tội lên đạo gia, thế nên lần này Vân Tranh là mồi nhử.

Vân Tranh quan sát một vòng, đi tới quầy bói mệnh, chắp tay với lão đạo gầy gò, ăn mặc bẩn thỉu: - Tiểu tử muốn coi một quẻ số mệnh xem sao được chăng?

- Bần đạo giá cao, bói cho ai, cứu người đó, cho nên giá là năm quan.

Nghe thấy câu này tất cả mọi người đều nhìn lão đạo như nhìn tên ngốc, Vân Tranh thì nhìn bảo kiếm sau lưng ông ta, sảng khoái lấy đĩnh bạc vừa được Đoạn Hồng trả đặt lên bàn.