Chương 126: Hôn sự

Trịnh Duy Trung, Hoàng Nguyên Hải đều là lão hữu của Lục ông, tương giao mấy chục năm, ba nhà giao tình nhiều đời, Lão Trịnh và Lão Hoàng cũng là người đọc sách, không để ý lắm với thuật huyền hoàng, khi Lục Khinh Doanh mới mười hai mười ba mà dung mạo tài hoa đã xuất chúng vô cùng, không dám nói thiên hạ không ai sánh bằng, nhưng ở đất Thục này dám nói là số một, ai từng thấy nàng đều thừa nhận điều ấy, nàng lại càng hiểu lễ, hiếu thuận. Hai nhà đều đồng loạt đưa sinh lễ muốn cưới nàng về làm tôn tức phụ, nữ tử hiếm có như vậy không nhanh chóng đính ước cho nhi lang nhà mình là dại, còn chuyện cửu dương thương quan là vớ vẩn.

Lục ông không tiện từ chối nhà nào, mới nói đứa bé nào học vấn cao sẽ hứa gả Lục Khinh Doanh cho, ba nhà đều thi lễ truyền gia, làm vậy không mất thể diện ai cả.

Đâu ngờ trong vòng ba ngày, hai thiếu niên vốn mạnh khỏe vậy nối nhau qua đời, một ngã từ trên giả sơn xuống gãy cổ chết, một bệnh cấp tính, không cầm cự nổi ba ngày đã đi...

Cho nên người ta sợ không phải Trương Cát nói gì, mà là cái chết hai thiếu niên ưu tú này.

Lục ông ngồi sau bàn, hai tay run lẩy bẩy không sao kiềm chế được, ông rất mong Vân Tranh nói sai, lại mong y nói đúng. Vì chuyện này mà ông không mặt mũi nào gặp lão hữu, tuy hai nhà đều không trách, nhưng hai thiếu niên đó đều gửi gắm hi vọng cả hai gia tộc, vì lý do bất tường không còn nữa, làm sao mọi người có thể coi như không có gì.

Lục Hòe thấy gia gia mặt âm trầm tới đáng sợ, lại không dám hỏi, đành ngồi suy đoán rốt cuộc vì sao lão tổ tông thành ra như vậy.

Trời chiều ngả bóng, hai vị lão ông cũng tới nhà.

- Lục huynh, chuyện qua rồi, vì sao còn để trong lòng. Tuổi đã cao, đừng nghĩ chuyện thương tâm.

- Không nghĩ không được, hôm nay lão phu gặp một tên tiểu tử coi toàn bộ người trong thiên hạ là kẻ xấu, nói một câu làm lão phu sực tỉnh. Lục ông cố khống chế cho tay không run rẩy: - Càng nghĩ, càng thấy Tiểu Nguyên và Tiểu Tế bị người ta hại, chuyện này không làm hai năm rõ mười, lão phu chết cũng không nhắm mắt.

Trịnh Duy Trung là người vui tính, định đùa vài câu hòa hoãn không khí, nhưng thấy Lục ông hai mắt đỏ như máu, cực kỳ dữ tượn, không nói ra được.

- Tiểu Nguyên khi từ giả sơn ngã xuống thì không có phó dịch nào bên cạnh, cũng không có ai nhìn thấy nó ngã ra sao. Tiểu Từ ngã bệnh cũng không ai nói được chính xác nguyên nhân vì sao, cứ hồ đồ mà đi. Đáng lẽ lão phu phải nghĩ tới sớm hơn, ôi hai đứa bé đều thiên tư thông tuệ.

Lục ông nước mắt giàn dụa, hai ông lão bất giác mắt cũng ướt nhòe, chỉ là không biết vì sao lại nói ra điều này, năm xưa không phải đã sớm có định luận à?

Chợt Lục ông quay đầu bảo Lục Tịch: - Ngươi đi bảo Vân Tranh, nói lão phu đồng ý hôn sự rồi, mau nhờ bà mai tới nhà cầu thân, tháng sau thành hôn. Hừ hừ, một tháng là đủ rồi.

Trịnh Duy Trung và Hoàng Nguyên Hải thất kinh, liên tục ngăn cản: - Lục huynh, tùy tiện quá, tùy tiện quá, Khinh Doanh là con bé hiếm có nhường nào, nó phải có chỗ tốt hơn mới đúng. Vạn vạn lần không thể gả nó đi khinh suất như vậy.

Lục ông nhìn hai vị lão hữu: - Ba nhà chúng ta thân như một, Tiểu Nguyên và Tiểu Tề không khác gì con cháu lão phu, nếu có thể dùng mạng tam nha đầu để hai đứa nó phục sinh, lão phu không chút do dự. Vân Tranh cũng là thiếu niên xuất sắc, tài trí song toàn, chính một câu nói của nó làm lão phu tỉnh ngộ, nó nói nó sợ bị Trương Cát giết hơn là trời giết. Cho nên lão phu muốn xem Trương Cát sẽ làm thế nào đây, nếu hắn không tới, Khinh Doanh được phu tế tốt, nếu tới, lão phu không tin hắn thoát được khỏi thiên la địa võng của ba nhà chúng ta.

Lục Tịch chắp tay với hai ông lão: - Hai vị lão tổ tông, vãn bối cũng gặp Vân Tranh rồi, là đệ tử nhập thất của Bành Lễ tiên sinh, tướng mạo nhân phẩm đều tốt, gia thế tuy thấp một chút, nhưng tương lai ắt làm nên chuyện, Khinh Doanh gả nó không phải thiệt.

Toàn bộ Vân gia tưng bừng làm việc ở ruộng cả ngày, không có thêm bất kỳ kẻ nào tới nhòm ngó nữa, tới khi sắc trời đã tối, kệ đám Thương Nhĩ ở lại, bọn họ đều là thợ săn, đôi khi thích ở lại ngoài trời đất hơn ở nhà, Vân Đại dẫn Vân Nhị và Tịch Nhục về nhà.

Về nhà Vân Nhị từ cái gúi trên lưng Tịch Nhục trèo ra, cầm con ếch cực béo mới bắt được đi tìm con rắn trông nhà.

Vân Nhị huơ huơ con ếch, con rắn lập từ phun phì phì trườn tới, quấn tròn dưới chân Vân Nhị chờ đợi. Con ếch vừa rời tay, nó liền thò đầu mổ như ánh chớp, cái mồm mở to khiếp người, thoáng cái không thấy con ếch đâu, chỉ thấy cái bụng nó phồng lên, từ từ trôi xuống, con rắn thỏa mãn trườn đi, kiếm chỗ thoải mái tiêu hoa thức ăn.

- Sau này không được cho rắn ăn trước mặt người khác, nhìn thấy ghê, hơn nữa rắn trông nhà phải tìm chuột bắt, chứ không phải đợi cho ăn, nó quen rồi không bắt được chuột nữa.

Vân Đại xoắn tai Vân Nhị giáo huẫn một chập, ôm con ếch bắt được ở ruộng suốt từ nãy giờ, không biết vệ sinh là gì nữa rồi, xách cổ nó ra ao nước, kỳ cọ cái tay bẩn thỉu. Tịch Nhục không chịu nổi cách rửa tay kiểu làm lông lợn ấy, vội chạy tới thay Vân Đại.

Đang ăn cơm thì gác cửa vào báo Lục Tịch tới bái phỏng, Vân Tranh vội đặt bánh bao xuống, lau mồm, Lục ông đúng là người quyết đoán, mới đó đã có câu trả lời.

Vân Tranh hiện giờ và trước kia thay đổi lớn, trước kia theo đuổi con gái rất thẹn thò bị động, giờ y không định tản tỉnh yêu đương ngọt ngào nữa, chỉ cần Lục Khinh Doanh không quá phản đối là cưới về ngay, thời đại thay đổi con người cũng phải thay đổi thôi.

Lục Tịch chắp tay sau lưng đứng ở phòng khách Vân gia xem thư họa bốn phía, thực gia có gì mà xem, toàn là thứ kém cỏi tệ hại, mùi thương cổ quá nặng, văn nhã chẳng thấy đâu, xem chừng là chủ nhà cũ để lại.

Ông ta rất khó xử, không biết lát nữa mở lời ra sao đây, cứ như khuê nữ của mình không ai cần, nhét vội nhét vàng cho người ta vậy.

Có điều nhìn thấy lão tổ tông khóc thương tâm như vậy, không lên tiếng ngăn cản được, vì hai đứa bé chết uổng kia, người lớn hiểu chuyện còn đỡ, đám tiểu bối ba nha có vết nứt rất lớn, ra đường gặp nhau không thèm gật đầu chào hỏi nữa, thế hệ bọn họ mà đi, trở mặt thành thù cũng chưa biết chừng, mà ba nhà phải đoàn kết với nhau mới giữ được vinh diệu, một khi chia ra, tiếng nói trong đất Thục giảm đi nhiều.

- Lục bá bá sao lại tự mình đến đây, vãn bối hổ thẹn quá, mời bá bá ngồi. Vân Tranh chủ động lên tiếng: - Vãn bối vốn có suy nghĩ quá phận, vốn định mời gia sư ra mặt, nếu bá bá tới, vãn bối nên tự nói ra mới có thành ý, không biết có nên nói không?

Lục Tịch thầm thở dài, thằng bé này khéo cư xử, ngồi xuống hòa nhã nói: - Hiền chất cứ nói đừng ngại.

Vân Tranh vuốt thẳng lại quần áo, tới trước mặt Lục Tịch, trang trọng nói: - Vãn bối xin thất lễ, mấy ngày trước ở hội hoa đào tình cờ thấy Khinh Doanh tiểu nương tử, lòng ái mộ vô cùng, gần đây luôn muốn nhờ bà mai tới phủ ngỏ lời, lại sợ mạo muội, hôm nay gặp được bá phụ, mới lấy dũng khí khẩn cầu.

Lục Tịch lại buông một tiếng thở dài: - Thực ra không cần làm thế, lão tổ tông đã có ý gả Khinh Doanh cho ngươi, là phụ thân, phải do ta nhờ ngươi đối xử tốt với Khinh Doanh mới phải. Đứa bé này từ nhỏ chịu nhiều đau khổ, ngươi hẳn rõ nguồn cơn rồi, không thuật lại nữa. Ta ngày đêm canh cánh chuyện chung thân của Khinh Doanh, mong tìm cho nó được nhà tốt, dù ăn rau ăn dưa cũng được, không dám cầu long phượng giữa loài người, cầu không gửi gắm sai người thôi.

Suy nghĩ này hiếm có vào thời ấy, nhất là trong thế gia, ngay tiên sinh y còn nghĩ Lục gia thà giữ chữ không tùy tiện gả, Vân Tranh càng chân thành trả lời: - Tình cảm bá phụ với tiểu nương tử làm Vân Tranh thật hâm mộ, thương cho Vân Tranh từ nhỏ đã không còn cha mẹ, nếu đã cưới nàng về, ắt trân trọng cả đời, ân ái mặn nồng thì chưa dám nói trước, nhưng nắm tay nhau tới đầu bạc răng long thì vẫn vô cùng tự tin. Vân gia có quy củ, chỉ được phép cười một thê tử, không được có thiếp thị, đó là tổ huấn.

Vân Nhị ở ngoài nghe trộm thiếu chút ngữa trượt chân ngã, nắm đấm nhỏ nắm lại vung vẩy không biết đánh ai, lòng gào thét:" Bố lếu bố láo, là huynh định chỉ cưới một người, đệ không có tính toán này, tổ huấn Vân gia đâu ra, toàn do huynh nói nhăng nói cuội, vì hạnh phúc của mình mà hãm hại người khác."

Nó không nghe tiếp nổi nữa, chạy đi tìm Tịch Nhục nói: - Tịch Nhục, sau này ta cưới ngươi rồi cưới tiếp vài nữ nhân nữa có được không?

Tịch Nhục chẳng hiểu gì, vẫn cười như hoa nở, xoa đầu "phu quân tương lai", nói: - Được, nha ta ít người tiểu thiếu gia cưới về nhiều một chút cho náo nhiệt.

Vân Nhị trèo lên ghế hôn chụt lên môi Tịch Nhục một cái, hớn hở nói: - Ngươi nói rồi đấy nhé, tương lai không được đổi ý.