Chương 115: Dâm tặc (2)

Nhìn Bành Lễ tiên sinh cười vui vẻ, có thể thấy vị Lục ông này không đơn giản, mà ở vùng đất đẹp như thế trồng ba dặm hoa đào càng đủ thấy độ ăn chơi. Có điều nhờ tới nha đầu bị mình nhìn thấy đang kéo váy kia, Vân Tranh đau đầu.

- Sao, không muốn tham gia à? Lục ông đức cao vọng trọng, năm xưa Lý Thuận vào thành cũng phải cung kính, không dám có chút mạo phạm nào, nhà họ đời đời lương thiện, xây cầu làm đường, chẩn cứu người già cô quả. Sau khi Lý Thuận phản loạn, trăm dặm quanh Thành Đô người chết đói đầy đường, Lục ông dốc hết gia tài mua lương thực khắp nơi cứu tế suốt một năm trời. Người khác làm thế có hiềm nghi mua chuộc lòng người, Lục ông thì không, cả nhà họ cũng húp cháo loãng qua ngày, năm đó lão tổ, lão phụ của Lục ông qua đời là vì sức khỏe hư nhược mà ra, người như thế không đáng cho ngươi đi gặp à?

Bành Lễ càng nói càng nghiêm khắc, Vân Tranh càng nghe càng muốn khóc, có quỷ mới biết cái đào viên đó là của Lục gia, có ma mới biết vì sao tiểu nha đầu kia vào đó đi giải, mình bị chụp cái danh dâm tặc, vác mặt đến đó được sao?

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hay ngươi làm chuyện không phải với Lục ông, nói thật ra.

Vân Tranh mặt nhăn như quả táo tàu: - Thực ra không có gì, hôm trước học sinh vào thành trở về, đi qua rừng đào, mưa xuân bay bay, thấy cảnh trí mỹ lệ, bất giác đi lạc vào đó.

- Thế có là gì, Lục ông xưa nay khoáng đạt, không xây tường ngăn cách là để người ta ngắm, ngươi đi vào mà không xin phép chủ nhà là thất lễ, hẳn Lục ông không trách.

- Học sinh đi vào, thấy một cành đào vươn cao giữa không trung, dưới bầu trời như thiết câu ngân họa, thêm vào mưa phùn lất phất, thế là nổi lòng tham...

Bành Lễ tiên sinh gật gù cảm thông: - Không xin đã lấy là trộm, có điều coi như là trộm phong nhã, xin lỗi gia chủ một tiếng là đủ.

- Dưới gốc cây có tiểu cô nương đang đi giải..

- Đánh chết thằng dâm tặc.

Lão phó và trù nương đang ở ngoài sân trò chuyện, chợt nghe tiếng đánh người đôm đốp, có tiếng lão tiên sinh quát tháo, nhìn nhau một cái, tiên sinh xưa nay hiền hòa, học trò khắp thiên hạ, dù ngỗ ngược cũng chỉ bị trách mắng, chưa có ai khiến lão tiên sinh nổi cơn lôi đình như thế.

Bành Lễ tiên sinh thở hổn hển ném cái thước đi, hai tay Vân Tranh đã tím lại.

- Thứ phi lễ chớ nhìn, thứ phi lễ chớ nghe, thứ phi lễ chớ nói, đó là đạo quân tử, ngươi vì một cành hoa bất chấp đạo quân tử là sao, đáng giận, đáng giận.

Vân Tranh chà tay vào mông, méo miệng hỏi: - Tiên sinh thấy chuyện này còn cứu vãn được không?

- Hừ hừ hừ, mai theo ta tới phủ Lục ông tạ tội, ngươi đúng là học sinh tốt đó, vừa mới tới được mấy ngày đã có danh dâm tặc rồi.

- Hay là học sinh cải trang một chút, nha đầu đó sẽ không nhận ra...

Bốp!

Lão phó bên ngoài thở dài, nói với trù nương: - Lại đánh tiếp rồi.

Vân Tranh trở về toàn thân đau rát, mặc dù ăn một trận đòn tàn tệ, nhưng thu hoạch cũng có, Bành Lễ tiên sinh để Vân Tranh tự xử lý, chỉ cần không được dùng thủ đoạn bỉ ổi, nhất là không cho phép mất phong độ quân tử.

Dễ thôi, một tiểu nha đầu, mai chắc gì đã gặp phải, mà gặp cùng lừa cái một, đám học sinh tai quái mình còn trị được, dùng chút đầu óc là xong, không đối phó nổi thì nhục 6 năm làm giáo viên.

Thế là sáng sớm hôm trong sân Vân gia có bốn thiếu niên mặc thanh sam, tết tóc, thân hình không khác Vân Tranh là bao, nhìn sau lưng gần như không phân biệt nổi, do Lão Liêu ngay trong đêm tới Lương gia mượn, lấy cớ là mai đi tới nhà trưởng giả, cần người phụ giúp mà phó dịch trong nhà xấu xí quá.

Đợi ở trước cổng nhà mình, không bao lâu tiên sinh ngồi xe trâu tới, nhìn thấy Vân Tranh mặc một bộ trường sam xanh đơn giản, mặc mũi không tô vẽ gì cho khác đi, gật đầu hài lòng, đây mới là thái độ chính xác, chứ luôn dùng mấy trò bàng môn tà đạo không phải cách hành xử của người đọc sách.

Rất nhiều người tới rừng hoa đào, đa phần là thiếu niên nam nữ, nha hoàn Lục gia ở bên hầu hạ, sĩ tử dạo chơi nhìn thấy cành hoa hài lòng sai phó nhân cưa xuống, sĩ nữ túm năm tụm ba trò chuyện vui vẻ.

Bành Lễ tiên sinh tới tất nhiên chủ nhân đích thân ra đón, một trung niên văn sĩ ăn mặc đơn giản từ xa đã khom người thi lễ: - Tiên sinh sức khỏe đã tốt chưa? Ít tới thăm hòi là lỗi của Lục Hòe.

- Văn Trọng hà cớ gì nói thế, gân cốt lão phu còn khỏe lắm, nếu không bị đám học trò không ra gì làm mệt nhọc còn sống thêm được vài năm. Bành Lễ tiên sinh trả lời, còn không quên liếc mắt với Vân Tranh một cái:

Lục Hòe Lục Văn Trọng là người tinh ý, chỉ một cử động lơ đãng của Bành Lễ tiên sinh là nhận ngay ra địa vị của Vân Tranh, không phải đệ tử nhập thất không dẫn tới đào viên, không phải là học sinh được yêu thương không có chuyện chọc giận ông rồi vẫn được dẫn tới đào viên, nhìn tay tên tiểu tử này là biết hôm qua bị trừng phạt rất nặng.

Đợi Vân Tranh thi lễ xong, Lục Hòe cười khà khà: - Môn đệ cao nhân, quả nhiên khí độ bất phàm, chỉ là hai tay hơi to một chút, ha ha ha. Cứ tự tiện, tiên sinh của ngươi có ta chiếu cố. Nói rồi dẫn Bành Lễ tiên sinh đi.

- Không tệ. Vân Tranh lẩm bẩm, phía trước có vài sĩ tử quần áo cũ kỹ, vẫn được chiêu đãi nhiệt tình, không hề có chút thái độ xem nhẹ nào:

Mấy ngày qua hoa đào được gió ấm làm nở rất nhiều, một màu đỏ rực bao phủ khắp nơi, nhưng Vân Tranh thấy không đẹp bằng những nụ hoa e ấp trong mưa hôm đó, thiếu đi ý cảnh, thiếu đi tâm tình.

Bốn tên phó nhân Vân Tranh mang theo cứ chỗ nào đông nha hoàn là chui vào, Vân Tranh kể cho bọn chúng đầu đuôi rồi, cả bốn đều thấy chuyện này rất thú vị, nhiệt tình phối hợp với y.

Đôi khi chỉ là chuyện nhỏ nhặt, đi xin lỗi lại càng làm vấn đề trầm trọng hơn, cho nên mới đổi biện pháp, hỏa giải chuyện này một cách vui vẻ, còn nha đầu kia, ai bảo ra đó tiểu tiện.

Quả nhiên một lúc sau Vân Tranh nghe thấy tiếng hô "dâm tặc", tủm tỉm cười, đám đông đổ về phía đó, chỉ có y rời đi.

Hái một bông hoa đào, đặt lên mũi ngửi khẽ, lạ lắm, hoa đào có hương thơm thoang thoảng tươi mát, chỉ cần đứng cạnh thôi cũng nghĩ thấy mùi của nó, nhưng khi ghé mũi ngửi kỹ, lại chẳng cảm thấy mùi gì, đây mới là thứ hoa chỉ đứng xa nhìn ngắm không cho chơi đùa.

Chỗ huyên náo kia đã tản đi, tiểu nha hoàn tất nhiên là nhầm người, rối rít xin lỗi phó dịch Vân gia, tên đó liền chạy tới chỗ Vân Tranh báo công, cười tới són đái ra quần.

Phó nhân chỉ nha hoàn kia cho Vân Tranh xem, nàng đang rón chân cầm khay đi theo một phó nhân khác của Lương gia, cứ luôn muốn vòng tới phía trước người đó để nhìn mặt, mãi mà không được. Vai phó nhân đó rung rinh, xem ra muốn cười phá lên lắm rồi, nhưng hắn vẫn kiên trì làm theo kế hoạch, lẩm bẩm: - Hình như hôm đó nhìn thấy cành hoa chỗ này.

- Dâm tặc.

Nha hoàn đó hét lên, hình như chủ nhân rất khoan dung với nàng, nên mới dám hung hãn như thế. Mọi người kéo ùa tới xem, phó nhân quay lại, nha hoàn đó lại rối rít xin lỗi.

Chỉ là chuyện nho nhỏ thôi mà, bao nhiêu thiếu niên nam nữ du xuân trong vườn, có chút va chạm khúc mắc là bình thường, chủ nhà bận đãi khách không để ý. Đến khi nha hoàn đó liên tiếp nhận sai bốn người, tâm linh non nớt bị đả kích nặng nề, đầu óc hỗn loạn, giờ nhìn ai đều giống tên dâm tặc hôm đó.

Vân Tranh lúc này thấy mình có thể quang minh chính đại dạo chơi trong vườn rồi.

- Công tử trêu đùa Tiểu Trùng như thế, không thấy quá đáng sao?

Một giọng nữ nhẹ như gió xuân vang lên sau lưng, Vân Tranh quay lại, nhìn thấy một nữ tử váy hồng phơn phớt đứng dưới gốc đào, làm gốc đào đó trở nên xấu xí, chẳng vì nguyên nhân nào khác, chỉ vì người đẹp hơn hoa thôi.

HẾT!

Xì poi trước: nữ chính xuất hiện rồi đó