Chương 3: Trở lại nhân gian

Thư viện không gian, Lâm Trí nằm vật ra sàn.

Hắn không biết thời gian trôi qua bao lâu rồi, cũng không nhớ rõ mình đã ở đây bao lâu rồi, nơi đây không phân đêm ngày, gần như là không có khái niệm thời gian.

Qua thời gian ở nơi này, Lâm Trí ngoại trừ đọc sách, cũng ở tìm hiểu cái này thư viện không gian, tuy rằng không được quá nhiều thông tin, bất quá chí ít hắn cũng hiểu được một số thứ.

Đầu tiên muốn đọc sách ở đây là phải trả giá, giá có thể là ngày cũng điểm tt, số ngày trả giá cái này, Lâm Trí còn chưa biết là ngày gì, dẫu sao những ngày qua hắn dùng ngày đọc sạch nhưng vẫn không thể cảm nhận được cơ thể khác biệt. còn về điểm tt, là có thể thông qua đọc sạch mà đến tích lũy, mỗi lần mà Lâm Trí đọc xong rồi một cuốn sách sẽ có được 10 điểm, ngoài Lâm Trí cũng chưa tìm ra được cách khác tích điểm tt.

Thời gian này, thông qua sách đọc, Lâm Trần cũng là tích được đến 730 điểm, không phải con số nhiều cũng không phải quá ít.

Tiếp đến là các tầng trong thư viện, nơi này thư viện các tầng không phải là muốn lên thì lên, trong những ngày này, hắn đã thử rất nhiều lần cố gẳng thử lên tầng 2, bất quá đều vô dụng, bởi vậy đa phần thời gian là hắn sẽ ở tầng 1 nơi này ngây ngốc. Dường như là cần phải đạt thành một loại điều kiện nào đó thì mới có thể lên tầng tiếp theo, bất quá tạm thời hắn là vẫn chưa biết cái đó điều kiện là gì, có thể là đọc hết sách ở tầng 1, cũng có thể là đạt thành một mức nào đó điểm tt.

Thật hi vọng là cái sau, nếu không đọc hết sách ở tầng một mới có thể lên tầng 2, vậy chỉ sợ cả 1 đời người cũng chưa chắc đọc xong chỗ này.

Lâm Trí nhìn lướt quá đến khắp nơi đều là sách vây kín xung quang, thở dài nói.

Nằm ở sàn nhà, Lâm Trí hai mắt mông lung nhìn lên cái kia cao tít tắp kho thấy trần điển thư viện, trong đầu không tự chủ được mà nghĩ miên nan,

" Cũng là không biết ta phải ở đây đến khi nào, ta chết cũng là một đoạn thời gian rồi, không biết ba mẹ ở bên kia như nào rồi, nếu có thể trở về nhìn bọn họ một chút thì tốt rồi,..."

Miên man suy nghĩ chẳng đâu vào đâu, Lâm Tri lặc đầu, rồi dây không tiếp tục suy nghĩ nữa, linh hồn dạng hắn, không thể ngủ không thể ăn, suy nghĩ thể cũng chỉ làm hắn đau đầu chứ chẳng thể nào ngủ được đâu, thôi tiếp tục đọc sách vậy.

Đứng dậy, Lâm Trí đưa chân hướng về phía kho sách mà đi, bất chợt, Lâm Trí là khựng lại bước chân, bởi hắn cảm giác rất rõ ràng, dười chân hắn mặt đất đang rung lên.

" Chuyện gì xảy ra? Động đất?"

Nhưng còn chưa đợi hắn hiểu chuyện gì, dưới chân hắn mắt đất đã nứt toác ra, hình thành một cái hố không đáy, không kịp suy nghĩ Lâm Trí vội vàng tránh đi, hướng về phía gần kệ sách mà phi, bất kể thế nào, đến chỗ an toàn trước hẵng tính.

Thế nhưng ngay tại hắn nhấc chân chạy thời điểm, trên trời bất chợt có thứ gì đó rơi trúng đầu hắn làm Lâm Trí lảo đảo không đứng vững, ngã lại xuống vết nứt.

" Cmn, AAAAAA."

.......

" AAAAA."

Trên giường, một cậu bé tầm 10 tuổi giật mình bật dậy, hét lớn.

"Trí, làm sao vậy con."

" Không sao ạ." Lâm Trí buột miệng đáp lại, bật quá ngay sau đó hắn giật mình.

" Giọng của ta, làm sao lại? khoan đã, đây là đâu?" Tỉnh táo lại, Lâm Trí nhìn xung quanh một vòng mới phạt hiện mình đang ở một cái xa lạ mà quen thuộc căn phòng.

" Sao lại! Ta không phải bị rơi xuống rồi vết nứt đó sao? Nơi này là đâu? Phòng ngủ? Còn có, cơ thể ta, làm sao lại thành một đứa trẻ rồi?" Nhìn bàn tay bé xíu mà non lớp của mình, Lâm Trí mộng.

" Cái này, sẽ không phải là mơ chứ? Không, ta đã chết rồi, là linh hồn thể, ngủ còn không ngủ được làm sao có thể mơ, còn có cảm giác này, vậy..."

Rất nhanh, Lâm Trí nghĩ đến rồi một khả năng, vội vàng chạy vào nhà tắm, nhìn cái kia gương mặt non nớp trong gương, Lâm Trí sững người, khó có thể tin vào mắt mình được.

" Ta đây là.... Trọng sinh?"

.....

" Trí, Làm sao vậy con." Hà Tâm Di cùng Lâm Quân vốn đang muốn đi ngủ thì bất chợt nghe thấy tiếng hét của con trai, cái này làm nàng hoảng hồn, vội vàng nên đến kiểm tra.

Nhưng khi nàng mở cửa chợt sững người, đập vào mắt nàng là Lâm Trí đang đứng trước gương, hai mắt đẫm lệ vô thần mà nhìn lấy chỉ mình.

Thấy cảnh này, Hà Tâm Di sững người, hoảng hồn tiến đến kiểm tra Lâm Trí.

" Trí, con làm sao rồi, đau ở đâu sao? Mình ơi!" Hà Tâm Di hoảng sợ mà hỏi Lâm Trí, một bên cũng vội vã gọi dưới nhà Lâm Quân.

Dưới nhà Lâm Quân nghe vợ gọi cũng vội vã chạy lên, thấy một mặt đầy là nước mắt Lâm Trí cũng hoảng, vội vàng hỏi han.

" Trí, con lam sao? Đau ở đâu sao?"

..

Nhìn trước mắt lo lắng quan tâm mình cha mẹ ngơ ngác Lâm Trí dần dần bình tĩnh lại, cố nặn ra nụ cười mà đáp lại.

" Bố, mẹ, con không sao, chỉ là vừa rồi con mơ thấy ác mộng thôi."

Nghẹ Lâm Trí nói vậy, Lâm Quân vợ chồng mới thở phào một hơi, đem treo ở ngực tâm kia cũng buông xuông.

" Được rồi, không sao là tốt rồi, nhanh đi ngủ đi thôi, mai còn phải đi học đó."gặp con trai thực sự không sao, Lâm Quân thở phào nói

" Tiểu Trí, có muốn hay không mẹ cùng ngươi ngủ."

" Không cần mẹ, ta cũng đâu còn nhỏ."

" Nha, Tiểu Trí nhà chúng ta biết ngượng ngùng rồi."

" Ba, mẹ, các ngươi nhanh nhanh đi xuống đi cho ta còn nghỉ ngơi." Đẩy ra bộ mẹ, Lâm Trí đóng chặt cửa phòng, hắn bây giờ cần thời gian để thích ứng chuyện trọng sinh này.