Bệnh viện nào đó ở Đại Nam đất nước, bên trong một phòng bệnh lạnh lẽo, một nam tử gầy gò hốc hác đang nằm đấy mở đôi mắt trừng trừng nhìn lên trần nhà, khó nhọc mà hô hấp lấy từng ngụm sự sống thông qua máy thở.
Lâm Trí biết, mình là không còn trụ được bao lâu nữa rồi.
Nhìn lại cuộc đời mình, Lâm Trí cảm giác mình thật sự là thật thất bại.
Lâm Trí, 30 tuổi hơn vốn là một cái sinh hoạt ở bình thường gia bình thường hài tử, 17 tuổi lấy thành tích xuất sắc xuất sắc thi vào một trường đại học hàng đầu nhà nước, là con nhà người ta trong miệng ba tôt trong truyền thuyết, vốn dĩ theo quỹ tích, hắn là sẽ trải qua những năm đại học đến khi tốt nghiệp, sau rồi lại như những cái khác sinh viên ra ngoài kiếm lấy một cái ổn định mà lại nhàn chán công chức công nghiệp sau cưới vợ sinh con.
Nhưng cuộc đời vốn là không bằng phẳng, vỗn dĩ dự định bình thường cuộc sống hắn ra biến cố.
22 tuổi năm đó, đang trên tiết học Lâm Trí bất chợt không hiểu thấu ngất đi, đến bệnh viện kiểm tra mới biết được hắn mắc phải một chứng bệnh cực kì hiếm gặp, chỉ còn có thể sống được 2 năm nữa.
Cha mẹ hắn bởi không chấp nhận được điều này đã bất chấp bán hết nhà cửa tích góp đi mà chạy chữa nhằm kéo dài mạng sống cho hắn, bởi vậy lên vỗn dĩ là đã phải chết 6 năm trước hắn vẫn còn có thể thoi thóp đến bây giờ.
Thoi thóp hắn, ngoại trừ mở mắt trừng trừng nhìn lên trần nhà ngoài ra chẳng còn có thể làm gì, không thể động đậy, ngay cả việc thở thôi đều cảm thấy khó khắn chớ đừng nói chi là nói chuyện, đây đối với hắn chẳng khác nào là cực hình, nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt tiều tụy của Cha, hốc mắt đỏ ngầu của mẹ thì hắn lại là không thể trách bọn họ được.
Cuối cùng, do không thể chịu nổi áp lực, cũng là không muốn con mình chịu dày vò thêm, một tháng trước cha mẹ hắn đã chấp nhận từ bỏ trị liệu, cũng chỉ là tuyên án tử đối với hắn, và hôm nay sẽ là ngày kết thúc trị liệu
Ci này cũng xem như một dạng giả thoát đi
Trong lòng Lâm Trí cười thảm một tiếng.
Cạch.
Tiếng mở cửa ra, Lâm Trí cố di chuyển ánh mắt, nhìn lấy bước vào vài đồng phục trắng y bác sĩ, theo sau là một đôi tiều tụy trung niên vợ trồng, Hà Tâm Di vừa vào trong phòng, nhìn thấy đang thoi thóp con trai, vỗ dĩ sưng đỏ đôi mắt lại không nhịn được nước mắt trào ra, vỗn dĩ là ngoan ngoãn một đưa con trai, là nàng liềm tự hào bây giờ lại thành ra thế này, thử hỏi nàng làm sao có thể không đau lòng.
Lâm Quân ôm lấy thương tâm vợ an ủi, thật ra đôi mắt của hăn đã sớm tràn đầy tơ máu, nhưng hắn biết lúc này mình không thể yếu đuối, có lẽ, như vậy cũng là kết cục tốt nhất, ít nhất Tiểu Trí cũng bớt đi đau khổ.
" Vậy Lâm tiên sinh, chúng ta là bắt đâu đi."
Có chút dà dặn bác sĩ trưởng mở miệng, nhìn Lâm Quân mà nói.
Lâm Quân nhìn Lâm Trí, nhìn cái kia đôi mắt bình thản mà nhẹ nhõm đôi mắt nhìn hắn, cắn môi gật đầu.
"Bắt đầu đi bác sĩ."
" Không được, không được làm hại con trai của tôi." Trái với Lâm Quân, Hà Tâm Di gần như phát điên mà tiên lên ôm chặt lấy Lâm Trí gào khóc, đây là đứa con mà nàng đất ruột đẻ ra, là nàng từ nhỏ đến lớn liềm tự hào, nàng làm sao cũng không lỡ buông tay được.
Vân là tương đối giữ được lý trí Lâm Quân đứng ra kéo lại vợ mình không ngừng an ủi, đồng thời cũng theo bác sĩ gật đầu ra hiệu.
Nhìn khóc đến te tâm phế phổi mẹ cùng tiều tụy cha, Lâm Trí cảm giác cuộc đời của mình thật vô dụng, một giọt nước mắt không tự chủ được từ khóe mắt hắn chảy xuống.
Xin lỗi cha, mẹ.
Theo ống thở bị rút đi, hô hấp càng lúc càng khó khăn Lâm Trí mắt đầu mất đi nhận thức, thứ cuối cùng mà hắn nghe thấy chỉ còn là tiếng gào khóc của mẹ cùng tiếng thở dài bất lực của cha.