Chương 1: Gặp Đông 1

Vào đêm kì nghỉ lễ quốc khánh kết thúc.

Sau khi tắm xong Trình Tri đắp mặt nạ rồi ngồi trước máy tính.

Cô mở một app du lịch ra tìm kiếm các cảnh điểm thú vị ở xung quanh đây.

Là một biên kịch phần lớn thời gian của Trình Tri đều là tự do.

Thế nên mỗi lần cô đi du lịch hoàn toàn tránh được dòng người đông như nêm vào thời gian nghỉ lễ.

Ngày mai là ngày đi làm đầu tiên sau kì nghỉ lễ, Trình Tri định đi dạo ở thành phố Thẩm bên cạnh, có khi còn có thể tìm được chút linh cảm cho kịch bản mới.

Chốc lát, trong lúc lơ đãng cô phát hiện ra một đoạn du kí.

Tác giả viết đoạn văn này đã đi tới chùa Hợp Đàm.

Trình Tri biết chùa Hợp Đàm, ngôi chùa này tọa lạc trên núi phía bắc thành phố Thẩm.

Hồi còn đi học cô có nghe người ta nói bất kể cầu gì ở chùa Hợp Đàm thì đều rất linh nghiệm, đặc biệt là cầu nhân duyên.

Nhưng không được tham lam mà chỉ được cầu một thứ mới linh nghiệm.

Khi đó cô vẫn còn đang yêu thầm trúc mã Trần Châu Lương, nghe bạn học nói như vậy thế là rục rịch muốn đi tới chùa Hợp Đàm một chuyến.

Cô muốn tới chùa âm thầm cầu Phật Tổ thần linh để Trần Châu Lương cũng thích cô.

Cho dù chỉ bằng một phần nghìn cô thích cậu cũng được.

Nhưng mà lúc cô nhắc tới chuyện đi tới chùa Hợp Đàm với Trần Châu Lương thì cậu lại cười cô rồi nói: “Để tôi đoán xem cậutới đó là muốn cầu gì nào, cậu học hành rất tốt thế nên không cần cầu học hành tiến bộ, lại càng không thể lãng phí một cơ hội duy nhất để cầu bình an, khỏe mạnh được, thế nên cậu thích ai rồi phải không?”

Trình Tri bị cậu đoán trúng tâm tư khi đó vừa ôm mặt vừa giả vờ bình tĩnh mà phủ nhận: "Cậu nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ muốn đi cầu bình an, khỏe mạnh thôi!”

Trần Châu Lương cà lơ phất phơ “Ồ” một tiếng rồi trả lời cô: “Chán lắm không đi đâu. Nếu như cậu đi cầu tình yêu nhân duyên thì anh đây miễn cưỡng có thể cùng cậu đi một chuyến.”

Cứ như vậy chuyện đi tới chùa Hợp Đàm kia không thành.

Sau này cũng chẳng có ai nhắc tới nữa.

Năm ấy họ học cấp ba, mới 17 tuổi.

Hiện giờ Trình Tri 27 tuổi.

Mười năm qua đi rồi nhưng cô vẫn luôn yêu thầm Trần Châu Lương , cậu trúc mã mà cô đã quen biết từ lúc bắt đầu có kí ức.

Trình Tri nhìn chằm chằm đoạn du kí này một lúc sau đó cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Trần Châu Lương hỏi cậu: [Mấy ngày này cậu có bận không? Hay là tới chùa Hợp Đàm một chuyến?]

Trần Châu Lương trả lời rất nhanh: [Cậu muốn leo núi lên chùa à? Có thời gian thì ở nhà nằm nghỉ ngơi không hơn à?]

Vốn dĩ Trình Tri còn ôm theo chút hi vọng lúc này bỗng nhiên cảm thấy hụt hẫng.

Cho dù cậu chỉ trả lời một câu thứ bảy này mới rảnh cùng cô đi cũng được.

Nhưng cậu không hề.

Cô bặm môi gõ chữ: [Vậy tôi tìm người khác.]

Lúc này Trần Châu Lương mới trả lời câu hỏi đầu tiên của cô: [Mấy ngày này tôi thực sự không có thời gian, đã kín lịch phẫu thuật rồi.]

Trình Tri trả lời một chữ “Ừ” sau đó nó: [Có thời gian thì nghỉ ngơi cho tốt đi bác sĩ Trần.]

Trình Tri: [Đừng để quá sức.]

Trần Châu Lương: [Dù sao thì quá sức cũng chẳng có ai đau lòng.]

Trình Tri khẽ cắn môi dưới, nhìn chằm chằm vào tin nhắn cậu gửi tới sau đó đưa tay ra sờ sờ cằm: [Tìm một cô bạn gái thì sẽ có người đau lòng cho cậu rồi.]

Trần Châu Lương nói: [Cậu tìm giúp tôi đi.]

Trình Tri bĩu môi trả lời cậu: [Tôi đi đâu tìm giúp cậu được, hơn nữa tôi cũng không biết cậu thích kiểu nào mà.]

Một lát sau Trần Châu Lương gửi voice chat qua.

Trình Tri nhấn nghe, trong tức khắc giọng nói trầm thấp mang theo ý cười bá đạo chui vào trong tai cô: “Tôi không cần biết, nếu như lúc tôi 30 tuổi mà vẫn chưa có bạn gái thì giao hẹn của chúng ta phải thực hiện rồi, chẳng lẽ cậu muốn thực hiện giao hẹn đó nên mới cố ý không giúp tôi tìm bạn gái đấy chứ?”

Trình Tri: “...”

“Giao hẹn” mà Trần Châu Lương nhắc tới chính là giao hẹn đêm liên hoan tốt nghiệp ấy, sau khi cô uống say đã nói với cậu.

Khi đó nhân cơ hội bản thân đã say, cô giả vờ nói đùa với cậu: “Trần Châu Lương nếu như tới lúc 30 tuổi mà hai chúng ta vẫn còn độc thân chưa kết hôn vậy thì tôi gả cho cậu nhé.”

Khi đó cậu mỉm cười nhìn cô, đôi mắt đen láy sáng bừng, giống như bầu trời đêm quang đãng chứa đựng đầy những vì sao, sảng khoái đồng ý: “Được thôi.”

Trình Tri thở dài một hơi rồi trả lời cậu: [Tỉnh lại đi, tìm bạn gái cho cậu không phải là nghĩa vụ của tôi, đừng đem tội danh này đổ hết lên đầu tôi như thế, cứ như thể cậu không có bạn gái là tại tôi ấy.]

Sau khi cô gửi tin nhắn này đi thì Trần Châu Lương không trả lời lại nữa.

Bình thường cậu nói chuyện cũng đều như vậy, có lẽ giây tiếp theo cậu sẽ không trả lời nữa.

Trình Tri đã quen với chuyện này từ lâu rồi.

Cô gỡ mặt nạ xuống đi tới nhà vệ sinh rửa mặt sau đó thoa kem dưỡng da ban đêm lên rồi mới tiếp tục ngồi trước máy tính.

Kế tiếp Trình Tri gọi điện thoại cho cô bạn thân Khâu Tranh.

Khâu Tranh bắt máy rất nhanh: “Tri Tri à?”

Trình Tri hỏi cô ấy: “Tranh Tử, ngày mai tới chùa Hợp Đàm không?”

Khâu Tranh là một người mẫu, thời gian làm việc không cố định chỉ cần không quay chụp thì có thể tự do.

Thế nên Trình Tri mới gọi điện thoại cho cô ấy, hỏi cô ấy xem có thời gian cùng đi hay không.

“Cả ngày ngày mai tớ phải chụp hình rồi.” Khâu Tranh cảm thấy rất đáng tiếc: “Tớ cũng rất muốn đi chùa Hợp Đàm.”

Trình Tri cười than thở: “Vậy hết cách rồi, xem ra tớ chỉ có thể tự đi thôi...”

Lời còn chưa dứt Trình Tri đã nhìn thấy trên màn hình điện thoại nhảy ra một thông báo tin nhắn.

Nội dung là: “ “Hiệp hội ung thư Hạo Thường” xin chào chị Trình Tri, đơn xin làm tình nguyên viên giúp đỡ bệnh nhân ung thư của bạn được được xét duyệt, Hiệp hội đã giúp bạn sắp xếp một bệnh nhân ung thư dạ dày giai đoạn cuối, vào lúc 9h sáng ngày 10 tháng 10, mời bạn tới gặp mặt bệnh nhân do mình phụ trách tại phòng số 1008 Hiệp hội ung thư Hạo Thường, đường phía Đông, Hoài Nam. Nếu như cần điều chỉnh thời gian xin hãy kịp thời thông báo để thuận tiện cho việc sắp xếp thời gian gặp mặt của bạn và bệnh nhân khác.”

“Hả? Thông qua rồi?” Trình Tri có hơi bất ngờ.

Trình Tranh ở bên kia điện thoại nghỉ hoặc hỏi: “Thông quá cái gì cơ? Cậu đang chơi game à?”

“Không phải.” Trình Tri giải thích: “Chẳng phải tớ đang viết một kịch bản mà nhân vật chính bị bệnh ung thư à, nhưng mà tớ không hiểu lắm về phương diện này thế nên không biết viết thế nào cả. Lúc tìm kiếm tài liệu ở trên mạng thì bất ngờ thấy một hiệp hội ung thư đang tuyển tình nguyện viên, thế nên tớ thử đăng kí trên mạng xem thế nào, không ngờ thực sự được thông qua rồi.”

Cô vừa nói vừa trả lời tin nhắn của hiệp hội ung thư, nói với họ bản thân có thể tới.

“Hiệp hội ung thư?” Khâu Trình hỏi: “Hiệp hội ung thư nào thế?”

Trình Tri nói với cô ấy: “Hiệp hội ung thư Hạo Thường, cũng có thể coi là tổ chức từ thiện dưới trướng tập đoàn Lâm Thị.”

“Ôi...” Đột nhiên Khâu Tranh bật cười rồi nói: “Đó là của nhà Lâm Đông Tự á.”

“Ai cơ?” Trình Tri miệng nhanh hơn não hỏi.

Hỏi xong rồi thì lại có hơi nghi hoặc nói: “Lâm Đông Tự? Sao nghe cái tên này quen quen nhỉ...”

Giọng nói Khâu Tranh mang theo ý cười: “Cậu quên rồi à? Sinh nhật năm ngoái của anh Trình ấy, tôi, cậu còn có Trần Châu Lương cùng nhau chúc mừng sinh nhật anh Trình, lúc ăn cơm anh Trình có đi nghe điện thoại, khi đó Trần Châu Lương từng nói với cậu rồi đấy, nói là người gọi điện thoại cho anh Trình là bạn cùng phòng của anh ấy, tên là Lâm Đông Tự.”

Anh Trình trong lời nói của Khâu Tranh chính là chồng của cô ấy, tên là Thu Trình.

Hai người này sau khi đăng kí kết hôn vào tháng tám năm nay thì đã đi Anh hưởng tuần trăng mật nhưng mà vẫn chưa tổ chức hôn lễ.

Mà Khâu Tranh và Thu Trình đều là bạn tốt lâu năm chơi với Trình Tri và Trần Châu Lương từ thời trung học.

Trình Tri bừng tỉnh: “À... tớ nhớ ra rồi”

Khi đó Trần Châu Lương còn nói, Lâm Đông Tự đang du học ở bên nước ngoài là một soái ca có tiếng, thiếu gia nhà giàu, có lẽ sau khi du học về sẽ kế thừa gia sản kếch xù này.

“Tiểu Tranh Tử, đến giờ đi ngủ rồi.” Giọng nói của Thu Trình từ điện thoại truyền tới, Trình Tri vội vàng cười nói: “Tranh Tử, cậu mau đi ngủ đi.”

Giọng nói của Khâu Tranh nhẹ nhàng mang theo ý cười: “Vậy tớ cúp máy nhé, hôm khác có thời gian nhất định đi dạo phố cùng cậu.”

“Được.” Trình Tri đồng ý.

Cúp điện thoại, Trình Tri tắt trang mạng kia đi sau đó tìm kiếm những thông tin liên quan tới bệnh ung thư dạ dày.

Khoảng nửa tiếng sau cô mệt mỏi ngáp một cái sau đó tắt máy tính đi rồi cũng lên giường ngủ.

*

Ngày hôm sau mới sáng sớm Trình Tri đã bị chuông đồng hồ đánh thức.

Cô sờ lấy điện thoại, mắt lim dim buồng ngủ kiểm tra tin nhắn nhưng không hề có tin nhắn nào của Trần Châu Lương gửi cho cô.

Trình Tri ném điện thoại xuống rồi lại lười biếng nằm một lát sau đó mới chậm rì rì mà xuống giường tắm rửa.

Đợi Trình Tri thay quần áo xong rồi lái xe ra ngoài đã là tám giờ rưỡi rồi.

Cô chạy xe về phía bắc theo chỉ dẫn, trong xe đang mở ca khúc tiếng Quảng “Yêu nhất” mà cô thích nhất.

Khi Chu Tuệ Mẫn hát tới đoạn “Không hề giấu giếm tình cảm này, là do sự thâm tình của em sâu như biển.” Trình Tri không kìm được mà ngâm nga hát theo.

Xế trưa Trình Tri mới tới của chùa Hợp Đàm.

Cô mặc một bộ đồ thể thao kiểu rộng màu tím bước vào trong chùa, đôi giày thể thao màu trắng pha tím giẫm trên nền đất thỉnh thoảng lại giẫm vào vài phiến lá khô.

Ngôi chùa này rất lớn, đây là lần đầu tiên Trình Tri tới đây mà đoạn du kí hôm qua cô cũng không đọc nghiêm túc, gần như là không có kế hoạch gì cả thế nên nhất thời không biết nên đi về hướng nào.

Trình Tri nhìn quanh bốn phía, cô nhìn thấy một hòa thượng đầu trọc khoác trên mình chiếc áo choàng đứng dưới cái cây ở bên phải thiền điện, đang ngẩng đầu lên nhìn những ruy băng ước nguyện màu đoe được treo đầy trên cây.

Ánh nắng giữa trưa chiếu xuống xuyên qua những tán lá xum xuê của cây cổ thụ trăm năm chiếu lên người anh, tạo thành những ánh sáng loang lổ, vụn vặt.

Mặc dù trọc đầu nhưng mà vẫn không thể ngăn nổi sự anh tuấn của anh.

Người đàn ông với khuôn mặt thâm thúy, đường cong gương mặt hết sức lưu loát, trên chiếc cổ thon dài là yết hầu trông vô cùng gợi cảm.

Chiếc áo choàng lại càng làm tôn lên thân hình cao lớn, dáng vẻ phóng khoáng như tùng bách của anh.

Trình Tri nhìn anh vài giây.

Lần đầu tiên cô gặp một hòa thượng đẹp trai như vậy.

Mọi người đều nói đầu cua chính là tiêu chuẩn để kiểm tra xem một người đàn ông rốt cuộc có đẹp trai hay không, Trình Tri đột nhiên cảm thấy trọc đầu mới chính là tiêu chuẩn để kiểm tra xem có đẹp trai hay không.

Một người đàn ông nếu như để đầu trọc mà vẫn khiến người khác không thể rời mắt được, vậy thì người đó chắc chắn là một tuyệt thế soái ca.

Trình Tri đi về phía anh.

Cô dừng lại cách anh nửa mét, giọng nói nhẹ nhàng chân thành: “Đại sư...”

Ai mà biết được cô còn chưa nói xong vị hòa thượng trước mắt này đã vô cùng chán nản mà đáp: “Tôi sắp chết rồi, đừng quan tâm tới tôi.”

Trình Tri bất ngờ, không kịp đề phòng mà ngây người tại chỗ.

Nhất thời đầu óc cô bị đình trệ vì lời nói này của anh, đến nỗi trong đầu chỉ vang lên một câu duy nhất này: “Hòa thượng này bi quan quá!”

Qua vài giây Trình Tri mới phản ứng lại được.

Anh vừa nói... anh sắp chết rồi?

Chẳng trách lại bi quan như thế.

Nếu như đối phương đã không muốn được quan tâm vậy thì cô sẽ không hỏi anh phải tới nơi nào dâng hương cầu phúc nữa.

Trình Tri vừa định đi thì đột nhiên nghe thấy ông lão đang treo ruy băng đỏ ở bên cạnh cảm khái: “Đã vào cuối thu rồi, có lẽ mùa đông dài đằng đẵng sắp tới rồi.”

Trình Tri cười đáp lại ông lão: “Bất kể mùa đông có dài thế nào thì vẫn có thể đợi được mùa xuân.”

Ông lão cười cười gật đầu,

Nhưng mà vị hòa thượng vẫn còn chưa đi kia đột nhiên tiếp lời.

Anh vô cùng bi quan mà nói: “Có người không thể đợi được nữa rồi.”

Trình Tri xoay qua nhìn về phía anh, anh vẫn nhìn lên những dây ruy băng đỏ treo ở trên cây, tầm mắt chưa hề di chuyển.

Trình Tri nghĩ tới chuyện khi nãy anh nói bản thân sắp chết rồi thế nên bèn nói: “Vậy thì đừng đợi nữa, hiện giờ chủ động tới nơi có mùa xuân thì vẫn còn kịp.”

Ánh mắt vẫn luôn trầm mặc của Lâm Đông Tự khẽ động.

Anh chầm chậm thu hồi tầm mắt, quay đầu qua, ánh mắt rơi lên người cô gái này.

Trông cô rất xinh đẹp, mắt hạnh, gương mặt hình trứng ngỗng, môi anh đào, dáng vẻ không quyến rũ không tầm thường mà rất thanh tú đẹp đẽ, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy nhạt nhẽo, vô vị.

Trên người cô mặc một bộ đồ thể thao màu tím nhạt loại rộng, trên đầu còn đội một chiếc mũ bóng chày cùng loại với quần áo trông rất tùy ý.

Lúc Lâm Đông Tự nhìn qua thì Trình Tri cũng đang nhìn anh.

Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, Lâm Đông Tự bị ánh sánh trong trẻo trong mắt cô thiêu đốt.

Ánh mắt cô vừa thản nhiên lại trầm tĩnh.

Lâm Đông Tự chớp mắt rất nhẹ, thái độ vô cùng tiêu cực mà nói: “Đi hay không cũng chẳng có gì khác biệt cả.”

Anh vừa nói xong thì một cơn gió thu nổi lên.

Lá cây xào xạc vang lên, đồng thời có mấy chiếc lá phiếm vàng chầm chậm rơi xuống.

Có một chiếc là không lệch chút nào, vừa vặn rơi lên trên bờ vai anh.

Trình Tri đang nhìn anh thế nên cũng nhìn thấy phiến lá đó, vô thức mà hơi cau mày lại.

Chiếc lá rụng khô héo, điêu tàn và một sinh mạng sắp đi tới cuối đoạn đường.

“Khác biệt chứ.” Trình Tri nở một nụ cười nhạt, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Sẽ có được một mùa xuân vô tận.”

Sẽ có được một mùa xuân vô tận.

Đột nhiên ánh mắt Lâm Đông Tự lung lay vì nụ cười trong sáng của cô.

Đồng thời cũng bị lời nói này của cô khuấy đảo trái tim lặng như hồ nước đọng.