Chương 8: Năm ấy (2)

“Sao lại thất thần rồi?” Trần Mộ Quân bất đắc dĩ nói.

Nguyễn Thanh Thanh vội nói: “Ngại quá.” Cô cười với anh ta rồi lại gắp cho anh ta một đũa:

“Anh thích ăn này.”

Trần Mộ Quân: “Tay.”

Nguyễn Thanh Thanh không hiểu, đặt một tay lên bàn.

Trần Mộ Quân nắm lấy, cúi đầu tiếp tục ăn.

Nguyễn Thanh Thanh muốn tránh, bật cười: “Làm gì vậy!”

“Không biết vì sao, có đôi khi anh cảm thấy anh không thể hoàn toàn nắm chặt em trong tay, cho nên phải nắm chặt một chút.” Anh ta không ngẩng đầu lên nói.

Nguyễn Thanh Thanh im lặng, trở tay nắm lấy tay anh ta: “Em vẫn luôn ở đây mà.”

——

Mãi đến khi Nguyễn Thanh Thanh và Trần Mộ Quân rời đi Lạc Bình Giang mới xuất hiện, đưa họ đến cửa. Giống như trước đó, anh vẫn luôn nói chuyện với Trần Mộ Quân, không còn liếc mắt nhìn Nguyễn Thanh Thanh nữa. Nguyễn Thanh Thanh cũng vậy, trên mặt luôn nở nụ cười lịch sự, ánh mắt nhìn về nơi khác.

Chờ đến lúc lên xe, Trần Mộ Quân tựa hồ còn có chút chưa hết hứng khởi, nói với Nguyễn Thanh Thanh: “Anh họ này của anh, mặc dù anh ấy học trường cảnh sát, lại không có bằng cấp, người còn rất “trâu”. Nếu không phải trước đó lúc anh ấy chấp hành nhiệm vụ một tay bị thương, đứt dây thần kinh, không có cách nào làm cảnh sát vũ trang nữa, khẳng định anh ấy sẽ không xuất ngũ, hiện tại hẳn là anh ấy ở trong hệ thống cảnh sát vũ trang lăn lộn không tệ. Em có chú ý hay không, tay trái của anh ấy vẫn luôn buông thõng, tuy vẫn có thể dùng giống như người bình thường nhưng không dùng được sức, cũng không thể làm được mấy động tác linh hoạt. Chẳng qua mọi người đều không nghĩ tới, anh ấy còn có đầu óc kinh doanh, mở nhà hàng thế mà kiếm được nhiều tiền như vậy, dù sao cha mẹ anh ấy cũng chỉ là công nhân bình thường, điều kiện trong nhà cũng không tốt.”

Anh ta nói một hồi mới phát hiện Nguyễn Thanh Thanh vẫn luôn trầm mặc, tựa như thờ ơ với chuyện này, lên tiếng hỏi: “Làm sao vậy? Cả ngày hôm nay em cứ luôn thất thần.”

“Không có mà.”

“Vậy em cảm thấy người anh họ này của anh thế nào?”

“Cũng tốt, em cũng không quan tâm.”

Trần Mộ Quân nở nụ cười: “Có đôi khi em thật ngốc nghếch.” Anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn của cô trong bóng đêm, trong lòng nóng lên, giảm tốc độ, nhẹ giọng hỏi: “Đến nhà anh ngồi một lát được không?”

“Không được, đã rất muộn rồi.”

“Vợ ơi, em chưa từng nghe qua một câu sao? No ấm sinh dâm dục.*”

(*) No ấm sinh dâm dục: xuất phát từ một câu tiếng Trung, phiên âm Hán Việt là “Bão noãn tư dâm dục”

“Mặc kệ anh.”

“Còn chưa chuẩn bị xong tâm lý sao?”

“Hôm nay em hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi.”

Trần Mộ Quân trầm mặc, cô cũng không nói lời nào, không khí trong xe có chút ngưng trệ.

Rất nhanh đã đến bên ngoài trung tâm chăm sóc, Nguyễn Thanh Thanh xuống xe, nói: “Lái xe cẩn thận, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Anh ta hạ cửa sổ xe xuống, chỉ chỉ mặt mình.

Nguyễn Thanh Thanh nở nụ cười, khom lưng hôn một cái.

Trần Mộ Quân lúc này mới cười một tiếng, quay đầu rời đi.

Nhưng tâm tình vẫn có chút bức bối, liên tiếp bị cô cự tuyệt. Trần Mộ Quân cảm thấy cô bảo thủ và lo lắng của cô hoàn toàn không cần thiết, mọi người đều là người trưởng thành, loại chuyện này chẳng phải là nhìn quen rồi sao. Anh ta là một người đàn ông bình thường, chẳng lẽ không có dục vọng cần giải tỏa sao? Cô lại không thông cảm, còn từ chối anh ta.

Nhưng cô là người anh ta vất vả mãi mới theo đuổi được, anh ta cũng không dám ép cô quá. Cho nên trong lòng anh ta, vừa cẩn thận từng li từng tí để tránh chọc giận cô; lại có chút bực bội không cam lòng, còn có sự nôn nóng vì dục vọng không thể thỏa mãn.

Đến dưới lầu tiểu khu, Trần Mộ Quân dừng xe, chỉ cần nhớ tới dáng vẻ thanh tú lạnh lùng của Nguyễn Thanh Thanh liền cảm thấy trong quần căng lên. Được, hôm nay lại là một đêm tay phải cô độc. Anh ta tự giễu cười, thầm hạ quyết tâm sắp tới phải khiến cho cô ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Tưởng tượng như vậy trong lòng càng rối loạn. Anh ta xuống xe đi về phía tòa nhà, xa xa liền nhìn thấy một cô gái với dáng người vô cùng đẹp, kéo một cái vali nhỏ màu hồng phấn, đứng ở dưới lầu.

Trần Mộ Quân nhịn không được liền nhìn thêm hai lần.

Tuy đã đầu thu nhưng cô gái mặc áo khoác ngắn, bên trong lại là áo phông hở rốn, eo vô cùng trắng. Đôi chân dưới váy ngắn càng là vừa dài vừa thẳng, lại phối với đôi ủng dài màu đen, trong ngây thơ mà lộ ra vẻ gợi cảm.

Cô gái cũng nhìn thấy anh ta, mái tóc đen dài suôn mượt, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo sạch sẽ, hai mắt sáng ngời, hô: “Sư huynh!”

Trần Mộ Quân vừa thấy rõ cô là ai thì sắc mặt liền thay đổi.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Linh Tâm

Beta: NmA