Tôi tự hỏi có cái gì mà mình phải hối hận, Lạc Thanh Vũ còn có thể ăn tôi sao? Nếu cô ấy thật muốn ăn tôi, vậy thì cầu còn không được đấy. Con mèo yêu này nói chuyện giật gân, nhất định là không có ý tốt gì. Nghĩ như vậy, tôi bĩu môi, bày ra bộ dạng kiểu “anh đây không tin”.
Phong Sát Sát nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Đồ ngu ngốc, anh có đi hay không? Không đi thì tôi sẽ sử dụng Mãn Thanh thập đại cực hình! (Không nên tìm hiểu cái này nhá)
Tôi không khỏi giật mình, vạn nhất con mèo yêu này làm hỏng khuôn mặt đẹp trai này của mình, làm sao có thể tiếp tục uống cà phê với nữ thần đây? Vì vậy tôi che miệng lại, nhỏ giọng nói:
- Từ từ, đừng nóng giận, ra nhà vệ sinh họp nhanh cái!
Sau đó đứng dậy, nói với Lạc Thanh Vũ:
- Tớ đi toilet, cậu chờ chút nha.
Lạc Thanh Vũ mỉm cười gật đầu, nhưng điều kì lạ là cô ấy vẫn đang không ngừng tô son môi.
Vừa mới vào toilet, Phong Sát Sát rất tức. Giận nói:
- Anh là đồ con heo, vì sao không nghe lời tôi? Vào toilet làm gì, nơi đây âm khí nặng nhất, chắc là anh muốn chết lắm rồi có đúng hay không?
Đã mắng tôi là heo thì thôi đi, thế nhưng mà cái này với muốn chết thì có liên quan gì? Tôi nóng tính nói:
- Đúng, anh đây muốn chết đấy. Không muốn nhìn thì có thể...đi ngủ đi... - Vốn là tôi còn muốn nói biến đi, nhưng may mắn lời vẫn chưa kịp nói ra, dừng trước bờ vực, có thể giảm đi sáu cái vết cào trên ngực.
- Tốt, bây giờ tôi nói thiệt cho anh biết nha! Cái thỏi son kia không phải đồ trang điểm bình thường, cái đó là do quỷ khí cùng máu tươi cứng lại mà tạo thành. Nếu không thì làm sao có thể ném vào bồn cầu rồi mà nó vẫn còn quay trở lại trên người anh được. Còn có cái cong hồ ly tinh đang tô son kia nữa, đấy không phải là đang trang điểm, đó là đang “hung linh họa”.
Tôi nháy nháy mắt, em gái thật là biết biên soạn nha, cái gì mà son môi làm từ quỷ khí với máu, cái gì hung linh họa, thật sự cho rằng tôi là trẻ con ba tuổi sao? Trường học chạy ra một con yêu còn chưa được, bây giờ phải gọi thêm một con quỷ nữa cho náo nhiệt à? Nếu chẳng may tôi gặp phải con quỷ đó thật, vậy thì tôi nhất định sẽ tạt nước thánh lên người con mèo yêu này.
- Ha ha... Anh đây không rảnh nghe em kể chuyện. Nếu muốn kể truyện thì để tối nay về kí túc nhá, anh sẽ cho em cả đêm nay.
Sát sát sát, ngực lại thêm sáu đầu vết cào, tôi muốn khóc đến nơi rồi. Chưa đến hai ngày mà ngực tôi lại đầy vết cào.
- Đồ ngu ngốc, đến cùng thì anh có nghe tôi hay không? - Phong Sát Sát lộ ra vẻ vô cùng phẫn nộ.
- Lần này... - Tôi thở sâu, vì nữ thần tôi có thể trả bất cứ giá nào, -...Kiên quyết không nghe! -
- Được, tôi sẽ cho anh biết thế nào là Mãn Thanh thập đại cực hình !
- Cho dù là lăng trì xử tử cũng sẽ không cúi đầu!
Bang bang hai tiếng, tôi đã sở hữu đôi mắt của một con gấu trúc, điều này có thể thấy rõ được nếu như nhìn vào trong gương.
- Được! Tôi sẽ không bao giờ quản anh nữa! Đi chết đi! – Sát Sát kêu to lên một tiếng, sau không im bặt, không nói thêm gì nữa.
Tôi nháy nháy mắt, Sát Sát đi thật rồi sao? Đây chính là chuyện tôi ước muốn bấy lâu nay, vì vậy nhỏ giọng kêu lên:
- Mèo... À không... Sa Sa...?!
Sau một hồi vẫn không có bất cứ âm thanh nào đáp lại, tôi cảm thấy vui mừng quá đỗi:
- Anh đây còn chưa được ăn mặn, vậy mà cứ như vậy mà đi rồi à, thật là...!
Rốt cục cái vị ôn thần này cũng rời khỏi người, tôi cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hẳn ra. Tôi huýt sáo ra toilet, nhưng lại bỗng dưng phát hiện không thấy chút ánh sáng mặt trời nào, ngoài cửa sổ thì sắc trời âm trầm, sấm sét vang dội, có vẻ như sắp mưa.
Trong nội tâm tôi không khỏi thì thầm, khí trời biến đổi cũng quá nhanh đi? Quả thực có chút không hợp bình thường. Vừa muốn trở lại trên ghế ngồi, nhìn cái ghế của Lạc Thanh Vũ trống không.
Quay đầu nhìn bốn phía, chỉ thấy Lạc Thanh Vũ đứng ở ngoài cửa, đang vẫy tay với tôi. Cô ấy chỉ vào cầu thang đi lên trên lầu, tôi lập tức hiểu được là giờ cô ấy muốn lên lầu hai. Được rồi, dù sao tôi cũng chả muốn đụng đến ly cà phê đen này.
Tôi bước nhanh đi tới, đi theo phía sau cô ấy bước lên lầu. Bước đi của cô ấy chậm chạp và ưu nhã, nhưng dưới ánh đèn lờ mờ, lại tạo thành cảm giác vặn vẹo, không biết thế nào mà tôi lại nghĩ đến...xà nhân. Thi thoảng cô ấy lại quay đầu lại, vui vẻ tự nhiên, nhưng mà bờ môi đỏ chót đó nhìn qua vô cùng yêu dị, làm cho tôi cảm thấy không được tự nhiên.
Cái này...chắc chỉ là phong cách riêng của cô ấy thôi, dù sao tôi cũng không quan tâm lắm.
Đi đến lầu hai, nhưng mà nơi này trống rỗng, không thấy nhân viên quản lý ở đâu. Lạc Thanh Vũ trực tiếp đi qua giá sách, tôi vội bước hai bước theo sau, đi cùng với cô ấy , cười hỏi:
- Cậu muốn xem sách gì?
- Tớ muốn tìm cuốn sách mình thích nhất: “Đứa con của Eva”. - Trong đôi mắt của Lạc Thanh Vũ tựa hồ có vẻ kích động khó có thể kiềm chế được.
Tôi mộng bức! Đó là cuốn sách gì? Sao tôi chưa nghe thấy bao giờ? Cuốn đó do ai viết? Nhưng vì sợ khi mình hỏi sẽ bị coi là người vô tri, vì vậy giả bộ gật đầu nói:
- Quyển sách này cũng không tệ!
Lạc Thanh Vũ kinh ngạc, quay đầu hỏi:
- Cậu đọc rồi à?
Tôi đảo con mắt nói:
- Không có, mới chỉ nghe nói qua thôi. - Nói xong, trong nội tâm tôi không ngừng gõ trống, sẽ không phải là cuốn sách này không tồn tại, cô ấy nói ra chỉ để thử mình thôi đấy chứ?
Lạc Thanh Vũ mỉm cười:
- Ừ, đọc rất hay! Để tớ tìm cho cậu xem, tuyệt đối sẽ không để cậu thất vọng.
Tôi nhẹ nhàng gật đầu, thế nhưng mà tại sao lại cảm thấy nụ cười này có chút tà nhỉ? Là vì ngọn đèn không đủ sáng, hay là bởi vì môi quá đỏ?
Cô ấy tiến lên phái trước vài bước, đi qua hai hàng kệ sách, tôi cũng đi theo đi. Cô ấy duỗi ra ngón tay mảnh khảnh, lướt qua từng cuốn sách một. Tôi bỗng phát hiện ra một điều...cô ấy sơn móng tay màu đen! Dưới sánh sáng không đủ của những chiếc bóng đèn, nó mang lại một cảm giác vô cùng âm trầm. Tôi không khỏi nghiêng đầu suy nghĩ, tôi nhớ là lúc ở ngoài cửa thư viện cô ấy đâu có sơn móng tay đâu?
- Tìm được rồi! - Lạc Thanh Vũ lấy xuống một cuốn sách đưa cho tôi.
Tôi cầm lấy cuốn sách, nhưng nhìn thấy móng tay đen kịt của cô ấy, trong nội tâm tôi sinh ra một cảm giác bất an khó hiểu. Trong lúc hoảng hốt, tôi đưa ánh mắt nhìn lên bìa sách, bìa sách toàn một màu trắng, không có tranh minh hoạ, chỉ có bốn chữ như được viết bằng máu: Đứa con của Eva!
Vì không có tên tác giả nên tôi kỳ quái hỏi:
- Cuốn sách này do ai viết vậy?
- Quế Lỵ.
Cái tên rất quen tai, nhưng mà tôi có thể khẳng định là chưa từng viết sách, bằng không thì tôi chỉ cần nghe qua một cái là có thể nhớ được các tác phẩm khác của tác giả này. Vì vậy tôi lật trang bìa ra, lập tức nhìn thấy giới thiệu tác giả và một tấm ảnh.
Tôi lập tức liền nổi da gà, bởi vì này tấm hình quá hãi người, nó giống như một tấm di ảnh vậy. Tóc dài xõa vai, hai mắt trợn tròn, bờ môi đỏ tươi như máu. Hơn nữa nhìn qua cũng rất quen mặt, nhưng nhất thời lại không nhớ được đã gặp ở đâu.
Lại nhìn xuống phần giới thiệu ở bên dưới, chỉ có ngắn ngủn hai câu: 'Tác giả Quế Lỵ. Đã chết ở thư viện Đại học Dương Hồ!"
Tôi cảm thấy da đầu tê dại, Đại học Dương Hồ chính là nơi mà tôi đang học, mà vị tác giả này lại chết ở trong ngay cái thư viện này. Tôi bỗng nhớ ra được, hơn một năm trước, khi mà tôi mới vừa vào học, có một nữ sinh uống thuốc độc tự sát ở trong thư viện, hình như tên là... Quế Lỵ!
Nữ sinh vô cùng xinh đẹp, là hoa hậu giảng đường của Đại học Dương Hồ. Tôi cũng đã từng xem qua ảnh chụp của cô ấy khi còn sống, tuy rất khác với tấm ảnh trong quyển sách này, nhưng nếu nhìn kĩ thì vẫn có thể nhìn ra được bóng giáng của cô ấy.
Tôi khẩn trương nuốt nước miếng một cái! Tại sao Lạc Thanh Vũ lại muốn tôi đọc quyển sách này? Lại nhớ tới cảnh cáo của Sát Sát, toàn thân toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Lạc Thanh Vũ.
- Mau đọc đi, nội dung rất hay đó. - Lạc Thanh Vũ thúc giục nói.
Tôi không ngừng nuốt nước miếng, nhìn xuống mục lục, vậy mà chỉ có một chương, cùng tên với cuốn sách: Đứa con của Eva.
Lấy hết dũng khí mở tờ thứ hai, đột nhiên thấy bên trong đó là một tấm hình đen trắng, chính là tấm hỉnh ở trang vừa này được phóng to ra, con mắt của Quế Lỵ trừng rất lớn, trong đó là vô tận phẫn hận cũng với oán niệm.
Trùng hợp làm sao, giờ phút này ngọn đèn bỗng dưng tắt đi, cả căn phòng trở nên tối om, ngoài cửa sổ xẹt qua một tia sấm sét. Qua ánh sáng của tia sét, khuôn mặt trong bắc ảnh trở nên kinh dị không thể tả được .
Tôi sợ tới mức hét to một tiếng, vứt quyển sách xuống đất.