---Trại trẻ Canaria. 17:38 5/5.
Thu thập hết từng bức tản ra khắp nơi, Izayi liền đá đổ cả chiếc ghế lẫn người đàn ông mặc áo choàng đuôi tôm đang ngủ từ nãy tới giờ.
“Oa yo!”
“Oa cái gì mà oa! Ông còn định ngủ đến bao giờ nữa hả tên luật sư giả mạo kia?”
Izayoi mắng người đàn ông mặc áo choàng đuôi tôm với vẻ hết kiên nhẫn.
Người đàn ông bò dậy, có vẻ như không vui lắm, ông phủi bụi trên chiếc mũ dạ đen của mình rồi đội lại nó lên đầu. Sau đó, ông nghiêng đầu.
“Rồi rồi, thế công việc của cậu sao rồi? Cậu đã hoàn thành Game chưa hả?”
"Chưa được. Vẫn còn một phần mấu chốt mà tôi chưa nghĩ ra.”
“...Ồ? Vậy có nghĩa là cậu đã đoán ra gần hết rồi sao?”
Xung quanh chiếc kính một mắt ánh lên tia sáng.
Cho phép người đàn ông kiểm tra 600 trang di thư mà cậu tìm lại được, Izayoi bắt đầu đưa ra lời giải.
“Câu đố là tìm ra [tôi] và [bạn], người không tồn tại, rồi đưa tới cửa vào---!
Trước hết, đưa tới một thứ không tồn tại là không thể, vậy nên có thể cho rằng đây là ám chỉ tới một thứ nào đó có tồn tại--- Còn thứ được ám chỉ đó là gì sao? Đáp án nằm bên trong một câu này.”
[Host] đó là tôi người không tồn tại.
Người tiếp nhận thử thách cũng là tôi người không tồn tại.
Người khiêu chiến cũng là [tôi].
“Dòng cuối cùng khác biệt với hai dòng trên, đó là nó không phủ nhận sự tồn tại của nó. Vậy nên nếu tôi thay thế từ [Người khiêu chiến] bằng từ [di thư], như vậy việc duy nhất không nói về [tôi] và [bạn]--- hẳn là lần chúng tôi đến chứng kiến một chiến trường. Đó chính là lời giải cho [Tôi và Bạn người không tồn tại].”
“Ai dà... Cậu trả lời đúng rồi đấy, Izayoi.”
Ngoại trừ việc vỗ tay, người đàn ông mặc áo choàng đuôi tôm dường như không có ý định làm thêm điều gì nữa.
Nheo hai mắt lại, Izayoi đe dọa người đàn ông.
“…Không phải ông là [cửa vào] sao?”
“Tôi sao? Đó quả thực là một giả thuyết thú vị đấy. Vậy nên cậu có phiền không nếu giải thích cho tôi ý nghĩ của cậu?”
Người đàn ông mặc áo choàng đuôi tôm mỉm cười. Izayoi trước tiên xác nhận lại thời gian đã.
Thời gian hiện tại đã là 17:40. Mặc dù bây giờ không phải lúc để giải thích nhưng cậu không có sự lựa chọn nào khác.
“...Những suy luận tiếp đây phải nói thật là có rất nhiều điểm đáng ngờ. [Mang hết mọi người theo chị] là những lời được viết trong di thư, nếu như tôi hiểu nó theo đúng nghĩa đen, thì tức là chị ấy định mang tất cả mọi người đến thế giới của cái chết.”
“Ừm. Ừm. Rồi thì?”
“Nói cách khác, [cửa vào] mà di thư nhắc tới hẳn là cánh cửa dẫn tới thế giới cái chết... đó là dự đoán của tôi…"
Thật hiếm khi thấy Izayoi nói chuyện ấp úng thế này.
Người đàn ông mặc áo choàng đuôi tôm hứng thú vuốt cằm, cất tiếng cười.
“Ha ha, nói cách khác, cậu tin tôi là người dẫn đường tới thế giới chết?”
“Không… Tôi không nghĩ ông là dạng nhân vật nhỏ bé như thế.”
“Ý cậu là?”
Người đàn ông đẩy chiếc mũ dạ lên, dướn người về phía cậu.
Izayoi tiếp tục, đồng thời cũng đề cao cảnh giác và nghi ngờ của mình.
“---Tại Nam Mỹ, có một tôn giáo thờ cúng một vị Thần luôn mặc áo choàng đuôi tôm cùng một chiếc mũ dạ đen, sở hữu khả năng khống chế sự sống và cái chết.”
“...Ồ?”
“Tên của vị Thần đó là [Nam Tước Thập Tự (Baron Croix)], một vị Tử thần mặc áo choàng đuôi tôm, đứng trên [ngã tư đường vô tận] giao nhau giữa sự sống và cái chết, cõi ngươi và cõi Thần…Hơn nữa, vị Thần đó còn dựa vào khả năng khống chế sự sống của mình mà nhận lấy tri thức thông hiểu vạn vật.”
Izayoi nhìn thẳng vào con mắt giấu sau chiếc kính một mắt của người đàn ông mặc áo choàng đuôi tôm.
Nếu đôi mắt này thực sự có thể nhìn thấu được toàn bộ sự sống trong thế giới, vậy thì tất nhiên sẽ có khả năng tác động tới di thư, thậm chí là sửa lại nội dung trong đó.
Nhưng, người đàn ông Izayoi cho là [Nam Tước Croix] lại lắc đầu tỏ vẻ thương cảm.
“Ra là vậy, quả đúng là một suy luận thú vị. Nhưng tại sao chính người làm ra suy luận đó lại cũng không tin suy luận của mình cơ chứ?
“……”
“A? Có vẻ như cậu còn nghi ngờ nó hơn tôi tưởng nữa sao. Tôi nghĩ với tính cách của cậu thì cậu sẽ phải thấy vui sướng hơn thế này nhiều chứ… Nhưng thôi sao cũng được, tôi sẽ giải đáp hai thắc mắc của cậu. Trước tiên, về di thư này. Tôi không hề tác động gì tới chúng. Di thư này thực sự do chính tay Canaria viết.”
“…Còn nghi vấn kia thì sao?”
Khóe miệng người đàn ông mặc áo choàng đuôi tôm nhếch lên.
“---Đó là câu trả lời chính xác. Xin tự giới thiệu, tôi Baron la Croix, còn được biết tới một trong những Thần (Loa) quản lí con đường dẫn tới [Thế giới của Thần (Guniee)]."
Người đàn ông đứng dậy một cách chậm rãi, chiếc áo choàng đuôi tôm rung lên theo từng động tác của ông. Ngay sau đó, khí tức người đàn ông này bất chợt bành trướng.
Izayoi lùi lại một bước rồi lại lùi thêm bước nữa, kéo dãn khoảng cách với người đàn ông mặc áo choàng đuôi tôm--- [Nam Tước Croix].
“…Ha! Vậy sao! Coi bộ ông cũng không phải đang giả vờ gì thật.”
“Tất nhiên rồi. Nhưng, cậu vẫn còn đang nghi ngờ sao?”
Izayoi nhún vai ra vẻ không quan tâm lắm, nhưng sau lưng cậu mồ hôi lạnh vẫn đang nhỏ xuống từng giọt.
“Không hề, hoàn toàn không hề… Tôi cũng muốn cứng đầu tiếp lắm chứ, nhưng mà trước mặt ông thì giả vờ mạnh mẽ cũng chỉ phí công thôi, đúng chứ.”
Chứng kiến phản ứng của Izayoi, [Nam Tước Croix] dường như rất thất vọng, ông chùng hai vai xuống.
“…Rõ rồi. Thể nào mà Canaria lại lo lắng đến vậy.”
“Cái gì?”
“Ý của tôi là, Izayoi, cậu đúng là một đứa bé chán chết. Ôi trời ạ, sao mà cậu lại khiến tôi vừa tiếc nuối nuối vừa kinh ngạc vậy chứ, tại sao ngay khi tôi vừa nghiêm túc thì cậu lại khiến tôi mât hứng thế này hả. Haiz. Tôi nghe rằng cậu thú vị hơn thế này nhiều cơ mà. Cho dù cậu có sở hữu sức mạnh vượt xa người thường thì giờ cậu cũng đánh mất cách thức giải phóng thứ sức mạnh đó rồi, có lẽ đây là trói buộc trên tình thần cậu--- Vậy thì tôi nói rõ luôn cho cậu vậy, cậu đã quá thích ứng với thế giới này. Tôi không thể để cậu hoàn thành Game trong tình trạng vậy được.”
Tạch! Gót giày của [Nam Tước Croix] đập lên sàn nhà. Ấn chiếc mũ dạ xuống đầu, ông hất chiếc áo choàng đuôi tôm lên mà tiến tới.
Ngay lúc đó, gió lớn đập vỡ hết tất cả cửa sổ trong căn phòng nhỏ, nước mưa xối xả đập lên hai người.
“Được rồi, có lẽ tôi phải dùng cách thức khốc liệt thôi! Vậy nên, tôi xin được chào mừng cậu tới thế giới của tôi--- Ngã tư của sự sống và cái chết!”
Gió lớn cuốn cả thủy tinh vỡ lên hình thành lốc xoáy, cắt nát các bức tường của căn phòng nhỏ như thể chúng chỉ là những tờ giấy.
Không lâu sau đó, sàn nhà của căn phòng nhỏ cũng tan biến, Izayoi rơi xuống trong bóng tối.
Cảm giác hiện tại bao quanh Izayoi lúc cậu rơi xuống thật quá kì lạ, vượt qua cả cái cảm giác gọi là trải nghiệm một điều mới lạ. Bởi vì việc rơi này như thể không liên quan gì đến trọng lực mà là do các thành phần của thế giới này đang trở nên loãng hơn.
Tuy rằng rơi xuống trong bóng tối tràn đầy lo lắng cũng sợ hãi--- Nhưng Izayoi lại cảm thấy một cảm giác phấn khích chưa từng có.
(---Có lẽ nào… ông ta đúng là hàng thật…?)
Khung cảnh những chuyến đi cùng Canaria trong quá khứ hiện lên trước mắt cậu như một chiếc đèn lồng xoay.
---Lần khiêu chiến thác nước có tin đồn là nơi trú ngụ của ác ma.
---Lần khiêu chiến ngọn núi thiêng được cho rằng có Thần ở lại.
---Và cả lần để lấp kín chỗ trống cuối cùng trong trái tim, khởi hành ra khơi tìm kiếm nơi tận cùng thế giới.
Những hi vọng sinh ra từ suy nghĩ [Có lẽ lần này mình tìm được rồi] làm cho Izayoi càng hào hứng hơn khi cậu tiếp tục rơi xuống trong bóng tối.
Rồi Izayoi chứng kiến mặt đất đã bắt đầu kiến tạo lại và cùng lúc đó, những tòa tháp màu xám nối đuôi nhau mọc lên.
Vào khoảnh khắc trên và dưới của thế giới này xuất hiện trời và đất, cơ thể Izayoi bị xoay ngược lại, bất chợt lại rơi lên phía bầu trời.
Izayoi đang chứng kiến thế giới hình bán cầu đó mở rộng với một sự kinh ngạc--- bỗng nhiên không biết vì sao sau lưng cậu xuất hiện một thứ đó bằng phảng hiện ra.
Đứng dậy ngay lập tức, cậu xem xét tình hình xung quanh mình.
“…Ồ... Đây là cái gì cơ chứ…”
Lúc nhìn kĩ hơn, cậu nhận thấy bầu trời căn bản là không tồn tại.
Cậu không biết từ lúc nào những tòa tháp màu xám đã bị thay thế bởi những tòa nhà chọc rời, tạo thành một thành phố xa lạ.
Vô số đường xá và vỉa hè bắt chéo nhau bên dưới những tòa nhà kính cao tầng. Từng chi tiết của chúng thật tỉ mỉ đến nỗi trông giống hệt như một mô hình mới được hoàn thành.
Izayoi có cảm giác nơi đây là một bức tranh thu nhỏ, hẳn vì cậu không thể cảm nhận được bất kì sự sống.
Nhưng đó cũng chỉ vấn đề nhỏ mà thôi.
Cậu có chút kinh ngạc vì thế giới này hiện đã hoàn toàn bị khóa lại trong một hình cầu.
(Bầu trời và mặt đất gắn với nhau làm một khối không hề có điểm tách rời… Đây chính là thế giới giữa Sự sống và Cái chết sao?)
Đúng vậy. Miêu tả nơi này là [Thế giới hình thành bên trong một hình cầu] có lẽ sẽ dễ hiểu hơn nhiều.
Bên trong thế giới hình cầu, từng tòa nhà cao tầng mọc lên san sát nhau, các con đường đan xen lẫn lộn.
Izayoi há hốc mồm nhìn tới cảnh tượng thành phố trước mắt, rồi cậu nhận ra có một bóng người mơ hồ.
“Izayoi, đây chính là thế giới mà tôi đặc biệt tạo ra cho cậu. Cậu có thích nó chứ?"
[Nam Tước Croix] đứng trên nóc một tòa nhà thấp nói với Izayoi, sau đó nhảy xuống trước mặt cậu.
Giang lên hai cánh tay che kín bằng tay áo, ông tuyên bố với Izayoi.
“Được rồi. Tiếp theo sẽ là thử thách thêm vào do tôi tổ chức. Tốt nhất hãy cho Baron la Croi tôi được chứng kiến nó đi… Thứ sức mạnh thế giới kia đã ban cho cậu ấy---!”
Trong chớp mắt, người đàn ông mặc áo choàng đuôi tôm hóa thành một bóng đen, lao thẳng tới trước trên làn đường xe cộ.
Izayoi chậm mất một nhịp, cái bóng đã liền bắt được cậu, nó nắm cổ cậu quăng xuống mặt đất.
“Tên khốn…!”
Izayoi nắm lấy cổ tay của người đàn ông mặc áo choàng đuôi tôm, dự định phản công ngược lại đè ông ta xuống đát. Nhưng đối phương ngay lúc đó đã hóa lại thành bóng đen không hình dạng, bao vây phía sau Izayoi.
“Ha ha! Cậu đúng là rất tốt bụng thật đấy! Vị Thần đã muốn đoạt đi tính mạng cậu mà cậu vẫn chỉ định ngăn lại đối phương thôi sao, người như cậu giờ quả thật là rất khó kiếm!”
Người đàn ông mặc áo choàng đuôi tôm cười giễu cợt, giơ chân lên sút bay Izayoi đi.
Cơ thể của Izayoi múa may quay cuồng giữa không trung, bắn đi theo một đường thẳng, lao xuyên qua nóc một tòa nhà cao tầng.
Cậu phá vài tầng lớp bê tông cốt thép rồi mới dừng lại được.
Biến lại thành một chiếc bóng, [Nam Tước Croix] phóng nhanh tới đống hoang tàn do Izayoi đâm tới, tòa nhà như thể bị một quả đạn pháo bắn phá, kiến trúc bên trong đang dần dần sụp đổ.
“…Thôi chết lỡ tay rồi, cú này quá mạnh tay với cậu ta sao?”
[Nam Tước Croix] lẩm bẩm trong lúc kéo chiếc mũ dạ, hai hàng lông mày của ông nhíu lại. Nhưng đây hoàn toàn không phải là do người đàn ông thấy có lỗi nên nói vậy, chẳng qua ông cảm thấy còn chưa tận hưởng đủ lại đã lỡ tay vậy rồi.
---[Nam Tước Croix] vừa là vị Thần của Sự sống và Cái chết, nhưng đồng thời cũng là vị thần của Tình yêu và Sắc dục.
Ông thích được vừa nâng chén rượu rum vừa tận hưởng hương vị đê mê của sắc dục, chính là một vị Thần tình yêu có tính cách bạo lực và hạ lưu như vậy.
Sung sướng chính là thuộc tính sức mạnh của ông. Vậy nên sẽ thật chán nếu trò chơi này lại kết thúc chỉ vì ông lỡ tay thiếu kiềm chế, ông còn chưa kịp mở một chai rum nữa mà.
(Lo lắng của Canaria đã trở thành thật rồi sao? Cho dù đưa cậu ta tới Khu vườn nhỏ thì---)
“---Ê! Tên khốn đeo kính!”
“Cái gì?!” Ông quay đầu lại trong kinh ngạc. Rõ ràng ông còn chưa đến được chỗ kết của cái lỗ do Izayoi gây ra, vậy mà tiếng nói vừa rồi lại phát ra từ sau lưng ông. Có một điều chắc chắn là phản ứng này của ông không phải do bị gọi là [Tên khốn đeo kính].
Nhưng tất cả bất ngờ và cơn giận của ông bị đáp qua một bên ngay lập tức.
Đó là vì sau lưng ông--- một tòa nhà đang bay với tốc độ vũ trụ cấp 3 nhắm thẳng về phía ông.
“Cái này---!”
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời dài đằng đẵng của [Nam Tước Croix] mà ông có vẻ mặt [bất ngờ đến rớt cả hàm].
Tốc độ bá đạo của tòa nhà nhanh đến nỗi không cho ông đủ thời gian để hóa thành bóng.
Ngay lập tức, [Nam Tước Croix] nhấc bàn tay phải lên và phóng ra luồng khí bóng tối trông như thể hơi nước bốc hơi.
Bộ phận chạm vào bóng tối của tòa nhà bay tới với tốc lực vũ trụ cấp 3 ngay lập tức bị đánh nát, còn những phần còn lại cũng vỡ tan, khiến những vài chục tòa nhà khác cũng sụp đổ theo.
“---Ồ? Phải vào thế thủ rồi đấy à… Vậy thì liệu tôi có thể coi đón đánh vừa rồi có thể gây ra vết thương trí mạng cho ông không nhỉ?”
Giọng nói của Izayoi vang vọng khắp khu vực. Và ngạc nhiên hơn là cậu không hề bị thương chỗ nào. Mặc dù vẻ ngoài của cậu giờ trông bẩn thỉu và bụi bặm nhưng không hề có dấu hiệu một vết thương trí mạng nào trên đó. Dù vậy thì vẻ mặt của cậu lại có sự thay đổi đầy kịch tính.
Nụ cười đáng ghét của cậu hiện lên vẻ tự tin, trong mắt cậu cũng ánh lên sự vui sướng.
“Rất tốt. Vô cùng tốt. Không, vô cùng tuyệt vời mới đúng! Ông có vài kĩ thuật được đấy! Không biết bao lâu rồi máu tôi mới nóng lên như thế này nhỉ…? Haha. Cũng phải lâu lắm rồi đấy, đến tôi cũng không nhớ được nữa! Đối với một người tự xưng là thần thì ông cũng không tệ! Ngay cả thử thách tăng thêm cũng rất thú vị---!”
Bùm! Izayoi bắt đầu lao thẳng tới trước như thể một quả đạn pháo bắn ra khỏi nòng, con đường dưới chân cậu thì như bị từng thiên thahj từ trên trời lao xuống. [Nam Tước Croix] phản ứng chậm thêm một lần nữa, bị bàn tay của Izayoi nắm vào cổ và quật mạnh xuống mặt đất.
“A…!"
Và cậu không quên bồi thêm một cú đá làm cả người ông ta bay thẳng lên và đập xuyên qua 12 tòa nhà kế tiếp.
Izayoi đứng trên nóc một tòa nhà và giang rộng hai tay ra.
“---Hãy chiến đến cùng nào! Thưa Thần, tôi yêu cầu ông phải chơi cùng tôi cho đến khi tôi cảm thấy hài lòng mới thôi! Đã chuẩn bị một sân khấu đặc biệt cùng thử thách đặc biệt thế này cho tôi… lại còn là người đại diện do chính Canaria đã chuẩn bị cho tôi nữa! Đã vậy thì công việc của ông sẽ là tiếp tục chơi với tôi đến khi tôi chán mới thôi!”
[Nam Tước Croix] đứng lên từ trong đống đổ nát.
Chỉnh lại chiếc áo đuôi tôm, đặt lại chiếc mũ dạ lên trên đầu, ông cười thật tươi trả lời.
“Rất tốt. Nếu cậu đã muốn vậy thì… tôi sẽ làm đối thủ của cậu với tư cách người đại diện cho Host.”
Nhưng--- Ông do dự trong một lúc.
“Chàng trai à, Game này đã trở thành Game của tôi rồi đấy! Nếu như tôi có lỡ tay giết cậu… thì cũng làm ơn đừng trách tôi nhé---!”
Giang hai tay ra, ông bắt đầu phóng ra thứ bóng tối như thể hơi nước.
Trong khi [Nam Tước Croix] phóng ra sức mạnh của Tử thần… Izayoi có được thời gian rảnh, cậu nhìn tới chiếc đồng hồ điện tử trên tay.
“…Hừm. Đau đầu thật đấy… cứ thế này thì mình có kịp giờ không đây?”
Cậu lẩm bẩm những lời này thật nhỏ đến nỗi sẽ không ai khác nghe được.
Ngay khi những tiếng lẩm bẩm của cậu biến mất như bọt biển, hai người bắt đầu trận chiến ác liệt của họ.
* ---[Underwood] Thành phố dưới lòng đất, bên cạnh đống đổ nát khách sạn.
Công việc thu dọn đống đổ nát tại đây đã bắt đầu tiến hành. Hiện là một tiếng đồng hồ đã trôi qua kể từ cuộc tấn công bất ngờ của tộc khổng lồ. Khi mà họ phải hoàn thành việc xây dựng lại thành phố trước khi đêm khai mạc diễn ra thì mỗi phút mỗi giây đối với họ cũng rất quý giá.
Trong lúc bận rộn như vậy, những cư dân ở khu nam vẫn đồng ý việc You nhờ.
Nhưng lúc tìm ra được phần còn lại của chiếc tai nghe, Asuka ngay lập tức nói ra suy nghĩ của mình.
“Đầu hàng thôi.”
“…Ư... Chúng ta cố gắng thêm một tí được không?"
“Chuyện này bất khả thi thôi. Xét theo góc độ vật lí thì thứ này đã hoàn toàn không thể sửa chữa lại nguyên vẹn như ban đầu nữa. Thay vi nghĩ cách sửa chữa thì cậu cố nghĩ làm để lấy lòng Izayoi thì hơn.”
Asuka đã bỏ cuộc trước chiếc tai nghe, cô đề nghị tìm những phương án khác.
Dù cho You thực sự muốn sửa lại chiếc tai nghe bằng mọi giá… Nhưng cuộc sống không bao giờ thuận theo ý người.
Nếu chỉ là miếng nệm hoặc chiếc đai bị vỡ ra thì còn có thể. Nhưng vấn đề lại là toàn bộ chiếc tai nghe đã vỡ vụn hooàn toàn, hai người không thể sửa chữ được nữa.
“Nhưng mà... lấy lòng Izayoi… mình phải làm thế nào cơ chứ?”
“Xem nào, về chuyện này thì... mình nghĩ lựa chọn tốt nhất… đó gói cả cây ăn thỏ lẫn Kuro Usagi lại thành một món quà và…”
"Mấy người định làm gì tiếp theo hả?! Đồ ngốc!”
Bốp! Chiếc quạt giấy quật tới phía sau hai người.
Hai mắt của You trợn tròn trong bất ngờ.
“Cách này quá hay!”
“Giả ngố thì cũng có giới hạn thôi!”
Bốp! Chiếc quạt giấy vung xuống một lần nữa.
Có vẻ như Kuro Usagi đã trở về cùng với Jin và Jack từ chỗ Sala.
Và mèo tam thể ủ rũ đang được ôm trong lòng Jin.
“Thật tình… You! Chúng tôi đã nghe chi tiết từ mèo tam thể rồi. Tại sao cô lại không nói chuyện đó với Kuro Usagi chứ!”
“Ư… Bởi vì… Những tên khổng lồ tấn công nên lúc đó không có thời gian để làm chuyện đó…”
“Kuro Usagi không nhắc tới việc đó! Ý Kuro Usagi là chuyện về số ngày You-san có thể tham dự Lễ hội vụ mùa cơ! Nếu cô nói chuyện này với Kuro Usagi, Kuro Usagi và Izayoi… và cả Asuka chắc chắn sẽ nhường quyền ưu tiên cho cô mà! Nhưng tại sao cô lại không làm chuyện đó chứ!”
Kuro Usagi nắm lấy hai vai của You và bắt đầu lắc và lắc và lắc và lắc và lắc và lắc và lắc và lắc và lắc và lắc và lắc và lắc và lắc và lắc và lắc và lắc và lắc cả người You để tra hỏi câu trả lời. You cảm thấy như não cô cũng lắc lư luôn rồi nhưng bây giờ không phải lúc để cô bận tâm tới mấy chuyện này.
“Nh… Nhưng… bọn tôi… đã thống nhất sẽ dùng một Game để quyết định…”
“Game thì sẽ luôn chỉ là Game mà thôi! Chúng ta sống dưới cùng một mái nhà, có phúc cùng chia có họa cùng hưởng, là những đồng đội chiến đấu dưới cùng một lá cờ! Nếu như có bất kì lo lắng gì thì đáng ra cô phải nói ra mọi người chứ! Hơn nữa… You-san đã lo lắng tới nỗi gian lận trong kết quả Game! Vậy mà Kuro Usagi thì hoàn toàn không nhận ra được…”
You và Asuka giật mình mà nhìn về phía nhau.
Rồi ánh mắt hai người tự nhiên quay qua phía Jack.
“Jack… là ông đã…”
“Yahoho… Trong lúc chúng tôi đang trên đường về đây, tôi đã nói chuyện với Kuro Usagi… Có vẻ như đây là điều mà đáng ra tôi không nói rồi nhỉ.”
Ông gãi chiếc đầu bí ngô của mình.
Kuro Usagi nhìn về phía hai người với nước mắt ứa ra.
“Jack đã nói với Kuro Usagi rồi… Gift Game khi trước do [Will-O'-Wisp] tổ chức là do cả hai người cùng nhau vượt qua. Và mặc dù họ là người thua cuộc nhưng Jack vẫn vô cùng tự hào… Ông ấy nói hai người hợp tác vô cùng tuyệt ời, ông cũng rút ra được nhiều điều bổ ích…”
“…Ư...”
Giọng nói vui sướng của Kuro Usagi làm hai người không nói được gì, phải cúi đầu xuống.
---Đúng vậy. You và Asuka đã cùng nhau tham gia Game do [Will-O'-Wisp] tổ chức trước Lễ hội vụ mùa.
Chiếc giá nến có thể lưu trữ lửa là phần thưởng cả hai người cùng nhau đạt được.
Người đầu tiên không chịu được sự im lặng là Asuka, cô bước tới phía trước và cố giải thích.
“Không… Kuro Usagi, chuyện không phải như vậy! Đó là do tôi chủ động đưa ra kế hoạch đó với You…”
“Không phải như thế. Đó là vì Asuka thấy tôi ủ rũ, cậu ấy lo lắng cho tôi nên mới…”
“…Không. Khiến cho hai người phải cực khổ như vậy Kuro Usagi cũng có một phần trách nhiệm. Là vì kì vọng quá cao của Kuro Usagi mới tạo thành rạn nứt trong mối quan hệ hai người… Kuro Usagi thực sự… rất xin lỗi.”
Ba người họ nói lời xin lỗi theo ba cách khác nhau.
Jin vẫn đang ôm mèo tam thể, đi tới bên You. Cậu nghiêng đầu rồi hỏi.
“Chiếc tai nghe thực sự hỏng rồi sao?”
“…Ừm… Thực sự… rất xin lỗi…”
“Không. Nếu nó đã hỏng rồi thì làm sao trách cô được. Nếu quả thực nó không thể sửa lại nữa thì chúng ta chỉ có thể dùng cách khác để giải quyết vấn đề thôi. Và tôi có một phương án đây, mọi người không ngại nghe qua chứ?"
Nghe thấy lời đề nghị đột ngột của Jin, You nhìn lên trong bất ngờ. Có vẻ như You đã không nghĩ rằng Jin sẽ đưa ra được một phương án giải quyết.
Nhưng đúng lúc đó, tiếng chuông báo hiệu tình huống khẩn cấp vang vọng trên [Underwood].
Một cô bé thụ linh nhảy xuống từ trên mạng lưới rễ cây và hét lên thật to với mọi người.
“Tin xấu! Tộc khổng lồ đang kéo quân tới với số lượng chưa từng có… Chúng đã bắt đầu cuộc tấn công lên [Underwood]!”
---Sau đó, âm thanh mặt đất bị giẫm đạp vang vọng khắp cả Thành phố dưới lòng đất.
* Sau khi trèo lên những chiếc rễ cây, You và mọi người ngay lập tức nhận thấy [Nhất giác] và [Ngũ trảo] hiện đã ở trong tình huống bị hủy diệt phân nửa. Kể từ lúc tiếng chuông báo động vang lên cho đến giờ không thể nói là lâu được, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy chứ?
Ngay khi họ đang hoảng hốt, Gry hạ xuống từ trên bầu trời trong khi thổi lên từng cơn gió xoáy. Ông chắc đã phải trải qua một trận chiến dữ dội, đôi cánh tự hào của ông giờ trông thật rối loạn, một chân sau thì phải chịu một vết chém khá sâu.
Gry hạ xuống bên cạnh You, mặt cắt không còn hột máu, vội vàng nói:
“You…! Rất đúng lúc! Ngay bây giờ, đưa các đồng đội của cô chạy trốn ngay lập tức!”
“Ể?”
“Có một con quái vật bên trong đội quân chủ lực của chúng! Tên đó ở một cấp độ hoàn toàn khác đám nhãi nhép kia! Nếu cứ thế này thì tất cả sẽ bị hủy diệt mất! Mọi người xin hãy nhanh chóng quay về khu đông và xin Shiroyasha-sama cứu viện…!”
Gry vẫn đang nói một cách kích động thì tiếng đàn lại một lần nữa vang lên.
You đã có ấn tượng với âm thanh này, cô đột ngột ngẩng đầu lên.
(Giai điệu này… Giống như lúc màn sương xuất hiện.)
Mặc dù You nhớ được tình huống trong trận chiến trước đó, nhưng phe địch không tốt bụng đến nỗi cho cô đủ thời gian để cô truyền đạt cho mọi người những thông tin cô có.
Tiếng đàn liên tiếp vang lên, mỗi lần đều khiến những đồng đội của họ ngoài tiền tuyến nối nhau ngã xuống. Ngay cả với You và mọi người đang ở rất xa nơi phát ra âm thanh, họ cũng suýt chút nữa ngất đi.
“Chính là tên đó…! Lính gác bị tiếng đàn này đánh ngất nên cả hai lần tấn công của chúng đều thành công được! Mặc dù tiền tuyến hiện cầm cự được nhờ vào sự giúp đỡ của một kị sĩ đeo mặt nạ, nhưng ai mà biết sẽ giữ được nó bao lâu chứ…”
You và Kuro Usagi phiên dịch tiếng rống u buồn của Gry.
Lúc nghe được những lời này, Jack ngay lập tức lên tiếng trong sự bất ngờ.
“Một kị sĩ đeo mặt nạ? Có… có lẽ nào Vô diện đó cũng đã tham gia vào trận chiến rồi sao?”
“Chuyện này, chuyện này... coi bộ không ổn ồi, Jack! Nếu người đó gặp phải chuyện gì thì [Queen Halloween] sẽ không để yên đâu! Chúng ta phải đi giúp cô ấy ngay thôi!”
Jack triệu hồi một khối cầu lửa địa ngục khổng lồ dưới chiếc áo choàng vải thô của mình, Ayesha ngay lập tức nhảy lên trên ông, hai người vội vàng đi thẳng tới tiền tuyến. You và mọi người bị bỏ lại đều nhìn về phía Gry với ánh mắt nghi vấn, muốn biết thêm thông tin về tình hình hiện tại.
“…Ngay cả người đeo mặt nạ đó cũng không thể thắng lại tên khổng lồ gảy đàn?”
“Chính xác mà nói thì với tình hình hiện tại cô ấy rất khó có thể ra tay. Càng tới gần tiếng đàn kia thì hiệu quả lại càng mạnh hơn. Ngya cả Sala-sama cũng bị tiếng đàn đó kiềm hãm lại nữa. Xét tới sức mạnh thì thứ này hẳn là một Gift cấp độ Thần cách.”
“Thần cách… Vậy người đeo mặt nạ và tên khổng lồ gảy đàn đó hiện đang ở đâu?”
“Khi trước cả hai cùng tham chiến, nhưng sau đó kẻ gảy đàn đã biến mất rồi, chỉ còn vị kị sĩ đeo mặt nạ vừa phải chịu đựng tiếng đàn vừa chiến đấu… Hơn nữa, chủ nhân cây đàn không phải tộc khổng lồ.”
“Ể?”
“Chiều cao của tên đó vào tầm của mấy người.Hẳn là một con người, hắn sử dụng áo choảng che kín mặt mũi. Xét đến việc tộc khổng lồ nghe theo lệnh của hắn thì có lẽ tên đó là thủ lĩnh.”
Gry phát ra một tiếng rống nhỏ. Trong lúc đó thì tộc khổng lồ vẫn đang tiếp tục làn sóng tấn công không ngừng của mình.
Từ xa vang vọng tới tiếng rống của đám khổng lồ cùng tiếng thét trước khi chết của các Linh thú.
“…Và không chỉ mỗi tên đó không thôi. Theo xác nhận trên không, số lượng của tộc khổng lồ vượt quá con số năm trăm, đây là số lượng chưa từng thấy trước kia. Và khi mà [Nhất giác] và [Ngũ trảo] có trách nhiệm chiến đấu đã rơi vào trạng thái bị hủy diệt rồi, vậy nên….”
“…Ư...”
Biết được tình thế còn tệ hơn những gì mình tưởng nữa, You không nói được lên lời. Cô khi trước ngay cả một tên khổng lồ cũng không giải quyết được, giờ thật sự không thể nghĩ ra cách chiến đầu nào nữa. Cô muốn phiên dịch lại nhưng những lời này thật quá tuyệt vọng đến nỗi cô không biết nên bắt đầu từ đâu.
Vậy nên, Kuro Usagi giúp giải thích với Jin và Asuka. Rồi Jin tiến lên một bước và nói một câu khiến cho mọi người cảm thấy bất ngờ:
“Không vấn đề. Tôi có một ý tưởng này.”
“…Ể?"
“Không lâu trước đó, tôi mới nhận được Gift được gửi tới từ [Thousand Eyes]. Nếu như tộc khổng lồ là con cháu của người Celtic, Gift này của tôi hẳn có thể làm cho đội hình kẻ địch phải rơi vào hỗn loạn trong một khoảng thời gian ngắn.”
“Thật… thật sao?"
“Đúng vậy… Nhưng chỉ thế thì vẫn chưa đủ. Nếu chúng ta không giải quyết dứt điểm được kẻ đang chơi đàn thì chuyện này sẽ lại diễn ra thêm lần nữa. Vậy nên để ngăn chặn việc tên đó chạy trốn… You, chúng tôi cần sức mạnh của cô. Cô sẽ cho chúng tôi mượn sức mạnh chứ?”
Jin hỏi You.
You bất ngờ nháy mắt nhưng ngay lập tức, lông mày cô nhíu lại.
“…Đây là cậu đang cố giành công việc quan trọng nhất cho tôi sao?”
“Không. Nếu dự đoán của tôi chính xác, vậy thì chúng ta sẽ gặp phải tình huống chúng ta cần sức mạnh của You. Và đó là công việc chỉ có duy nhất mình cô làm được.”
Jin nhìn You với ánh mắt chắc chắn. Dưới cái nhìn đó, suy nghĩ rằng Jin vì thương hại cô mà đưa cô công việc này hoàn toàn biến mất.
“…Tôi hiểu rồi. Nói cho tôi kế hoạch đi.”
* ---Cả hai người dùng mặt bên một tòa nhà làm chỗ đứng và rồi nhảy tách ra khỏi nhau.
Ngay lúc đó, tòa nhà mà hai người dùng làm chỗ đứng bị chấn thành nhiều mảnh nhỏ do lực tác động.
Dưới những bước chân mạnh mẽ của hai người, tòa nhà cuối cùng cũng nổ tung và phun ra một đám khói bụi khổng lồ từ đống đổ nát, đang bắt đầu đổ xuống.
Mặc dù cả Izayoi và [Nam Tước Croix] đều đang thở hổn hển nặng nề, nhưng không có bất kì dấu vết thương tích nào trên cơ thể hai người.
Một đằng là Izayoi với cơ thể không bị bất kì đòn tấn công nào tác động, đằng còn lại thì là một vị Thần có thể hồi phục nhanh chóng dù cho có dính phải vết thương ra sao.
Trận chiến giữa hai người càng ngày càng ác liệt hơn, nhưng ngược lại thì tình hình lại xuống thành trạng thái dằng co. Kéo chiếc mũ dạ của mình, [Nam Tước Croix] nhìn đến đống đổ nát xung quanh với vẻ rắc rối trên mặt.
“Trời ạ, sân khấu này làm từ một phần tách ra khỏi ranh giới đó, thế mà mới có vài ba đòn đánh đã tàn tạ đến mức này rồi sao. Mà còn cơ thể của cậu là sao chứ? Ta đã nguyền rủa cái chết lên cậu mà sao cậu vẫn sống thế hả?”
“Hỏi hay lắm. Tôi cũng đang muốn biết điều đó đây.”
Izayoi đáp lại một cách giản đơn. Nhưng thực ra thì cậu mới là người còn bị bất ngờ hơn về vụ lời nguyền chết chóc mà cậu dính phải.
Nhưng trong giọng nói của cậu, sự hứng thú khi trước đã không còn nữa.
[Nam tước Croi] cảm thấy ngạc nhiên, để làm cho trò chơi cao trào thêm một lần nữa, ông đưa ra một gợi ý.
“Sao vậy? Tiếp tục ở lại đống gạch đá vụn này không thể làm cậu thấy có hứng được hả? Được thôi, nếu cậu muốn ta có thể chế tạo lại một sân khấu khác. Lần này sẽ có thêm núi cao thung lũng và địa ngục tùy ý cậu.”
“Không, đủ rồi đấy.”
---Gì cơ? [Nam Tước Croix] kinh ngạc, ngừng nói.
Izayoi nhìn vào chiếc đồng hồ của cậu, sau đó nhắm mắt lại hướng lên bầu trời.
“17:58… Nam tước Croix, thời gian sắp hết rồi. Mặc dù vẫn chưa thẻ đánh bại được ông nên tôi cũng không muốn đâu, nhưng tôi không cần thêm thử thách nào nữa.”
“…Ồ? Cậu đã thỏa mãn rồi sao?”
“Ông không nghe thấy tôi vừa mới nói là không muốn sao hả? Ông không thể tập trung lắng nghe lúc người khác đang nói được sao chứ?”
Izayoi chặc lưỡi một cách khó chịu, nhưng trong lòng cậu, cũng không hẳn là không thỏa mãn.
Giang hai tay ra, cậu nghĩ lại cẩn thận những điều mình đã trải nghiệm hôm nay.
“…Ông là vị thần của Sự sống và Cái chết. Sở hữu sức mạnh thần thánh có thể mang đến cái chết và cũng có thể hồi sinh người chết. Ngay cả từ [Zombie] cũng có mối quan hệ với ông đúng chứ?”
“Ồ ồ. Về chuyện này thì… kiến thức của cậu khá là uyên thâm đấy. Cậu hoàn toàn đúng.”
“Nói cách khác, cậu cho rằng cho dù cậu có thất bại vì thử thách tôi ra thêm, khiến cho đám tiểu quỷ kia chết, cậu cũng chỉ cần hồi sinh lại chúng là cảm thấy thỏa mãn rồi, đúng chứ?”
“…Ưm. Tôi sẽ không chối điều này.”
“Nhưng đây lại là điểm làm tôi cảm thấy khó chịu… Loài người là loại sinh vật dễ dàng bị đấm đá liền chết. Vì vậy mà tôi phải luôn kiểm soát những hành động của tôi. Và bây giờ cậu lại nói muốn phục sinh kẻ đã chết sao? Hừ! Nếu cậu để tôi phải dùng sức mình cho mấy thứ rác rưởi đó thì sau này tôi sẽ khó có thể kiềm chế bản thân tôi rồi.”
Đã đủ rồi.
Nghe thấy giọng điệu vừa rồi của Izayoi như thể tuyên bố muốn rút lui, [Nam Tước Croix] còn không thèm giấu đi vẻ thất vọng của ông trong lúc mỉa mai Izayoi.
“Trời ạ… cậu chùn quá rồi đấy, không ngờ một người như cậu cũng nói ra những lời thế này. Sự vui sướng của bản thân không phải mới chính là động lực sống của cậu sao hả, vậy mới là những người theo chủ nghĩa khoái lạc như tôi và cậu chứ, chúng ta không thể đánh mất sự thôi thúc tìm kiếm vui sướng được. Và chẳng phải điều đàu tiên Canaria dạy cậu là [Tự mình đối mặt với cảm xúc] đó sao?”
“……”
Izayoi không chối bỏ điều này, chỉ nhắm hai mắt lại.
Sau đó, cậu ngẩng đầu lên bầu trời phong kín bên trên và giang hai tay ra.
“…Hừm! Vậy ra ông không hề thông hiểu vạn vật như trong truyền thuyết đã nói.”
“Hửm? À đúng vậy. Tôi là từ tinh linh thăng cấp thành Thần, chưa đạt tới được Lĩnh vực vạn sự thông.”
“Ra là vậy. Thể nào ông lại không biết ý nghĩa thực sự trong câu nói của Canaria.”
Cái gì? [Nam Tước Croix] kinh ngạc hỏi lại.
Izayoi nhìn tới trước mặt cậu một lần nữa, hai tay giương ra, sử dụng những tòa nhà vỡ nát xung quanh làm ví dụ.
“Nhìn cho kĩ những tòa nhà giờ chỉ còn là đống phế liệu xung quanh ông đi. Nếu như tôi muốn, chỉ cần trong vài phút là phá hủy được toàn bộ nền văn minh của loài người. Chuyện như vậy khiến tôi dù chỉ nghĩ muốn giải tỏa cơn chán một chút thôi cũng không được nghĩ. Và những lúc đó, thứ sẽ trói buộc lại tôi, chính là những lời [Tự mình đối mặt với cảm xúc] này.”
“……”
“[Tự mình đối mặt với cảm xúc]--- Đúng vậy. Người đó luôn luôn nói câu đó với tôi cho dù chúng tôi có đi đâu. Du ngoạn qua cả đại lục, giương buồm xuyên qua cả bảy đại dương, thăm quan toàn bộ Di sản thế giới, cô ấy chia sẻ cho tôi rất nhiều cảm xúc--- Cô ấy truyền cho tôi những cảm xúc đó, khiến tôi sẽ không phá hủy thế giới.”
Để tránh khỏi việc Izayoi hủy diệt thế giới bằng sức mạnh của cậu.
Canaria sử dụng cách cho cậu nhận ra vẻ đẹp của thế giới, qua đó phong ấn lại sức mạnh của cậu.
“…Ừm, là như vậy đấy. Cho dù thú vị đến đâu thì tôi cũng không muốn một thứ sẽ phá bỏ giới hạn của tôi đâu. Bởi vì dù sao thì ngày mai, ngày kia… cuộc sống của tôi vẫn sẽ tiếp tục trên thế giới này.”
Và đó chắc bị coi là chấp nhận đầu hàng rồi nhỉ~? Izayoi nở một nụ cười khổ lúc cậu nhìn lên trên bầu trời một lần nữa.
[Nam Tước Croix] dường như phải chịu một đòn đánh không ngờ tới.
Con mắt đằng sau chiếc kính một mắt lần đầu tiên lộ ra vẻ do dự, thậm chí Izayoi còn cảm thấy đây là lần đầu tiên ông nhìn thẳng vào cậu.
“…Izayoi, cậu có thích thế giới của cậu không?"
“Ừm. Tôi thích nó nhiều đấy. Ít nhất cũng đủ để tôi chấp nhận cuộc sống chán chết của mình.”
Izayoi ngay lập tức thật thà trả lời, trong mắt cũng không hiện lên vẻ xấu hổ, thẹn thùng, kiêu ngạo nào.
Phát ra một tiếng thở dài, [Nam Tước Croix] dùng tay ấn xuống chiếc mũ dạ xuống, tự lẩm bẩm với bản thân mình.
“…Thật sao? Canaria vậy mà thực sự đã làm cho một người có tính cách cực đoan giai đoạn cuối như cậu… có thể thích nghi với thế giới này.”
“Đúng vậy. Một Sakamaki Izayoi chuyên tạo rắc rối giờ đã trở thành người được vị thần [thông thái] như [Nam tước Croix] công nhận là thích ứng với xã hội rồi. Để kỉ niệm chuyện này, tôi thực sự mong nhận được một bằng khen từ ông.”
Izayoi phát ra một tiếng cười to. Mặc dù đó là một nụ cười vô âu vô lo nhưng hiện tại nghe thấy nó thật trống rỗng.
Và [Nam Tước Croix] nhìn thấu được, nụ cười này là chiếc mặt nạ che đi vẻ thất vọng từ rất lâu trước kia của cậu.
Kéo chiếc mũ dạ của ông xuống thấp hơn nữa để che đi mặt mình--- ông ngẩng đầu lên sau khi quyết định xong quyết tâm của mình.
“---Như thế sẽ không có tác dụng gì đâu Izayoi.”
“Cái gì?”
“Tôi giờ mới nhận ra được ý nghĩa trong Game cuối cùng Canaria để lại cho cậu, cũng hiểu được cách Game này sẽ kết thúc! Thứ gông xiềng Canaria đã để lại kia… cho dù bằng biện pháp mạnh nhất tôi cũng sẽ phá nó ra---“
Bỏ chiếc mũ dạ ra và đáp nó qua một bên một cách tùy tiện, ông chỉ thẳng vào tâm của thế giới hình cầu.
Ngay sau đó, thế giới hình cầu như thể rống lên, mặt đất cũng bắt đầu co rút lại.
Bên trong thế giới khóa kín này không có chỗ nào có thể trốn, Izayoi kinh ngạc nói:
“Ông… ông đang định làm gì thế hả…!”
“Tôi đang khiến cho thế giới mô phỏng này co lại về hư vô. Vậy thì cũng không còn Host hay người tham dự nữa, muốn được cứu, cậu chỉ có thể giết chết ta hoặc chính thế giới này mà thôi, không còn lựa chọn nào khác đâu!”
[Nam Tước Croix] thể hiện quyết tâm mạnh mẽ của mình.
Izayoi cảm nhận được sự nôn nóng len lỏi khắp cơ thể.
* You theo kế hoạch bay lên trên bầu trời chờ tín hiệu của Jin.
Độ cao hiện tại của cô là 1000 met, có thể chứng kiến bao quát cả vùng đất [Underwood] khổng lồ.
Leo lên đến vị trí không thể bị kẻ địch nào phát hiện được, cô đợi thời khắc hỗn loạn đến.
Với tầm nhìn của loài chim ưng, You có thể quan sát tình hình trên mặt đất vô cùng rõ ràng trong khi vẫn tộc khổng lồ không thể làm gì cô.
(Muốn tấn công bất ngờ thì đây là vị trí tốt nhất. Nếu như tình huống hỗn loạn Jin dự đoán xảy ra thật thì…)
You im lặng đợi thời cơ của cô đến trong khi quan sát tình hình từ trên cao. Bình thường thì công việc quan trọng thế này hẳn sẽ trao cho Izayoi nhỉ? Nhưng Izayoi thì sẽ không để ý gì đến chiến thuật tấn công bất ngờ này, cậu ấy sẽ nhân thời khắc hỗn loạn đó đánh thẳng vào hàng ngũ kẻ địch.
Rồi cậu ấy sẽ giành được chiến thắng không ai có thể bắt chước, sau đó lớn tiếng mà cười Oa ha ha ha.
“……”
Nếu như lần này mình thành công… liệu mình có thể cười thoải mái như cậu ấy không?
Nghĩ đến đây, You đặt hai tay lên chống nạnh, ưỡn bộ ngực nhỏ nhắn của mình lên mà.
“---Oa ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, ừm, có vẻ không được rồi.”
Hành động này còn xấu hổ hơn cô nghĩ nữa, vậy nên mới cười được một nửa cô liền bỏ cuộc luôn. Cho dù có vui vẻ ra sao chắc cô cũng sẽ không cười được vậy đâu.
Cho dù đang một mình trên bầu trời mà cô vẫn còn xấu hổ tới mức mặt đỏ tới mang tai nữa. Tính cách của cô đúng thật không hợp với hành động này.
Điều chỉnh lại tâm trạng, cô tập trung vào trận chiến bên dưới. Lơ lửng trên bầu trời, cô có thể nhìn thấy rõ tràng cảnh hàng loạt linh thú đang bị tộc khổng lồ sát hại.
…Có lẽ cô đã có thể có cơ hội được làm bạn với các Linh thú đó.
Nghĩ đến điều này, You cảm thấy nhói lên một sự đau buồn.
* Trong lúc đó, Jin và những người khác đang cố gắng hết sức tiến gần hơn vè phía tiền tuyến. Cưỡi trên lưng Gry, họ bay là là ở tầng trời thấp, lướt qua khe hở giữa những tên khổng lồ và tiến thẳng về trước.
“À mà, kị sư của ông đâu rồi Gry?”
“Ông ấy rơi xuống con sông trong trận chiến ban nãy và bị cuốn đi mất rồi.”
“Ưm… Tôi xin lỗi.”
“Không sao, cũng không cần lo lắng, kị sư của tôi không yếu đến nỗi chết luôn như vậy đâu!”
Gry cúi mỏ của ông xuống và cười. Hiện tại, chiếc dây cương của ông được giữ trong tay Asuka.
Lời nói của Asuka không chỉ giới hạn trong việc khống chế người khác. Nó cũng có thể phát huy được tiềm năng ẩn giấu của mỗi người.
Nhận được mệnh lệnh [Bay thẳng tới phía trước thật nhanh và điêu luyện], lúc này Gry dễ dàng né tránh những thanh kiếm hay sợi xích khổng lồ của tộc khổng lồ và đang nhanh chóng lao đi giữa chiến trường. Cảm thấy được tư thế bay của mình đột ngột trở nên thanh nhã cùng khả năng uốn lượn tốt hơn bình thường rất nhiều, Gry đã vô cùng ngạc nhiên.
“Gift của Asuka quả là không thể tin được…! Tôi cảm thấy như thể nó đã tăng cường chính Linh cách của tôi vậy!”
“Vậy… vậy sao?”
“Đúng vậy. Đây không phải là Gift phát huy tiềm năng ẩn giấu nữa rồi mà phải là Gift tăng lên linh cách của đối tượng mới đúng. Dù gì thì nếu chỉ có tôi, không tài nào có thể nhận thấy kẽ hở giữa đám khổng lồ mà lao tới vậy được.”
“Ra là vậy”. Kuro Usagi gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Theo như lí luận của ông, vậy thì đã có thể giải thích tại sao Gift của Asuka lại khó có tác dụng trên những đối thủ có linh cách cao hơn cô. Và cả lần trước cách cô làm cho Jin tăng khả năng chạy bộ nữa.
(Nhưng nếu đúng thật như vậy… khả năng của Asuka thay vì gọi là một Gift… nó trông có vẻ giống với---)
“Jin! Khoảng cách thế này được chưa?”
Asuka đè xuống mái tóc dài đang bị gió thổi của mình, hỏi xác nhận lại với Jin.
Mặc dù Jin căng thẳng tới mức toàn thân cứng đơ, cậu vẫn có thể gật đầu vài cái.
“Ổn rồi, dù sao chúng ta cũng đxa tiến sâu thế này vào hàng tuyến quân địch---“
"Gahouhouhouhouhouhouhouhouhouhouhouhouhou----!"
Mọi người mới chỉ vừa dừng lại mà ngay lập tức họ đã phải đối mặt với một thanh kiếm khổng lồ chém thẳng tới họ. Nhưng Kuro Usagi đã nhảy ra từ sau lưng Gry và dùng tia sét xanh lam phát ra từ [Mô Phỏng Thần Cách. Kim Cương Chử] của cô thiêu chết khổng lồ thành tro bụi.
“Xin yên tâm, Jin-bocchan! Kuro Usagi sẽ không cho phép bất kì tên nào trong đám khổng lồ phạm pháp này tới gần đâu! Giờ chính là lúc thích hợp nhất để sử dụng Gift mà cậu kế thừa--- [Người điều khiển tinh linh], rồi đấy!"
Giọng của Kuro Usagi vang lên trên khắp chiến trường.
Giống như đáp lại lời động viên của Kuro Usagi, Jin giơ cánh tay phải đeo chiếc nhẫn của [Grimm Grimoire Hameln] lên cao.
“Tuân theo lời thề thuần phục, hiện thân một lần nữa nào--- [Thần Tử của Cái chết đen]!”
Ngay sau đó, một cơn gió đen kịt quét qua chiến trường.
Ngọn gió đen vừa giống một thứ sinh vật, cũng giống như một loại tà ác được thực thể hóa chỉ trong khoảnh khắc đã quét qua một lượt chiến trường. Pháp trận bên trong vòng tròn triệu hồi hiện lên lá cờ của một con quạ thổi sáo, khiến cho cơn gió đen tập trung cuồn cuộn về đó.
Nhanh chóng sau đó, ngọn gió đen tích xúc lại thành một người rồi toàn bộ cơn gió đen nổ tung ra xung quanh.
Từ khu vực trung tâm hiện lên những đốm sáng đen và trắng, và rồi một người xuất hiện trong vầng sáng---
“---~Ngươi chạy đâu rồi hả Shiroyasha~~~!”
---Tên vị thần ngu ngốc và vô trách nhiệm đó đột ngột bị hét lên mặc dù bà không hề có liên hệ với trận chiến này.
Tiếp đó, bóng hình kia quất tay một cái, liền đánh bại cả trăm tên khổng lồ cùng lúc.
Asuka đứng hình trong một lúc nhưng cô nhanh chóng nhận ra người Jin vừa triệu hồi là ai.
“Đợi… đợi đã! Gift mới lại là [Ma Vương Cái chết đen] sao?”
“Yes! Mặc dù cô ấy không còn giữ được thân phận Thần sau khi bị tách ra khỏi Ma thư Hamelin, nhưng sức mạnh vẫn là rất lớn.”
“Thêm nữa, cô ấy--- Pest nắm giữ khả năng điều khiên sức mạnh của Cái chết đen! Nếu như truyền thuyết là thật thì sức của cô ấy hẳn là có tác động rất mạnh khi chống lại những người khổng lồ Celtic!”
Đúng vậy, đây chính là tính toán của Jin.
---Trong những giai thoại về tộc khổng lồ của thần thoại Celtic.
Có một câu truyện mang tên [Thần thoại Danu], ghi lại một sự thật trong trận chiến của những tộc khổng lồ, rằng đã từng xuất hiện [kẻ sử dụng Cái chết đen thu phục các tộc khổng lồ khác].
[Khống chế trong tay loại bệnh chưa có cách chữa trị]--- Đây có thể nói là cách thức thu phục mạnh mẽ nhất và cũng là tàn ác nhất.
Và Pest ngoại trừ khả năng khống chế Cái chết đen còn có cả tám mươi triệu linh hồn hỗ trợ cô.
Jin chính vì vậy dự định bắt chước truyền thuyết, dùng khả năng của Pest để gây hỗn loạn trong đám khổng lồ, nhưng---
“Ra đây ngay! Cút ra đây ngay cho ta! Đưa cái mông của ngươi ra đây cho ta Shiroyasha…! Làm sao mà ngươi dám cho một Ma Vương như ta mặc thứ quần áo thô tục và vô liêm sỉ thế hả!”
"Gahouhouhouhouhouhouhouhouhouhouhouhouhou----!"
“Ngươi hâu hâu cái quái gì thế hả! Tên rác rưởi kia!”
Pest hét lên một cách tức giận rồi vung tay một cái, phóng ra sóng chấn động, từ đó văng vẳng âm thanh oán thán, quét ngã hàng loạt tộc khổng lồ. Khi đó, mật độ gió đen xung quanh cô mỏng đi một chút và dáng vẻ Pest hiện ra trước mắt mọi người.
Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua được một lúc, nhưng cả Jin, Asuka và Kuro Usagi đều bắt đầu nghi ngờ mắt mình.
“…Đó là trang phục hầu gái ấy hả?”
“…Hình như đúng là trang phục hầu gái với rất nhiều diềm ren thật.”
“Shiroyasha-sama…"
Mắt của Kuro Usagi ngay lập tức rơm rớm nước mắt vì đồng cảm với Pest. Cô đã nhận ra lí do cho việc Pest lúc này mất kiểm soát, tấn công điên cuồng.
Mặc dù nhìn qua thì thấy những đòn tấn công của Pest không hề phân biệt địch ta, tuy nhiên coi bộ việc quy phục vẫn được diễn ra thuận lợi.
Bằng chứng chính là những thành viên của [Draco Greif] bị làn gió đen tác động vẫn đang tiếp tục chiến đấu, không phải chịu bất kì một ảnh hưởng.
Còn những tên khổng lồ dính phải đòn tấn công thì khắp cơ thể hiện ra hai màu trắng đen lấm tấm, thi nhau ngã quỵ xuống.
---Gift [Người điều khiển tinh linh] của Jin là Gift có thể làm cho những chủng tộc Linh thể quy phục và nghe lệnh cậu.
Sự khác biệt của nó với Gift của Asuka đó là [Người điều khiển tinh linh] chỉ sử dụng trên những loài đặc biệt thì mới có tác dụng, đồng thời nếu như trước đó không kí kết khế ước quy phục thì cũng không thể kích hoạt, còn sẽ khiến cho những tinh linh tự nhiên bị yếu đi.
Ví dụ như chỉ có thể điều khiển Hỏa linh phóng ra (đốm) lửa.
Chỉ có thể điều khiển Phong linh phóng ra (hơi) gió.
Chỉ có thể điều khiển Thủy linh tạo ra (tia) nước. Nói chung là đa dạng đủ thể loại.
Còn một khi đã kí kết khế ước vậy thì cướng ép nghe lệnh sẽ rất mạnh.
Một người bình thương, cho dù thành công làm cho một Ma Vương quy phục, nhưng nếu chủ nhân lại chưa trưởng thành giống như Laius của [Perseus] vậy, sức mạnh của Ma Vương cũng sẽ yếu đi một mảng lớn. Nhưng nếu người đó có Gift [Người điều khiển tinh linh] thì dù Linh cách người đó có thấp bao nhiêu, họ vẫn có thể điều khiển ra toàn bộ sức mạnh của tay sai cho dù có phải chiến đấu với Ma vương.
Một Pest trong trạng thái tức giận đã thành công phá vỡ đội hình của tộc khổng lồ và đang xóa sổ chúng từng tên một.
Và rồi thứ mà họ dự định đến cuối cùng cũng đến. Âm thanh của tiếng đàn vang lên. Tương tự như trận chiến trước đó, một làn sương dày bắt đầu hạ xuống khu vực xung quanh, hoàn toàn che đi tầm nhìn của mọi người.
Mấy người chỗ Jin cùng nhau phát ra một tiếng thở dài vì đã thành công đưa trận chiến tiến được tới được bước này. Sau đó, họ ngẩng lên nhìn bầu trời như thể cầu nguyện.
“You… mọi việc còn lại trông cậy vào cô cả đấy.”
* Sau khi làn sương xuất hiện, You nắm chặt lấy miếng mề đay rồi chuyên chú nhìn xuống bên dưới.
Hai tai cô vểnh lên và phát ra hàng loạt sóng siêu âm như hệ thống định vị sóng âm, tìm kiếm vị trí phát ra tiếng đàn.
(Làn sương này có thể làm nhiễu thị giác, khứu giác và thính giác nhưng sử dụng sóng âm thì hoàn toàn có thể tìm được vị trí đối phương.)
Đúng vậy, đây chính phương pháp định vị chỉ có You mới làm được. Với cách thức này thì cho dù các giác quan khác bị quấy nhiễu tới mức nào, vẫn có thể dựa tới sự va chạm sóng âm mà xác định vị trí chính xác của quân địch.
Nếu như cách thức này có vấn đề gì thì chỉ có thể là khoảng cách của You tới mặt đất quá xa và cô phải tự mình điều chỉnh lại vị trí của cô.
(…! Thấy rồi!)
Xác định được mục tiêu, You liền kích hoạt khả năng của [Mục lục sự sống], lao thẳng xuống dưới như một ngôi sao băng. Với độ chính xác như xe chỉ luồn kim, cô lao thẳng xuống nguồn phát ra tiếng đàn.
Đó là một kẻ dịch mặc áo choàng che kín mặt, trong tay ôm lấy chiếc [Hoàng Kim Hạc Cầm] sở hữu Thần cách của mùa màng và thời tiết.
Cho dù không đánh bại được đối phương, chỉ cần cướp đi cây đàn đó…
“Chính là lúc này---!”
Lao xuyên qua làn sương, You bắt đầu bay xuống. Kẻ địch vốn đang nhanh chóng chạy trốn bất chợt lại thấy You ngay trước mặt tất nhiên sẽ cảm thấy bất ngờ, chậm mất một nhịp. You cứ thế sử dụng động tác điêu luyện như thể khiêu vũ cướp đi chiếc [Hoàng Kim Hạc Cầm] trong tay đối phương.
Tiếp theo là nhân lúc đối thủ chưa kịp tấn công, You đã bỏ chạy lên trên bầu trời với chiến lợi phẩm ôm thật chặt trong lòng cô.
Ngay khoảnh khắc đó--- Trận chiến giữa [Underwood] và tộc khổng lồ cũng đến lúc kết thúc.
* Trong khoảng thời gian đó, thế giới hình cầu vẫn tiếp tục phát ra âm thanh như thể mặt đất rống, xàng lúc càng co rút lại.
Đất đai bị ép nào nhau tạo nên âm thanh tương tự với tiếng khóc than của đất. Một vùng đất khổng lồ trong như cả một đại lục mà họ thấy lúc trước cũng đã bị nuốt trọn hoàn toàn.
Izayoi dù đã khôi phục lại bình tĩnh nhưng cậu vẫn không thể đoán ra được ý định thực sự của [Nam Tước Croix], chỉ có thể trợn trừng nhìn lên ông ta mà gầm gừ.
“…Nam tước Croix, ông muốn gì đây…! Nếu cứ thế này thì ông cũng sẽ…”
“Đúng vậy! Sakamaki Izayoi! Ranh giới của Sự sống và Cái chết một khi đã khép lại sẽ không còn chỗ nào trốn được hết! Cả hai chúng ta rồi sẽ đều bị chôn vùi và tiêu diệt bên trong khe hở của ranh giới. Nếu cậu muốn sống cũng chỉ có thể tự mình xé rách thế giới này mà thôi!”
[Nam Tước Croix] giang hai cánh tay ra, mạnh mẽ nói với Izayoi.
Izayoi hung dữ chậc lưỡi một cái, giơ nắm đấm của cậu lên cao. Tập trung tất cả sức mạnh từ đầu cho tới chân vào năm ngón tay, thêm vào đó momen lực bằng cách xoắn eo lại, sau đó cậu đấm xuống.
Đống đổ nát của sắt thép bê tông cùng gạch đá vụn giờ đã thành một chiếc hố khổng lồ vì nhiệt năng và sức mạnh mà nắm đấm của Izayoi gây ra. Mặc dù chiếc hố này trông to như một chiếc hồ khô cạn nhưng nó nhanh chóng bị nuốt trọn bởi thế giới đang thu nhỏ và biến mất không còn chút dấu vết.
“Sức mạnh của cậu không thể chỉ như thế chứ hả! Sakamaki Izayoi! Cậu đang muốn cùng với Canaria gia nhập Khu vườn cái chết sao! Đó không phải là ước muốn của cậu đúng chứ! Nếu cậu không muốn chết, hãy cho tôi xem sức mạnh của Lĩnh vực chưa biết tới đó đi!”
“Ư…!”
Co lại!
Co lại!
Mặt đất như thể đang điên cường co rút lại mà phát ra những âm thanh ghê rợn, không lâu sau đó độ cao bắt đầu giảm vì đất đai bên dưới co rút, ngay cả từng chồng gạch đá vụn chất đống từ trên trời rơi xuống cũng đâm vào nuốt lẫn nhau.
Trong nháy mắt, bầu trời mất đi độ cao, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp xuống.
Mặc dù Izayoi đã vung nắm đấm của cậu vài lần, nhưng lục phá hủy của cậu vẫn không thể phá vỡ được thế giới khóa kín này.
“Cậu hiểu không hả! Nếu cậu cứ như thế này thua cuộc, mấy đứa trẻ cũng sẽ chết theo đó! Cậu đồng ý như vậy sao?”
“---Ư… Đồ khốn đeo kính!”
Izayoi cắn răng với sức mạnh có thể làm vỡ răng hàm cậu, cậu tăng tốc độ vung đấm trên cả hai cánh tay, nhưng vẫn không thu được chút thành quả nào.
Lần nữa rồi lại lần nữa, ngay cả nắm đấm Izayoi cũng phun máu ra.
[Nam Tước Croix] dường như cũng đã mất đi sự kiên nhẫn, ông hét lớn:
“Thằng nhóc ngu ngốc kia! Một đòn tấn công còn không thể đánh vỡ những vì sao thì làm sao phá được [Thế giới của Thần (Guniee)] cơ chứ!”
“Ờ thế ông muốn tôi làm gì đây hả tên khốn đeo kính!”
“Tôi vừa nói rồi đấy! Sử dụng đòn tấn công có thể đánh vỡ các vì sao! Chỉ cần cậu sử dụng Gift của mình thì rời khỏi nơi đây không phải việc khó!”
Nghe thấy lời khuyên điên khùng và những từ ngữ kì lạ kia, Izayoi kinh ngạc.
“…Gift?”
“Đúng vậy! Sức mạnh mà cậu hiện đang dùng cũng chỉ là phần rìa ngoài mà thôi!”
Nghe thấy lời khuyến cáo của [Nam Tước Croix], Izayoi nhìn xuống hai bàn tay cậu.
“Ông nói sức mạnh của tôi… mới chỉ là ở rìa ngoài…?”
“Đúng vậy…! Vậy nên chỉ cần cậu sử dụng sức mạnh ngủ say trong cơ thể, cậu chắc chắn có thể phá được [Thế giới của Thần (Guniee)]!”
Kiếm lại được một cái nhìn lạc quan từ sự thay đổi thái độ của Izayoi, một nụ cười nhẹ hé ra trên môi [Nam Tước Croix], ông như thể muốn gây hấn với cậu à giạng rộng hai tay.
“…Tôi đã nói rồi. Hãy cho tôi chứng kiến Lĩnh vực chưa được biết tới đi. Và cậu hẳn cũng đã nhận ra điều này, rằng cậu, Sakamaki Izayoi còn bí ẩn hơn tất cả những bí ẩn khác trên thế giới hợp lại. Vậy nên nếu cậu không sử dụng phép màu ẩn tại phần sâu nhất trong con người cậu tại [Thế giới của Thần (Guniee)] này… Cậu sẽ không bao giờ có được cơ hội đó lần thứ hai đâu!”
“……”
Mặc dù Izayoi đổ ra mồ hôi lạnh nhưng cảm xúc lại sục sôi lên.
---Ngoại trừ tiếng khóc đầu tiên khi cậu được mang tới thế giới này, cậu chưa bao giờ có cơ hội để sử dụng hết sức mạnh của mình. Với Izayoi, thế giới hiện tại nhỏ yếu và hư vô vậy đấy.
Mà hiện tại đối phương lại nói cậu có sử dụng tất cả sức lực, không cần giữ lại chút nào, nói cậu hãy sử dụng cả phần sức lực chính cậu cũng không rõ.
(Sức mạnh ngủ say trong cơ thể…)
Cảm xúc sôi trào trong lồng ngực Izayoi, cậu vô thức giơ cao tay phải. Chính động tác cậu thực hiện trong vô thức này đã khiến cậu nhận ra.
Để giải phóng sức mạnh trong cơ thể Sakamaki Izayoi, đây chính là tư thế tốt nhất.
“Đúng rồi đấy… Cậu vẫn chưa hoàn thiện được cách sử dụng Gift của mình sao? Thôi thì tạm thời cứ liều mà vung nắm đấm của cậu xuống đi.”
Chiếc áo choàng đuôi tôm tung bay, [Nam tước Croix] giang hay ta trước mặt Izayoi.
“Đỡ này… Nam tước Croix!”
Vào khoảnh khắc đó, một tia sáng xuất hiện trong tay Izayoi xé rách cả Trời và Đất. Tia sáng này dễ dàng đâm xuyên qua lớp vỏ của thế giới vẫn đang co rút lại, trông như một chiếc cột chống đỡ lấy thế giới đang tiến tới thời khắc hủy diệt này.
Izayoi tự mở ra một lối thoát khỏi thế giới khóa kín đang dần hủy diệt, rời khỏi ranh giới của Sự sống và Cái chết.