Chương 27: Vol 6

---Năm 201X, mùng 5 tháng 5. Cửa chính trại trẻ Canaria.

Vài ngày sau khi nhận được cuộc gọi thông báo về di thư của Canaria.

Sakamaki Izayoi tới tổ chức phúc lợi trẻ em [Trại trẻ Canaria].

Đứng trước khu nhà được sơn một màu trắng nhàm chán, Izayoi dứng chống nạnh nhìn lên.

“Trại trẻ Canaria… đã lâu mình không về lại nơi này rồi.”

Izayoi cười khô khốc, nhìn về phía cổng chính. Tòa nhà năm tầng màu trắng này tạo ấn tượng cho những ai nhìn thấy nó lần đầu tiên sẽ lầm tưởng đây là một cơ sở nghiên cứu khoa học.

Nhưng chỉ cần nhìn gần hơn một chút sẽ thấy ngay những hình vẽ nghuệch ngoạc của trẻ nhỏ phủ kín bức tường nơi đây. Coi bộ bức tường này vẫn được sơn xửa thường xuyên, tuy nhiên rồi cũng sẽ bị lôi ra vẽ bậy.

Nhưng dù vậy, Canaria đã rất kiên quyết trong việc màu sơn của bức tường phải là một màu trắng thuần. Và lí do đó là---

“Như vậy thì mấy đứa nhỏ mới có thể chơi đùa thoải mái bất cứ lúc nào chứ."

…Nói cách khác, bức tường này được sơn màu trắng vì mục tiêu chính cho bọn trẻ chơi đùa.

Nếu có tổ chức phúc lợi trẻ em nào đó gặp vấn đề tài chính mà chứng kiến chuyện này chắc hẳn sẽ tức lắm đây.

Izayoi cũng từng một lần vẽ bậy, nhưng ngay sau đó cậu đã thấy nhàm chán trò này.

“Lâu rồi mình không gặp lại mấy đứa nhóc. Có khi nhân dịp này gặp lại mấy tiểu quỷ đấy cũng tốt... Ồ?”

Tay của Izayoi vươn tới cánh cửa, nhưng ngay lúc đó, cánh cửa lớn không đợi được nữa đã mở ra.

Cùng lúc đó, hai đứa bé, một trai và một gái đi ra chào mừng cậu.

“Này, Iza-nii! Homura và em đã phải đợi anh lâu lắm rồi đấy biết không hả?”

“Em không có đợi gì đâu đấy... Mừng anh quay lại nơi này, Iza-nii.”

“Ừm. Cảm ơn vì đã đón tiếp anh, Suzuka, Homura.”

Izayoi làm động tác cảm ơn trịnh trọng mà chào hai đưa nhỏ. Tương tự như Izayoi, hai đứa nhỏ này đều là những đứa trẻ được Trại trẻ Canaria nuôi dưỡng.

Cô bé với làn da ngăm ngăm cùng kiểu tóc hình trái dứa là Ayzato Suzuka.

Còn cậu bé đeo kính với mái tóc rối bời là Saigou Homura.

Trong khi Suzuka đang vất vả tìm cách trèo lên trên lưng của Izayoi thì Homura nghiêng đầu hỏi.

“Chiếc tai nghe em làm thế nào?”

“Cũng không tồi."

“Thật sao? Thế được rồi.”

“Iza-nii, ở đây có chuyện quan trọng hơn. Cái tên luật sư kì lạ đó cứ một mực đòi ở lại nơi này. Ông ta đáng sợ lắm~ anh nhanh chóng giải quyết xong việc với hắn rồi đuổi hắn đi đi.”

Suzuka khoa tay múa chân lúc cô bé ngồi lên vai Izayoi.

“Thì đó là khách tới tìm anh cơ mà, khi trước chẳng cũng có vài người kiên trì ở lại đợi hai ba ngày không chịu đi đó sao?"

“Anh nói không sai… nhưng mà cái ông chú lần này thì… biết nói thế nào nhỉ… Thực sự rất đáng sợ, đáng sợ kiểu khiến người khác nghĩ ông ta là [biến thái] ấy."

“Biến thái?”

“Vâng. Mặc dù ông ta cũng có thể coi là khá đẹp trai, mặc bộ vest đen cũng rất hợp, nhưng mà ông ta từng nói với em thế này này: [Quý cô, liệu cô có muốn thưởng thức trà cùng tôi? Chúng ta sẽ bàn bạc về vấn đề hôn nhân.] Đáng sợ lắm luôn ấy. Hình như ông ta cũng nói mấy lời này với mấy người khác nữa."

“…Ồ? Thế này thì đúng là không được rồi.”

Izayoi nắm lấy hai gót chân của Suzuka hiện đang ngồi trên hai vai cậu và dùng lực nhấc chúng lên.

Suzuka mất đi thăng bằng hét lên một tiếng "Kya~", lộn hai ba vòng sau lưng Izayoi rồi ngã xuống. Izayoi mặc kệ cô bé, bước vào trại trẻ Canaria.

Một người phụ nữ trung niên đứng tại quầy tiếp tân vừa nhìn thấy mặt Izayoi đã ngay lập tức lộ ra vẻ chán ghét.

“…Đã lâu không gặp, Izayoi.”

“Không cần thiết phải nhìn tôi với ánh mắt kinh tởm như vậy đâu, tôi sẽ dời đi ngay khi nhận được bức di thư đó.”

“Cậu mà làm được như thế là tốt nhất. Và tôi cũng đã giúp cậu lo liệu xong thủ tục thôi học tại trường rồi đấy.”

“Vậy sao, xin lỗi vì gây rắc rối cho bà như vậy. Và khách của tôi đang ở đâu?"

“Quý ông đó nói ông ấy muốn đi dạo quanh cơ sở này. Tôi sẽ báo với cậu khi ông ấy về vậy nên cậu cứ ngồi đợi tại phòng khách đi."

Vậy sao? Izayoi phẩy tay với người phụ nữ đứng tại quầy tiếp tân rồi ngồi xuống.

Ngay khi cậu ngồi xuống, một đôu bàn tay nhỏ nhắn đã vươn tới từ phía sau, ôm lấy cổ của cậu.

“Này này Iza-nii, cái ông luật sư biến thái ấy sao rồi?”

“Anh nghe nói ông ta hiện đang đi dạo xung quanh nơi này. Chắc là lại tìm cơ hội tiếp cận mấy đứa tiểu quỷ đây mà."

“Hả?! Thật sao?! Vậy thì mọi người gặp nguy rồi!”

Suzuka chạy đi nhanh chóng, tóc của cô bé vung vẩy theo mỗi bước đi.

Sau khi thấy bóng dáng cô bé mất dạng, Izayoi mới dựa lưng vào ghế và thả lỏng toàn thân.

Dù vậy thì, sự yên bình ngay lập tức bị phá vỡ bởi vì Homura đầu tóc rối bời đã nhảy tới chiếc ghế bên cạnh Izayoi.

“Đây là sản phẩm mới.”

“A?”

“Sản phẩm tai nghe số 2, [Crescent Moon No.2], cho anh đấy.”

Chiếc tai nghe này được chế tạo bởi một cậu bé mới chỉ mười tuổi, nhưng vẻ bề ngoài của nó khá là tinh xảo và tại vị trí tai nghe thì còn có cả biểu tượng riêng biệt của cậu bé nữa--- một ngọn lửa.

Mặc dù Homura là một cậu bé kiệm lời, nhưng trong việc sáng chế đồ vật thì cậu bé lại có ham mê hoàn toàn khác với những đứa trẻ khác.

Quay quay chiếc tai nghe, Izayoi nở một nụ cười khổ với Homura.

"Nếu muốn tặng quà cho anh... không phải đầy thứ khác ngoài tai nghe sao hả? Tại sao lại tặng anh cùng một thứ đến hai lần thế chứ?”

“Thì Iza-nii có dùng đến mấy thứ như đồng hồ đâu."

“Đúng vậy. Nhưng mà chiếc cầu thiên văn em làm lần trước cũng khá là tốt mà. Nó vẫn đang được đặt trong phòng anh đấy.”

“…Nhờ có Canaria-sensei nên em mới làm được nó. Một mình thì không thể nào.”

Homura nhẹ cúi đầu xuống.

Izayoi quay đầu ra chỗ khác, “tch” một tiếng.

“Canaria-sensei… thực sự đã qua đời rồi sao? Em còn cứ nghĩ cô ấy sẽ không thể nào chết được.”

“Chết vì bệnh thì còn cách nào nữa sao. Thêm nữa, căn bệnh đó lại là một trường hợp chưa từng biết tới. Cho dù đó là bà mẹ ngốc như Canaria thì cũng không thể chạy thoát khỏi nó được.”

“…Vâng.”

Homura đau buồn cúi đầu xuống thấp hơn nữa.

Izayoi lộ ra vẻ mặt cực kì khó chịu, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, sau đó đeo chiếc tai nghe vào.

“Hửm…? Này Homura, không phải cái tai nghe này hơi bị rộng quá sao? Nó trùng hết xuống dưới rồi đây này.”

“Không thành vấn đề. Anh chỉ cần giữ hai bên tai nghe gần với tai anh rồi nhấn vào nút điều chỉnh bên cạnh đó, nó sẽ tự động điều chỉnh lại cho vừa với đầu anh. Đây là sản phẩm rất coi trọng sự thoải mái của người dùng đấy nhé.”

“Hừm? Chi tiết em tập trung chế tạo lần này thú vị đấy.”

Izayoi cười vui vẻ, theo lời Homura nhấn vào chiếc nút điều chỉnh.

Cạch Cạch! Phần đai của chiếc tai nghe co lại, còn phần tai nghe thì nhẹ nhàng kẹp chặt lấy hai tai của Izayoi.

“Ra là vậy… Nhưng mà thế này thì lại hơi quá chặt rồi. Điều này sẽ làm cho âm thanh bị nhiễu, thành ra nghe cũng không được rõ nữa.”

“Ư… Để em cải tiế thêm vậy. Đưa em mượn một lúc.”

Izayoi cởi chiếc tai nghe ra định đưa cho Homura--- nhưng tay cậu chợt cứng đơ lại.

Bởi vì chiếc tai nghe mà cậu vừa tháo ra khỏi đầu có vẻ bề ngoài khác hẳn cái trước đó.

“…Này Homura. Hình dạng chiếc tai nghe này là sao hả?”

“Đây là kết quả của việc điều chỉnh lại phần đai. Sau khi điều chỉnh phần đai co lại, thì dù ít hay nhiều, phần thừa cũng sẽ chồi lên thành hình dạng này.”

“Không. Ý anh không phải thế. Nhìn cho kĩ vào hộ anh nhờ cái, nhìn kiểu gì thì thứ này cũng giống với tai mèo không phải sao.”

“Vâng. [Crescent Moon No.2] sẽ sử dụng những phần thừa của đai tai nghe để tạo hình dạng tai mèo. Thứ này chắc chắn sẽ rất được con gái ưa chuộng.”

“A? Vậy ra chú em muốn nói anh nhìn giống con gái?”

“Iza-nii là người quảng cáo di động của em. Anh nhất định phải luôn đeo tai nghe và quảng cáo cho nhãn hiệu [Crescent Moon] đấy.”

“Này này, muốn thuê anh làm người mẫu sẽ tốn nhiều tiền lắm đấy nhé.”

“Đợi khi nào em nổi tiếng thì em sẽ trả cho.”

Homura ngắn ngủn đáp lời, sau đó đừng dậy khỏi chiếc ghế của phòng khách. Hẳn là đang định đi cải tiến chiếc tai nghe tai mèo.

Cậu đã quay người rời đi, nhưng đi được một lúc thì cậu đột ngột dừng lại và quay người lại.

“…Em giờ sẽ về phòng mình. Anh có cần em mang hành lí của anh lên cùng không?”

“Hử? Ồ, được thôi. Tí nữa anh qua lấy chúng tiện thể lấy luôn cái tai nghe cũng được.”

“Rõ rồi. Em sẽ đợi anh qua lấy.”

Homura mang theo chiếc cặp đựng hành lí và lần này thì cậu thực sự rời đi.

Một lần nữa được ở một mình, Izayoi lại để thân thể cậu thư giãn xuống chiếc ghế.

(…Vẫn không có gì thay đổi mặc dù mình đã dời khỏi nơi này một năm rồi.)

Izayoi nhìn lên vết ố trên trần nhà, trên mặt nở một nụ cười khổ.

---Trại trẻ Canaria mở ra với cái cớ là nhận nuôi những đứa trẻ mồ côi và tìm kiếm cha mẹ nuôi cho chúng. Nhưng lí do thực sự thì lại khá là khác.

Nơi đây là nơi tập trung những đứa trẻ rắc rối không một ai có thể chăm sóc--- Nói như vậy nghe cũng giống nhiều tổ chức phúc lợi khác.

Nhưng sự [đặc biệt] trong đó nói tới, lại mang một ý nghĩa khác.

Không phải hoàn cảnh gia đình đặc biệt, mà là những đứa trẻ nơi đây đều sở hữu khả năng đặc biệt vượt qua thường thức. Đây chính là chuyện Canaria đã quyết định làm khi nhận nuôi Izayoi.

Dù vậy thì nơi đây cũng không có bất kì một cậu bé cô bé nào sở hữu thứ sức mạnh vô lí như Izayoi. Thực chất đó cũng chỉ là một vài năng lực tầm thường mà thôi.

Ví dụ như Saigou Homura. Chỉ cần đó là thứ mà cậu tự tay tháo rời ra, cậu bé liền có thể hiểu rõ cấu tạo thứ này. Nếu cho cậu đủ thời gian, cậu hẳn có thể lắp ráp lại một chiếc máy tính từ những phần tách rời.

Cậu bé sở hữu khả năng vô cùng lớn trong những việc [tìm hiểu], [tái tạo] và [sáng tạo], vậy nên mới được Trại trẻ Canaria này nhận nuôi.

(…Nhưng người nhận nuôi những đứa trẻ đặc biệt này, Canaria, đã không còn trên đời nữa. Trại trẻ này có lẽ sẽ kết thúc cùng với thế hệ Homura và Suzuka thôi.)

Izayoi nhận ra rằng bản thân cậu đã chìm vào sự đau buồn từ lúc nào, hoàn toàn khác với cậu mọi khi và điều này làm nụ cười khổ trên mặt cậu còn khó coi hơn nữa.

Nhìn vào chiếc đồng hồ điện tử để xem giờ, cậu nhận ra rằng đã 15 phút trôi qua. Nghĩ rằng cứ tiếp tục ngồi đợi thì cũng không được gì vậy nên cậu đứng dậy khỏi chiếc ghế.

Ngay lúc đó, cậu cảm nhận được phía sau lưng mình có người.

“---Cậu là Sakamaki Izayoi đúng chứ?”

“…...”

Izayoi kinh hãi.

Cậu không biết khoảng cách giữa cậu và người đó là bao nhiêu vì cậu vẫn chưa quay đầu lại nhìn, nhưng cậu chắc nó chỉ trong khoảng 5 mét. Dù cho vừa rồi cậu có chìm sâu vào suy nghĩ thì đây vẫn là lần đầu tiên có người có thể tới gần Izayoi như vậy mà cậu lại không hay biết gì.

(A… Có vẻ như ông ta còn thú vị hơn trong lời đồn rồi.)

Nghĩ kĩ hơn thì thật ra chuyện này cũng không bất ngờ ở đâu.

Đây là luật sư được Canaria giao lại cho di thư, tất nhiên sẽ không phải là người bình thường rồi.

Izayoi bắt đầu thấy hứng thú với người đàn ông đứng sau cậu, cậu thích thú quay người lại.

“---…”

Rồi cậu lại chết lặng thêm một lần nữa.

Suzuka đã từng nói rằng người này là [Một ông chú mặc vest đen kì lạ]. Hóa ra con bé nói đúng thật.

Nhưng đây không phải vấn đề chính. Bộ quần áo người này mặc là một thứ sẽ không bao giờ trở thành quần áo thông dụng tại Nhật Bản, một chếc áo choàng đuôi tôm phối hợp với chiếc mũ dạ đen, trên mắt thì đeo một gọng kính một mắt hình tròn.

Người đàn ông mặc trên mình bộ quần áo [3 thứ đồ đóng giả quý ông Anh Quốc] trông tầm hơn 20 tuổi, nhìn về phía Izayoi trong lúc mỉm cười.

“…A, cái mũ dạ ông đội trông được đấy.”

“Hửm? Ồ, cảm ơn cậu vì lời khen. Nhưng trước đó, tôi mong cậu trả lời câu hỏi vừa rồi hơn. Cậu là Sakamaki Izayoi?”

“Đúng vậy.”

Trong lúc đáp lại câu trả lời, Izayoi dò xét một cách kĩ lưỡng người đàn ông mặc áo choàng đuôi tôm.

Mặc dù vẻ ngoài chỉ vào khoảng 25 tuổi nhưng khí chất mà ông thể hiện lại có vẻ lão luyện hơn nhiều.

Cùng đó là dáng người cao ráo kết hợp với khuôn mặt điển trai, bất cứ ai trông thấy sẽ bất chợt sinh ra thiện cảm.

Nhưng ấn tượng sâu sắc nhất vẫn sẽ là con mắt sắc bén đằng sau chiếc kính một mắt kia.

Izayoi ban đầu nghĩ rằng người đó cũng đang cố dò xét cậu nhưng mọi chuyện hình như không hoàn toàn như vậy. Izayoi từ lúc nhỏ tới giờ đã bị người lớn dò xét rất nhiều lần rồi, hiện tại cậu không cảm thấy cảm giác khó chịu đó.

Nhưng ánh điềm nhiên phát ra từ sau chiếc kính một mắt lại làm cho Izayoi cảm thấy ảo giác như thể mình đang bị nhìn thấu tất cả.

“…Đúng là một ánh mắt khó chịu.”

“Haha, tôi cũng hay bị nói như vậy. Canaria ngay từ lần đầu gặp tôi cũng dùng câu đó ngay.”

“Có lẽ vậy. Rồi thì, bức di thư đâu?”

“Tôi đã mượn một căn phòng làm nơi đưa nó cho cậu, ở kia. Dù sao thì nó cũng có chút quá nặng để tôi mang theo bên người.”

Người đàn ông đi vào bên trong.

Izayoi yên lặng đi theo.

Ánh mặt trời dữ dội tháng năm do bị mây che khuất mà trở nên yếu ớt hơn nhiều, gió cũng mang theo một cảm giác mát lạnh.

Nhiệt độ những ngày gần đây khá thất thường báo hiệu giai đoạn chuyển mùa đã tới. Một cơn gió thổi vào dãy hành lang, mang theo hơi ẩm trong đó. Đây chính dấu hiệu điển hình của một cơn mưa chuẩn bị diễn ra.

Izayoi nhìn lên bầu trời mùa hè đang tối dần trong lúc vẫn đi tới, cuối cùng cũng đến được căn phòng đó. Izayoi theo sau người đàn ông trong chiếc áo choàng đuôi tôm bước vào, nhìn thấy cả một chồng giấy lớn nằm trong đó, cậu ngay lập tức làm ra bộ mặt phiền phức.

“Này, đây là tiểu thuyết hay sao thế?”

“Tôi đoán có lẽ đây là tự chuyện, tuy nhiên thì với tư cách là con nuôi, đây là nghĩa vụ của cậu, ngoan ngoãn mà làm đi thôi.”

Người đàn ông mặc áo choàng đuôi tôm mang một chiếc ghế đên bên cửa sổ, dùng chiếc mũ dạ chùm kín mặt rồi cũng không nói thêm gì nữa.

…Vậy mà mặc kệ công việc đi ngủ trưa sao. Ngay cả Izayoi cũng há hốc mồm kinh ngạc. Nhưng mục đích cậu đến đây hôm nay cũng không phải người này. Cậu bất đắc dĩ ngồi xuống trước bàn, mở ra trang giấy niêm phong trên chồng giấy cao ước chừng phải hơn 10 cm, chuẩn đị đọc cuốn tiểu thuyết tự thuật của Canaria---

* ---[Thành phố dưới lòng đất Underwood]. Phòng của Kasukabe.

Sau khi rời phòng khách, mọi người tạm thời giải tán, trở về phòng riêng mình để sắp xếp hành lí.

Quay về phòng của cô, You nằm thẳng xuống chiếc giường làm từ vị trí đục vào của rễ thủy thụ, sau đó nhồi vào một thứ tương tự như lá tranh dùng để làm mái. Nhưng nói như vậy cũng không có nghĩa đây chỉ như một đống rễ.

Mà là một chiếc giường đơn màu trắng đặt bên trên rễ cây.

“…Mùi của rễ cây và lá tranh.”

You tận hưởng mùi hương thư thái, suýt chút nữa chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Mở ra hai mí mắt ủ rũ, nặng trịch vì cơn buồn ngủ, You ngẩng đầu dậy một cách đột ngột như thể cô vừa mới nhớ ra chuyện gì đó.

“….Không được. Giờ không phải lúc để ngủ.”

Đúng vậy. You tới khu nam này mang theo quyết tâm mạnh mẽ và một lời hứa phải thực hiện. Mặc dù việc kết được thêm một trăm người bạn mới có vẻ là bất khả thi, nhưng nếu cô không thể kết bạn đưuọc một số loài linh thú mới thì cô sẽ không thể nhìn mặt Izayoi mất, khi mà cậu đã nhường suất đi của mình lại cho cô.

“…Nói đến chuyện này, không biết Izayoi đã tìm ra được chiếc tai nghe chưa nhỉ?”

You đột ngột nghĩ đến chiếc tai nghe mà Izayoi luôn đeo trên đầu. Cô cũng nhớ đến biểu tượng ngọn lửa trên chiếc tai nghe đó nữa.

Biểu tượng đó giống với biểu tượng trên một đồ vật bố cô thích.

(Cha đã từng nói rằng đó là [Món đồ cổ kinh điển hiện tại không thể nào mua được nữa]… Có lẽ nào chiếc tai nghe của Izayoi cũng là như vậy sao?)

Có lẽ vì lí do đó nên Izayoi tìm kiếm nó một cách vội vàng như vậy. Nhưng mà quả thật, lúc ba người họ được triệu hồi tới thế giới của Khu vườn nhỏ này thì tất cả những đồ vật họ đem theo cũng đã trở thành thứ độc nhất vô nhị rồi…

“…Ưm, cứ nghĩ thế này cũng chẳng tới đâu được. Mình sẽ hỏi cậu ấy sau lúc trở về vậy.”

You quyết định thay đổi hướng suy nghĩ của mình. Thay vì lo lắng cho Izayoi, You sẽ ưu tiên lời hứa giữa họ hơn. May mắn là lúc này mèo tam thể đã đi dạo và vẫn chưa trở lại. Nếu cô được một mình hành động thì đây là thời cơ duy nhất.

“Trước tiên thay quần áo đã, sau đó đi ra khỏi thành phố. Những khu vực còn hoang sơ hẳn sẽ có rất nhiều loài linh thú khác nhau.”

You bắt đầu dỡ hành lí.

Với cách sinh hoạt của cô thì You cũng không cần tới quá nhiều đồ dùng.

Vậy nên chiếc túi của cô khá nhỏ và cũng chỉ mang theo số lượng tối thiểu những thứ cần thiết--- Và vì vậy, khi cô cái thứ cô không hề biết gì đó xuất hiện trong túi cô, đầu óc You ngay lập tức trở nên trống rỗng.

“---…Hơ…”

Làm sao mà… Cô phát ra một tiếng rên nhỏ.

Cái [thứ] rơi ra khỏi túi cô... nó chắc chắn… nhất là với You, chắc chắn không thể xuất hiện trong túi cô được.

“Ê… Ơ? Ơ?”

Cơn choáng váng bất ngờ khiến cho cô đứng cũng không vững cụng trúng vào một cây cột trong căn phòng.

Nhưng cô không để ý đến cơn đau đó. Bởi vì… sự… sự xuất hiện của cái thứ này trong túi cô sẽ khiến người khác cho rằng cô đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu để âm mưu Izayoi---

“You! Có chuyện khẩn cấp xảy ra rồi!”

Bang! Kuro Usagi đột ngột đẩy cửa phòng ra mà xông vào. You vội vàng giấu đi thứ đó ra sau lưng mình.

Nhưng bất chợt một trận rung chấn diễn ra xung quanh cô, khiến You không thể không ngã ngồi xuống đất.

“Oa... Động… Động đất?”

“Không phải! Đó là một cuộc tấn công! [Underwood] hiện tại đang bị tấn công bởi một nhóm tàn dư của Ma vương! Chúng ta phải đi giúp đỡ mọi người ngay thôi---“

---Kuro Usagi đang nói đến đây thì chợt ngậm miệng lại.

Bởi vì ánh mắt cô hiện bị chiếc tai nghe của Izayoi rơi trên đất hút lấy sự chú ý.

“You? Tại sao chiếc tai nghe của Izayoi lại ở đây…”

“Không… nó không như vậy đâu…!”

You càng trở nên bối rối hơn. Đây cũng là tất nhiên thôi, cô vốn có hay biết gì đâu.

Cho dù cô muốn giải thích nhưng với tính cách không quen nói chuyện bẩm sinh lại khiến cô không biết nên nói gì, sự im lặng phủ xuống nơi này.

Ngay lúc Kuro Usagi không thể chịu nổi nữa và chuẩn bị phá vỡ sự yên lặng--- Một nắm đấm khổng lồ đập nát bức tường khách sạn, xuất hiện ngay giữa hai người.

“Kya…!”

Cả hai người đều bị đánh bay cùng một lúc. You cố gắng đánh giá tình hình bên ngoài thông qua chiếc lỗ trên bức tường nhưng cô lại chỉ nhìn thấy một con mắt to lớn đang nhìn vào trong từ phía bên kia.

You không khỏi nhảy lùi về sau, nhưng kẻ tấn công không để ý gì tới phản ứng của cô, giương cánh tay khổng lồ tới định phá tan khách sạn.

“You!”

Kuro Usagi ôm lấy You hiện đang mất thăng bằng vào trong lòng mình, bảo vệ lấy cô nhảy vọt ra khỏi khách sạn.

Tận mắt trông thấy hình dạng của kẻ tấn công, You run rẩy lầm bẩm:

“Người… người khổng lồ!”

Đúng vậy--- Một cơ thể to lớn với chiều cao khoảng mười mét xuất hiện trước hai người. Hai cánh tay lực lưỡng, to khỏe như hai thân cây đại thụ mang theo một thanh gươm dài, khổng lồ.

Hai con mắt tàn ác lóe lên từ hai chiếc lỗ trên mặt nạ.

Kuro Usagi nhìn chằm chằm vào tên khổng lồ, thủ thế sẵn sàng chiến đấu.

“Yes. Chúng chính là [Linh thú loài người]--- còn được biết tới là tộc khổng lồ!”

"Gahouhouhouhouhouhouhouhouhouhouhouhouhou---!"

Tên khổng lồ đeo mặt nạ hất mái tóc mình lên trong lúc phát ra những tiếng rống ghê rợn, sau đó bắt đầu nhắm hướng hai người phát động tấn công.

Vị trí bị thanh gươm khổng lồ nứt ra thành một đường, khiến cho cả thành phó rung lên. Tường thành cũng vì cơn rung chấn này mà đang từ từ sụp đổ, nếu không nhờ vào rễ Đại thụ chống đỡ hẳn đã sụp mất rồi.

You né những nhát chém của thanh gươm khổng lồ và hỏi Kuro Usagi.

“Cô nói đây là một nhóm tàn dư của Ma vương. Chẳng lẽ chúng cũng có [Quyền chủ Game]...”

“Không hề! Những tên phạm pháp này không dùng tới Gift Game liền tấn công luôn! Chính là một loại tội phạm điển hình!”

Sự tức giận thể hiện rõ ràng trong giọng nói của Kuro Usagi. Gift Game là một trong số ít những điều luật tồn tại tại một nơi tự do như Khu vườn nhỏ. Nhưng ngay cả như vậy cũng không thể tuân thủ được, những hành động phạm pháp đều khiến cô căm ghét từ tận trong lòng.

Lúc hai người né thêm một nhát chém nữa từ thanh gươm khổng lồ, họ nghe thấy giọng nói của Asuka.

“Kasukabe! Kuro Usagi! Hai người không sao chứ!”

“Không có vấn đề gì đâu!”

Kuro Usagi mở miệng ra đáp lại, Asuka gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Sau đó, Asuka giơ tấm thẻ Gift của cô lên và dự định triệu hồi Deen. Nhưng Kuro Usagi đã vội vã ngăn cô lại.

“Đợi đã… Làm ơn đợi chút đã, Asuka! Nếu như Deen và tộc khổng lồ chiến đấu với nhau tại Thành phố dưới lòng đất thì cả thành phố chắc chắn sẽ bị sụp đổ!”

“Vậy thì tôi phải làm gì đây?”

“Xin hãy đi tới khu vực trên mặt đất cùng You! Ngoài đó còn nhiều tộc khổng lồ đang tấn công hơn! Hãy để cho Kuro Usagi lo liệu trong thành phố này!”

Kuro Usagi giơ chiếc Kim Cương Chử của mình lên và phóng ra cả ngàn tia sét ngay khi dứt lời.

Tên khổng lồ đeo mặt nà không thể tránh được cú phản công, hắn hú lên một tiếng rồi ngã vật xuống đất.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, ba tên khổng lồ khác nhảy xuống từ phía bên trên.

"Gahouhouhouhouhouhouhouhouhouhouhouhouhou----!"

Ầm ầm! Những tên khổng lồ vừa nhảy xuống liền quăng xích thẳng tới Kuro Usagi, ý định trói cô lại. Nhưng đừng quên rằng đôi chân của Kuro Usagi có thể so sánh được với của Izayoi.

Di chuyển qua những lỗ hổng của sợi xích, cô nhảy vọt tới trước mặt một tên khổng lồ và phóng ra một loạt tia sét từ [Mô Phỏng Thần Cách. Kim Cương chử] tấn công đối phương.

“Hai người không phải lo! Đối thủ ở đẳng cấp này không thể nào đấu lại Kuro Usagi cho dù chúng có dẫn tới bao nhiêu đi chăng nữa! Cả hai người nhanh chóng đi hỗ trợ bên ngoài đi!”

“Tôi… tôi hiểu rồi!”

Asuka hét lên câu nhất trí trong lúc You thổi lên một cơn gió xoáy mang Asuka lên phía trên. Khoảnh khắc trước khi cô chuẩn bị bay lên, You nhìn về phía khách sạn giờ đã bị phá hủy.

“…Ư…!”

Sự khẩn trương khiến You thấy ngực mình như nhói lại. Coi bộ chiếc tai nghe khó mà bình yên vô sự được rồi. Nếu như chiếc ta nghe bị phá hư, sẽ càng khó thêm cho You chứng minh vô tội.

Nếu như sự hiểu nhầm này không được giải quyết, liệu khoảng thời gian vui vẻ trước nay và mối quan hệ giữa họ có vỡ tan như bong bóng xà phòng không---

“Kasukabe! Đi tới phía bên ngoài thôi!”

“---! Ừm… được rồi!”

Giọng nói của Asuka kéo tâm trí của You về lại thực tế và cả hai người cùng rời Thành phố dưới lòng đất. Lúc tầm nhìn của hai người trở nên rộng hơn, một trận chiến hiện rõ ngay trước mắt họ.

Tiếng vang của sắt thép va vào nhau phát ra từ cả trên bờ lẫn dưới dòng sông sông.

Bầu trời đêm được rọi sáng bởi những chùm hoa lửa văng tứ tán.

Hàng loạt mũi tên lửa bắn tới, lại bị lá chắn hình thành từ giớ xoáy đánh bật ra tạo thành từng tiếng nổ điếc tai.

Mặt đất [Underwood] sôi trào trong trận chiến sử dụng những thứ kết tinh từ phép màu, Gift.

“Tình… Tình hình còn tệ hơn cả những gì mình tưởng tượng nữa!”

Mặc dù số lượng tộc khổng lồ cùng lắm chỉ vào khoảng hai trăm tên, nhưng những kẻ này đều có thể lấy một đich mười. Đối mặt với sự tấn công của đám khổng lồ, phải cần tới rất nhiều Thú nhân cùng Linh thú hợp lực lại mới có thể chặn lại bước tiến của đối thủ.

Tuy nhiên thì lợi thế về số lượng vẫn nghiêng về phía [Underwood] và họ đáng ra phải chiếm lấy ưu thế mới đúng. Nhưng mà, trong cuộc chiến hỗn loạn này thì quân số đông cũng dẫn tới sự bất đồng ý kiến.

“Những người trên Đại thụ kia! Tắt hết ánh lửa đi ngay! Mấy tên khổng lồ này không nhìn được vào ban đêm đâu!”

“Không được! Bên trong [Nhị Dực] cũng có những người không nhìn được trong đêm tối!”

“Ai thèm quan tâm được nhiều vậy chứ! Cứ thế này kẻ địch sẽ chiếm được thế chủ động cho xem!”

“Chúng ta phải đi tìm cái tên canh phòng xem hắn có làm việc cẩn thận không mới được!”

Cơn hỗn loạn giống như một căn bệnh truyền nhiễm nhanh chóng lây lan ra. Tình hình hiện tại đơn giản là đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Các cư dân của [Underwood] giờ đã như một đám đông loạn cào cào cả lên, mỗi người chỉ chú tâm vào trận đấu riêng mình.

(Không được. Trước tiên chúng ta phải tập trung tìm cách ổn định tình hình đã.)

You cắt đứt dòng suy nghĩ của mình. Khi mà tình hình đã tệ đến mức này thì không còn thời giờ suy nghĩ nhưng việc khác nữa.

“Asuka, trước tiên phải đi tìm kiếm Sala để khống chế tình hình đã……”

“Mình nghĩ có lẽ đấy là nhiệm vụ bất khả thi rồi.”

Asuka ngay lập tức đáp lại. Nhìn về phía Asuka chỉ tay, You để ý thấy một bóng người rực lửa, chiếu sáng cả một góc trời đêm.

Đó chính là Sala đang bay trên bầu trời với đôi cánh lửa của cô, cùng với đó là ba tên khổng lồ khác đang truy kích cô không ngừng nghỉ.

Mặc dù ba tên đó nhìn qua thì thấy chúng có kích cỡ nhỏ hơn hẳn những tên khổng lồ khác nhưng bên cạnh chiếc mặt nạ thì ba tên này còn có một chiếc vương miện kim loại trên đầu, một chiếc quyền trượng trông như một cây gậy dài kèm theo, ngoài ra thì khí thế cũng hoàn toàn bất đồng.

“Ba tên hiện tại đang chiến đấu với Sala chắc hẳn là quân chủ lực của kẻ địch. Nếu chúng ta tùy tiện can dự vào cuộc chiến và phá vỡ sự cân bằng hiện thời thì có khi còn là lợi bất cập hại. Vậy nên tạm thời hãy giúp đỡ chiến trường hỗn loạn bên dưới đã.”

“Minh hiểu rồi. Thế chúng ta nên làm gì đây?”

Asuka suy nghĩ trong chốc lát, quan sát hàng phòng thủ của thành phố rồi trả lời.

“…Không thể cho chúng xâm nhập vào trong thành phố… cứ đưa mình xuống chỗ nào nguy hiểm nhất đi.”

“Cậu chắc chứ?”

“Ừm. Mình sẽ triệu hồi Deen trong lúc rơi xuống, sau đó tận dụng khoảnh khắc chúng bất ngờ để phát động tấn công luôn.”

“Vậy thì trông cậy vào cậu rồi.”

Chiếc váy đỏ kiểu cách của Asuka tung bay lúc cô hạ xuống chiến trường, cô lấy chiếc thẻ Gift của mình ra rồi hét lên giữa trận chiến.

“Đến đây nào! Deen!”

Theo sau lời triệu hồi của Asuka, trên không trung hiện ra một vòng tròn phép không có bất kì kí hiệu nào trong đó.

Và từ trung tâm của vòng tròn, một bộ giáp sắt to lớn màu đỏ với chiều cao xấp xỉ đám người khổng lồ xuất hiện và rơi thẳng xuống mặt đất.

Lực tác động của sự va chạm làm cho cả khu vực xung quanh đó chấn động và tạo thành một chiếc hố lớn.

"---DEEEEEEEEEeeeeEEEEEEEN!"

Tiếng rống điên cường vang vọng trong đem trăng.

Một thân hình làm cho cả tộc khổng lồ, Điểu sư và những Á nhân khác phải run lên trong sợ hãi.

Vì sự xuất hiện đột ngột của bộ giáp sắt đỏ, cuộc chiến dừng lại trong khoảnh khắc khi mà cả hai bên vẫn chưa thể biết được nó về phe bên nào thì lợi dụng khoảnh khắc đó, Asuka hét lên mệnh lệnh của mình.

“Làm choáng chúng bằng tiếng hống! Sau đó dập chúng ra cám đi!”

"DEEEEEEEEEeeeeEEEEEEEN!"

Deen dẫm lên mặt đất và bắt đầu lao đi. Nắm lấy hai chiếc đầu đeo mặt nạ của hai tên người khổng lồ gần đó, nó đập thật mạnh phần gáy của hai tên lại với nhau.

Những chiến binh của tộc khổng lồ tức giận rống lên.

"Gahouhouhouhouhouhou---!"

Hai tên khổng lồ cố gắng vùng thoát khỏi cái siết của đôi bàn tay sắt, nhưng cái sức mạnh quái lạ của Deen lại không hề suy xuyển. Nó nắm lấy hai tên tộc khổng lồ hai bên đó, liên tục đập lại đập lại đập, cho đến khi chúng ngất đi mới thôi.

Và sau đó, Deen giơ cao lên một tên khổng lồ đã bất tỉnh.

“Ném tên đó đi!”

“DEEEEEEEeeeeEEEEEEEN!”

Dưới sự chỉ đạo của Asuka, Deen ném tên khổng lồ đang giơ lên đó vào một tên khổng lồ khác.

Tên khổng lồ bị nhắm tới hẳn cũng đang không ngờ được chuyện này. Bọn chúng hẳn là chưa từng nghĩ rằng những đồng đội khổng lồ của mình lại bị quăng thẳng vào mình.

Hai tên khổng lồ bị quấn vào nhau dường như trở thành một con lật đật, cứ lăn rồi nảy lên trên cả con đường thẳng xuống tới đoạn giữa con sông gần đó.

Chứng kiến trận chiến tuyệt vời từ trên không, You đã quên luôn mất việc giúp đỡ Asuka, có chút giật mình há hốc mồm.

“Deen… giỏi quá…!”

You đã từng nghe được Deen có thể dễ dàng dánh bại thân tín của Ma vương, vậy nên cô cũng có chút phán đoán về thực lựu của cậu.

Nhưng năng lực thực sự của cậu còn vượt xa trí tưởng tượng của cô. Những chiến binh của tộc khổng lồ còn không thể tiếp cận được Deen trong lúc cậu dừng toàn bộ sức lực. Và sự thật là cậu đã hạ gục ba tên khổng lồ chỉ trong khoảnh khắc.

Màn trình diễn anh dũng kích thích lên tinh thần của hàng phòng thủ [Underwood].

Đoán rằng đây là thời điểm thắng lợi, một người trên Đại Thụ giương ra lá cờ của liên minh [Draco Greif] và chiếu rọi ánh sáng thẳng vào nó.

Sala cũng bất chợt tăng tốc cắt đuôi ba tên khổng lồ, vung mái tóc như lửa cháy ra sau rồi gào lớn:

“Nếu mọi người phải để cho những vị khách bảo vệ [Host] thì đây sẽ là sự sỉ nhục với chúng ta cho đến hết đời! Tất cả thành viên của liên minh [Draco Greif], quay về đúng đội hình và thực hiện nghĩa vụ của mình!”

Trên chiến trường vang tiếng gầm rống hưng phấn đáp lại lời trách mắng của cô. Các thành viên của các Community khôi phcj bình tĩnh dưới tiếng quát của Sala liền trở về dưới lá cờ của mình, thực hiện nhiệm của từng cá nhân.

[Nhất Giác] và [Ngũ Trảo] di chuyển tới hai bên cánh, rống lên phát động tấn công kẻ thù.

[Nhị Dực] và [Tứ Cước] kéo chiếc chiến xa hai bánh cung cấp trợ giúp.

[Tam Vĩ] và [Lục Thương] phụ trách vận chuyển sơ cứu những người bị thương từ hai cánh và cung cấp vật tư.

Đối mặt với thành viên của liên minh [Draco Greif] hiện đã có tổ chức trong việc phản công, những tên khổng lồ chậm rãi bị đẩy lui và bắt đầu rút chạy. You chứng kiến toàn bộ tình hình của trận chiến từ trên không trung đã nghĩ rằng kết quả hiện không thể khác được nữa. Nhưng---

Đúng lúc đấy, một tiếng đàn dây vang lên.

“…Hả?”

You còn không kịp phản ứng thì một làn sương dày đặc đã bắt đầu bao phủ lên khu vực xung quanh. Cả chiến trường bên dưới cũng như vậy.

Làn sương kì lạ thậm chí còn xuất hiện ngay bên cạnh You mặc dù hiện thời cô đang ở trên độ cao hàng trăm met.

Điều này làm cho khả năng quan sát trở nên vô tác dụng.

“Làm sao mà nó lại đột ngột…?”

“Thôi xong rồi!”

You đột ngột kinh hãi, vội nhìn xuống.

Ba tên khổng lồ vốn đang nhắm đến Sala giờ thì lại nhằm hướng Asuka và Deen mà tấn công. Và tệ hơn nữa là nhiều tên khổng lồ khác cũng đã ném cả đống xích sắt của chúng quấn lấy xung quanh cơ thể Deen làm động tác của cậu trở nên khựng cứng.

Nếu như Deen bị trói lại thật cũng tức là Asuka sẽ trở nên hoàn toàn không phòng bị.

“Asuka---!”

You thổi lên một cơn gió lốc mà hạ xuống. Dồn hết tất cả khả năng của cô vào việc tăng tốc, tiếp đó cô sử dụng thông tin lưu trữ trong [Mục lục sự sống] để tăng trọng lượng của cô thành loài nặng nhất có thể trong những loài vật mà cô từng làm bạn.

Cô lao đi, chỉ riêng như vậy cũng phát ra sóng xung kích, rồi dồn toàn bộ khả năng vào một đòn.

"Gahouhouhouhouhouhou---!"

Nhưng chỉ một cánh tay khổng lồ vung tới cô đã bị đánh bay.

“…Cái gì…!”

Dễ dàng như thể chỉ đang vụt một con ruồi.

Tên khổng lồ mặt nạ đeo vương miện dễ dàng đánh bật đòn tấn công mà cô dồn hết khả năng của mình vào.

You cố gắng tự bảo vệ mình, nhưng cô trực tiếp bị đánh qua mặt nước chỗ kia, bật lên vài lần rồi bắn thẳng về phía bờ sông. Vì cô đã sử dụng gió để giảm thiểu va chạm vậy nên cô không phải chịu bất kì vết thương nghiêm trọng nào. Nhưng nếu khi đó cô bị đánh hướng mặt đất không biết tình huống sẽ tồi tệ ra sao nữa.

Còn một lí do nữa You chỉ bị thương tích nhẹ như vậy là vì cơ thể You mạnh mẽ hơn ngừi thường nhiều.

(Nếu như Asuka mà dính phải một đòn tấn công như vậy…)

Chắc chắn--- Cơ thể mỏng manh của cô sẽ bị đập nát bét.

You lắc đầu mình để rũ đi cái thảm kịch tồi tệ nhất đó.

Thổi lên một cơn gió lốc, You vội vàng bay đến chỗ Asuka nhanh nhất có thể.

Mặc dù You có khả năng quan sát của loài diều hâu, nhưng tầm nhìn tại mặt đất thật quá mờ mịt bởi mọi thứ đều bị bao chùm bởi màn sương dày đặc. Bay gần mặt đất với tốc độ tối đa của mình, cô chỉ có thể dựa vào đôi tai để lắng nghe những âm thành sắc bén của tiếng kim loại va chạm và những tiếng rống của những tên khổng lồ. Ngay cả khứu giác của cô cũng bị hỗn loạt, rõ ràng đây là một Gift nào đó đối phương sử dụng.

(Nếu đã vậy…)

You đột ngột phóng lên trên nhanh chóng và dừng lại giữa không trung.

Nếu màn sương đã là sức mạnh của Gift, vậy thì bên ta cũng chỉ có thể sử dụng Gift để chống lại.

Giang rộng hai tay ra, You bắt đầu thu thập mọi cơn gió vào trong hai lòng bàn tay mình.

(Mặc dù mình chưa từng thử bất kì thủ thuật nào ngoại trừ việc bay… nhưng mình chắc chắn mình làm được---!)

Không. Cho dù thế nào cũng phải làm được.

Nếu không thể, tính mạng của Asuka sẽ gặp nguy hiểm.

“Kh… khốn thật… Giờ thì thổi tan hét đi---!”

Một chiếc vòi rồng đi tới, không lâu sau đó bắt đầu cuốn sương mù lên.

Mặc dù ý nghĩ của cô đã đúng, nhưng chỉ như vậy vẫn chưa đủ, màn sương dày đặc không có dấu hiệu gì của việc hao tổn. Lúc You nghĩ rằng nỗ lực của mình đều chỉ là uổng phí thì một nhóm Linh thú trông thấy hành động cô làm ra đã rống lên.

"---GEYAAAAAAAAAAaaaaaaaaaaaa!"

Dường như muốn ủng hộ You, khu vực chiến trường đột nhiên tràn ngập một số lượng lớn những cơn gió xoáy. Mặc dù những ai sử dụng ngôn ngữ loài người sẽ không thể hiểu tiếng róng này mang ý nghãi gì, nhưng rơi vào tai You, cô hiểu toàn bộ.

(Đó là Gry và đồng đội của ông…)

Cảm ơn ông từ trong trái tim mình, You tranh thủ cơ hội phóng đi hết tốc lực lúc màn sương đang dần tan đi. Ngay khi cô đang cầu nguyện đừng cho mình đến muộn thì cô cũng đã tới nơi---

Cô thấy Asuka vẫn ổn, You cảm thấy có chút uổng công.

“Asuka…!”

“Ka… Kasukabe… Sao rồi!”

You cảm thấy thật nhẹ nhõm đến nỗi mà quên luôn cả việc giảm tốc lại, cô va thẳng vào Asuka và hai người ngã xuống đất. Cũng may hiện tại Asuka đang ở trên mặt đất chứ không phải trên vai Deen nên một thảm kịch đã không xảy ra, nhưng đen là cô vẫn không thể tránh được việc ngã dập mông xuống đất.

“Tuyệt vời! Có thể bình an vô sự thoát khỏi tình huống đó, Asuka cậu giỏi quá đi…!”

“Mặc dù mình cũng rất muốn đáp lại rằng [tất nhiên là vậy rồi], nhưng trong thực tế thì đúng là không phải mình đã đánh bại kẻ địch.”

“Ể?”

“…Cứ nhìn xung quanh đi rồi sẽ hiểu.”

Theo sự thúc giục trong gingj nói nặng nề của Asuka, You nhìn xung quanh để xác nhận tình hình.

Màn sương đang mờ dần và bóng hình của mọi người trở nên rõ ràng hơn. Cả với những tên khổng lồ---

“---Chuyện này sao có thể……..”

Khi màn sương tan hết, cô nhận ra rằng đám khổng lồ đã--- bị giết sạch.

Trên đầu, cổ, tim chúng đều bị chém bởi một nhát kiếm sắc bén, chúng giờ chỉ còn là những cái xác nằm đó. Trong đó còn có cả quân chủ lực của chúng, ba tên khổng lồ đeo vương miện tay cầm quyền trượng.

…You chắc chắn rằng mình đã quay trở lại chỗ của Asuka chỉ trong có một phút.

Nhưng tất cả đám khổng lồ trên chiến trường đều đã bị giết sạch với cùng một cách thức.

“Chẳng lẽ… tất cả đám khổng lồ này… chỉ một người… trên đời này có người như thế sao?”

Việc này thực sự khiến You khiếp sợ, cô hít mạnh lấy một hơi.

Có thể giết sạch toàn bộ tộc khổng lồ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, đây quả thực là hành động vượt qua khả năng tưởng tượng.

Trong những người mà You quen biết, chỉ có một người có thể làm được cái chuyện không khác gì quái vật như vậy mà thôi---

“---Cô không bị thương chứ?”

“Ể... Ể?”

You ngay lập tức hoàn hồn. Mặc dù cô đã nâng cao cảnh giác vì một giọng nói bất ngờ đó, nhưng cô ngay lập tức lại bỏ đi sự cảnh giác đó trong khoảnh khắc tiếp theo. Đó chắc chắn không phải là vì cô muốn như vậy.

Mà đó là vì You nhìn qua đã hiểu--- Chủ nhân của tiếng giọng nói đó không phải là một thú nhân, cũng không phải là một linh thú hay một Á Long nào cả.

Chính là cô gái này đã giết toàn bộ tộc khổng lồ.

“……”

Người đó dùng một chiếc buộc tóc màu đen buộc lại mái tóc trắng thuần xinh đẹp của mình.

Bộ quần áo màu trắng mang đến cho cô khí chất trầm ổn, bên ngoài thì mặc bộ giáp bạc được chạm trổ tinh xảo.

Một chiếc mặt nạ vũ hội hai màu trắng đen che mất nửa phần trên của khuôn mặt cô.

Bóng người toàn thân như thể chỉ làm từ hai màu trắng đen đó, giờ lại không có chỗ nào không nhuộm đỏ màu máu tươi của tộc khổng lồ.

“…Cô chính là người tiêu diệt tộc khổng lồ?”

“……”

Người phụ nữ đeo mặt nạ chỉ nhìn chằm chằm vào hai người để xác nhận sự an toàn của họ mà không đáp lại một câu nào. Sau đó, cô quay người khỏi You và Asuka, dùng chiếc buộc tóc đen là vật duy nhất không dính máu buộc lại mái tóc rồi rời đi.

You nhìn vào hình ảnh lưng của cô, không biết nên nói gì, còn Asuka thì tự đứng dậy rồi nói một cách cay đắng.

“Vị tiểu thư đó… rất mạnh.”

Ngay cả với một Asuka vô cùng tự cao cũng phải chấp nhận điều đó như vậy, rất rõ ràng đối phương là một người có sức mạnh hoàn toàn áp đảo. Có khi họ sẽ đối đầu người này trong lễ hội vụ mùa. Nghĩ đến đây, hai người cũng không còn vui vẻ gì nữa vì có thể bình an vượt qua lần này.

Ngay khi hai người cúi đầu xuống trong sự chán nản thì tiếng chuông báo hiệu đã an toàn vang lên.

Làn sương dày đặc che phủ bầu trời đầy sao của [Underwood] đã tan đi nhờ vào nỗ lực của You và những linh thú khác.

Ngẩng đầu lên nhìn đầy sao, You đứng thẳng lưng mình, hít vào một hơi không khí tươi mát đến từ con sông, nhìn lên mặt trăng tròn giữa đêm.

“---A.”

You nhớ lại chiếc tai nghe của Izayoi trong khách sạn, một cơn lạnh gáy chạy dọc sống lưng cô. You toát ra mồ hôi lạnh, lập tức thổi lên gió xoáy, phóng về phía khách sạn.