---Tối hôm đó, [No Name] tổ chức một bữa tiệc nhỏ.
Chiếc bàn chất đầy những món ăn hấp dẫn hiếm khi có những dịp thường ngày, và những thành viên nhỏ tuổi hôm nay cũng được tham gia bữa tiệc, vui vẻ cùng nhau cụng li như người lớn.
Kuro Usagi đã chuẩn bị món cá bắt được từ con sông. Sau khi nướng qua rồi chiên giòn, cô phủ lên trên một lớp nước sốt. Chính cô cũng cho rằng thành quả của mình không tệ đấy. Nhóm người lớn thì không nói rồi, ngay cả tụi nhỏ cũng khen không ngớt lời, cho đến khi Izayoi---
“Kuro Usagi, đáng ra cô nên dùng giấm thay vì tẩm bột thì món cá sẽ ngon hơn.”
---Những lời này nói ra, niềm vui bị phá hủy hoàn toàn.
Khi bữa tiệc kết thúc, Kasukabe You đưa mèo tam thể của về phòng nghỉ trước.
Lúc này đã là khá muộn, từng cơn gió lạnh thổi tới. Cô ngồi cạnh bên cửa sổ.
Haiz. You thở dài ttong lúc một cơn gió nhẹ thổi qua má cô.
“Mèo tam thể ơi, giờ thì mình chỉ có thể tham dự sau khi lễ hội đã diễn ra rồi. Mặc dù đã rất cố gắng, cuối cùng mình vẫn không thể đến được lễ khai mạc của lễ hội.”
“…Điều này thật đáng tiếc nhưng cô chủ đừng buồn.”
“Ừm. Izayoi giỏi thật đấy. Cậu ấy đã giải quyết vấn đề nguồn nước rồi cả cứu Leticia nữa. Khi trước chứng kiến cậu ấy giải quyết câu đố của Ma vương mình chỉ biết khâm phục mà thôi, cậu ấy thực sự rất giỏi.”
Đó là lí do--- chuyện này vốn không thể khác được.
Nói như thể tự thuyết phục chính bản thân mình, You nhẹ mỉm cười, sau đó nhìn lên bầu trời đầy sao.
Nhưng mà cô ngay lập tức cúi đầu xuống, dường như nhận ra điều gì đó.
…Thật mỉa mai. Muốn tự an ủi mình bằng cách ngắm sao… vậy mà thứ sáng nhất trên đó lại là trăng đêm mười sáu.
“…Nhưng không phải chỉ Izayoi, cả Asuka cũng rất giỏi, có thể tái thiết cả một vùng đất cằn cỗi thành cánh đồng màu mỡ chỉ trong một tháng thật sự là không thể tin được.”
“Hừ, chuyện đó tại chỗ chúng ta thì có khó gì đâu chứ!”
“Kĩ thuật của thế giới chúng ta phát triển nên mới vậy thôi. Nếu chúng ta chỉ dựa vào sức người để kiến thiết một vùng đất thành nông trại… chắc chắn sẽ mất đến vài thế hệ mới được cơ.”
Vậy mà Asuka chỉ trong thời gian ngắn ngủi một tháng đã đạt được thành quả, đúng thật là thứ phép màu mang tên [Gift].
Mặc dù You cũng rất tự hào về kết quả quá xuất sắc mà các bạn cô đạt được, nhưng nụ cười trên khuôn mặt cô trông thật cô đơn.
Nhận ra điều này, mèo tam thể lên tiếng.
“Cô chủ… có tâm sự gì sao?”
“…Không, không có gì.”
Chỉ là--- You dừng lại một lúc, ánh mắt nhìn từ cửa sổ về phía nông trại.
“…Mèo tam thể à, nông trại đó… Izayoi đã cung cấp nguồn nước, còn Asuka thì chuẩn bị đất trồng. Vậy nên mình đã muốn chính mình sẽ là người chuẩn bị bước cuối cùng là hạt giống… lúc ấy mình sẽ có thể ngẩng cao đầu và nói những lời như [Cánh đồng này là nỗ lực của cả ba chúng ta!]… vậy nên lần này mình đã cố gắng rất nhiều để có thể tham gia lễ hội vụ mùa thêm vài ngày.”
Nhưng những cố gắng của cô vẫn chưa đủ. Mặc dù cô rất tự tin với giải thưởng mình đạt được, kết quả cô vẫn thất bại.
Người bạn mạnh nhất trong ba người bọn cô dù gặp trở ngại lúc đầu, vẫn dễ dàng giành được thành quả hơn cô nhiều lần.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên, đã liên tục nhiều lần You không thể làm ra được thành quả quan trọng nhất trong Game. Như trong trận chiến với Ma vương vừa rồi, cô còn bị đánh bại ngay trước khi chiến đấu.
Để có thể được chung vai với mọi người trên con đường [Đánh bại Ma vương], You muốn có nhiều thời gian hơn để kết bạn với những loài linh thú sống tại khu nam, dủ chỉ vài ngày thôi cũng được.
Không nói tới những Game bình thường, You thực sự hiểu với khả năng hiện nay thì cô vẫn còn thiếu nhiều để có thể tham dự trong Game do Ma vương tổ chức.
Muốn duy trì thân phận chiến lực chủ chốt của [No Name], cô phải có thực lực đủ để một mình đương đầu với Ma vương.
“…Mèo tam thể à.”
“Hửm?”
“Izayoi và Asuka, hai người họ đều rất giỏi.”
“…Đúng thế.”
Mèo tam thể đáp lại một cách ngắn gọn.
Sau đó You nhìn lên bầu trời đêm ngày mười sáu lấp lánh ánh sao.
“Còn mình thì… không được như vậy.”
“---…”
“Đúng là gia nhập Community một cách nửa vời như vậy thì không thể được rồi. Mình chẳng qua may mắn có được những người bạn tài giỏi mà thôi… nhưng mình không đủ khả năng để duy trì mối quan hệ này.”
“…Cô chủ…”
Mèo tam thể không biết nên nói gì nữa, chỉ có thể yên lặng liếm tay You.
Đáp lại hành động an ủi này của chú, You gãi nhẹ vào cằm ông, rồi ôm ông lại cùng với đầu gối của mình, co ro ngồi đó.
*
---Sau đó, mèo tam thể lén chạy khỏi phỏng ngủ.
Hiện tại mọi ánh đèn đều đã tắt hết. Mèo tam thể chậm rãi đi xuống cầu thang nhờ vào ánh sao chiếu rọi qua cửa sổ.
Đây là lần đầu tiên You kết bạn với con người, chứng kiến được cảnh đó mèo tam thể là người vui hơn bất cứ ai hết. Ông và You cùng được sinh ra trong một ngày, và hai người họ đã bên nhau thế này mười bốn năm rồi… ông biết rằng mình không còn nhiều thời gian nữa. Không phải là ông bị bệnh gì, mà chỉ là tuổi thọ của ông đã gần tới giới hạn. Đáng ra ông đã định an hưởng tuổi già thật nhàn nhã tại Khu vườn nhỏ… nhưng có vẻ như vẫn còn một việc quan trọng ông cần giải quyết trước đó.
(Tên nhóc con ấy… làm cho cô chủ buồn… thật không thể tha thứ được!)
Mèo tam thể rón rén bước từng bước thật cẩn thận.
Mặc dù loài mèo có thể chạy nhanh không phát ra tiếng động, tuy nhiên tên nhóc đang nói tới đây là một người có ánh mắt rất sắc bén, Sakamaki Izayoi, có cẩn thận cũng không phải là thừa.
Mèo tam thể chạy đi theo một thứ kĩ thuật trông không thể là của loài mèo, trượt xuống theo lan can cầu thang.
Nghe lén cuộc nói chuyện từ một nhóm thành viên nhỏ tuổi có nhiệm vụ đi tắt nến tại tòa nhà chính, ông biết được thông tin Izayoi hiện tại đang trong phòng tắm. Bình thường thì đáng ra giờ này cậu phải đang trong thư viện đọc sách, nhưng hẳn là vì bữa tiệc kết thúc khá muộn nên cậu phải lùi lịch lại.
(Tắm hả? Ta nên để lại một ít lông mèo trong quần áo tên nhóc đó nhỉ… nhưng chỉ vậy mà đòi chuộc lại những tội mà tên nhóc đó gây ra thì quá dễ rồi…)
Lúc đi tới khu vực nhà tắm, mèo tam thể quyết định nên tìm hiểu tình hình trước. Cơ bản ông nghĩ chỉ có mỗi Izayoi có mặt lúc này… vậy mà ông lại thấy có thêm hai bộ quần áo của con gái trong phòng thay đồ.
(A… một tên con trai với hai người con gái, vui lắm hả tên nhóc kia…!)
Đồng thời chú cũng nghe được tiếng nói cười vui vẻ phát ra từ phòng tắm.
Với ông, việc này còn không thể tha thứ hơn nữa, chú giận dữ nhảy thẳng vào rổ đựng quần áo của Izayoi, bắt đầu quá trình đào bới và tìm kiếm.
Bên dưới chiếc áo đồng phục, chú mèo tam thể chạm phải một vật cứng. Dường như đã nghĩ ra được một kế hoạch nào đó, mắt chú lóe lên trong bóng tối.
(Tên nhóc đó luôn đeo cái thứ đồ chơi này trên đầu… Tốt lắm, ta sẽ dùng cái này.)
Mèo tam thể ngậm vật đó trong mồm, nhảy xuống một cách im lặng rồi rời khỏi đây.
*
Ê a a. Hiện tại Izayoi đang gội đầu cho Lily, cô bé ngây thơ phát ra những tiếng rên thoải mái.
Đáng ra mình vào đây là để giúp anh Izayoi kì lưng mà, tại sao mọi chuyện lại trở thành anh ấy giúp mình gội đầu chứ? Mặc dù Lily nghĩ như vậy trong lòng, nhưng thấy Izayoi vui vẻ như vậy, cô bé quyết định ngoan ngoãn ngồi yên cho cậu gội đầu.
Sau đó thì, với tay nghề điêu luyện của Izayoi, cậu nhẹ nhàng xoa bóp đôi tai cáo vô cùng thuần thục khiến cô bé cảm thấy thật dễ chịu.
Lily nhẹ thốt lên một tiếng thỏa mãn. Đúng lúc đó thì từ đằng sau vang lên một tiếng nói.
“Này, anh gội xong rồi đấy.”
“V… vâng, cảm ơn anh.”
“Không có gì. Nếu chỉ có Leticia được anh chăm sóc đặc biệt thì sẽ thật không công bằng, chuẩn chưa nào?”
Izayoi cất tiếng cười lớn, cậu đi về phía bồn tắm.
Hiện tại Leticia đã ngâm mình trong bồn tắm từ trước, cô nở một nụ cười khổ khi nghe thấy câu chuyện hai người. Không biết có ai còn nhớ không, mỗi khi cô cởi chiếc nơ trên đầu ra thì cô sẽ không còn trong cơ thể nhỏ nhắn mà trở về với hình dạng một thiếu nữ xinh đẹp, quyến rũ.
Leticia đè lên chiếc khăn tắm trùm trên người mình, nói với vẻ khó xử.
“Vậy sao Izayoi sama, chủ nhân thật muốn thử sao?”
“Đừng nói như thể tôi là tên biến thái như thế. Chỉ là tôi muốn ngắm Leticia cởi tóc ra đi tắm thôi mà. Cũng tại Kuro Usagi đã nói rằng đây là một cảnh tượng [rất đáng để nhìn].”
“Ư~… Vậy sao? Nếu thế thì chủ nhân thấy sao?”
Leticia đứng dậy rồi bước về phía thành bể ngồi xuống.
Mái tóc vàng ướt sũng của cô bị ánh sáng trăng sao chiếu rọi xuống, ánh ra một thứ ánh sáng tuyệt đẹp. Một vẻ đẹp hoàn toàn khác với khi cô đứng dưới ánh mặt trời, mê hoặc đến nỗi Lily cũng đơ người lại như bị hút hồn.
“Chị đẹp quá…”
“Ồ, mặc dù con gái trông sẽ rất khác khi tóc của họ ướt, nhưng mà với Leticia của chúng ta thì đó lại là thay đổi hoàn toàn mất rồi.”
“Fufu. Cảm ơn chủ nhân vì lời khen tặng.”
“Nhưng mà, theo như truyền thuyết thì Ma cà rồng rất kị nước mà nhỉ. Bên cạnh đó, cô có một cái danh hiệu khác là [Ma vương Draculea] đúng không vậy? Danh hiệu ấy tôi nhớ không nhầm thì thuộc về công tước Dracula, chẳng lẽ chính là cô?”
Khuôn mặt Leticia hiện lên nét kinh ngạc.
Cô hoàn toàn không mong chờ cuộc nói chuyện sẽ chuyển đề tài thành chính cô thế này.
---Công tước Dracula mà Izayoi nhắc tới chính là công tước Vlad đệ tam, hoàng tử đất nước Wallachia vào năm 1400. Truyền thuyết nói rằng ông ta đã lệnh giết rất nhiều nông dân và quý tộc bằng cách thức đóng cọc để trừng phạt, sau đó có rất nhiều tin đồn kì lạ xung quanh vị hoàng tử, cuối cùng thì câu chuyện về Ma cà rồng bắt đầu.
Lúc Izayoi vẫn nghiêng đầu tỏ ý hỏi han thì Leticia đã đáp lại với giọng có chút bực tức.
“Không, thưa chủ nhân… chuyện đó… mặc dù tôi không rõ chi tiết… nhưng không phải công tước Dracula mà chủ nhân nhắc tới là đàn ông sao? Chủ nhân thấy tôi giống đàn ông đến thế sao?”
“Đúng vậy, cô nhìn không khác gì đàn ông luôn. Vậy nên cô thử bỏ chiếc khăn tắm ra cho tôi kiểm tra xem nào.”
“---…Nếu chủ nhân đã nói vậy…”
“Không… Đừng! Chị đừng bỏ chiếc khăn ra!”
Với khuôn mặt đỏ như trái táo, Lily chạy tới ngăn Leticia lại.
Leticia điềm tĩnh như thể cô đã rõ chuyện này sẽ diễn ra ngay từ đầu, cô tiếp tục chủ đề.
“Dù sao thì, nên nói như thế nào nhỉ… mặc dù không phải hoàn toàn không quan hệ, nhưng theo hệ thống gen thì tôi và người đàn ông đó có huyết thống khác nhau.”
“Thật vậy sao?”
“Ưm, lí do tôi được gọi là Draculea là vì nguyên gốc ngôn ngữ mà thôi. Draculea cũng có nghĩa là [Đứa con của rồng], tộc Ma cà rồng chúng tôi vốn được sinh ra từ một Loài mạnh nhất, Rồng thuần huyết.”
“…Hể?”
Mắt của Izayoi lóe lên vì tò mò. Cậu ta trở nên thế này hẳn là vì nghe thấy chữ [Rồng].
“Loài rồng thuần huyết sao… hay lắm, tôi đã tò mò về Rồng thuần huyết lâu lắm rồi. Giống loài này khác hoàn toàn Thần và Tinh Linh, tôi đúng là không có chút đầu mối gì về giống loài này.”
“Thật sao?”
“Đúng vậy. Theo những gì tôi biết, loài rồng được coi là [linh thú không bắt nguồn từ Cây hệ thống], nhưng chính điều này nghe đã mâu thuẫn rồi. Chẳng phải linh thú là những loài được sinh ra khi Linh cách của chúng phát triển đến một mức độ mà Cây hệ thống coi như là một bước nhảy vọt trong tiến hóa sao? Nếu như không phải bắt nguồn từ Cây hệ thống thì chẳng phải Rồng là [sinh mệnh sinh ra từ hư vô]?”
“Còn không phải vậy sao?”
Leticia nghiêng đầu tỏ ý [vậy mà cũng phải hỏi ấy hả?].
Izayoi không nói lên lời.
“---…Ô? Cô giải thích dùm tôi cái?”
“Như chủ nhân đã nói… loài Rồng thuần huyết chỉ là tự nhiên [xuất hiện] chứ không phải được [sinh ra]. Vào một thời điểm nào đó, không một lời cảnh báo hay giải thích nào, một luồng năng lượng khổng lồ tụ tập lại đã tạo ra một giống loài--- chính là Rồng thuần huyết. Trong những thế hệ sau đó, loài rồng được nhân bản từ rồng thuần huyết sẽ mang trong mình dòng máu thuần chủng, còn những con cháu lai với các loài khác thì là Á long.”
“A… còn có thể sinh sản bằng nhân bản sao, nếu vậy thế hệ sau chắc kích thước sẽ nhỏ đi phải không?”
“Thực ra thì không như vậy. Bất kì Rồng thuần huyết nào cũng có kích thước khổng lồ đến mức vượt ngoài mọi tưởng tượng. Đặc biệt là Rồng đã tạo ra loài Ma cà rồng chúng tôi, nó lớn đến nỗi được truyền lại là [Con rồng mang trên mình cả thế giới]."
A? Izayoi đột ngột chìm vào im lặng.
Vì cậu biết những tồn tại tương tự như vậy.
---[Con rồng mang trên mình cả thế giới] là một bộ phận trong truyền thuyết về cách thế giới được tạo ra, cũng là tồn tại sánh ngang với một thế giới quan. Đôi khi đây còn là hóa thân của vị Thần tối cao còn tùy theo quan niệm và vũ trụ quan từng tôn giáo.
Trong vũ trụ quan của Ai Cập cổ đại, con người tin rằng [Trái đất là nữ thần nằm trên đất mặc trên mình chiếc áo cây cối, Thần bầu trời thì uốn cong người, được Thần khí quyển nâng đỡ lên]
Giống như vậy, có rất nhiều tôn giáo lấy quan niệm [Thế giới=Thần] làm vũ trụ quan. Và theo như lời của Leticia nói thì bản thân những sinh vật huyền bí sở hữu vũ trụ quan thần thoại này là tồn tại có thật.
(Không… mình vẫn chưa biết được nền văn minh của giống loài Leticia đã phát triển đến đâu trước khi họ chuyển đến Khu vườn nhỏ, vậy nên mình vẫn chưa thể xác nhận xem có thực loài rồng đó tồn tại hay không. Dù sao thì những truyền thuyết về vũ trụ này được sinh ra trước khi xã hội trở nên tiên tiến… nhưng…)
Nếu thật sự loài rồng khủng bố chỉ có trong truyền thuyết đó tồn tại.
Nhất định bằng mọi giá cũng phải nhìn cho một lần. Izayoi nghĩ như vậy mà trong lòng bừng lên sự hứng thú.
“…Tộc của cô không có ghi chép gì sao?”
“Không có bất cứ một tư liệu nào về chuyện này, tất cả đều là truyền miệng, rằng tộc Ma cà rồng được Rồng sáng thế tạo ra, với nhiệm vụ giám sát không để Cây hệ thống của thế giới xảy ra bất kì hỗn loạn nào. Còn việc hút máu gây ra sự thay đổi giống loài thì là có từ thân phận Người bảo vệ cây hệ thống.”
“Tôi cũng chỉ biết đến vậy mà thôi”. Leticia nói hết.
Ồ… Izayoi thở dài, vừa khâm phục vừa ngạc nhiên.
Nghĩ cẩn thận lại về chuyện này thì đây không phải là chuyện không thể xảy ra. Ngay cả một thế giới hỗn độn như Khu vườn nhỏ còn tồn tại thì những truyền thuyết như vậy có thật cũng không có gì bất ngờ.
Mặc dù cậu vẫn còn cả núi câu hỏi trong đầu… Izayoi quyết định sẽ tự mình tìm ra câu trả lời.
“…Ừm? Vậy thì chẳng phải loài quỷ tương tự với linh thú hơn là tinh linh sao?”
“Không hẳn vậy. Loài quỷ hầu hết đều là những giống loài độc lập, tùy theo cơ thể sẽ có khác biệt với nhau, có thể là Linh thể, cũng có thể là loài thú sống dựa vào Cây hệ thống. Tộc Ma cà rồng chúng tôi có thể coi như là cả hai vậy.”
Vậy sao? Izayoi đáp lại.
“…Chủ nhân chất vấn xong rồi chứ? Nếu vậy thì đến lượt tôi hỏi rồi nhỉ.”
“Cô muốn hỏi gì hả?”
“Izayoi, cuộc sống của chủ nhân tại thế giới cũ như thế nào vậy?”
Lần này, Izayoi là người mang vẻ mặt ngạc nhiên.
Leticia từ từ tiến lại gần Izayoi trong bồn tắm, khuôn mặt như đang năn nỉ cậu nói ra chuyện về bản thân mình.
“Tôi từ trước đến nay vẫn muốn hỏi chuyện này. Mặc dù tôi cũng rất muốn biết về cuộc sống của You và Asuka nữa, nhưng mà với Izayoi thì tôi có hứng thú hơn một chút. Chủ nhân không chỉ sở hữu Gift vô cùng mạnh mà còn có kiến thức rất nhiều về thế giới Khu vườn nhỏ nữa. Chủ nhân đã nghiên cứu những chuyện đó tại thế giới cũ của mình sao?”
“Không hề, tôi chỉ học chúng vì tò mò thôi. Nói chính xác hơn thì, lúc ấy tôi cũng không có gì vui hơn để làm.”
“Thật sao? Chủ nhân tự học mà không vì bất cứ lí do gì?”
“Ừm--- à…”
Thực ra thì, lúc đó cũng không phải một mình… nghĩ lại về điều đó khiến Izayoi bất giác nở một nụ cười khổ.
Leticia hẳn đã nhận ra sự thay đổi thoáng chốc trong trên khuôn mặt Izayoi, cô cố đào sâu thêm.
“Chủ nhân vừa nói không phải một mình sao? Vậy là có người khác cùng cậu học tập?”
“Được thế thì còn gì bằng, nếu tôi có một người bạn như thế thì liệu tôi có vác xác đến Khu vườn nhỏ để giết thời gian không cơ chứ?”
Izayoi cười lớn lúc đứng dậy khỏi bồn tắm. Không phải là cậu ghét bị tra hỏi hay tìm hiểu, mà đơn giản chỉ là cậu không muốn bị hỏi theo cách này.
Hai người còn lại cũng đi ra theo cậu, lấy ra rổ quần áo.
Ngay lúc đó, Izayoi nhận ra rằng chiếc tai nghe của mình đã biến mất.
*
---Sáng hôm sau, tận đến lúc mọi người chuẩn bị lên đường, bóng dáng của Izayoi vẫn chưa thấy đâu.
Asuka cũng được tham dự lễ hội từ ngày đầu tiên, một tay cô cầm chiếc ô, chiếc vali hành lí dài ngày thì để bên cạnh. Bộ váy đỏ của cô vẫn rực rỡ như mọi khi, tôn lên khí chất thanh nhã cao quý.
Thay đổi cách cầm ô cho đỡ mỏi, Asuka dùng tay chạm nhẹ lên má mình, nói ra bằng một giọng có chút lo lắng.
“Izayoi vẫn đang tìm kiếm chiếc tai nghe đó sao? Đã tìm cả đêm rồi kia mà?”
“Yes! Ngay cả bọn nhỏ cũng tham gia tìm kiếm… Ư, không đi bây giờ thì chúng ta muộn mất.”
Kuro Usagi mặc bộ váy ngắn cùng quần tất dây mọi khi, cô nôn nóng đợi Izayoi, Jin bên cạnh cũng như vậy.
“…A, đến rồi kìa!”
Jin hô lớn. Nhưng lúc này Izayoi không mang theo chiếc tai nghe của cậu, thay vào đó cậu đeo một chiếc băng đô thế chiếc tai nghe.
Kuro Usagi mở to mắt lên tỏ vẻ ngạc nhiên, hỏi Izayoi.
“Iza… Izayoi không sao chứ?”
“Nếu tôi không đeo thứ gì đó trên đầu, tóc tôi sẽ chỉa lên nhìn kinh lắm, cơ mà chuyện đó để sau, giờ tôi có việc quan trọng muốn nói cho mọi người.”
Izayoi đứng sang một bên, để lộ ra You cùng chú mèo tam thể phía sau cậu, cô hơi nghiêng đầu đi.
“…Cậu chắc chứ?”
“Không còn cách nào khác. Nếu không có tai nghe trên đầu, tóc tôi sẽ trở thành cái tổ quạ mất, vì vậy tôi không thể đi được. Mặc dù cái tai nghe đấy cũng sắp nát đến nơi rồi nhưng không có nó đúng là phiền phức thật.”
Izayoi vuốt tóc ra sau, cười một cách vô tư. Những người còn lại trong [No Name] thì tự nhìn lẫn nhau. Nói cách khác, Izayoi hiện tại sẽ ở lại để tìm chiếc tai nghe.
You đang ngu ngơ, nghe thấy vậy mới mở to mắt, ngẩng đầu lên nhìn Izayoi--- rồi cô bất chợt nở một nụ cười như thể một đóa hoa đang nở, gật đầu cảm ơn Izayoi.
“Cảm ơn. Mình sẽ gắng hết sức bù cả cho phần cậu nữa.”
“Đúng rồi đấy, tôi nhường vị trí này cho cậu, vậy nên cậu nhất định phải cố hết sức và ít nhất kết được 100 người bạn đấy. Khu nam là nơi sinh sống của rất nhiều loài linh thú đó, tôi đã rất mong chờ cho chuyến đi này đấy.”
“Ưm, mình sẽ cố hết sức mình.”
You vẫy tay một cách đầy sức sống để tạm biệt Izayoi, rồi cô chạy về phía mọi người cùng với mèo tam thể.
Sau đó, Kasukabe You, Kudo Asuka, Kuro Usagi, Jin Russell và mèo tam thể đi khỏi căn cứ.
Leticia vẫy tay tạm biệt mọi người cho đến khi bóng dáng mọi người đã đi khuất. Khi đó, Leticia mới quay qua nhìn Izayoi một cách lo lắng.
“Chủ nhân… Cậu chắc chứ? Cậu đã phải vất vả mới giành được giấy chứng nhận quyền lợi và thắng lấy quyền ưu tiên mà, cậu lại từ bỏ thế sao… chuyện tìm tai nghe bọn tôi có thể giải quyết giúp cho.”
“Cô không tìm thấy nó đâu. Mất công như vậy vẫn không tìm được, thủ phạm hẳn đã giấu chiếc tai nghe ở một nơi chỉ có kẻ đó mới tìm được thôi.”
Khuôn mặt của Leticia trở nên căng thẳng hơn.
Mặc dù không nói ra nhưng Leticia cũng nghi ngờ mọi chuyện giống như Izayoi vừa nói.
Izayoi nhún vai, một nụ cười khổ hiện ra.
“Chỉ có lúc đi tắm tôi mới cởi chiếc tai nghe ra, nó tất nhiên không thể mọc chân mà trốn đi rồi. Chẳng lẽ nó lại tu thành yêu rồi chắc? Mà nếu như vậy thật thì cũng coi như là có lời đấy chứ nhỉ?”
“Vậy… rốt cuộc là ai mà lại…”
“Tôi không biết. Nếu dựa theo tình huống lúc này thì Kasukabe You là người đáng nghi nhất… Nhưng cô ấy không phải loại người làm chuyện như vậy. Tôi nghĩ thế nên mới nhường cho cô ấy đi.”
Vậy thì là ai chứ? Leticia muốn hỏi tới nhưng Izayoi đã phủi phủi tay đi tỏ vẻ phiền phức.
“Quên đi, quên đi. Mấy ngày nữa thủ phạm sẽ tự thú thôi. Với cả đấy cũng chỉ hàng tự chế, không có giá trị vật chất gì đâu.”
“…Hàng tự chế? Chiếc tai nghe được làm bởi người thân của chủ nhân sao?”
Ư. Izayoi nhíu mày. Và cả hai người họ cùng nhớ lại cuộc trò chuyện trong nhà tắm hôm qua.
Đáng ra Izayoi muốn thay đổi chủ đề vì cậu thấy khá là phiền phức khi nói về chuyện đó… Nhưng khi nghĩ lại thì cậu thấy chuyện đó cũng không có gì phải giấu, vậy nên Izayoi quyết định bỏ đi cái suy nghĩ đó.
“…Cô muốn nghe chuyện về quê hương tôi không?”
“Vâng, chắc chắn rồi.”
“Vậy sao… vậy thì trước tiên hãy chuẩn bị bữa sáng đã, tôi đói muốn chết rồi này. Với cả nhớ chuẩn bị thêm trà bánh đấy, Community không có thì đi mua đi, đấy là cái giá cho câu chuyện của tôi đấy nhé.”
Izayoi cất tiếng cười lớn, còn Leticia ngay lập tức kéo nhẹ váy lên, khẽ nói.
“Vâng thưa chủ nhân, bữa sáng nay sẽ do tự tay tôi thực hiện, khiến chủ nhân hài lòng.”
Nói rồi Leticia giả vờ cúi chào kiểu hầu gái. Coi bộ một Leticia vui tính cũng hay đấy chứ? Izayoi nghĩ vậy mà cười lớn, đi về phía phòng ăn.
*
---Cổng ngoài số 210538, đứng trước đài phun nước.
[Cổng ranh giới] luôn có lịch mở cửa cố định, ngoại trừ trường hợp khẩn cấp thì không bất kì cá nhân nào có được ngoại lệ. Vậy nên mỗi khi đến lúc cánh cổng được cho phép sử dụng, sẽ luôn có cả hàng người đứng xếp hàng đợi đến lượt, đặc biệt là những Community vận chuyển hàng hóa để buôn bán. Mặc dù với những Community cấp thấp, phí sử dụng cánh cổng là một đòng vàng do [Thousand Eyes] phát hành là khá đắt đỏ, nhưng điều đó vẫn không làm giảm đi nhu cầu bởi đây chính là Gift dùng để vận chuyển vô cùng cần thiết trong Khu vườn nhỏ.
Rất sớm, từng nhóm nhỏ đã đứng đợi đến cánh cổng được kích hoạt.
Mấy người Asuka nhìn lên bức tượng hình con hổ đặt tại vị trí cánh cổng rồi thở dài.
“Điều đầu tiên tôi làm sau khi về từ lễ hội vụ mùa sẽ là đập nát cái bức tượng này.”
“Ưm, không cần thiết phải vội như vậy, chúng ta nên đợi đến lúc tình hình tài chính của Community ổn định đã…”
“Xem nào, chuyện đó làm sao mà được chứ Kuro Usagi. Cánh cổng này về sau sẽ là thứ quan trọng để quảng bá Jin! Coi như đầu tư đi, chúng ta phải đặt hàng một bức tượng toàn thân và cả tranh chân dung Jin nữa…”
“Làm ơn đừng làm vậy.”
Mặt Jin tái đi, không cần biết nó tốt như thế nào, chuyện này sẽ chỉ làm cho cậu xấu hổ mà thôi.
Asuka tiếc nuối thở dài.
“Ưm, vậy thì chúng ta đành dùng Kuro Usagi để thay bức tượng vậy.”
“Tại sao lại là Kuro Usagi cơ chứ!”
Bộp! Kuro Usagi vừa dùng chiếc quạt giấy đập vào gáy Asuka vừa nói. Asuka bĩu môi lên hờn dỗi.
Bất chợt You nghiêng nghiêng đầu rồi nói.
“Đúng vậy… dùng tạm Kuro Usagi vậy.”
“Tại sao lại là Kuro Usagi cơ chứ hả ả ả ả!”
Bộp bộp! Kuro Usagi hét lên từ tận trong lòng, liên tục vung chiếc quạt giấy xuống.
Ngay cả khi không có Izayoi, thì chỉ với hai người này cũng đủ gây nên rắc rối rồi. Nhận ra mỗi khi dính đến phá đám hai người này lại vô cùng hợp nhau, Kuro Usagi chỉ có thể thở dài rồi lấy ra hai bức thư mời.
“Chúng ta chuẩn bị đi tới khu nam, Cổng ngoài số 7759175 tham dự lễ hội vụ mùa do liên minh [Draco Greif] tổ chức. Nhưng bên cạnh thư mời của [Draco Greif]--- Chủ nhân sân khấu nơi đó là nhóm tinh linh của Thần mộc khổng lồ [Underwood] cũng đã gửi thư mời tới. Chúng ta sẽ tới chào hỏi hai Community này trước lễ khai mạc. Hai người làm ơn nhớ đừng làm gì bậy bạ.”
“Ừm”
“Tôi hiểu rồi.”
Sau khi Kuro Usagi nói xong, [Cổng ranh giới] bắt đầu quá trình khởi động.
Ánh sáng màu xanh lam phát ra khi cánh cửa dần mở ra, những người muốn sử dụng bắt đầu xếp thành hàng đợi đến lượt. Với Kuro Usagi và mọi người, họ được đứng bên cạnh cánh cửa và đợi cho đến khi nó hoàn thành kích hoạt, bởi họ là [Chủ vùng].
“Mọi người, nhớ phải giữ chặt tấm thẻ mang theo số của Cổng ngoài khi bước vào.”
“Không vấn đề gì.”
Asuka cho Kuro Usagi xem lại tấm thẻ số màu xám làm từ kim loại để xác nhận. Số được khắc trên tấm thẻ sẽ là vật kết nối tới cổng ngoài họ muốn đến.
You cũng nhìn lên tấm thẻ trên tay mình. Sau đó cô nhìn lại về phía căn cứ Community.
“……”
“Có chuyện gì vậy, Kasukabe? Cậu quên mang theo gì sao?”
“Không… chỉ là nghĩ đến Izayoi thôi…”
Không biết cậu ấy đã tìm thấy chiếc tai nghe chưa? You nghiêng đầu tự hỏi.
Asuka và Kuro Usagi coi bộ cũng rất quan tâm chuyện đó, cùng nhau nhìn về phía căn cứ.
“Ừm… Không ngờ Izayoi lại từ bỏ chuyến đi chỉ vì chiếc tai nghe.”
“Yes. Cậu ấy cũng đã rất mong chờ chuyến đi này thế mà.”
“Chiếc tai nghe hẳn rất quan trọng với Izayoi."
Một người tự nhận theo [chủ nghĩa khoái hoạt] như Izayoi vậy mà lại từ bỏ cuộc vui chỉ vì chiếc tai nghe đó.
Vậy thì đây hẳn là một món đồ rất ý nghĩa.
“…Mong rằng cậu ấy tìm lại được.”
Asuka và Kuro Usagi cùng nhau gật đầu đồng ý. Sau đó, [Cổng ranh giới] đã hoàn thành các bước kích hoạt.