Chương 18: Giao đoạn

Phần 1`

Trọng tâm sân khấu.

Leng keng—…… Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang vọng khắp nơi.

Phần 2

Nơi triễn lãm bên trong bức tường ranh giới hiện tại đã không có một bóng người, khi mà nhóm người của phe Pest sử dụng nó như một khu căn cứ. Dù sao thì, một nơi mà có rất nhiều món đồ nghệ thuật được trưng bày như đây rất là thích hợp cho việc vượt qua nỗi buồn chán khơi dậy trong khoảng thời gian tạm ngừng. Trên con đường trở về nơi triễn lãm sau cuộc đàm phán, Ratten kéo xuống phần viền bộ váy trắng của mình và vui vẻ hỏi Pest.

“Kìa kìa chủ nhân! Chúng ta sẽ làm gì trong suốt một tuần tiếp theo vậy?”

“Không làm gì hết, chúng ta cũng đâu có kế hoạch nào.”

So với giọng nói phấn chấn của Ratten, Pest đã trả lời lại với một giọng điệu có chút lạnh nhạt. Giọng điệu hùng biện trước đó của cô ta đã biến mất. Không muốn tán gẫu nhiều lời thêm nữa, cô ta lặng lẽ bước về phía cổng vào của cái hang động đồ sộ.

Như thể vừa mới nhớ ra một điều gì đó, Weser đã quay sang hỏi Ratten.

“Oi, Ratten, cô đã tìm thấy kẻ mạo danh [Rattenfänger] chưa?”

“À à~ ~ không tìm ra, những con chuột tuy đã tìm thấy được thứ gì đó nhưng đã để cho đối phương chạy thoát rồi. Đừng lo, người đó nhất định có tham gia trong trận Game, chúng ta nên đợi đến ngày thứ tám để làm rõ sự thật.”

Hai người họ cùng nhau nhún vai mình. Ba người họ lại tiếp tục đi dọc theo con đường chứa những vật phẩm trưng bày được chọn lọc kỹ vàng và đi vào một hang động đồ sộ, và sự thay đổi lạ thường của nó đã khiến họ căng tròn đôi mắt.

“Ara? Con búp bê sắt ở trọng tâm sân khấu đã đi đâu rồi?”

Pest nghiêng đầu mình trong mơ hồ, đi kèm với những phản ứng ngạc nhiên đến từ Ratten và Weser mà đã phóng đại hơn hẳn so với phản ứng của cô ta.

Họ chạy gấp vào nơi chính giữa của hang động, vội vã tìm kiếm những dấu vết cho sự biến mất của nó.

“Làm sao lại có thể như thế được……! Một con búp bê sắt khổng lồ như vậy đã đột nhiên biến mất!”

“Không phải, điều quan trọng ở đây không phải là chuyện đó! Tôi nhớ kỹ rằng người tạo nên con búp bê đó đã đích thật là—”

Community [Rattenfänger]. Sử dụng phép ẩn dụ từ câu chuyện cho trẻ nhỏ [Người thổi sáo thành Hamelin] của Grimm, một kẻ nào đó đã tạo nên con người sắt khổng lồ mà không để lại dấu vết nào, và nó lại đột nhiên biến mất mà không để lại một vết tích.

Đúng vào lúc đó, một vài con chuột chạy vụt về hướng những người đang còn bỡ ngỡ và mang tin còn tồi tệ hơn nữa.

“Cái…… Cái gì cơ? Ngay cả cô gái mặc đồ đỏ đó cũng đã biến mất! Các ngươi đang làm cái quái gì đấy hả, mấy tên ngốc vô dụng!”

Nhân được thông tin về sự biến mất của cả Asuka và con búp bê sắt, Ratten dữ tợn dẫm đạp một con chuột.

Weser đã liền thốt ra những chỉ thị cho Ratten.

“Cô đang làm gì thế hả, Ratten! Dùng chuột của cô để đi tìm chúng đi! Chúng chưa đi xa được đâu!”

“Tôi biết rồi, tôi biết rồi! Aaaaa, chủ nhân ơi! Tôi sẽ đi giải quyết những tên bỏ trốn đó, xin hãy thứ lỗi tôi—”

“Không quan tâm. Nó quá rắc rối và tôi cũng đã quá mệt rồi.”

Fuaah~ Pest ngáp dài trong khi thả lỏng người xuống trên một chiếc khăn trải bàn và chuẩn bị đi ngủ.

Mất đi khí thế ban đầu, trong khi Ratten suy nghĩ về việc mình cần làm, Pest đã hé lộ một nụ cười mà ai nhìn vào cũng phải rùng mình.

“Cứ để bọn chúng vùng vẫy như ý muốn đi. Cho dù có là chướng ngại vật hay là kẻ mạo danh đi nữa—chúng sẽ đều bị giết chết sau tám ngày.”

Chẳng phải như vậy sẽ giải quyết hết mọi chuyện sao? [Black Percher] để lộ ra một nụ cười ung dung.

Phần 3

“Asuka! Asuka…!”

Âm thanh như trẻ con và những giọt nước lạnh lẽo chảy xuống trên gương mặt.

Một thứ nhỏ bé gì đó đang làm rung chuyển cơ thể cô.

“Gu…. Guuuu……! Asu…… Asu…… Asuka!”

Bên dưới cơ thể là một mặt đất bằng phẳng và phần đất đai ấm áp đã tỏa ra một mùi hương.

Phần bùn đất ẩm ướt đã nhẫn tâm cướp đi nhiệt độ cơ thể của cô.

Cho phép ý thức của mình dầnbị phai biến đi hay là trở nên thanh thản quá mức, nó hoàn toàn không hợp với phong cách của cô ấy nhỉ?

“…… Tôi không sao, vậy nên đừng khóc nữa.”

Tiên nữ mũ nhọn ôm lấy má của Asuka mà khóc thúc thích. Cô ta hẳn đã rất là lo lắng, bởi vì khuôn mặt của cô đã tràn đầy với những giọt nước mắt.

“May là em không gặp chuyện gì…… Lúc mà tôi nhét em vào trong áo của tôi theo phản xạ, thật may là ngực của tôi không lớn như Kuro Usagi.”

Trong khi đang nói một câu đùa tự chế giễu bản thân, Asuka lại bắt đầu cảm thấy đau đớn một lần nữa. Nhưng đây là do cô ấy tự nói nên phải tự chịu.

Với ý thức đang dần tỉnh táo, Asuka nâng cơ thể của mình dậy và xem xét kỹ bốn phía xung quanh mình. Nơi đây có phải là bức tường ranh giới không? Nhìn thấy chung quanh mà rõ ràng giống với hội trường của cuộc triễn lãm, Asuka đã cố nhớ lại tình hình trước khi cô ấy bị bất tỉnh, trước khi bối rối nghiêng đầu mình.

“Nếu mình nhớ không lầm thì…. Đúng rồi, mình đã bị người phụ nữ đó đá bay!”

Asuka bỗng nhiên đứng dậy. Hồi tưởng lại về sự việc đó, cô ấy đã bị cơn tức giận chiếm lấy mà nhảy bật dậy và đứng cho ngay ngắn. Tuy không thể nào tha thứ được cho người phụ nữ kia, cô ấy vẫn đã để lộ mặt xấu của mình qua việc bị đá đến tận hai lần, chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi cũng đủ làm cho Asuka tức điên cả người.

Mình có thể tha thứ cho cô ta không?! Không! Tuyệt đối không!

“Asu…… Asuka…… cảm thấy ổn không……?”

Tiên nữ mũ nhọn mở to đôi mắt nhỏ bé của cô ta, trông có vẻ khá ngạc nhiên.

Asuka đặt tiên nữ mũ nhọn lên trên vai cô ấy trước khi bắt đầu tìm kiếm lối ra.

Nơi này trông như một địa điểm khai quật, với những nguồn sáng cắm vào chung quanh tường để chiếu rọi toàn khu vực. Để chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất có thể, Asuka mang theo một ngọn đuốc với cô ấy trước khi đi dọc theo hang động. Cô ấy đi tới trước một cánh cửa mà có chiều cao bằng tới trần.

“Có một cánh cửa ở đây sao……? Và mẫu hoa văn này…… hình như mình đã có thấy qua ở đâu rồi nhỉ?”

Một mẫu hoa văn mà giống với một lá cờ đã được khắc họa vào trên cánh cửa to khổng lồ.

Bên trong khu vực dưới lòng đất nơi mà không một ánh sáng nào có thể chạm đến đã quả thật tồn tại một cánh cửa sắt khổng lồ, thêm vào đó là những hoa văn của một lá cờ mà đã được khắc họa một cách tinh xảo.

Nếu như quả thực trước đây đã từng nhìn thấy lá cơ trên, nó hẳn là đã xuất hiện trong hội trường của cuộc triễn lãm.

“…… Asuka.”

Tiên nữ mũ nhọn gọi Asuka với một giọng điệu bình tĩnh trong khi chỉ vào phần trung tâm của cánh cửa.

Một tấm giấy da đã được gắn vào cánh cửa.

<>

Danh sách người tham gia:

*Kudou Asuka

Điều kiện hoàn thành:

*Làm cho búp bê di động [Deen] được chế tạo từ [Thần Sắt Quý] công nhận và tuân theo mệnh lệnh của mình.

Điều kiện thất bại:

*Khi người tham gia không thể đáp ứng điều kiện hoàn thành đã được nêu trên.

Tuyên thệ: Tôn trọng nội dung đã được ghi trên, căn cứ vào vinh quang và lá cờ của họ, [ ] sẽ tham gia trận Gift Game.

Phong ấn [Rattenfänger]

“Đây là….. [Geass Roll]? Không lẽ nào…”

“Asuka.”

Sau khi Asuka đã đọc hết nội dung của tờ giấy da, tiên nữ mũ nhọn đã nhảy xuống từ vai của cô ấy và chọn lựa một hòn đá phù hợp, trước khi đứng lên trên nó.

Những con mắt như trẻ con dường như đã để lộ một chút cô đơn, bi thương, nhưng cũng có hạnh phúc. Và rồi—

“Đây là món quà tôi dành tặng cho cậu, mong rằng cậu sẽ nhận nó. Sau đó xin hãy giúp chúng tôi đưa câu chuyện cổ tích dối trá —[Rattenfänger] đến hồi kết thúc.”

Âm thanh đó đã đến từ khắp mọi phía, không chỉ từ những con mắt của cô tiên nữ, nhưng mà còn từ bầu không khí bên trong hang động trống rỗng.

Ngoài cô ấy ra, không còn một người nào khác ở đây. Asuka nghĩ lại về lúc khi mà cô tiên nữ mũ nhọn xuất hiện, rồi cuối cùng cũng nhận ra……

Bằng hữu của cô ta đều đã ở đây.

“[Quần thể Tiên Nữ], các cô có liên quan với tiên nữ mặt đất đúng không nào?”

“Vâng, chúng tôi là những linh hồn của 130 đứa trẻ mà đã phải hy sinh tại Hamelin, mạng sống của mình đã bị cướp đoạt bởi thiên tai.”

Giống như Ayesha của [Will-O’-Wisp], người mà biến thân thành một linh hồn sau khi mất đi mạng sống của mình do thiên tai, đôi khi những linh hồn sẽ sử dụng các bộ xương để làm chất dinh dưỡng, trước khi thăng hoa thành những cá thể mới khác xa người thường.

Ban đầu là con người, bây giờ là tiên nữ. Trải nghiệm qua [Đầu thai] như là một hình thức ra đời, trở thành một nhóm tiên nữ thông qua việc đạt được sức mạnh và công phúc của tinh linh.

Đây chính là bản chất thật sự của [Quần thể Tiên Nữ].

“…… Các người đã có ý định thử thách tôi sao?”

“Không phải, cuộc gặp gỡ giữa cô và đứa trẻ này là ngẫu nhiên, còn đối với chúng tôi thì nó lại là phép mầu cuối cùng được ban cho mình. Chúng tôi đã không có chủ tâm xen vào chuyện này.”

Cô tiên nữ chưa trưởng thành đã bị thu hút bởi Asuka, điều này không phải là được cố ý thu xếp.

Quần thể đã nói Asuka rằng lý do mà cô tiên nữ đó đã bị cô ấy thu hút đơn giản bởi vì số phận dẫn dắt.

“Sự thật mà đã xảy ra vào năm thứ 1284, tháng thứ sáu vào ngày thứ 24, và thân phận thật của người thổi sáo giả mạo—chúng tôi sẽ nói hết cho cô.”

“Chúng tôi đã lươn chờ đợi để chế tạo ra kiệt tác vĩ đại nhất của mình, sử dụng khoáng vật mà Tinh Hải Long Vương đã ban cho chúng tôi để rèn ra bảo vật cuối cùng—thứ mà bây giờ chúng tôi sẽ biếu tặng cho cô.”

“Thứ mà ban đầu tưởng chừng là một khát vọng không thể đạt được, đã được thay đổi khi mà đứa trẻ thứ 131 đem cô đến đây.”

“Người mà có thể trở thành một [Kẻ gánh vác kỳ công] đã được đem đến đây. Trải qua biết bao nhiêu năm hành trình, tuyệt đối không hề uổng phí……!”

Cánh cửa khổng lồ chậm rãi mở ra, với tấm [Geass Roll] lẳng lặng đáp xuống vào tay Asuka.

“Chúng tôi sẽ để cho cô quyết định, liệu cô có bằng lòng…… tham gia trận Gift Game của Community chúng tôi?”

“…………………”

Asuka đưa ánh mắt nhìn tờ văn kiện, trên nó không có chữ kí của Community. Chắc hẳn là đã dành cho cô ấy quyết định xem có muốn tham gia vào trận Gift Game.

Asuka ngẩng cao đầu mình lên sau khi cô ấy xác nhận toàn bộ nội dung của tờ văn kiện.

“Hãy để tôi xác nhận một việc. Nếu như tôi đạt được Gift mà các người đã chế tạo…… liệu tôi có thể thẳng bọn chúng không?”

“Chỉ cần cô có được ý chí……”

“Chỉ cần cô có thể làm cho nó phục tùng……”

“Chỉ cần cô sẵn lòng gánh vác…”

“Thế thì nó sẽ nhất định đưa cô đến với chiến thắng.”

Âm thanh của quần thể vang dội lại trong hang động. Đã là như vậy, cô cũng không có lý do nào để mà từ chối.

Asuka gật đầu mình, ký tên vào tờ văn kiện.

“Kudou Asuka của [No Name], xin được chấp nhận lời thách đấu của các người.”

Tấm văn kiện bừng sáng đã bay vào trong cánh cửa, để lại dấu vết mà trông như một biển chỉ đường. Asuka vội bước chân nhanh lên để đi theo nó.

Đi qua cánh cửa, có một điểm trung tâm trống trải tựa như một mái vòm, ánh sáng từ bầu trời xa xôi đã chiếu xuống nó.

Một con búp bê toàn thân bằng sắt khổng lồ cao hơn ba mươi thước đã lặng lẽ đứng ở trung tâm của hang động.

“Không phải đây là…… con búp bê sắt trước kia ở khu triễn lãm sao?”

Nét vẽ trên giáp sắt của nó sử dụng ánh sáng làm nền để tô nên một bức tranh trừu tượng, nhìn lộng lẫy không thể tả nổi. Nó có đôi tay khổng lồ mà bằng với kích thước của những hai con người hợp thành, bề rộng của phần đầu và cơ thể cũng bằng y như hệt vậy. Vào lúc Asuka vẫn còn bỡ ngỡ khi thấy thân hình rộng lớn của tên khổng lồ đó, quần thể đã nói với cô ấy.

“Trong khoảng thời gian giải lao bảy ngày, cô phải khiến nó—khiến [Deen] sẵn lòng tuân theo mọi mệnh lệnh của cô.”

“Đây là nội dung của trận Gift Game. Xin hãy dùng [Uy Quang] của cô, và thắp sáng sự sống trong linh hồn giáp sắt đó.”

Đúng lúc đó, sức sống đã đổ tràn vào trong lòng của người khổng lồ.

Tiếng rung động của người khổng lồ làm lay chuyển cả mặt đất, con mắt đơn độc kỳ lạ của nó tỏa ngời rực rỡ.

Và rồi, tên khổng lồ phát ra tiếng thét đầu tiên mà có thể làm chấn động địa cầu.

"——DEEEEEEeeeEEEEEEN!"

Xoắn tít cơ thể trống rỗng của mình, người sắt đỏ khổng lồ mang tên [Deen] đã rống lên.

Dù cho có bị nhiễm một chứng bệnh nó vẫn sẽ không ngã xuống, vật thể ma pháp vĩnh viễn hoạt động này sẽ luôn đứng dậy.

Để có thể chiến đấu Ma Vương, Asuka đã bắt đầu thử thách của mình.

Phần 4

—Bức tường ranh giới, khu sân khấu, lúc rạng sáng dưới chân núi. Triển lãm nghệ thuật, khu đất triển lãm. Sở chỉ huy của bên phía Ma Vương.

Đã là bốn ngày kể từ khi cuộc thương lượng. Bộ ba người Pest, Ratten, Weser đã luôn ở trong cái hang động lớn mà vừa là khu đất triển lãm. Sau khi thưởng thức những chiếc đèn lồng, giá cắm nến và kính nhuộm màu được tạo hình đẹp đẽ, Ratten đặt những món vật phẩm ưa thích nhất của cô ta vào chính giữa hang động và say sưa cảm kích chúng.

“Ahhhhh……. đẹp quá đi. Không hổ danh là lễ hội sinh nhật của Floor Master, tất cả những người chế tạo đều đã cực kỳ hăng say làm hết sức. Nhất là cái giá cắm nến do [Will-O'-Wisp] làm. Nó đã chủ tâm khắc họa lại thái độ khiêu khích của [Ác Ma Lam Hỏa]! Tôi thật sự muốn người thợ thủ công khéo léo này phụ trách phần khắc họa lá cờ của [Grimm Grimoire Hamelin]!

“Không thể nào. Người làm ra thứ đó là tên Jack-O’-Latern mà phải không? Bởi vì tên đó không phải là một người tham gia, hắn sẽ không gia nhập kể cả khi chúng ta có thắng.”

Giọng điệu lạnh lùng của Weser làm cho Ratten phồng to đôi má của mình.

Nhân dịp tình huống trong thời gian giải lao đang theo chiều hướng thuận lợi,họ bàn về chuyện Jack trước kia dường như đã mở ra một nhà rèn trước khi qua đời.

“Ah~ Ah~ Thật là đáng tiếc mà~ Bây giờ không còn cách nào để cho Jack dính líu vào sao?”

“Cô bị ngu à? Phương pháp mà Jack dùng để trà trộn vào lễ hội này cũng giống như của chúng ta. Nếu như chúng ta chỉnh sửa lại nó, vậy chẳng khác nào bản thân chúng ta đang vạch trần bí mật của chính mình sao?”

“Nói vậy cũng đúng, nhưng mà…… Chủ nhân, ngài nghĩ thế nào?”

“…… Tôi ghét mùi của quả bí ngô.”

Lý do chính là thế sao? Hai người bọn họ đều lộ vẻ cười khổ bởi vì đường lối riêng của chủ nhân họ.

Chỉnh chu lại bộ váy lốm đốm chấm trắng đen của cô ta, Pest lặng lẽ đưa mắt nhìn con chuồn chuồn dừng chân trên chiếc đèn lồng. Cô ta đã chọn sử dụng một giọng điệu hùng biện trong lúc đàm phán, nhưng tại thời điểm này đây, trừ phi hai người kia khởi đầu một cuộc trò chuyện với cô ta, Pest sẽ không hé miệng mình. Có lẽ do lo lắng cho chủ nhân của cô ta, Ratten lúc nào cũng cố tìm những chủ đề để trò chuyện với Pest.

“Đã được bốn ngày rồi, những triệu chứng chắc hẳn đã bắt đầu hiện lên trên những người bị nhiễm bệnh.”

“Ừ.”

Pest lạnh lùng trả lời. Ratten, cảm thấy có chút hờn dỗi, đã phồng to miệng của cô ta.

“Ah~ Ah~ Mọi thứ đáng lẽ ra phải diễn biến một cách êm ả, nhưng cho dù tôi có cố gắng đến mấy tôi vẫn không thể tìm được con búp bê sắt và cô gái mất tích đó. Đến cả Chủ nhân cũng không chịu công nhận tôi~ Khó chịu quá, chán quá đi thôi~! Ước gì có [Công chúa Bạch Tuyết] hay [Cô bé Lọ Lem] ở đây! Vậy thì tôi sẽ ra lệnh cho bọn chúng diễn một vở nhạc kịch thú vị và hài hước rồi.”

“………..? [Công chúa Bạch Tuyết] và [Cô bé Lọ Lem]?”

Tuy rất ít khi đi vào thế chủ động, Pest vẫn hỏi.

Với khuôn mặt sáng ngợi lên, Ratten vui vẻ giải thích cho Chủ nhân của cô ta.

“Họ là những tuyển tập sách ma thuật cũng được viết bởi Anh em nhà Grimm, và có thể được xem như là những chị em sách ma thuật như chúng ta. Nói vắn tắn lại, họ là một đám người ồn ào, lúc nào cũng gây phiền toái vào giữa đêm khuya nghĩ rằng họ là một ban nhạc hay gì đó. Ví như một ông người lùn mà mang theo những đôi giày ma thuật và nhảy điệu clacket trên tấm thiết đang rực cháy.”

“À, cái đó thì buồn cười thật đấy. Cô bé lọ lem tuy có hơi u sầu nhưng tính hài hước đúng là không tệ chút nào.”

Cả hai người phụ tá thân tín bắt đầu che miệng cười.

Và Pest, người mà đã không có một kỉ niệm nào với họ, chỉ có thể khẽ nghiêng đầu.

“…… Vậy [Grimm Grimoire Hamelin] là một Community đầm ấm đến thế sao?”

“Chính xác! Nói gì thì nói, lý do mà cựu chủ nhân trở thành một Ma Vương cũng khá là ngốc nghếch đấy!”

“Ông ta nói rằng: [Ta sẽ trở thành một Ma Vương, thay thế những tên thần lười biếng kia và trang trí Khu Vườn Nhỏ thành một nơi hoàng mĩ hơn!]…… Ông ta là kiểu người như thế đó. Ban đầu thì bản thân tôi đã rất lo không biết mình vừa đăng ký tham gia cái rạp xiếc gì……. nhưng thành thật mà nói, ngay cả đến phút chốc cuối cùng, ông ta cũng đã chết đúng với phong cách của một Ma Vương.”

Nụ cười của hai người phụ tá thân tín đã biến mất.

Khi đã dành chừng ấy tháng ngày bên nhau để rồi bây giờ hồi tưởng lại hai năm vừa qua, tâm trí của họ đã trôi dạt về phương xa.

“…… À, đúng rồi, Chủ nhân. Có một thứ quan trọng mà chúng tôi nhất định phải nói với người.”

“Cái gì?”

“Người đã bắt đầu một trận Gift Game với tư cách là một Ma Vương. Từ ngày hôm nay trở đi, người sẽ trở thành mục tiêu của rất nhiều Community. Và một Ma Vương phải tiếp tục chiến đấu và chiến đấu, chiến đấu cho đến khi —bị tiêu diệt mới thôi.”

“Hẳn là vậy.”

“……”

“Xin hãy hiểu rằng trong Khu Vườn Nhỏ này, đây là số phận của mọi Ma Vương. Cho dù có mạnh khỏe, hung ác, tự kiêu đến thế nào đi nữa…… nhất định sẽ có một ngày mà họ thất bại dưới tay của một đối thủ. Vô luận đối thủ đó có là một Đức phật hay là một người anh hùng cũng không quan trọng.”

“Dù sao thì, nếu xem xét chuyện ở những cấp bậc cao, nó đơn thuần chỉ là một thứ vô biên vô hạn. Ở những cấp bậc cao của Khu Vườn Nhỏ là nơi trú ngụ của những vị thần Shura, và mục tiêu của những Ma Vương là liên tiếp leo lên những cấp bậc cao hơn bằng không họ sẽ không thể sống sót. Để mà có thể giữ cho bản thân tiếp tục tồn tại, chúng ta phải trả giá bằng việc bị tiêu diệt bởi những người được số phận dẫn dắt…… À, đây là những giả thuyết học được từ cựu chủ nhân trước của chúng tôi.”

Weser dựa người vào hàng rào sắt của khu triển lãm, nhún vai như đang đùa giỡn.

“…… Cả hai người đều quý trọng chủ nhân trước của mình nhỉ.”

“Ừ thì bởi vì ông ta cũng là một người tốt, ngay cả khu căn cứ của ông ta cũng được tạo nên chỉ với một tiếng ‘Pa!’, ổng chỉ nhẹ nhàng đánh vào mặt đất rồi thì một tòa lâu đài mà không thể thua nỗi Schloss Neuschwanstein liền xuất hiện. Bản thân ông ta là một loại người hùng mạnh đến như— ”

Ratten đang nói hăng say liền rõ ràng ngừng lại.

Nhận thấy Pest đã quay người đi, Ratten, đôi chút ngạc nhiên mà đưa mặt nhìn vào Pest.

Để rồi nhìn thấy Pest đang giận dỗi phùng đôi má đáng yêu của mình.

“…… Chủ nhân? Có chuyện gì thế? Thật là hiếm để được nhìn thấy người có một phản ứng dễ thương như thế.”

“Cô dường như lúc nào cũng làm cho tôi bực bội đó Ratten.”

Sau khi chỉ trích gay gắt, Pest ngồi xuống trên một chiếc ghế trong khu triễn lãm, lắc mạnh đôi chân của cô ta. Ratten cũng không phải là một tên ngốc, mặc dù cô ta đã không biết lý do khiến Pest tức giận, nhưng cô ta hiện tại vẫn cảm thấy khá là mãn nguyện.

“Đừng có như vậy mà Chủ nhân ~♪ Bây giờ chúng tôi chỉ có yêu cô thôi mà ~!”

“Đúng rồi, Ma Vương mà gánh lên vai danh hào của Grimm Grimmoire chỉ có mình người và không ai khác…… Vì vậy nên chúng tôi sẽ cống hiến hết cho người đến tận hơi thở cuối cùng, điều này tôi có thể bảo đảm.”

Đảm nhiệm một khế ước, cho dù con đường có dẫn đến tuyệt vọng, lòng trung thành sẽ luôn ở cạnh bên cho đến giờ phút cuối cùng.

[Black Percher] khẽ rung nhẹ con chuồn chuồn, lẳng lặng cảm nhận hàm nghĩa ẩn sau lời nói đó.

Phần 5

——Bức tường ranh giới, khu vực sân khấu. Trụ sở hoạt động lễ hội, phòng cách ly.

Kasukabe You đã tỉnh dậy trong căn phòng tràn ngập với bầu không khí thanh thản.

Tại cơn sốt mà cử động của cô ấy chậm rãi hệt như một lớp sương mù, ý thức cũng không còn rõ ràng cho lắm.

Do thấy tư thế ngủ khó chịu, You đã lăn người mình qua bên kia giường. Bấy giờ cô ấy cũng xác định được rằng, ngoài cô ấy ra, ở đó còn có—

“… Izayoi?”

“A? Dậy rồi à. Cô cảm thấy thế nào?”

Izayoi quay đầu lại, cậu ấy có vẻ như đang ngồi đọc sách ở bên giường You.

Mặc dù Kasukabe không biết nội dung của quyển sách, nhưng nó chắc hẳn là tài liệu tham khảo để giải quyết trận game lần này.

Sáu ngày đã trôi qua kể từ khi buổi đàm phán kết thúc. Trong số những thành viên [No Name], chỉ một mình Kasukabe là bị nhiễm đại dịch Cái chết Đen, và hiện nay đang bị nhốt vào phòng cách ly, buộc phải hành động riêng rẽ so với nhóm của Kuro Usagi.

Nhìn thấy Izayoi vẫn ung dung lẻn vào trong phòng, mặc dù đây là một phòng cách ly, Kasukabe chỉ có thể trợn tròn mắt trong ngạc nhiên và hỏi:

“Các cậu đã tìm được đầu mối gì để phá giải game chưa?”

“À… Chúng tôi cũng hiểu được đại khái sự việc rồi, nhưng không thể đi sâu vào trọng tâm được.”

Izayoi lật qua một trang khác, rồi nhún vai trả lời.

Trận game sẽ khởi động lại vào chiều ngày mai, nhưng bên phía thí sinh tham gia bấy giờ vẫn chưa thống nhất được quan điểm.

Bọn họ khó lòng nào giữ vững được chí khí trước cảnh tượng bằng hữu của mình hết người này đến người khác phải bị cách ly. Tuy rằng Kasukabe đã có được một phòng riêng nhờ vào sự thu xếp đặc biệt của Sandra, nhưng tất cả mọi người khác hầu như phải chen chúc vào trong một phòng.

Vấn đề lớn nhất hiện tại là điều kiện thắng lợi của bên phía thí sinh tham gia: [Phá hủy truyền thuyết sai lệch, tạo nên truyền thuyết thật sự]. Cho đến giờ vẫn không có một đáp án chắc chắn nào, đó cũng là một trong những lý do tạo nên sự bất đồng về quan điểm.

“Mặc dù việc nghiên cứu đã đại khái kết thúc rồi, nhưng vẫn còn quá nhiều thứ khác biệt trong quá trình giải thích; cảm giác bây giờ là thế đấy.”

“……. Cụ thể là gì?”

“Đây này.” Izayoi truyền một tờ giấy cho Kasukabe, viết trên đó là bản nghiên cứu đã được cậu ấy ghi chép lại.

Ratten = Tiếng Đức nghĩa là con chuột. Hiện thân của ác ma mà có thể thao túng chuột và người.

Weser = Tai biến động đất với nước sông tràn lan. Hiện thân của ác ma mà có thể kiểm soát những hiện tự nhiên như lở đất.

Strom = Tiếng Đức nghĩa là bão tố. Hiện thân của ác ma tượng trưng cho những cơn gió bão và các khí tượng khác.

Pest = Được dự đoán là tên hề lốm đốm mà có thể kiểm soát nguyên nhân chính của đại dịch là “Con chuột”. Hiện thân của ác ma Cái chết Đen.

  • [Truyền thuyết sai lệch], [Truyền thuyết thật sự] có lẽ ý chỉ những ác ma đã được nhắc đến ở trên, và sự thật mà đã diễn ra ở thành Hamelin vào tháng 6 ngày 26, năm 1284.

“…? Mặc dù đã tìm hiểu được đến đó nhưng vẫn chưa đủ sao?”

“Ừ, mặc dù chúng ta đã hiểu được đến đó rồi, vậy mà…”

Izayoi lưỡng lự giữa chừng và có vẻ như đang suy nghĩ phải giải thích như thế nào cho đúng, sau đó lại thỉnh thoảng nói tiếp:

“Cô có nhớ vào lúc Kuro Usagi triệu hồi chúng ta, cô ta đã nói qua về [Lý thuyết giao điểm giữa các thế giới song song?”

“Ừ, tôi còn nhớ rõ.”

“Đó có vẻ là một trong những phương pháp để triệu hồi người ngoài đến với thế giới của Khu Vườn Nhỏ, loại hình thức đó được gọi là [Tập kết nhiều kì]. Nói ngắn gọn là— [Dẫu cho trục thời gian của hiện tượng song song diễn ra không tương đồng với nhau, kết quả sau cùng vẫn sẽ như cũ mà hội tụ lại và gặp nhau tại một điểm nhất định]…… Nói như thế có dễ hiểu hơn không?”

“Ừ. Ý cậu nói là, có thể cho ra nhiều cách để các trục thời gian đến được giao điểm [α tuyệt đối] của thuật toán Ω (công thức sát nhân), đúng không?”

Ồ? Izayoi hơi nghiêng đầu sang bên.

“Ừ… Đại ý chung chung là vậy. Cái quái gì thế này, cách giải thích của cô còn dễ hiểu hơn của Kuro Usagi gấp bội lần. Chắc tôi phải dùng cách của cô để giải thích cho Ojou-sama mới được.”

“Thế à, vậy còn vấn đề sau đó thì sao?”

“Nói cách khác, thuật toán Ω (công thức sát nhân) sẽ = || Thuật toán w (Weser) = Thuật toán x (Ratten) = Thuật toán y (Strom) = Thuật toán z (Pest) = α tuyệt đối. Thuật toán này cho bằng nhau giữa các ác ma nên chúng sở hữu Linh Cách nhiều hơn so với bình thường. Và tôi dự đoán rằng, trong đó = đã không còn có thể khảo chứng nguyên văn nên… chỉ có thể là [Truyền thuyết thật sự] hoặc là [Truyền thuyết sai lệch] mà thôi.”

Truyền thuyết [Người thổi sáo của thành Hamelin] không hề có một chân tướng nhất định.

Nhưng mà họ có thể thảo luận truyền thuyết nào mang tiềm năng khảo chứng nguyên văn tốt nhất.

Tuy nhiên, họ vẫn chưa thể chứng minh rằng cách khảo chứng nguyên văn đó là sự thật. Ít nhất thì chính bản thân Izayoi vẫn chưa biết được chân tướng sau cùng là gì.

Kasukabe ho vài tiếng, buộc phải ngồi dậy bởi vì cảm giác khó chịu trong người do cơn sốt gây ra và rồi đặt câu hỏi:

“Thế thì, chúng ta hãy đừng bàn về chân tướng sau cùng là gì đã. Cậu nghĩ thứ giả mạo ở đây là gì?”

“Thuật toán z(Pest).”

Izayoi lập tức trả lời. Biểu hiện của cậu ấy cho thấy rằng cậu ấy hoàn toàn tự tin vào câu trả lời của mình.

“Bị thu vào cõi âm hồn, bão tố, thiên tai… Tất cả những hình thức rõ ràng là nguyên nhân gây tử vong tức thì, nhưng chỉ có Cái chết Đen là một căn bệnh truyền nhiễm mãn tính. Tuy nhiên, câu chuyện [Người thổi sáo của thành Hamelin] chắc hẳn đã diễn ra vào ngày 26 của năm 1284, khi đó [130 đứa trẻ phải được hiến tế, trong vòng thời gian giới hạn] mới đúng.”

–– Năm 1284, nhật ký ngày 26 tháng 6 của John và Paul. 130 đứa trẻ được sinh ra trong thành Hamelin đã bị một tên thổi sáo mặc y phục màu sắc rực rõ dụ dỗ; sau cùng thì những đứa trẻ đó đã mất tích tại địa điểm hành hình gần đồi núi.––

Khoảng thời gian cho Cái chết Đen phát bệnh là từ hai đến năm ngày. Trừ khi tất cả mọi đứa trẻ đều biểu thị triệu chứng giống nhau và đều tử vong cùng một lúc, bằng không nó sẽ không thể nào khớp được với nguyên văn truyền thuyết [Người thổi sáo của thành Hamelin].

“…….? Nếu [Black Percher] là truyền thuyết sai lệch của thành Hamelin, vậy nếu như chúng ta đánh bại cô ta thì không phải sẽ...?”

“Ta cũng đã có cân nhắc chuyện đó rồi. Nhưng nó lại sẽ lặp lại điều kiện thắng lợi thứ nhất.”

Có hai điều kiện thắng lợi. Đánh bại Ma Vương của thành Hamelin, và cả câu văn kia nữa. Mặc dù câu văn được nhận định có thể dễ dàng được dùng như một lựu đạn mù, nhưng nó vẫn quá hiểm hóc.

“Tôi đã đọc qua quyển sách nói về Cái chết Đen rồi… nhưng trong đó chẳng có gì nêu rõ phương diện gây bùng phát bệnh cả.”

Izayoi quăng quyển vào bức tường. Khuôn mặt cậu ấy mang theo biểu hiện gần như đã phá được rồi nhưng vẫn chưa giải xong, và điều đó khiến cậu ấy rất bực bội.

“Tôi cũng đã thử nghiên cứu thêm về ý nghĩa của câu văn [Phá hủy truyền thuyết sai lệch, tạo nên truyền thuyết thật sự] rồi. Tôi có thể suy đoán được cái gọi là truyền thuyết kia có chung một hình dạng, và nó là một vật mà có thể được [phá hủy] và [tạo nên]. Vì vậy, thứ đó chỉ có thể là, vật trưng bày [thủy tinh nhuộm màu] khắc họa truyền thuyết thành Hamelin về người thổi sáo.”

Kasukabe mở to hai mắt nhìn Izayoi.

“Thủy tinh nhuộm màu… Vậy phương pháp bọn họ đã dùng để lẻn vào trong lễ hội là…”

“Đúng vậy, đối với trận game lần này, cho dù không phải là người tham gia và cũng không phải là Host, bọn họ vẫn có thể sử dụng một danh tính khác để tham gia.”

––[Mọi thành viên với đặc ân Host Master cần phải trình diện tư cách trước khi được tham dự]

––[Thành viên tham gia không được phép sử dụng đặc ân Host Master]

––[Những người không phải là thành viên tham gia không được phép đi vào khu vực lễ hội]

Mâu thuẫn trái chiều với những luật lệ như thế, nhưng vẫn có thể lợi dụng chỉ tiêu cá nhân để tham gia thì…

“— [triển lãm mỹ thuật]. Tôi nghĩ chân tướng sau cùng của ma sách rất có thể là tổ hợp giữa vô số các vật thể thủy tinh nhuộm màu. Và đối phương đã dùng ma sách ấy để xâm nhập vào khu vực nội bộ của lễ hội.”

Jack cũng là một ví dụ điển hình. Tuy bản thân là Gift, hắn vẫn có thể tham gia lễ hội như một thành viên độc lập.

Sau khi xác nhận với Sandra về chuyện đó, họ mới biết được rằng ngoài nhóm của Izayoi ra, một Community [No Name] khác đã tham gia triển lãm trưng bày đến tới 100 tấm kính nhuộm màu.

Chứng kiến Izayoi đang đưa ra hết suy luận này đến suy luận khác, Kasukabe vừa bái phục vừa ngạc nhiên ngắm nhìn cậu ấy.

“Izayoi… Rốt cuộc thì trong đầu cậu có chứa gì thế?”

“Hả? Muốn xem không?”

“Muốn, rất muốn chứ.”

“Làm sao mà tôi có thể cho cô thấy được cơ chứ!”

Oa ha ha ha ha! Izayoi cười to.

“…… Nhưng bấy giờ chỉ có nhiêu đó thôi. Ừ, nếu phải thành thật mà nói thì tôi cũng không biết phải làm gì nữa. Tôi nghĩ rằng chúng ta cần phải phá hủy những tấm thủy tinh nhuộm màu giả tạo, và dựng nên hàng thật… nhưng tiêu chuẩn phán đoán thật hay giả vẫn không rõ ràng cho lắm, không biết có cần phải tiêu hủy luôn những tấm thủy tinh nhuộm màu khác ngoài những tấm tạo nên Pest hay không. Dù sao thì cũng có đến hơn 100 tấm kính lận. Cuối cùng thì chúng ta cũng chỉ có thể dựa vào định mệnh, rồi nghĩ ra biện pháp để đánh bại Ma Vương trong trận game ngày mai thôi.”

Ngẩng đầu ngước nhìn lên bầu trời, Izayoi hé lộ một nụ cười khổ. Khoảng thời gian từ bây giờ cho đến khi trận game được khởi động lại chắc hẳn không đến hai mươi tiếng đồng hồ.

Đã gần đến lúc để Sandra thành lập chính sách đoàn kết mọi Community lại với nhau cho đến khi kỳ hạn tới.

“ [Nghệ thuật chân chính nhất tồn tại trong vũ trụ con tim] sao… Chà chà, câu nói này quả thực rất có ý nghĩa. Cứ thử tưởng tượng bản khắc họa của thành Hamelin cũng có một mặt tương tự như vậy đi. Xem xét mọi thể loại khảo chứng nguyên văn và suy đoán hành động mà có thể kích thích trí tưởng tượng của con người, rồi phải sáng tạo nên một câu truyện đồng nhất với câu chuyện trẻ em của Anh em nhà Grimm… Nhưng thứ mà chúng tôi đang cần bây giờ là sự thật đấy, Shiroyasha.”

Izayoi không khỏi bật cười khi hồi tưởng lại về cuộc đối thoại trước đó.

Nhìn thấy Izayoi như đang bỏ mặc bản thân vào tuyệt vọng, Kasukabe đã nở một nụ cười dịu dàng.

“…… Hể, Kasukabe này. Có gì không phải với nụ cười của tôi trong lúc tôi bị dồn vào đường cùng à?”

“Xin lỗi, chỉ là tôi đang nghĩ rằng thật ít khi nào được thấy cậu giận dỗi như thế. Cậu lúc nào cũng tràn đầy tự tin và ngạo mạn chỉ nghĩ đến bản thân mình, luôn gây rắc rối cho mọi người, vậy nên thành thật mà nói thì thật sảng khoái khi được nhìn thấy cậu như thế này.”

“Có thể một hơi nói hết sự thật ra như thế, cô quả thực là có gan nhỉ… hừ, vậy mà tôi lại nghĩ cô sẽ cảm thấy cô đơn trong căn phòng lạnh lẽo này, đúng là ngốc hết mức mà.”

Ể? Kasukabe đưa mắt nhìn Izayoi.

“Tôi có nghe nói rằng với mọi loại bệnh tật, sự khó chịu không chỉ có ở mặt thể chất thôi mà còn lan đến con tim. Tưởng chừng như cô sẽ cảm thấy cô đơn sau khi bị dịch bệnh ăn mòn vào cơ thể, tôi đã đến xem cô như thế nào, ấy vậy mà lại bị trở thành tâm điểm cho những lời nói khó nghe.”

Izayoi đứng lên nhặt quyển sách mà cậu đã ném đi, và lại mạnh mẽ ngồi xuống. Kasukabe cảm thấy hơi hối lỗi mà gãi đầu.

“… Thật sự xin lỗi, cậu tốt bụng hơn tôi tưởng nhiều.”

“Ừ, cô có thể bù đắp lại lòng tốt bụng của tôi bằng cách chảy nước mắt ròng rã đấy!”

“Tôi rút lại lời mình vừa nói.”

Oa ha ha! Izayoi cười đáp lại, khiến cho Kasukabe cảm thấy có chút bực tức.

“Bất luận thế nào thì trận game sẽ phân thắng bại vào ngày mai. Coi bộ cô chắc sẽ không tham gia được nhỉ? Vậy nên tôi nghĩ chí ít thì cũng nên báo cho cô tình hình hiện tại… bởi vì cùng lắm thì tôi sẽ phải tự tay lấy đầu của Ma Vương.”

“Hiểu rồi. À, còn Shiroyasha thì sao?”

“Cô ta vẫn còn bị phong ấn trên ban công, không tiếp xúc được. Rốt cuộc thì chúng ta vẫn không thể tìm hiểu đầu đuôi điều kiện tham chiến của cô ta.”

“Phải rồi… Nhưng mà, làm sao mà bọn họ có thể phong ấn cô ta chứ? Trong bản khắc họa thành Hamelin có thứ gì mà có thể phong ấn được Shiroyasha sao?”

“Làm gì có. Trước hết phải nói, Shiroyasha có liên kết với bên Phật giáo. Hơn nữa Shiroyasha cũng không đáp ứng được với định nghĩa kỹ càng của một quỷ dạ xoa. Tôi có nghe nói cô ta vì muốn phong ấn sức mạnh nguyên bản của Bạch Dạ tinh linh sao cấp, nên đã gia nhập vào Phật giáo để giảm Linh Cách của mình.”

“…Sức mạnh nguyên bản sao?”

Kasukabe vừa ho vừa khẽ nghiêng đầu mình.

“Ừ, nghe kể là Shiroyasha nắm giữ quyền thống trị mặt trời bên trong Khu Vườn Nhỏ. Nó bao gồm quyền sở hữu bản thân mặt trời, và cả việc phụ trách sự vận hành của mặt trời nữa——“

— Ể? Nói đến đây, Izayoi dường như đã liên tưởng đến một kí ức nào đó trong quá khứ.

(……. Sự vận hành của mặt trời sao……?)

Mình đã bắt gặp câu này ở đâu rồi nhỉ? Izayoi lệch đầu sang bên suy nghĩ.

Điều không phải chỉ là một kí ức thôi, nó còn liên quan đến sự việc hiện tại. Izayoi theo phản xạ mở quyển sách trên tay và bắt đầu đọc lướt qua, xem lại toàn bộ những kiến thức có liên quan đến Cái chết Đen.

— Thứ gọi là “Cái chết Đen”, bùng phát vào thế kỉ thứ mười bốn sau thời kì băng hà nhỏ, là một trong những đại dịch nghiêm trọng nhất từng xảy trong lịch sử nhân loại. Dịch bệnh này tạo ra vi-rút pestis trong máu, xuất hiện những đốm đen trên da nạn nhân trước khi tử vong.

Trong câu chuyện của Anh em nhà Grimm, có một tên hề mặc trên người trang phục với hoa văn lốm đốm.

Và tên hề trong vở hài kịch đã có thể thao túng nguyên nhân lưu hành chính của dịch bệnh này, những con chuột.

Căn cứ với hai điểm nói trên, đã có phỏng đoán cho rằng [Nguyên nhân cái chết của một trăm ba mươi đứa trẻ là do Cái chết Đen].

(……………………Thế kỉ thứ mười bốn và thời kì băng hà nhỏ sao?)

Izayoi đã không chú ý thời gian ủ bệnh hay triệu chứng của căn bệnh, mà là vào thời đại diễn ra đại dịch Cái chết Đen.

Thời điểm ghi trên bản khắc họa của thành Hamelin là vào năm 1284.

Nói cách khác, thời kì phồn thịnh của Cái chết Đen và thời điểm trên bản khắc họa của thành Hamelin— Bối cảnh của chúng không tương xứng với nhau.

(Trừ khi… Pest là một ác ma ở thời đại khác mà không có mối quan hệ gì với bản khắc họa của thành Hamelin sao…?)

Tại sao trước đó cậu ấy lại không nhận ra cơ chứ? Ngay từ đầu Pest đã thừa nhận rằng cô ấy không phải là Ma Vương Hamelin. Nói cách khác thì cô ấy có những đặc điểm của Cái chết Đen nhưng không hề có mối quan hệ gì với thành Hamelin.

Izayoi phấn khởi lục lọi những trang sách, ghi nhớ tất cả mọi thứ vào trong đầu cậu.

“Nguyên nhân bùng phát Cái chết Đen và cả thời kì băng hà nhỏ……. Đó là bởi vì [mặt trời đã đi vào thời kì bằng hà], dẫn đến việc thế giới trở nên lạnh giá! Ra là vậy! Thì ra đây là chân tướng của phong ấn trên người Shiroyasha!”

Izayoi với vẻ mặt tươi cười nhăn nhở đã hét to lên.

Sở dĩ Shiroyasha với quyền phụ trách sự vận hành của mặt trời đã bị phong ấn là bởi vì ở thời kì này, mặt trời chỉ hoạt động ở mức tối thiểu— Và cũng bởi vì luật lệ của trận game lần này được tạo nên để đánh lừa mọi người, mà nó mới có thể tái hiện lại biên niên sử khi mà sức mạnh mặt trời đã giảm đáng kể.

Izayoi nắm chặt quyển sách về Cái chết Đen, cậu ấy đã hiểu rõ ý nghĩa của [Truyền thuyết sai lệch].

“Nếu là vậy, bọn họ không phải là truyền thuyết của thành Hamelin trong năm 1284… A a chết tiệt! Mình đã bị qua mặt rồi! [Black Percher] ! Nói cách khác thì tuy rằng bọn họ có là câu chuyện trẻ em [Người thổi sáo của thành Hamelin] của Anh em nhà Grimm, bọn họ cũng không phải là [Người thổi sáo của thành Hamelin] chân chính…!”

Rầm! Izayoi dùng sức đẩy mạnh cánh cửa phòng rồi liền xông ra ngoài.

Trước khi đi, cậu ấy đã quay đầu lại và nói với Kasukabe:

“Làm tốt lắm Kasukabe! Nhờ cô mà tôi đã giải mã được câu đố! Chuyện còn lại cứ để tôi lo, cô cứ nằm nghỉ ngơi đi.”

“Vậy sao? Cố gắng lên nhé.”

Kasukabe đã tiễn Izayoi lên đường với tiếng ho không ngừng. Mặc dù cô ấy hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, nhưng Izayoi chắc hẳn đã giải ra được rồi. Cô ấy giao phó phần việc còn lại cho những người khác rồi chui lại vào chăn.

Chú mèo tam thể ẩn người trong chăn sau khi nghe hết mọi chuyện đã hỏi:

“Đứa nhóc đó… Cô nghĩ mình có thể tin tưởng hắn không, Ojou?”

“Chắc chắn rồi. Mặc dù vẻ ngoài của Izayoi có như thế, nhưng cậu ấy vẫn thật lòng quan tâm cho bằng hữu của mình. Đúng rồi, cậu ở bên ta không sao chứ? Có khi tôi sẽ truyền nhiễm cho cậu đấy.”

“Ojou không cần phải lo lắng làm chi. Trong mười bốn năm cuộc đời của tôi, cụ già này đã luôn ở bên Ojou mà. Cho dù tôi có từ trần trong vòng tay của Ojou đi nữa thì đó cũng không phải là một cái kết tệ bạc.”

Chú mèo tam thể kêu meo meo rồi đi vào vòng tay của Kasukabe. Trong khi bị dằn vặt bởi nhiệt độ hầm hập mà cơn sốt gây ra, Kasukabe đã giương tay ôm lấy chú mèo tam thể, rồi đầu óc cũng dần trở nên mê muội.

Trong những giây phút cuối cùng trước khi mất đi nhận thức, Kasukabe nhớ về một người bạn mà cho tới nay vẫn chưa rõ tăm tích.

(Asuka… tớ mong cậu bình an vô sự.)

Để có thể bảo vệ cô ấy, Asuka đã chịu bị kẻ địch bắt giữ.

Cảm thấy như bị chê trách bởi lòng áy náy bên trong mình, Kasukabe nắm chặt lấy dây chuyền được truyền lại từ cha của cô ấy.

Sau khi cầu nguyện cho sự bình an của Asuka, Kasukabe đã rơi vào một giấc ngủ lâu dài.

Phần 6

— Hai mươi tiếng đồng hồ sau.

Tất cả mọi Community còn sức lực để hoạt động đã tụ tập lại gần trụ sở hoạt động của lễ hội [Hỏa long thức tỉnh].

Họ chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng với [Ma Vương Cái chết Đen]