“Trong tuần này, trăng luôn tròn đồng dạng, không có dấu hiệu non đi.” Yên Hưu Lộc ngẩng đầu nhìn trời, nêu nhận xét.
“Ngươi có để ý, mây tía đặc quánh, trăng cao mây thấp, vì sao vẫn có trăng?”
“Khúc xạ?”
Thanh Minh gật đầu: “Khúc xạ và chiếu hình. Mượn nguyệt lực kéo chiều lên che đi ngọn sơn đảo. Vì vậy, sơn đảo trên bản đồ giờ chỉnh thành một mỏm đất lù lù như thế kia.”
Yên Hưu Lộc suy tư:
“Vậy chỉ cần làm nguyệt lực đứt quãng, chiều cường khi ấy rút đi, Tiên Mộ xuất thế?”
Nghe thế, Thanh Minh bày ra bộ mặt bất mãn nhìn đồ đệ, thở dài nặng nhọc:
“Triều rút đi, vậy trận pháp của ta lấy ngươi đi cấp năng lượng?”
Nghe được bất mãn, Yên Hưu Lộc nghĩ lại cũng thấy đúng. Nhưng mà hai chuyện này có chút mâu thuẫn với nhau, hắn không sao hiểu được.
Thật ra không hề mâu thuẫn, chẳng qua do hắn vẫn giữ tư duy văn minh hiện đại, vậy nên bị che mắt.
Chuyện này cũng giống như câu chuyện “Bộ quần áo của nhà vua”. Muốn khai sáng, cần một đứa trẻ không bị che bắt chỉ ra: “Nhà vua không mặc áo.”
Vấn Tử Mẫn có chút hơi vội, giục:
“Muốn đào tạo hắn cũng được, những ngày qua thư thái còn có thể lời qua lời lại, nhưng giờ nên nói trực tiếp.”
“Ài, phải biết mình kém cỏi mới nhớ được lâu dài.” Thanh Minh quay sang nhìn mỏm đất ngoài khơi.
Sóng biển dập dềnh, ngọn sơn khi chìm khi nổi.
“Muốn giấu Tiên Mộ cũng phải cấp cho nó năng lượng. Nhìn xem cả ngàn năm không lộ giấu vết, Tiên Kiếm này có chút nhọc công. Hắn để một trận pháp cấp năng lượng rất xa, mượn dòng biển vận chuyển, lại mượn chiều lên cung cấp năng lượn cho nó. Đáng lý ra, càng cấp năng lượng phải càng triệt để ấn giấu. Nhưng hiện đã quá hạn mức, không thể giấu được, vậy nên việc cung cấp năng lượng sẽ làm nó triệt để lộ ra, chủ nhân khu mộ e rằng đã tính tới việc này.”
Thanh Minh đứng dậy, phủi đi cát bám trên áo, nói tiếp:
“Thông qua Tiên Mộ có thể tới Đại Châu, vậy nơi đây chỉ là lối vào. Nếu chúng ta không có thông tin trước, e rằng cũng quay vòng vòng như những tu sĩ kia. Những kẻ đi muộn bên kia Đại Châu có khi lại may mắn, không cần cất công sang tận nơi này. Xem ra, quan hệ của hắn với Trịnh Nhất không phải sư đồ đơn giản, nếu không hắn cũng không tiện thể mượn tu sĩ đại châu tới phá phong cấm.”
Yên Hưu Lộc nghe thấu hiểu, nhưng chợt hắn thấy suy luận của Thanh Minh có điểm bất thường.
“Không đúng. Tiên Mộ này là để chuẩn bị cho đường lui sau này. Mà Trịnh Nhất phong cấm Đông Hồng bởi vì Doanh Hiểu giết cha, làm hại đồ đệ của hắn không phi thăng, hỏng mất một kế hoạch nào đó của Trịnh Nhất. Thời gian không đúng, thứ tự sự việc xảy ra đảo lộn trước sau, vậy làm sao Tiên Kiếm đã chết kia biết được Đông Hồng sẽ bị phong cấm. Trừ khi…”
“Trừ khi hắn đã dự liệu được mọi chuyện.”
“Hoặc Doanh Hiểu chính là Tiên Kiếm kia.” Vấn Tử Mẫn nối lời.
Yên Hưu Lộc vỗ vỗ đầu, thử đưa ra suy luận:
“Đến cả nương tử kề gối bao nhiêu năm cũng giết, vậy thì một đứa con xa lạ như Doanh Hiểu chắc gì đã có thể để hắn bận tâm mà thu tay. Tiên Đạo quyến rũ hơn bất kỳ thứ gì, vậy nên rất có thể Doanh Hiểu - Hoàng tổ Lục Nguyên hai ngàn năm trước là vị Tiên Kiếm kia. Nếu như vậy, hắn muốn thoát khỏi trói buộc gì chăng mà giả chết?”
Thanh Minh cười nói:
“Không tệ. Lỡ như Doanh Hiểu thật là Doanh Hiểu thì sao?”
Yên Hưu Lộc lắc đầu.
“Cái này đệ tử không biết. Chẳng lẽ hắn có thể đoán trước tương lai? Nhưng như vậy để làm gì? Nhưng tất cả có thể đưa tới kết luận, Tiên Mộ này là bẫy.”
Nói tới đây, Yên Hưu Lộc không tự chủ được nuốt ực một cái. Hắn run run hỏi:
“Vậy có đi không?”
“Đi.” Vấn Tử Mẫn quả quyết nói.
“Cứ mãi ở nơi này khác gì đưa cổ cho người khác? Yếu kém cũng là một cái tội.”
Yên Hưu Lộc nhìn qua Thanh Minh. Nhận ánh mắt của đệ tử, Thanh Minh cười nói.
“Không nghiêm trọng như ngươi nghĩ nếu không quá ham lợi trước mắt. Nên nhớ mục đích chính của chúng ta là mượn lối tới Đại Châu.”
Yên Hưu Lộc vậy lo sợ:
“Lỡ như vào không ra được?”
“Quả thực có thể xảy ra chuyện này. Nhưng như bố cục như thế lại quá tầm thường. Ngươi đừng nghĩ trên thế giới này chỉ có ngươi là có thể suy nghĩ. Những kẻ có tu vi cao không có nghĩa là trí thực thấp, mũi mấy lão già rất thính. Vậy nên có thể yên tâm chuyện này.”
Thanh Minh vỗ vai Yên Hưu Lộc, nói tiếp.
“Đến rồi, lại xem tình hình lại tính tiếp. Với lại đồ đạc của Doanh Hiểu còn trong tay chúng ta, cơ hội cao hơn nhiều.”
Qua một lượt tổng hợp, ba người dẫn tới kết luận: Một, Doanh Hiểu chính là Tiên Kiếm kia, quá trình ở giữa ra sao không biết; Hoặc hai, Doanh Hiểu vẫn là Doanh Hiểu, nhưng từ tình hình có thể suy đoán được, Kiếm Tiên kia tín toán một bố cục cho tương lai. Nhưng nhìn kiểu gì thì kiểu, vẫn không thoát được vị có sức mạnh Tiên nhân kia.
Không hổ danh là kẻ có tư chất một vạn năm.
Thanh Minh quay sang nhìn Vấn Tử Mẫn, nói:
“Thử không?”
“Thử.” Vấn Tử Mẫn dứt khoát nói.
Nghe Vấn Tử Mẫn đồng ý, Yên Hưu Lộc thở dài ném cho nàng một thanh tiểu kiếm. Tiểu kiếm dưới ánh huyết nguyệt vẫn giữ được màu vàng kim, thân kiếm trạm trổ kim long cuộn mình.
Tiểu kiếm, hắc cầu, bản đồ, đây là ba thứ Doanh Hiểu để lại.
Theo như ghi chép ở mặt sau bản đồ, có thể dùng thanh tiểu kiếm này làm chìa khóa mở cấm chế, tiến vào lăng mộ bất cứ lúc nào. Lẽ ra có thể như vậy, nhưng giờ đã qua hai ngàn năm, cấm chế kia không ngừng bị thiên địa xâm thực, lại biến chất rất nhiều, chỉ có thể chờ Tiên Mộ hiện thế mới có thể tiến vào.
Ngoài ra, bản đồ còn ghi chép một số thông tin chi tiết như cách lên đỉnh Tiên Mộ thuận lợi, cách lấy được bảo vật cất giấu.
Sau khi thảo luận một hồi lâu, tất cả quyết định: Đi!
Ba người lên bè, Yên Hưu Lộc cầm một gậy tre dài ngoẵng, chống bè ra khơi. Sau một khắc, bè tre đã cách ngọn sơn đảo nửa dặm. Vấn Tử Mẫn ra hiệu giữ khoảng cách, Yên Hưu Lộc cũng ngừng tay đưa ánh chăm chú quan sát nơi này.
Từ ống tay áo, Vấn Tử Mẫn lấy ra ngọc tỷ Lục Nguyên. Nàng lấy con dao thái hoa quả đâm mạnh vào đầu rồng, cắm xuyên qua ngọc tỷ.
Đông!
Ngọc tỷ run lên như nhận đau đớn, rồng ngọc như vật sống, rung lắc cựa quậy. Hai mắt nó gỉ máu, miệng há ra phun một cột sóng hai màu. Một là nguyền khí, một là long khí.
Vấn Tử Mẫn vận sức thật mạnh, bàn tay cầm tiểu dao đã đỏ lử tới trắng bệch, nàng chém phay đầu rồng.
Pheng!
Đầu rồng lử lơ văng vào không khí, sượt qua tầm mắt Thanh Minh.
“Ném.” Vấn Tử Mẫn dứt khoát quát lên.
Thanh Minh đưa tay chộp lấy, dơ một chân lên đứng ở thế Tiên Hạc. Hắn ngả lưng như nằm ra phía sau, đuôi tóc quệt nước, phần eo xoắn lại như một thớ dây thừng.
Dậm!
Chân trước Thanh Minh hạ xuống, dẫm bè tre thành một lỗ thủng. Đồng thời, Thanh Minh xoay eo như một con quay tạo thành tiếng gió vù vù, toàn bộ cánh tay phải nổi gân nổi guốc như dễ cổ thụ, hắn cắn răng ném ra một đạo quang mang.
Xoẹt!
Âm thanh xé gió vang lên, bàn tay Thanh Minh đỏ rực bốc khói, đồng thời có mùi khen khét thoảng qua.
Đầu rồng kia hóa thành một đạo quang mang như thiểm điện, bay vù vù trong không khí tạo ra những tiếng ma sát xè xè như ngàn con mãng xà.
Đạo quang mang đập vào ngọn sơn đảo, nổ ra một hoa lửa lóe lên như khổng tước xòe đuôi.
Sơn đảo cựa mình, nước biển sóng sánh.
Ngay lập tức mọi thứ biến đổi.
Trời cao gầm gừ, một tia thiên uy từ cửu tiêu hạ tới, áp thẳng xuống sơn đảo lẻ loi.
“Thiên đạo uy.”
Lấy sơn đảo làm trung tâm, sóng biển nổ ra như một đóa hoa quỳnh nở muộn, xòe ra tứ phía khoe vẻ mỹ miều.
“Lên.”
Thanh Minh đoạt lấy trượng lái trong tay Yên Hưu Lộc, gồng vai chống lấy bè tre.
“Cao quá, giờ đã không chạm đáy.”
Sóng đã dâng cao khuất nửa trời, Thanh Minh và Yên Hưu Lộc đưa tay thủ thế, đứng ra trước mặt Vấn Tử Mẫn.
Sóng cao ập tới, sờ sững đánh thẳng vào ba người.
Ầm!
Sóng lan qua, ập thẳng vào bãi cát, đánh mạnh lên bức sơn thạch.
“Đi!” Thanh Minh quát.
Cả hắn và Yên Hưu Lộc đỏ ửng lên như hòn than, Yên Hưu Lộc có chút chật vật hơn, phía cẳng tay đã tróc hẳn một mảng da lớn. Vấn Tử Mẫn đứng phía sau cũng thụ thương, nhưng nhẹ hơn hai người một điểm.
Sóng sô ắt có sóng rút, sơn đảo như làm trung tâm, phần nước ở đó như thiếu đi rất nhiều, điên cuồng hút lấy xung quanh, bè trúc cũng mượn lực trôi tới.
Tốc độ cực nhanh, chỉ qua mười hơi thở, ba người cách ngọn sơn đảo không tới ba mươi trượng.
Đứng càng gần, càng cảm nhận được thiên uy cuồn cuộn.
“Như nào?” Sóng biển ào ào, Thanh Minh hét lên hỏi Vấn Tử Mẫn.
“Biến cố? Không biết, chờ...”
“Trận pháp nhận năng lượng, đã kích lên. So tưởng tượng rất yếu, có một khắc. Hoặc chưa tới một khắc, triều rút, trận này liền lộ ra.”
“Tới rồi.” Vấn Tử Mẫn đánh gãy.
Mặt biển như một tấm da, đâm thủng nó là một toàn tháp cực đại nhô lên. Nó bang bãng xuất hiện, lù lù như cột chống trời trọc xuyên tầng mây đặc quánh.
Yên Hưu Lộc khẽ nuốt một cái, đôi chân run lên cầm cập, không biết là sợ hãi hay hưng phấn.
Tòa tháp này không biết có bao nhiêu tầng, nó khổng lồ tới nỗi chỉ bốn tầng đầu đã đâm vào tầng mây. Yên Hưu Lộc ngoái nhìn bề rộng, vậy mà không thể áng chừng được, cứ như nhìn một tòa thành xây trên mặt nước.
Tòa tháp lừng lững xuất hiện, đồng thời ba động linh khí tràn ra tứ phía.
Thanh Minh ngoái nhìn bờ biển, sương mù tán loạn, yên ả như buổi sớm thôn sơn.
“Nửa khắc.”
“Hư ảnh thôi.” Vấn Thử Mẫn thúc lên.
Thanh Minh đi về đuôi bè, thọc bàn tay phải xuống mặt nước, nhắm mắt minh tưởng đường đi linh nguyên trong cơ thể.
Từ khi tố linh thai, hằn vẫn không ngừng làm chuyện này.
Linh nguyên đổ vào cánh tay, Thanh Minh dùng tay trái nắm cổ tay phải. Bàn tay của hắn như vòi nước bị bóp lại, linh nguyên ùn ùn phun ra. Hắn dẫn khí rất kỳ lạ, vậy mà để linh nguyên thoát ra từ những kẽ ngón tay.
Trong cơ thể gọi linh nguyên, ngoài thiên địa gọi linh khí. Năm ngón tay Thanh Minh như cách gió, miết những luồng linh khí thành những tia cuồng bạo.
Vèo!
Bè tre nhấc lên một trận cuồng phong, lao đi vun vút như tên bắn tới trước hắc tháp khổng lồ.
Chỉ cần hiểu nguyên lý, nhiều thuật pháp làm bậy cũng ra.
“Là Minh Đăng cảnh.” Vấn Tử Mẫn nhìn hắc tháp nói, đồng thời lấy ra thanh tiểu kiếm đâm thẳng vào khe cửa.
Hắc tháp như kính, vỡ đi đột ngột như chưa từng xuất hiện. Đồng thời hòn sơn đảo sụt xuống, tạo thành một xoáy nước khổng lồ.
Loáng một cái, ba người bị miệng xoáy nước hút lấy, vô tung vô ảnh.
Vừa hay nửa khắc sau, sừng sững bất động tại tầng mây có ba bóng ảnh, ảnh mắt chăm chú dò xét. Chưa ai động, tất nhiên không ai dám đi đầu. Ba người đều giấu đi dung mạo, âm thầm truyền một đạo phù âm phá không bay đi.
Vừa hay qua một chớp mắt, lại tới thêm vài bóng ảnh nữa, tự mình cũng truyền đi một đạo phù âm.
Theo thời gian, chưa tới nửa khắc tiếp theo, tu sĩ dày đặc, có trên không, có đứng bộ, có đi thuyền tụ tập về đây. Lại chỉ qua một hơi hít thở, xa xa trên tầng không, có đến cả chục Thiên Hành Châu đang cấp tốc bay tới, phần đuôi sáng rực trời đêm.
Nhiều kẻ có chút tu vi dùng thần thức thăm dò xoáy nước lại bị đánh bật ngược lại, miệng hộc máu tươi.
“Tỏa Thần Quyết của Tuyết Cung, không dò được.”
“Còn cả Kiếm ý của Thiên Địa Kiếm Trang, sắc thật.”
“…”
Thăm dò chỉ cần một hai người đại biểu là được. Đều là người thông minh, không cất thiết phải làm chuyện tương tự, tự chuốc nhục vào người là việc không đáng.
Bầu không khí ngưng trọng.
Trên Thiên Hành Châu có ký hiệu một vầng ngân nguyệt bắn ra vài chục đạo phù, nương theo đó một thanh âm như kiếm vang lên:
“Mời các vị lên thuyền thống nhất lại một lần nữa.”
Nhận phù, vài chục đạo quang mang lao về Thiên Hành Châu của Vô Ngân Môn.
Cùng lúc này, vài bóng ảnh cự đại từ ngoài biển khơi tiến lại. Mặc cho xoáy nước hùng vĩ cũng không thể ảnh hưởng tới những kẻ có khí tức khủng bố này.
“Yêu tộc Đông Hồng, Kim Thiềm Yêu Chủ tới.”
Đứng tại mỏm đá phía xa, một nam tử tuổi độ hai lăm khẽ thốt lên. Dáng người thanh mảnh, gò má hơi cao, hắn mặc một bộ trường bào màu đỏ, lưng đeo đai ngọc, ống tay áo thêu thiên hỏa và mặt trời.
Đứng cùng hắn có hai nam tử trạc tuổi, một kẻ mặc trường bào màu xám, lưng thêu khuyết nguyệt, tay cầm một thanh trường kiếm. Một kẻ khác tuấn tú vô cùng, tay cầm một quạt xếp, mặc một bộ lam bào thêu vân sóng.
Nam tử cầm kiếm tên Tô Ngân Giang, đệ tử Vô Ngân Môn nói:
“Khí tức thật đáng sợ. E rằng vượt nhiều lão tổ trong tông môn.”
Nam tử cầm quạt xệp gõ bộp một cái vào tay, vô cùng kinh ngạc thốt lên.
“Long tộc bên Đông Hải cũng tới? Lại còn đi cùng tộc Kim Thiềm?”
Trường bào thêu đại nhật khẽ lay, Dương Công Thiên nói:
“Các ngươi không về với gia môn, tới chỗ ta tỏ vẻ làm gì?”
“Dù sao đều là danh môn chính phái, lại từng cùng hợp lực sinh tử, ngươi không thể bớt khó chịu được không. Dù sao trưởng bối bên Thái Dương Môn các ngươi cũng rất chào đón bọn ta.”
Dương Công Thiên đang muốn mở miệng nói, bỗng nhiên một chấn động khiến hắn nghẹt thở.
Trên thuyền của Vô Ngân Môn, ba đạo nguyên khí xông thẳng lên trời, khí thế bàng bạc, xóa bỏ cách biệt ngày đêm.
Nhìn thông tin ngọc bài trên tay, ba người lại nhìn nhau hoảng hốt.
Đang muốn mở miệng thảo luận một lời, phía dưới đã như ong vỡ tổ, đổ xô lao về phía thủy lưu thông đạo. Trên đường tới, kẻ xô, người đẩy, có kẻ còn lợi dụng hỗn loạn ám toán lẫn nhau, trả thù riêng, tính việc nhà,…
Cục diện bế tắc, người hiểu người không, nhưng khi chỉ cần một nhóm người đi đầu mà không xảy ra ngoài ý muốn, vậy nên kiêng kị đã bị xóa bỏ.
“Phía cao tầng lén lút cho hậu bối vào trước, không biết là nhà nào?”
“Đi.”
Ba người đã không kịp tụ hợp với đồng môn, phi thân lao đi thật nhanh.
“Dương huynh, bên huynh nói thế nào?”
“Họ nói Vô Ngân Môn ngươi tới sớm nhất, rất có thể là các ngươi giở trò sau lưng. Bảo sao ta không thấy Vô Nguyệt sư tỷ đâu.”
Tô Ngân Giang thở dài.
“Chuyện này ta thực không biết. Còn về sư tỷ, nàng còn chưa tới, có lẽ có thể không tới.”
Nam tử đến tử Nam Hải ngồi trên quạt giấy phi hành, nghe vậy ngạc nhiên.
“Không tới? Ngươi có biết chuyện này ngay cả lão tổ còn thèm thuồng, sư tỷ ngươi lại bỏ qua được?”
“Ta không biết. E rằng phải các trưởng lão mới biết ngọn nguồn. Thật là trùng hợp, không ngờ lại là lý do công kích của bên Ma môn và Nam Hải các ngươi.”
…