Chương 82: Nữ nhân rất nguy hiểm

Ngồi vô lực trên đất, Thanh Minh đưa bàn tay dụi qua đôi mắt cho tỉnh táo.

Hiển nhiên để thúc ép trận pháp, Thanh Minh đã thiêu đốt một lượng lớn tinh huyết và thọ nguyên. Điểm này hao tổn là đại thương với hắn, chắc chắn để lại di chứng vô cùng lớn về sau.

Tư chất Thanh Minh không tốt, từ trong mang đã chịu tổn thương, nay lại có vết sẹo lớn như vậy, nếu ai nhìn vào chỉ than tiếc cho một đời thành tựu.

Nói vể điểm hao tổn này tất cả đều do tu vi không đủ để kích trận.

Ngay từ lúc bước vào thạch động, lực chú ý của Thanh Minh đều đặt tất cả lên trận pháp kì lạ trên gò đất trung tâm. Dù cho lúc vô tư trò chuyện hay lúc giao tranh với tượng đất và Doanh Hiểu, chưa một giây nào hắn ngừng phân tích.

Mặc dù ngắn ngủi chưa đến một ngày nhưng đó là trận pháp, sai một ly là sai toàn bộ, vậy nên Thanh Minh chỉ cần làm sai đi đồ án trong trận này, rồi lại dựa vào điểm sai ấy vặn đi tác dụng của nó, lại dựa vào đó tìm ra điểm nghịch hành, sau đó mượn dùng chính trận văn đó làm trận pháp của mình.

Nói ra thành một thuật toán mềm mại như vậy nhưng không có nghĩa ai cũng hiểu được, ai cũng thực hiện được.

Điều này giống như vượt biển vậy, lúc đầu không có phươn hướng để vượt biển đã là rất khó, nhưng cho dù biết được hướng đi, vậy liệu ai có thể men theo đó mà vượt sóng vượt gió, vượt qua biển khơi?

Việc thấu hiểu trận văn lại càng khó hơn nhiều.

Trận văn trên đồ án dưới đất sáng nháy lên theo nhịp, cùng với đó một âm thanh rất bình tĩnh được cất lên tương ứng.

“Ngay cả ta cũng không hiểu trận pháp đó, làm sao ngươi làm được?”

Thanh Minh nhìn cái kén to đùng nằm trên nắp quan tài thanh đồng, lại nhìn đồ án vừa nháy sáng, nói:

“Ta cũng không hiểu hết.”

“Trận đạo chú trọng chính xác, ngày xưa ta có nghiên cứu mà thử sửa một nét trong đó, kết quả bị phản phệ tới nỗi kề sát tử vong. Ngươi thay đổi nhiều trận văn, vậy sao lại nói không hiểu?”

“Chỉ là vài điểm mấu chốt, những người có kinh nghiệm cũng sẽ làm được, ta là người kém cỏi trong số đó.” Thanh Minh thở phào, bắt đầu ngồi dậy tới xem thương thế Yên Hưu Lộc.

“Ngươi rất phong phú, ta chưa từng gặp ai như ngươi cả, cho dù là người đó.” Doanh Hiểu nói.

“Ngươi đã ly thể, không thể tồn tại được bao lâu, e rằng tới sáng sẽ tự tan biến, vậy sao không tranh thủ giảng chút cố sự? Tỷ như một kẻ như ngươi làm sao biết được phương pháp chạy thoát khỏi cái nơi gọi là Địa Phủ, hay làm sao có được đại trận cấp độ kia? Ta xem ngươi bây giờ bình tĩnh đến lạ, không hẳn là chờ tử vong tới?”

“Trẫm một đời chinh chiến, nếu ai biết kết cục lại chết bởi một đám vãn bối chưa trưởng thành quả thực là nỗi nhục, nhưng thua bởi tay Lạc Đế nguyên thời và ngươi cũng không oan khuất gì.”

Trận văn nhấp nháy rồi ngưng, đợi cho tới khi Thanh Minh nhấc lên Yên Hưu Lộc tựa vào tường rồi mới nhấp nháy vang giọng:

“Nhưng tại sao ta phải nói cho ngươi?” Hắn đã không xưng Trẫm.

“Ta cũng không cần, hỏi ngón chân cũng biết từ Kiếm Tiên kia. Ngươi là kiếm thị của hắn mà.”

Phủi bụi cho Yên Hưu Lộc rồi đặt hắn tựa vào tường, Thanh Minh lại tới chỗ của Vấn Tử Mẫn.

“Kiếm thị, kiếm thị. Ta không phải cái bóng của hắn. Thiên hạ này do chính tay ta đánh được mà ra, không phải mượn hơi của hắn.” Đồ án nháy mạnh lên, Doanh Hiểu đang tức giận.

"Ngươi có vẻ bất mãn nhỉ?"

Không bận tâm, Thanh Minh lại đặt Vấn Tử Mẫn tựa vào tường rồi phủi qua bụi bẩn cho nàng.

Nằm trên đất không tốt, âm khí rất vượng.

Được Thanh Minh đặt tựa lên tường, mi tâm Vấn Tử Mẫn hơi nhăn lại mặc dù vẫn chưa tỉnh. Thanh Minh không để ý đến việc này, quay sang nhìn miệng vết thương của Yên Hưu Lộc đã khép lại, yên tâm đứng dậy.

Sau một hồi im lặng, lúc này Doanh Hiểu mới phá vỡ đi.

“Người Lục Nguyên sau này sẽ như thế nào?”

Thế nào ư? Được hỏi vấn đề này, Thanh Minh chợt suy tư tới Tam hoàng tử, lắc đầu nhẹ. Hắn lại nghĩ tới nhị hoàng tử vào hôm vượt ngục, đang muốn cất lời đã phải ngưng lại.

“Nhị đệ ta rất tốt, ngươi không cần phải lo.”

Cái kén trắng phau trên quan tài lắc nhẹ, Lạc Kim Lân phá kén chui ra.

“Tổn thương thần hồn là nguy hiểm nhất, không ngờ Thái tử có cơ duyên bực này, bổn bang chủ lấy lòng ghen tỵ.”

Lạc Kim Lân cười cười gật đầu với Thanh Minh rồi đặt nhẹ đôi chân trần xuống. Sau từng ấy năm, đây là lần đầu tiên hắn tự mình cảm nhận bước đi thực sự.

“Ta vẫn không thích đi lại cho lắm.” Rồi thấy Lạc Kim Lân nói tiếp:

“Nhưng được dẫm lên mặt Hoàng tổ quả thực không tệ.”

“Ngươi…”

Lạc Kim Lân bước tới chỗ Thanh Minh, lúc này Thanh Minh mới quan sát rõ được hắn.

Cả người Lạc Kim Lân như phủ một tầng ngọc khí mỏng, bó cơ bó thịt không hề có tạp chất, cả người hắn như vừa được tân sinh bởi toàn bộ tinh hoa đất trời.

“Thái tử quả thực nhân họa đắc phúc.”

“Ha ha, một phần nhờ công bang chủ đại tài.”

Đồ án kia lại nhấp nháy lên.

“Điều ngươi nói là thật?”

Lạc Kim Lân quay người nhìn về phía đó, nói.

“Là như vậy. Nhưng dù là giả, ngươi cũng chỉ có thể vững tin là thật.”

Lặng một chút, đồ án lại nhấp nháy.

“Các ngươi có thể đồng ý với ta một điều, không cần thề hay nhất định phải làm, chỉ là sau này còn nhớ hoặc có năng lực, vậy thì giúp ta thực hiện. Để đáp lại, ta có thể nói cho các ngươi biết về toàn bộ sự việc này cùng với ba đại cơ duyên.”

“Đã vậy thì thôi.”

Thanh Minh không cần, hắn không muốn vướng thêm vào bòng bong nữa.

Hắn tỏ ý rời đi, chính mình mang Yên Hưu Lộc, còn Vấn Tử Mẫn để cho Lạc Kim Lân cõng rời đi ra.

“Như vậy đi, ta có bí pháp có thể thể phân một phần thần hồn tẩm bổ cho Yên Hưu Lộc, nhưng đổi lại thời gian ta có mất đi rất nhiều, chuyện có thể nói cũng ít đi rất nhiều.”

Thanh Minh khựng lại khi nghe vậy. Hắn biết Doanh Hiểu nói đúng, vậy nên không cần để ý tới vế sau, hắn hỏi.

“Là điều gì?”

“Nếu các ngươi gặp một người tên Trịnh Nhất dùng kiếm tay trái, luôn khoác trên mình một bộ áo lông khổng tước thì giết hắn giúp ta.”

“Chuyện này khó. Đúng sai tốt xấu, thù oán ân tình, rất nhiều thứ liên quan.”

“Ta biết như vậy, nhưng tám phần các ngươi sẽ không phải bằng hữu với hắn nếu như xảy ra quen biết.”

Không cần đợi Thanh Minh đồng ý, một luồng linh lực rời khỏi trận pháp trên gò đất chui thẳng vào mi tâm Yên Hưu Lộc, trực tiếp hòa vào những vết rách thần hồn của hắn.

“Ta đã vạn kiếp bất phục, vậy nên còn lo gì vận dụng này kia.”

“Khụ… khụ!”

Ho lên hai tiếng, Yên Hưu Lộc mệt mỏi mở mắt. Tuy vậy, thương thế vẫn không cho phép hắn thực hiện cử động gì, hắn chớp mắt hai lần tỏ ý với Thanh Minh.

“Quả nhiên cấm thuật vẫn luôn có tác dụng trực tiếp.” Lạc Kim Lân than lên.

“Ngươi không sợ chúng ta lộn cái bàn?”

Không trả lời, đồ án đã ảm đạm như gần tắt lại nhấp nháy nói ý khác:

“Trận pháp này, cách làm này, tất cả mọi thứ để do kẻ mà các ngươi gọi là Kiếm Tiên chuẩn bị. Nó vốn không phải của ta.”

“Ngươi là kiếm thị của hắn, hắn phi thăng để lại cho ngươi, vậy là của ngươi.” Lạc Kim Lân nói.

Doanh Hiểu như muốn cười phá lên.

“Ha ha! Một kẻ đã phải dùng đến thủ đoạn Huyết Vũ Tùng Tiên để phi thăng thì có thể phi thăng cái gì chứ. Tiên đạo có thể chấp nhận một kẻ nhụt chí không dám tự thân như vậy ư? Tất cả thứ này đều do hắn chuẩn bị cho việc thất bại vẫn còn đường lui.”

Lạc Kim Lân nghe thấy Doanh Hiểu bất ổn như vậy, ngập ngừng lên tiếng:

“À ừm. Ngươi nói còn ít thời gian, vậy có thể trực tiếp nói ra không. Tránh cho việc ngươi vì như vậy mà tan biến trước thời hạn.”

“Không được!”

“Ta phải nói cho các ngươi rõ, để lỡ nếu như thực sự các ngươi giết được hắn, nói cho hắn biết các ngươi giết hắn có một phần công lao của ta.”

Thanh Minh thấy Yên Hưu Lộc đã có phần nào hồi phục, vậy nên quay sang nhìn đồ án, nói:

“Ngươi có thể tiếp tục, nhưng làm hay không đều do ta.”

“Các ngươi chắc chắn sẽ làm.”

Lạc Kim Lân suy nghĩ một chút thắc mắc:

“ Rõ ràng con đường này là chuẩn bị cho Kiếm Tiên. Vậy Kiếm Tiên kia đâu?”

“Hắn chết. Tất cả là bởi vì ta.”

Ảm đảm vô quang như tan biến, sau một hơi thở, đồ án lại nhấp nháy sáng lên:

“Xưa kia có hai vợ chồng trẻ sống với nhau, chồng thì lên núi đốn củi từ sớm tới chiều, vợ thì ở nhà trong rau dệt vải, tuy nghèo mà hạnh phúc. Một hôm, người chồng quay về vào lúc nửa buổi, khuôn mặt đầy đắn đo. Người vợ với khuôn mặt đầy vui vẻ cũng vừa hay trở về nhà, muốn nói gì đó nhưng thấy vậy lại quan tâm người chồng trước, ân cần hỏi han tình hình. Các ngươi biết người chồng trả lời gì không?”

“Là điều gì?” Lạc Kim Lân đầy tò mò hỏi ngược.

“Là một lưỡi kéo, một lưỡi kéo xuyên tim, là lưỡi kéo thường ngày may vá của nương tử hắn. Người chồng nói: ‘Kiếp này ta nợ nàng, kiếp sau xin trả’. Ha ha ha, các ngươi nghe vậy có buồn nôn không?”

“Hắn làm như vậy là vì điều gì.” Lạc Kim Lân hỏi.

Thanh Minh cũng ngồi tựa vào tường, nửa nghi vấn:

“Dứt hồng trần, tạo đạo tâm vô khuyết, hắn muốn tu tiên?”

“Đúng, hắn muốn tu tiên. Người vợ trước khi nhắm mắt có thấy hắn được một luồng tiên quang đón lên mây, trên đó có một nam tử chờ sẵn. Vậy là từ đây hắn một bước lên trời, tiền đồ vô lượng. Sau đó, một mồi thiên hỏa bay thẳng xuống thiêu cháy ngôi nhà.”

“Thiên phú của hắn kinh người, thời gian ngắn đã có thành tựu, nhiều người biết đến. Hắn kết bằng hữu nhiều nơi, chỉ điểm nhiều người, cũng thu vài kẻ có tư chất làm kiếm thị để bồi dưỡng. Sau đó hắn có đạo lữ xinh đẹp, hậu đại phát triển mạnh mẽ. Hắn là thiên tài vang danh, đã có thể cảm nhận được ngưỡng cửa phi thăng đại đạo. Nhiều người nói đạo tâm của hắn cứng rắn, vẫn có thể ổn định trước quyến rũ này mà không hấp tấp, cẩn thận chuẩn bị củng cố căn cơ. Hắn ổn định mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, đến gần trăn năm.”

Yên Hưu Lộc nghe vậy chớp chớp nhẹ mắt.

“Thực ra là hắn sợ hãi, sợ hãi lại len lỏi vào đạo tâm của hắn, điều này chỉ có kiếm thị thân cận nhất của hắn biết được. Cho tới khi hắn qua một di tích có được bí pháp Huyết Vũ Tùng Tiên, nhưng hắn không hấp tấp. Hắn lại dành nhiều năm qua các di tích để chuẩn bị việc trùng sinh trùng tu. Vẫn thấy chưa ổn, hắn lại chuẩn bị thêm đồ vật để sau này có thể quật khởi. Hắn xây mộ táng, thu bảo địa, đoạt tài nguyên.”

Lạc Kim Lân trầm trồ: “Cẩn thận như vậy?”

“Đạo lữ của hắn tẩu hỏa nhập ma chết, hắn bắt đầu khởi động kế hoạch. Hắn nói với gia tộc có một bí pháp huyết mạch tương liên, phụ trợ nhân khí cho việc độ lôi kiếp. Cả gia tộc gật đầu với hắn. Sau vài năm, một trăm lẻ tám đồng nam đồng nữ được chọn ra, cùng với toàn bộ chủ chốt gia tộc chấn một trăm lẻ tám tháp trận trải rộng Ngũ quốc cổ bấy giờ giúp hắn độ lôi kiếp. Các ngươi nói xem đó có phải gia tộc trong mơ không?”

Thạch động trầm lặng. Yên Hưu Lộc vô lực chỉ có thể nghe, Thanh Minh không bình luận, Lạc Kim Lân lúc này cũng không cất tiếng.

“Ngày hắn phi thăng, tất nhiên là cơ hội cuối cùng của kẻ thù hắn. Nhưng mà gia tộc hắn hùng mạnh như vậy, ai giám càn quấy? Hôm ấy, Lôi kiếp độ được một nửa cũng là lúc tộc nhân đã nhận ra vấn đề. Nhưng mà độ kiếp nào phải chuyện chơi, muốn dứt ra sao được. Kẻ phân liệt, kẻ thần hồn phá nát, kẻ bị đột tử mà tiêu vong, kẻ đạo hạnh bị chém bỏ, kẻ bị thoái hóa ngược,... Tất cả tộc nhân của hắn, tu vi càng cao ảnh hưởng càng mạnh. Lúc này hắn đã biết, nhưng hắn đã không còn đường lui. Các ngươi nói xem, Kiếm Tiên vô danh bao người ngưỡng mộ trong hậu nhân đúng thật đáng ngưỡng mộ biết bao. Ha ha!”

“Hắn độ kiếp không còn đường lui, vậy kẻ thù của hắn cũng vậy. Một tên kiếm thị theo hắn từ rất lâu, cũng là kẻ hắn có hảo cảm nhất đã đứng ra phản bội lúc này. Kiếm thị kia biết nếu không thành công sẽ không có cơ hội, vậy nên cắn răng vượt qua lôi điện, một đường đâm tới hậu tâm của hắn. Các ngươi nói xem kiếm thị kia có thành công hay không?”

Lạc Kim Lân nhìn cỗ quan tài thanh đồng, lại nhìn đồ án kia một lượt, khẳng định nói:

“Ngươi có thể sống sót, vậy là thành công.”

“Không, kiếm thị kia không thành công. Với tu vi tiếp cận Tiên nhân kia, hắn hất tay một cái đã đẩy lui kiếm thị vào ranh giới sinh tử. Lúc này, nguyền rủa lại lây sang cả kiếm thị mồ côi kia, nhưng cũng chẳng có ý nghĩa gì, dù sao tộc nhân của hắn sinh sôi nảy nở rất nhiều, thêm một tộc nhân cũng chẳng sao. Điều bất ngờ rằng kiếm thị kia lại xuất ra một đường kiếm, đường kiếm này mang theo một lưỡi kéo tầm thường, ngay cả kẻ tầm thường nhất cũng có thể tránh được. Vậy mà hắn lại không tránh được.”

“Tại sao?” Hỏi ra, Lạc Kim Lân ngờ ngợ.

“Làm chuyện sát thê để kiến tạo vô khuyết, vậy thì đạo tâm đã không thể vô khuyết, đây là nghịch lý. Lưỡi kéo may vá nuôi sống đôi vợ chồng trẻ lại có thể giết kẻ tiếp cận Tiên nhân, quả thực là điều vô lý. Sát thê để đạp lên đạo lộ, báo ứng tất có tới. Ha ha.”

Thanh Minh vẫn lạnh nhạt không hứng thú kể từ lúc câu chuyện bắt đầu. Nhưng chỉ khi nghe câu này, hắn giật nảy mình chột dạ, trong lòng sinh ra chút băn khoăn.

“Thật có báo hứng?”

“Như vậy không phải báo ứng là gì, hắn đã không thể trải qua lôi kiếp, vậy nên một thân đạo hạnh hoàn toàn bị phế bỏ, cùng với đó, tộc nhân của hắn cũng phế bỏ theo. Dưới lôi kiếp, kiếm thị kia đã trả được thù nhưng không thể thoát thân, nhưng hắn vẫn tìm được đường sống. Kiếm thị hét to với hắn: ‘Ngươi nói ngươi nợ nương ta một kiếp, ngươi muốn trả nhưng làm gì có kiếp sau, ta đi đâu đòi.’ Vậy là Kiếm Tiên kia đưa hắn ra ngoài, đồng thời trao lại hết chuẩn bị sau này cho hắn.”

Thanh Minh không tập chung lắm vào điều này, hắn đang suy nghĩ về chuyện khác, miệng lẩm bẩm.

“Chắc không sao đâu, ta cũng không làm sai điều gì.”

Lạc Kim Lân lại vô cùng hứng thú, hỏi.

“Vậy ngươi định đưa bảo tàng Kiếm tiên kia cho bọn ta?”

Không trả lời vấn đề này, Doanh Hiểu lại tiếp tục.

“Cả tộc nhân của hắn đều bị Thiên Đạo đánh lui về chân phàm, huống chi kiếm thị kia là nhi tử của hắn. Mất nhiều năm lục lọi, kiếm thị kia dưới bảo tàng kiếm tiên có được hai bảo vật có thể miễng cưỡng lừa được một góc thiên đạo lần nữa, vậy là kiếm thị lại có thể tiếp tục tu luyện, miễn là tu vi không quá cao. Hắn đánh đông đánh tây, cuối cùng gây dựng nên một đất nước. Hắn đúc lại một kiện bảo vật thành ngọc tỷ trấn quốc, xóa đi lịch sử trước kia. Hắn lập hoàng hậu nhưng cho một tên bằng hữu tư chất thiên tài vào giao hoan, từ đó lập hoàng thất. Hắn ra bên ngoài sinh con, nữ toàn bộ giết hết, nam giữ lại một đem về, kẻ này chính là kẻ nối dõi, bằng bảo vật lừa thiên đạo cũng có thể tu luyện. Bí mật này là bao đời Lục Nguyên.”

Thanh Minh nói:

“Nguyên Đế hiện tại nổi tiếng rằng tài giỏi, không ngờ là một người phàm. Một phàm nhân vẽ ra được nhiều chuyện như vậy cũng rất giỏi giang.”

Lạc Kim Lân thắc mắc:

“Tại sao có ngươi…?”

“Nương ta vẫn sống thêm được năm năm, một vị cao nhân tay cầm gậy trúc ngọc đã cứu sống bà. Ngày hôm ấy, nương có mang ta, muốn thông báo một tin mừng nhưng đã không kịp. Ta vẫn luôn trách vị cao nhân kia, nếu đã đứng xem tất cả vậy sao không thể sớm ngăn cản một chút, chỉ cần nương ta nói ra một tin này có lẽ kết quả đã không đi đến như vậy."

"Đó là lựa chọn của người khác."

“Sao giống với vị tiên nhân trong truyền thuyết Đoạn Sơn Thành vậy?” Hay nghe nhiều chuyện lạ, Lạc Kim Lân liên tưởng tới Ngự Cần Vi.

“Không phải truyền thuyết, cao nhân kia là sự thật. Vậy nên sau này ta phái người dò la tin tức hắn, cho người yểm mạch Lạc Nam, đem quân xâm chiếm nơi này. Nhưng đều không thành, ta chỉ biết vị cao nhân kia thọ nguyên đã hết, vậy nên cũng thôi tìm kiếm.”

Thanh Minh nhìn đồ án đang tắt dần, nói:

“Trọng điểm đi, ngươi không thể qua mấy hơi thở”

“Lúc ta được hắn cứu ra khỏi lôi kiếp, sư phụ hắn, cũng là kẻ châm ngòi lửa nương ta - Trịnh Nhất, hắn muốn giết ta nhưng lão khốn kiếp kia ngăn cản. Lúc rời đi hắn có nói một điều, điều này sẽ khiến hắn với các ngươi khó đứng chung.”

“Là điều gì?”

“Hắn nói: “Ngươi muốn quậy phá ở Hồng Đông này thế nào cũng được, nhưng ngươi sẽ là tội nhân của Hồng Đông. Kể từ hôm nay, vì ngươi, bán đảo Hồng Đông này sẽ bị ta cấm môn. Hễ có kẻ nào bước chân từ Hồng Đông khô kiệt này vào Đại Châu, gặp một giết một, gặp ngàn giết ngàn ngay tại khẩu quan này.”

“Lời lẽ lớn như vậy?” Lạc Kim Lân nghe vậy khó tin.

“Ta cũng cho chỉ là dọa người. Nhưng nhiều năm sau bán đảo này linh khí khô kiệt, lấy một kẻ có tu vi rời đi là không thể. Eo đất phía Tây nối với Đại Châu thì bị yêu tộc lưỡng cư chiếm giữ, bá chủ là tộc Kim Thiềm, tu vi không tiếp cận Minh Đăng làm sao mà qua. Vượt biển lại càng không thể, hải tộc hung dữ hơn Kim Thiềm rất nhiều. Tuyến đường duy nhất đã bị Trịnh Nhất hạ cấm chế, với linh khí nơi đây để tu một thân tu vi vượt qua Minh Hải Cảnh là điều không thể, làm sao vượt được.”

“Ngươi sắp tan biến rồi, có thể bớt giông dài không.” Thanh Minh nói.

“Mộ táng mà hắn chuẩn bị không thể ẩn dưới biến quá hai ngàn năm, vậy nên ta tính toán một tháng nữa nó sẽ xuất thế. Ta vốn muốn dùng nó để làm tiền đề, ai ngờ bị một đám hậu bối tính kế, lại còn là liên hoàn kế. Các ngươi tới đó là được.”

Thanh Minh nói:

“Điều ta muốn hỏi chính là cách rời khỏi bán đảo Hồng Đông này.”

“Tuy biệt lập, nhưng ta biết kẻ có tu vi tiếp cận Độ Kiếp không nhiều. Vậy nên bảo tàng Kiếm Tiên vô cùng quý giá. Một khi xuất thế, các tông môn trên khắp Phong Thiên Giới sẽ ồ ạt tới đây, một cấm chế nhỏ nhoi tại một vùng khỉ ho cò gáy như này đáng là gì chứ, các ngươi có thể nhân cơ hội dời đi.”

Quang mang trên đồ án đã ảm đạm như tượng đất nung ngổn ngang trên đó, chỉ còn lại chút hơi tàn lốm đốm như bụi cát trắng. Doanh Hiểu cố gắng truyền đạt lại những điều cuối cùng.

“Tr-trong… quan tài có đủ chỉ dẫn.”

“Khụ Khụ!”

Lúc này, Vẫn Tử Mẫn từ mơ hồ tỉnh lại, đôi mắt hờ hững mở nhẹ ra.

“N...Ngươi lừa…”

Chạm vào ánh mắt Vấn Tử Mẫn, đồ án kia sáng vụt lên như lửa đỏ gặp gió rồi vụt tắt thật nhanh, có cảm giác như hắn kích động muôn phần. Nếu có cơ thể, có lẽ Doanh Hiểu đã rùng mình run sợ. Hắn bất ngờ tới nỗi chết lặng không nên lời, bất ngờ tới nỗi mạch suy nghĩ như bị chém đi.

Từ lúc bắt đầu, hắn đã tính kế vô cùng sâu, Lục Nguyên đã làm vô cùng tốt. Nhưng phía đối nghịch cũng không kém, hắn bị một tiểu bối ngăn cản, hắn bị một hồn linh dị dạng hút thọ nguyên, hắn bị một Đế Vương đời sau Lạc Nam đọc kế hoạch. Sống lại chưa đủ lâu nhưng hắn lại gặp phải vô số người tài giỏi, đây là bất hạnh của hắn. Nhưng những điều này không thể sánh được với ánh mắt kia, không thể sánh được với thân phận thật sự của nàng.

Nàng đã chết, trong mắt mọi người, nàng đã thực sự biến mất. Tuy không liên quan tới chiến tranh hai nước, nhưng nàng mới là kẻ được lợi ích khổng lồ từ việc này. Kẻ mà hắn muốn lợi dụng đầu tiên, ấy vậy mới là kẻ thu lưới thực sự, cùng là kẻ có cái nhìn tổng quát nhất.

Vấn Tử Mẫn nhẹ cười nhạt. Nàng rất ít khi cười, nụ cười này như vừa giãy ra được bao phiền muộn. Một âm thanh len lỏi truyền thẳng vào trong hồn linh Doanh Hiểu:

"Tiểu bối mới sống được chút năm mà muốn tính kế đại nhân vật? Bọn người dưới kia chỉ xem ngươi như một con khỉ mà thôi. Sự việc ngươi làm tưởng không ai biết? Bọn họ chỉ nhắm mắt xem như không thấy mà thôi. Còn nữa, đừng tỏ ra thông minh trước mặt ta, một lỗ thủng ở Vạn Sang Vô Cương, ngươi không phải là kẻ duy nhất biết điều này."

“Cẩn… Thận…N— ” chữ “nàng” chưa kịp nói giá, đồ án kia đã ẩn vào trong mặt đất muội lạnh.

Lạc Kim Lân cho rằng hắn đang dặn dò khi đến bảo tàng, không suy nghĩ nhiều. Hắn đỡ Vấn Tử Mẫn đứng dậy, nhìn đồ án nghi vẫn.

“Giãy chết?”

“Chết rồi.” Thanh Minh khẳng định.