"Hài!"
...
...
“Hộc…Hộc!”
Thanh Minh thở hồng hộc nằm dán lên bức tường.
Từ nãy tới giờ hắn đều cố đột phá tên tướng đất nung kia, ấy vậy chiến lực không đủ.
“Vậy mà phôi nặn đất lại dùng người thật để luyện thành. Khó trách…”
Thanh Minh khó nhọc đứng dậy, gắt gao nhìn chằm chằm Yên Hưu Lộc. Tượng tướng đất kia không tấn công hắn nữa, chỉ một lòng bảo về Yên Hưu Lộc không rời, vậy nên Thanh Minh tạm thời an toàn nếu không phát động tấn công thêm.
Thanh Minh thầm nhủ:
“Chẳng lẽ phó mệnh cho tên ký sinh kia?”
Đây là hai bút cùng vẽ mà Thanh Minh dự trù khi trước, nhưng mà đáng tin không?
Trong lúc đối thoại hồi trước, hắn có nói hôm nay là mùng năm, không biết là trùng hợp hay sắp đặt đều ám chỉ việc này.
Đắn đo chẳng được mấy cái chớp mắt, ngày mới đã sang, Thanh Minh biết mình chỉ còn đợi kết quả ván cược.
Giờ tý đã điểm.
Một khí tức cổ lão đang dần giáng lâm trong thạch động. Nó ngột ngạt vô cùng, Thanh Minh và Lạc Kim Lân đầu đầy khó chịu, còn Vấn Tử Mẫn đang hôn mê ho lên khụ khụ hai tiếng.
…
Cùng lúc này, một nơi thanh khí âm u vươn lên chiếm quyền chủ đạo, nền trời hư ảo như một tấm màn được vẽ, nhẹ phủ lên cỗ quan tài chết tróc, đại địa mờ mịt phu ra nuốt vào những dòng khí xám xít âm u. Vùng không gian này hiện đang loạn vô cùng.
Loạn đã nửa ngày, đỉnh điểm vào giờ đây.
Âm binh quỷ tốt từng hàng ngang dọc soi xét. Tù linh, du hồn , dã quỷ, u quái chạy loạn khắp nơi. Ma khí cuồn cuộn không dứt bắt đầu tán loạn không chịu kiểm soát.
Ngàn phân thân của Hắc Bạch U Quân bay đi bay lại khắp nơi, trong khi ấy Diêm Ma ngồi trong Diêm Vương Điện thông qua một lăng kính do u khí hình thành đang quan sát mọi thứ.
Địa phủ bạo loạn không chỉ ở phía dưới, tầng lớp thống trị hiện giờ còn đang loạn hơn. Mười tám tầng địa ngục không ai quản, bộ máy điều hành chia năm xẻ bảy tranh đấu, Sinh Tử Bộ bị đánh cắp, Ma khí không rõ nguồn gốc từ đâu trồi ra. Tệ hại hơn, rất nhiều cấp cao trong Địa Phủ đã hoàn toàn trở mặt, chết đi không ít.
Sinh Tử Bộ xuất, trăm người tranh.
Luân Hồi Bàn Thạch vô chủ, ngàn người đoạt.
Thông đạo Âm Dương dối loạn, vạn u linh đảo điên muốn hồi dương thế.
Nại Hà bỗng nhiên có nước, ngàn yêu vật âm linh tùy ý làm loạn.
Loạn rất nhiều!
Diêm Ma nhìn một lão già nhăn nheo đang đứng bên cạnh, hỏi:
“Trợ binh Thiên Đình bao giờ tới?”
“Bẩm, nhiều nhất cũng phải nửa canh giờ nữa.”
Bẩm báo xong, bỗng lão nhân gia nhận được ai đó thông tri, run run báo lại với Diêm Ma.
“Bẩm, Nghiễm Vương tranh đoạt Sinh Tử Bộ đã bỏ mình.”
Nghe báo vậy, Diêm Ma thất kinh, tay cầm lăng kính hơi run run.
"Hắn có lòng tham, không tiệc"
“Bẩm, Mạnh Bà ngăn chặn một tên thuộc hạ dưới trướng Giang Vương vượt giới đã thân tử đạo tiêu, không… không thể luân hồi.”
“Cái gì?” Diêm Ma run run, hắn tự lẩm bẩm: “Là tên tiểu tốt gây ra loạn lạc?”
“Bẩm, Luân Vương bên Luân Hồi Bàn Thạch đã tử vong, nguyên thần đã trở lại Hồi Thần Điện.”
Bỗng, lão nhân gia già khọm này hoảng sợ hơn cả:
“Tỵ Dịch, nó tới Nại Hà tà phá rồi.”
Nghe vậy, Diêm Ma thất kinh. Lăng Kính của hắn chỉ quan sát được toàn cảnh, những nơi đấu pháp khí cơ trùng điệp hiển nhiên không thể nhìn thấu được, vậy nên thông tin hắn cần luôn phải thông qua lão nhân gia này.
“Thu hồi tất cả phân thân đi, cùng ta tới chỗ Tỵ Dịch.”
…
Giờ tý vừa điểm cũng là lúc âm khí thịnh nhất.
Trong thạch động, Lạc Kim Lân cùng Thanh Minh bắt đầu nghênh đón một cỗ khí tức cổ xưa giáng lâm.
Nhìn Lạc Kim Lân, Thanh Minh cười khổ nói:
“Ngươi tưởng tượng bay bổng, nói xem có cách nào làm hắn phân tâm không.”
Lạc Kim Lân lắc đầu.
Ngay khi cỗ khí tức tang điền giáng lâm lên người Yên Hưu Lộc, cổ họng của hắn bắt đầu tự rung lên những thanh âm tối nghĩa.
“…Khả ma ha! Tát ma đa,…”
“…”
Tang thương càng ngày càng nặng, Thanh Minh cảm giác sắp thua cuộc tới nơi rồi, Lạc Kim Lân thì nhìn Yên Hưu Lộc, mồ hôi đổ không ngừng. Bỗng, hắn hét lên.
“Triệu hồi hệ thống!”
“…”
Thanh Minh nghe vậy giật mình, quay sang nhìn Lạc Kim Lân.
Nhưng, vẫn không có gì xảy ra.
Khí tức Yên Hưu Lộc càng ngày càng khó hiểu, bây giờ hắn đã tự tụng kinh bằng miệng được.
“…Thành!”
Ngay khi chữ “thành” muốn rứt, ấy vậy mà chưa hết âm, Doanh Hiểu đã vang lên sợ hãi:
“Tâm Ma? Thiên Ma? Tại sao không thành công?”
Cả người Yên Hưu Lộc rung lên như điện giật, khí cơ của hắn loạn lên không ngừng, kèm theo đó là âm thanh thất thanh của Doanh Hiểu:
“Ngươi là ai, tại sao giám hống hách trước mặt Trẫm.”
Trong thức hải của Doanh Hiểu là một âm thanh không cảm xúc:
“Nhiệm vụ hết hạn, khấu trừ mười năm thọ nguyên.”
“Nhận thấy ký chủ một thể hai hồn, áp dụng trừng phạt lên thọ nguyên thần hồn.”
“Nhận thấy hai hồn, tiến hành công bằng chia đôi.”
Cả Lạc Kim Lân và Thanh Minh không biết những điều này, nhưng cơ hồ đoán được, trước đây Yên Hưu Lộc có kể chuyện này với hai bọn họ.
Hai người đang thất thần khó hiểu, lại thấy Doanh Hiểu hét to.
“Thọ nguyên của trẫm,.. mau… mau đổi sang hắn!”
Tướng đất nung động, Thanh Minh thấy vậy gượng sức đứng dậy nhưng không được, khó nhọc tự mình ngã xuống như một chiếc lá vàng.
Mắt thấy, tượng tướng đất nung vác Lạc Kim Lân và Vấn Tử Mẫn đi, Thanh Minh biết Doanh Hiểu định làm gì.
Hắn muốn đoạt xá Lạc Kim Lân.
Thanh Minh hết lực, nhưng không quá nóng vội, hắn biết bây giờ có liều mạng xông lên cũng không làm được gì.
Với cả… một ván cược mới lại được bắt đầu.
Lần này, tiền cược có chút nhiều hơn thôi.
Ván cược này chính là lý do ban nãy hắn tự hỏi: “Thì ra chúng ta là tội nhân đất nước?”
Ván cược trước đã thắng, mong lần này cũng vậy.
Nhưng ma... đâu có ai thắng được liên tục đâu.
Không thể làm gì, Thanh Minh nhanh chóng điều tức cố gắng phục hồi sức lực. Hắn sẽ phải là người ứng biến phía sau cùng, dù cược thắng hay thua, vậy nên phải tranh thủ.
…
Hoàng cung Lạc Nam.
“Bệ Hạ, ngươi đã hết lựa chọn.” Doanh Tiết Đình tươi cười nói.
Đối với hắn, việc Lạc Đế có quyết định quy hàng vào trước giờ tý hay là phản kháng hay không cũng không quan trọng, Lạc Nam vốn đã là vật trong túi, chỉ là mất thêm chút thời gian để móc ra mà thôi.
Nghe vậy, Lạc Đế cười lên.
“Ta ban nãy đàm phán với ngươi là ngươi có tư cách, nhưng giờ đã không cần đàm phán nữa. Có thể động thủ rồi.”
Vương An Thạch và Doanh Tiết Đình nhìn nhau khó hiểu. Nhưng không sao, đã không còn gì đáng ngại, vậy nên đến lượt Doanh Tiết Đình dùng lại câu nói kia, câu nói đầu tiên hắn nghe thấy khi đặt chân vào thư phòng này.
“Các ngươi có vội không, nếu không... nói chuyện làm rõ chút sự tình.”
Lạc Đế lắc đầu rồi quay sang nhìn Lạc Tuệ Như, sau đó thu lại hết bàn cờ.
Nhị hoàng tử hiểu, hắn đối đáp với Doanh Tiết Đình.
“Được, ta sẽ giúp ngươi hiểu rõ ý chí Lạc Nam. Đó là quyết không đầu hàng.”
Thấy Doanh Tiết Đình nheo mày, Nhị hoàng tử nói tiếp.
“Nguyên Đế quả thực tài giỏi, hành kế luôn tính nước đôi nước ba, nhưng tham lam quá cũng không tốt. Theo lời Phụ hoàng nói, Lạc Nam đã thua, thế nhưng Nguyên Đế vẫn muốn vẹn toàn, vậy nên phái hai ngươi tới đây để đảm bảo. Ta không biết các ngươi có đại kế hoạch gì ở bên đó, nhưng Nguyên Đế rất tham lam, hắn muốn nếu đại kế hoạch kia thất bại, nếu các ngươi có thể đắc thủ, vậy kết quả cũng không khác nhau lắm. Đúng chứ?”
Thấy Doanh Tiết Đình không phủ nhận, Lạc Tuệ Như nói tiếp.
“Các ngươi tới đây, vườn không nhà trống, lại làm ra tư thái ung dung, có lẽ đã nắm chắc sẽ đạt được mục đính. Dù cho chúng ta quyết không đầu hàng, e rằng cắc ngươi cũng chẳng mảy may, vậy có lẽ lý do thứ hai của các ngươi tới đây đủ uy hiếp toàn bộ Lạc Nam, hoặc nói là triệt để nghiền nát hết tất cả hy vọng.”
Doanh Tiết Đình nói:
“Ngươi nói rất đúng, đã nhận ra rồi thì không nên phản kháng làm gì, uổng mạng vô ích. Các ngươi đã không còn phần thắng. Tiếp theo đây sẽ do ta an bày, Lạc Đế không có quyền lựa chọn.”
Lạc Đế nghe vậy bật cười.
“Tiểu tử, ngươi kinh lịch quá ít rồi.”
Nhị hoàng tử tiếp lời:
“Quả thực là thua, nhưng có thể trảm ngươi là được rồi!”
Doanh Tiết Đình nhíu mày, hắn không ngờ Lạc Tuệ Như sẽ nói thế. Nhưng không sợ, hắn vẫn bình tĩnh đối đáp.
“Đã không còn ý nghĩa. Thứ nhất, các ngươi dù thắng, giết ta vô nghĩa. Thứ hai, các ngươi đã thua, vậy giết ta chẳng thay đổi được gì, càng vô nghĩa hơn. Ngày hôm nay, chỉ có nhà đế vương Lạc Nam mất, nếu ta chết, vậy thì lửa giận Lục Nguyên sẽ không dừng ở đây.”
Lạc Đế như xem một hài tử thuyết minh, cười nói.
“Các ngươi rất hiểu ta, biết ta sẽ không liên lụy dân chúng vô tội. Đứng trên lập trường một Đế Vương mà nói, giờ này giết ngươi đã không có giá trị gì. Ta thắng, ngươi như chó có tang, ta thua, giết ngươi cũng không cản biến ấp tới.”
Xoay người nhìn về Tam hoàng tử, Lạc Đế nói.
“Tam nhi, lên trả thù cho huynh trưởng ngươi.”
Tam hoàng tử nghe vậy không do dự, hắn đứng lên lạnh lẽo tút kiếm bên hông trỏ về hai kẻ ngoại địch.
Uy nhà đế vương, dù chết không phục.
Doanh Tiết Đình tới bây giờ lại càng không hiểu.
Ngày đó Tam hoàng tử Lạc Vân Sơn muốn lập công trận Kiên Giang, cưỡng ép xuất quan, vẫn là võ giả nội công luyện tạng, lấy tư cách gì để so đấu với hắn và Vương tướng quân? Chưa kể, dù thêm vào Lạc Đế, thanh linh kiếm tổ tiên Lục Nguyên truyền lại cũng đã dư sức đối phó.
Hắn không hiểu, Lạc Đế biết hắn không hiểu.
“Các ngươi tới đây e rằng không ôm lý niệm từ bi của ta mà giữ mạng đúng chứ? Ta biết các ngươi có một vật gì đó có thể đọ được với ta.”
Leng kênh!
Một làn gió khẽ phả, chuông gió khẽ kêu.
Lạc Đế nói tiếp:
“Tổ tiên các ngươi để lại bảo vậy, chẳng nhẽ các Tiên Hoàng Lạc Nam lại không? Các ngươi không nhận ra, kể từ khi bước vào đây, tất cả đều là người phàm hay sao?”
Doanh Tiết Đình thất kinh, hắn lôi một thanh tiểu kiếm bé như ngón út ra lòng bàn tay, miệng vận pháp quyết thúc giục.
Không có động tĩnh gì, hắn và Vương An Thạch chợt tỉnh khỏi thất kinh, thay vào đó là hoảng sợ, bờ lưng ướt đẫm.
“Các ngươi là người có liên quan tới Kiếm Tiên, gốc gác hoàng tộc Lạc Nam cũng không kém. Tuy huyết mạch đã loãng, nhưng chúng ta là con rồng cháu tiên, phụ tổ là long tộc, ngày ấy từ biển đi ngược Kiên Giang, vân du lên Vạn San Vô Cường gặp vụ tiên trồng râu nuôi tằm, cũng là mẫu tổ. Vậy nên truyền thừa Lạc Nam không hề kém Lục Nguyên mà ngươi tự hào.”
Doanh Tiết Đình nheo mắt.
“Là chiếc chuông gió kia?”
“Đúng vậy, vật dùng một lần, có chút tiếc. Ta còn sợ để quá lâu đã mất công dụng. Các ngươi không cần nghĩ trốn, cả Đỗ Long này hôm nay không hề có một tia linh khí nào, không chỉ vẹn vẹn căn phòng này.”
Lạc Đế bước tới gỡ chiếc chuông gió làm từ vô số vỏ sò xuống, tháo ra hai miếng sò đưa cho Lạc Tuệ Như và Lạc Vân Sơn.
Lạc Đế nhìn hai vị khách Lục Nguyên nói:
“Các ngươi luôn thấy công pháp hoàng tộc chúng ta tiến cảnh chậm, ngay cả giờ phút này Tam nhi cũng rất kém. Lần trước ta gọi nó sớm xuất quan, các ngươi còn đoán già đoán non hoàng tộc lục đục.” Nhìn hai vị hoàng tử, Lạc Đế nói tiếp:
“Thật ra bao công sức hai đứa con này của ta đều bị hai vỏ sò này lấy đi, sau hôm nay hai đứa có thể tu luyện rồi. Hai con, nhất là Tuệ Như, không trách ta chứ?”
“Chúng nhi thần biết phụ hoàng có nỗi khổ!”
Lúc này Vương An Thạch lên tiếng:
“Vậy phải xem có thể sống được hay không đã.” Hắn nói tiếp:
“ Ngươi dồn tất cả binh lực đi Lục Nguyên quả thực rất anh dũng, nhưng ta không hiểu thị nữ và âm thị tại sao cũng không thấy một ai?”
Lạc Đế nói.
“Hoàng cung ta không có nhiều kẻ hầu người hạ như Lục Nguyên các ngươi, nhưng mà bọn họ là kẻ trung thành. Biết Lạc Nam thất thủ, ta đã để bọn họ về quê rồi.”
Vương An Thạch chắp tay tỏ vẻ kính trọng, hắn thở dài:
“Do vậy chúng ta hai đấu ba, đều là phàm nhân. Lạc Đế ngươi bao năm không ra trận, liệu có so được với ta?”
“Đúng vậy, hai đứa con của ta muốn tu luyện cần phải vượt qua ngày hôm nay, mà tu vi năm năm qua của ta đều lấy đi nuôi chuông gió kia rồi, Tuệ Như lại chưa bao giờ tập võ. Là hai đánh hai, quả thực có hơi với sức.”
Ngưng một chút, Lạc Đế nhìn hai hoàng tử nói:
“Tuy hoàng hậu không phải thân sinh hai con, nhưng hôm nay hãy trả thù cho nàng và đại hoàng huynh hai con đi.”
Nghe vậy, hai hoàng tử gật đầu dù không hiểu. Cả Lạc Nam đều biết Hoàng Hậu sau khi sinh tính tình thất thường, sức khỏe ngày càng yếu đi, lại vì thái tử ngày ngày nằm giường mà năm năm sau mất. Rò ràng không liên quan như vậy nhưng Lạc Đế lại nói trả thù.
Phụ hoàng bọn họ nói trả thù, mà ở đây chỉ có Lục Nguyên, vậy nên khó hiểu đã được khai giải.
Doanh Tiết Đình và Vương An Thạch từ đầu vẫn luôn để Lạc Đế trò chuyện. Bọn họ hiểu rõ sẽ có một cuộc chiến nổ ra, lúc đầu đều dựa vào tu vi và thần binh, nhưng giờ tất cả mọi người đều đã như nhau, vậy nên sớm hay muộn đã không quan trọng.
“Năm ấy, hại chết hoàng hậu là Tào công công, mà Kim Lân chỉ là lão nhị.”
Hai hoàng tử chấn kinh, Vương An Thạch chấn kinh, Doanh Tiết Đình lại càng chấn kinh hơn cả. Hắn biểu hiện lên trên khuôn mặt còn đặc sắc hơn tất cả mọi người.
Đảo mắt một vòng suy nghĩ, mồ hôi hắn tuôn ra như mưa, cả hai lớp áo trong ngoài ướt nhẹt. Doanh Tiết Đình biết được một ít chuyện chỗ Nguyên Đế, tuy không nhiều nhưng lúc này có thể khẳng định:
“Lạc Nam… suýt thắng.”
Lạc Đế đổi một giọng bi tráng, hắn lúc này mới dùng thân phận đế vương để nói chuyện.
“Trẫm biết thất bại ở bước nào, nhưng không trỏ ra cục thể được đích xác ở đâu, chỉ biết việc các ngươi đổ oan cho hai thần tử Ngự thành chủ chính là chìa khóa.”
Từ trong bàn cờ lấy ra một thanh kiếm, Lạc Để thở dài.
“Lạc Nam… hôm nay diệt sao?”