Chương 5: Sức mạnh của Chiến Binh

Tính danh: Trần Chính Doanh

Sức mạnh: Chiến Binh

Hành trang: Bùa luyện tập x2 (một tháng), bùa luyện tập x3 (một tháng), bùa luyện tập x4 (một tháng), bánh năng lượng (30 phần)

Chiêu thức: Không

Gần một tuần luyện tập, hiện giờ sức mạnh của Trần Chính Doanh đã đạt tới cấp độ có thể một người vật lộn một hổ.

Trần Chính Doanh cảm thấy cực kì phấn khích và có chút không chân thực. Nhưng đó lại là sự thật, hắn phải nắm giữ phát huy hoàn toàn năng lực này, bởi tới đêm nay ngày mai, kì khiên bảo hộ sẽ biến mất và cả bộ lạc Mặt Trời sẽ chỉ trông chờ sự an toàn vào những gã đàn ông, nhất là người thủ lĩnh bộ lạc là hắn.

Quay trở lại hiện thực, giải quyết xong việc ăn uống Trần Chính Doanh nằm trong hang động nghỉ ngơi, một cậu bé một phụ nữ một lão nhân cũng ở trong đây. Còn lại tất cả đàn ông đều hoặc ở lều cỏ bên ngoài, hoặc có nhiệm vụ túc trực canh gác, phòng thú dữ tấn công.

Đêm tối, trăng sáng giữa trời cao, đó là buổi đêm đầu tiên sau kì bảo hộ của bộ lạc Mặt Trời, rất may cho Trần Chính Doanh rằng không có mối nguy nào xảy ra.

Sáng sớm, Trần Chính Doanh thức dậy ra ngoài hít thở không khí thanh sảng giữa núi rừng thiên nhiên. Hắn khởi động các bộ phận cơ thể, rồi bắt đầu diễn luyện bài tập hằng ngày.

"Một, hai, ba. . . "

Trần Chính Doanh vừa hít đất vừa gằn giọng, cơ thịt săn chắc trên cánh ray trần hiển lộ rõ ràng, chỉ mới đây sáu ngày trước hắn còn chưa có một chút múi cơ nào.

"Một trăm chín mươi tám. . . "

"Một trăm chín mươi chín. . ."

"Hai trăm!" Lấy hết sức lực toàn thân, gồng mình cho hoàn thiện động tác hít đất cuối cùng, Trần Chính Doanh đổ người xuống thở đỏ mặt, vài giọt mồ hôi chảy xuống chán.

Từ lần đầu tiên tập chỉ hít được ba chục cái, cho tới bây giờ Trần Chính Doanh đã có thể hít đất liền mạch lên tới lần thứ hai trăm.

Không chỉ thế, ngay cả các động tác hít xà, gập người, rồi còn các động tác nhảy ếch đủ thứ Trần Chính Doanh đã nâng lên một độ cao mới mà trước đây hắn thậm chí không nghĩ tới, điều này chỉ diễn ra trong vòng một tuần là hắn có thể làm được, thật không ngờ.

Tất nhiên ngoại trừ rèn luyện một cách nguyên thủy như vậy, Trần Chính Doanh còn ra lệnh cho một hai tên đàn ông mạnh mẽ ra thực chiến với mình.

Sau khi tập xong các bài tập, Trần Chính Doanh ăn một phần bánh năng lượng chuẩn bị sẵn, hồi phục năng lượng rồi quyết đấu với một người đàn ông cao hơn một mét bảy, ngực để trần lộ ra cơ thể màu lúa mạch đầy săn chắc.

Không kể đội săn thú, nhóm người ở lại bộ lạc lúc này bao vây xung quanh đất trống trước hang động bộ lạc Mặt Trời, họ nhường lại phần đất trống cho trận đấu luyện giữa người đàn ông trong bộ lạc với thủ lĩnh.

"Thủ lĩnh, xin mời!"

Người đàn ông cao to thể hình săn chắc, làm ra động tác mời chào Trần Chính Doanh trước khi đấu luyện. Sau đó, hắn ta lao lên với tốc độ đáng kinh ngạc, nắm đấm hữu lực đầy cứng rắn đấm vào tầm của Trần Chính Doanh.

Trong tầm mắt của Trần Chính Doanh, nắm đấm vốn sắp tới mặt mình đang diễn ra không hẳn là nhanh. Hắn nhanh chóng lùi người sang một bên, một tay thủ mặt.

Người đàn ông đấm hụt Trần Chính Doanh, nhanh chóng theo quán tính quay người lại đá vòng vào ngực thủ lĩnh của hắn ta, có điều đòn đá tưởng nặng nề khi chạm vào thủ thế của thủ lĩnh lại giống như mất đi sức nặng.

Trần Chính Doanh đỡ xong đòn đá không quá mạnh mẽ, nhận thấy thời cơ đã tới bèn lấy tay đẩy chân gã đàn ông rồi đá vòng dưới chân hắn ta khiến hắn ngã xuống, kết thúc trận đấu luyện.

Người đàn ông cảm thấy bên hông hơi đau nhức, cười khổ đứng dậy làm lễ với Trần Chính Doanh.

"Thủ lĩnh ngài xuất thủ lưu tình rồi."

Gã đàn ông nhẹ nhàng nói, giọng điệu cung kính tôn trọng Trần Chính Doanh, sự tôn kính này không chỉ tới từ thân phận thủ lĩnh bộ lạc của Trần Chính Doanh mà còn bởi vì hắn hoàn toàn khâm phục trước thực lực của vị thủ lĩnh trẻ tuổi.

"Mạnh Phi, đừng nói vậy, ta phải tập trung hết sức mới theo kịp cường độ tấn công của ngươi đấy!" Trần Chính Doanh trả lời người đàn ông trước mặt một cách khéo léo mà không làm mất lòng.

Gã đàn ông này là một trong những người khoẻ nhất của bộ lạc hiện giờ, Trần Chính Doanh nghe tên hắn bảo là Mạnh Phi. Trận quyết đấu vừa rồi có vẻ qua loa và không chân thực, khi mà đòn tấn công của Mạnh Phi tựa như trẻ con đánh vào cơ thể người lớn của Trần Chính Doanh.

Nhưng đó không phải vì Mạnh Phi diễn tập, mà sự thực là hắn ta không có đủ sức mạnh để gây tổn thương được tới cơ thể Trần Chính Doanh, một Chiến Binh vật lộn được với hổ.

Sau gần một tuần rèn luyện và chiến đấu với đàn ông trong bộ lạc, hầu hết các phương diện của Trần Chính Doanh đều mạnh lên gấp vài lần so với ban đầu, gồm cả tốc độ ra đòn, tốc độ phản ứng, sức mạnh nắm đấm đòn đá, và cả độ da dày thịt béo.

Có lẽ từ giờ phải đổi thành hai người chiến đấu với hắn, một người bình thường đã không thể làm gì được Trần Chính Doanh nữa rồi.

Trưa tới, cả bộ lạc tụ hợp ăn bữa no nê, bọn họ nghỉ ngơi rồi lại tiếp tục hoạt động.

Buổi chiều, Trần Chính Doanh tập liên tục các bài tập cường độ cao, kết hợp với cả sự thực chiến quyết luyện một với hai.

Đấu luyện một với hai thì dù có lợi hơn về thể lực và sức mạnh hay các tố chất khác, Trần Chính Doanh vẫn khó có thể thắng được hai gã nam nhân lực điền khoẻ mạnh hợp tác nhau.

Tuy nhiên lợi ích đạt được lại lớn hơn, Trần Chính Doanh rút được thêm vài đầu kinh nghiệm lúc chiến đấu, hắn âm thầm ghi nhớ rồi tập luyện tiếp.

Ước chừng còn vài tiếng nữa trời sẽ hoàn toàn tối, Trần Chính Doanh dừng lại buổi tập, quyết định sẽ tự mình thử sức bắt giết một con thú rừng ở gần đây.

Đến chỗ đội săn thú, Trần Chính Doanh bảo họ không cần làm bẫy nữa, để cho hắn một mình tự chiến đấu với mục tiêu, chính là con lợn rừng đang ở đằng sau gốc cây kia.

Hắn cầm một viên đá nhỏ trong tay, ném mạnh về con lợn rừng. Tiếng xé gió phát ra, tuy nhiên tốc độ cực nhanh nên lợn rừng không thể tránh mà bị đá đập vào đầu đỏ tấy lên.

Lợn rừng to béo giận dữ, mắt đỏ lừ nhìn về phía người thanh niên đã ném đá mình. Nó cào cào đất, lấy đà rồi xông mạnh về Trần Chính Doanh với ý định húc chết đối thủ.

Trần Chính Doanh chờ con lợn rừng đến gần, hắn lập tức nhảy mạnh sang một bên né tránh, cố nhảy lên đầu con lợn hung dữ, lấy tay nắm chặt lại đấm mạnh vào đầu nó liên tiếp.

Lợn rừng tức giận lắc mạnh đầu, có điều thế nào thì tên con người đáng ghét ngồi trên đầu nó vẫn không ngã khỏi chỗ. Nó dần bị nắm đấm của người thanh niên đấm cho choáng váng, đảo mắt chóng vánh rồi ngã gục xuống mất đi ý thức, thật không thể tưởng tượng được sức lực từ đòn đấm của thanh niên lớn tới cỡ nào.

Trần Chính Doanh mượn lao của một người trong bộ lạc, đâm mạnh xuyên qua đầu của lợn rừng, khiến nó giãy dụa đau đớn rồi chấm dứt ý thức.

Cho đội săn thú mang xác lợn rừng về hang, Trần Chính Doanh trở về bộ lạc.

Hiện tại đã xác định được sức mạnh bản thân, Trần Chính Doanh hài lòng. Tuy nhiên hắn cảm giác bản thân luyện tập thêm cũng ít tăng cường được chút sức mạnh nào, dường như cơ thể đạt tới cái gọi là bình cảnh.

Cho nên mục tiêu tiếp theo của Trần Chính Doanh, ngoài giết dã thú và tăng nhân lực, rồi đốc thúc cả bộ lạc tập dần lên con đường sức mạnh, hắn còn phải tìm được phương pháp tăng sức mạnh tới cấp độ mới.

Ăn tối xong, vẫn là những hoạt động tiêu khiển nhỏ nhoi mà Trần Chính Doanh có thể làm được, đó là lên kênh thế giới xem những người khác nói chuyện.

Sau này nhất định hắn phải phát triển bộ lạc thật tốt, để đêm đến ăn xong không phải ngủ ngay mà còn có thể có nhiều hoạt động. Có điều muốn như vậy thì vấn đề an toàn của bộ lạc hắn phải được đảm bảo hoàn toàn.

Bên trong hang động, nhóm ba người đàn bà trẻ em và lão nhân đã vào giấc ngủ, chỉ có Trần Chính Doanh còn đang mải miết suy nghĩ lơ mơ. Ở ngoài, bốn nam nhân đứng xoay ra bốn phía nghiêm túc canh gác, bảo đảm an ninh của bộ lạc Mặt Trời.

Cách rào gỗ đơn sơ bao quanh lãnh địa nhỏ bộ lạc Mặt Trời, sau lùm cây rậm rạp hiện lên một đôi mắt khát máu lạnh lùng, đôi mắt phản chiếu chút ánh sáng của mặt trăng, âm thầm nhìn về phía bộ lạc Mặt Trời.