Mặt trời rạng ngó phía đông, màn đêm nặng nề dần xua tan, cùng với đó mặt trăng dần mờ đi ở phía cuối chân trời.
Tiếng chim hót ríu rít vang lên, cây lá đung đưa theo gió, vạn vật bắt đầu bừng bừng sinh cơ một ngày mới.
Vài tia nắng xuyên qua kẽ hở vách đá, chiếu vào trong hang động tối nhỏ đang có mười một người ở trong.
Trần Chính Doanh dần tỉnh dậy, mắt lờ mờ nhìn xung quanh. Chợt, hắn mới sực tỉnh bản thân đã xuyên không cùng cả thế giới tới một nơi xa lạ cổ đại.
Bỗng nhiên Trần Chính Doanh nhớ tới gì đó, thật nhanh dùng ý niệm mở lại bảng hệ thống, may mắn, chỉ số vàng ngọc vẫn còn nguyên đó không biến mất.
Vàng: 10
Ngọc: ∞
Trần Chính Doanh thở phào nhẹ nhõm, hắn sợ chuyện hôm qua không phải sự thật mà chỉ là một giấc mơ.
Hắn lại mở ra bảng giao diện của bản thân.
Tính danh: Trần Chính Doanh
Sức mạnh: Thường nhân
Hành trang: Khiên bảo hộ (đang sử dụng)
Chiêu thức: Không
Coi như ổn rồi, giờ thì dậy bắt đầu thôi.
Trần Chính Doanh vừa nghĩ, cố ngồi vực dậy rồi gọi mười tên thuộc hạ cùng mình đẩy tảng đá ra.
Mất một chút thời gian, Trần Chính Doanh cùng mười thuộc hạ rốt cuộc đi ra ngoài, tiếp xúc với ánh nắng đầu tiên ở thế giới này.
"Hít hà. . ." Trần Chính Doanh ra sức hít không khí, cảm nhận sự sảng khoái thanh tỉnh buổi sáng sớm.
Nhìn về phía trước, một rừng cây không biết tên xanh rơn cao to hình thành một cánh rừng mênh mông không thấy điểm cuối.
Hiện tại, hắn có ba mục tiêu là phải có được phương pháp luyện tập sức mạnh của thế giới này và phải đảm bảo được lương thực cung cấp thức ăn, còn chỗ ở thì hắn sẽ ở tạm trong hang động, dù sao nó an toàn hơn so với bên ngoài.
Phương pháp luyện tập sức mạnh không nói, có lẽ trong tương lai gần hắn sẽ tiếp xúc được, trước mắt cần lo tìm được lương thực.
Ở trong khu rừng thế này, việc lấy được lương thực không khó, ít nhất là với mười tên thuộc hạ của hắn. Không phải đối đầu với những quái vật, mà chỉ cần đặt bẫy mấy con dã thú là được.
Còn mục tiêu cuối cùng, chính là cố gắng mở rộng mua thêm nhân khẩu để phát triển bộ lạc tốt hơn. Cái này thì chỉ cần vừa đảm bảo được tiêu diệt dã thú khi lấy thức ăn, hắn có thể nhận được vàng rồi tích lũy mua người dân.
Trần Chính Doanh tập trung mười dã nhân đi cùng mình kiểm tra khu vực gần xung quanh đây. Mặt đất hơi ẩm ướt, các cành cây dây mơ lá rễ che chặn nên gây khó khăn trong việc di chuyển.
Có một điều may mắn là sau buổi đêm, dường như hầu hết quỷ quái hung thú không còn đi săn mồi, để lại một tràng sinh cơ cho khu rừng, tất nhiên đi càng vào sâu khu rừng thì quỷ quái hung thú chắc chắn sẽ xuất hiện.
Nhưng Trần Chính Doanh chỉ tìm kiếm ở gần đây nên không lo. Còn về khiên bảo hộ, nó chỉ có thể bảo vệ bọn hắn khỏi bị các loài hung thú quỷ quái hay con người chủ động tấn công, nếu như bọn hắn tự đi săn các dã thú thì nó ngược lại vô tác dụng.
Trần Chính Doanh đi ở giữa đội ngũ cầm lao, tâm lí bớt lo lắng hơn chút. Đi tiếp về trước vài chục mét hắn thấy ở gần đó có một dòng suối nhỏ.
Ở xung quanh còn có các loại thỏ hoang, đằng xa có bóng dáng lợn rừng, trên bầu trời phi điểu hú lên bay vù vù, bên bụi cỏ xì xào động đậy là một con rắn nhỏ.
Cả khu rừng bạt ngàn với những cây cổ thụ to lớn khổng lồ. Hắn có thể nhìn xa xa phía chân trời sâu trong rừng có một bóng mờ cao to chọc trời, hình như là một đại thụ tồn tại bất hợp lí.
Đại thụ phô trương to lớn xuyên giữa tầng trời vượt đỉnh mây, không thấy điểm cuối cao nhất, nó mang theo một loại khí tức thần thánh bất khả xâm phạm, Trần Chính Doanh đứng đó trơ trọi nhìn lên nó, dường như bị sự phô trương này làm rung động.
Trần Chính Doanh nhìn tình hình trước mắt, suy đoán đây không phải một cánh rừng bình thường. Cũng may cả đoạn đường cẩn trọng lại thêm có mười người bảo vệ xung quanh, phải nói hữu kinh vô hiểm. Cũng không biết tới trời tối thì sẽ đáng sợ thế nào nữa.
Thoát khỏi trạng thái cảm thán, Trần Chính Doanh đi tới bên dòng suối nhỏ nhìn xuống làn nước nông trong veo.
Khuôn mặt không quá điển trai, nhưng mang theo nét cứng rắn kiên nghị cùng sự tự tin. Quần áo phong cách trẻ trung thế kỉ 21 bị bẩn chút do tối qua nằm trên rạ cỏ.
Dòng suối nhỏ loáng thoáng phản chiếu nắng trời, vài con cá nhỏ cam đen vẫy đuôi bơi nhanh qua các khe đá.
Trần Chính Doanh lệnh cho mười dã nhân cầm lao bắt vài con thỏ, còn hắn thì lục hục sử dụng phương pháp tạo lửa thời đồ đá. May là trước đây có chơi một trò chơi sinh tồn thực tế cho nên hắn có thể dựa vào kiến thức đó mà làm.
Tạo lửa mãi không xong, nhìn thấy mười người kia đã làm xong việc Trần Chính Doanh hô bọn hắn vào tạo lửa cùng bản thân, sau đó mất một hồi cuối cùng cũng lên mùi khét, khói hơi lộ lên, hắn thổi một hơi mạnh thế là lửa bùng lên.
Hơi vất vả, sau này nhất định phải chế tạo bật lửa. Trần Chính Doanh thầm nghĩ.
Hắn lấy vài cái que làm sạch rồi vót nhọn đầu, chọc xuyên qua sáu con thỏ, để vào "bếp" lửa nướng hoang dã, bên trên đống lửa.
Chờ một hồi, khói thịt bốc lên trong không khí, mùi thơm bay qua mũi Trần Chính Doanh khiến hắn nuốt nước bọt.
Mặc dù không có gia vị nhưng tốt xấu vẫn là thịt thỏ nướng, tối qua trước khi đến thế giới này hắn vẫn đang chơi game và chưa ăn tối.
Trần Chính Doanh bỏ một que thịt khỏi đống lửa nhỏ tàn lụi, mười dã nhân cũng theo đó chia ra năm con thỏ nướng còn lại.
Lại nói Trần Chính Doanh khuyên thế nào cũng không được mười cái tên này, bọn họ chính là nghe lệnh tuyệt đối nvc, trung thành hết mình vì hắn. Tuy vậy không phải bọn hắn không có tính cách, ngược lại họ hoàn toàn là một con người.
Không biết những con người này và những con người mua từ hệ thống sau này đến từ đâu, nhưng ít nhất hắn có thể giao tiếp bình thường với họ mà không trở ngại ngôn ngữ.
Hẳn cũng là một tạo hoá của "thần", nếu không thì tương lai hắn biết nói chuyện với loài người ở thế giới này như thế nào đây.
Bỏ qua chuyện này, chợt Trần Chính Doanh nghĩ tới tương lai của bộ lạc bản thân phải phát triển.
Muốn thoát khỏi tình cảnh nguyên thủy này, hắn phải có thêm nhân lực làm cơ sở, sau đó mới phát triển tiếp được.
Hắn cần phải kiếm được vàng, tích lũy rồi mua chúng, trước khi hết thời hạn bảo hộ bảy ngày nhất định phải đủ một chút người để đảm bảo an toàn và thực hiện nhiều việc khác.
Vàng có thể được kiếm thông qua giết thú dữ, lên cấp bộ lạc hay chống lại sự xâm lược hoặc chinh phục được thế lực khác. Cho dù là tộc nhân làm, hoặc làm một cách gián tiếp, hắn cũng có thể nhận được.
Cho nên Trần Chính Doanh nhanh chóng lấy miệng xá thịt thỏ nướng nhai, chờ tới khi mọi người ăn no xong, hắn ra lệnh bọn họ đào vài cái hố nhỏ đặt bẫy cành gỗ nhọn bên dưới.
Xong xuôi, hắn cho năm dã nhân cầm mấy hòn đá nhỏ ném vào con heo rừng đằng xa.
"Gừ gừ. . .!" Lợn rừng to con gấp đôi một dã nhân, mắt đỏ lừ chân đạp đạp đất ra sau, một phát phi về phía năm tên dã nhân vẫn đang ném đá nó.
Có điều mắt lợn rừng nhìn thẳng về mục tiêu, nhưng không chú ý tới vài cái hố ở không xa có cọc tiêu bằng cây nhọn, không có gì ngoài ý muốn, nó gào lên đau đớn bị ngã xuống hố, bị găm lại bởi những cây mâu nhọn hót chọc xuyên cơ thể.
Lợn rừng quần quật không chịu tử vong, ý chí mạnh mẽ kết hợp sinh cơ dồi dào giúp nó chưa chết ngay. Máu tươi chảy ròng ròng xuống cây mâu, năm tên dã nhân cầm lao ở bên trên chọc xuống lợn rừng, một hồi lập tức nó bị chết.
"Chúc mừng ngài thành công giết chết một con lợn rừng, nhận được 20 vàng!'
Ở một bên Trần Chính Doanh trốn cùng năm người còn lại bảo vệ sau gốc cây to, nghe tiếng thông báo hắn cao hứng đi ra.
Cách làm này đã thành công, bọn hắn có thể làm thêm nhiều bẫy thú hơn nữa để giải quyết sự thiếu thốn của vàng.
Thế là hết cả trưa lẫn chiều, nhóm người Trần Chính Doanh làm bẫy thú rồi đi dụ chúng mắc câu.
Làm việc có thể cực lực, Trần Chính Doanh muốn góp tay vào làm cùng nhưng mười người dã nhân không cho, hắn đành đứng đằng xa chỉ huy quan sát.
Rất nhanh mặt trời dần lặn xuống, sắc trời tờ mờ tối. Trần Chính Doanh cùng mười người mang theo xác của một con sơn dương mang về hang.
Vào trong hang, bọn hắn tạo lửa rồi nướng cả con sơn dương to lớn lên đống lửa.
Trong lúc chờ đợi, Trần Chính Doanh kiểm kê lại thu hoạch.