Chương 32: chương 32

Trong đêm khuya tĩnh mịch, cô gái nhỏ lặng trầm chờ đợi, hôm nay là ngày định mệnh. Huy đã đi khỏi, nếu như qua khỏi hôm nay cô nhất định sẽ đi tìm anh, nói cho anh biết rằng người cô yêu nhất trên đời này chính là anh ... Một âm thanh như tiếng vỡ gốm sứ khẽ vang, là từ phòng bà phát ra. Linh ngờ ngợ nhìn rồi nhanh chân đến đó, một nỗi bất an bao trùm lấy cô. Không tự giác mà đôi chân di chuyển nhanh hơn rồi cô bắt đầu chạy, những bước chân vội vã.

"Bà ngoại ..."

Tiếng Linh thốt gọi làm người đàn ông sững lại đưa mắt nhìn, khuôn mặt khắc khổ đã ươn ướt nước mắt. Ông nhìn chầm cô như muốn giải thích nhưng chẳng thể thốt lên lời, chỉ đơn giản là im lặng chờ đợi. Chờ đợi cơn thịnh nộ từ Linh trút xuống, chờ đợi lời nói và hạnh động chứa đựng sự căm thù của cháu gái.

"Không, bà ngoại ..."

Linh bước nhanh đến đẩy mạnh Vol ra, đỡ lấy và ôm ghì Hồng phu nhân trong lòng mình. Cả thân thể run lên bần bật, nước mắt tuôn rơi nhạt nhoà trên khuôn mặt, môi mấp máy không thành lời. Dù có nhiều chuyện bà ngoại làm rất tàn nhẫn, rất vô tình nhưng cô biết nó đều xuất phát từ tình thương bà dành cho cô.

"Không, bà ơi ...xin đừng bỏ cháu... Cháu xin bà ..."

Người phụ nữ cười nhạt, hơi thở gấp gáp hơn, chạm tay vào má cô gắng sức nói, một câu nói đứt quãng không hoàn chỉnh.

"Tha ... tha ... chú ..." Câu nói chưa dứt, Hồng phu nhân buông thõng tay mà ra đi trong sự nuối tiếc.

"Không ..."

Linh gào lên, tay lây mạnh bà ngoại oà khóc đau đớn, tim quặn thắt như bị ai đó bóp mạnh. Người đàn ông không kìm được mà bật khóc thành tiếng, thẫn thờ quay bước đi. Người phụ nữ nhìn cảnh đau thương ấy không chút động lòng, môi nhếch lên để lộ nụ cười hả hê nhưng có chút gì đó chua chát.

"Tại sao lại hại chết ngoại? Bà ấy dù gì cũng là mẹ ông mà."

Cô gái ngẩng đầu hỏi, giọng đanh lại chất chứa đầy oán hận. Vol lặng người không đáp lại cũng chẳng thể nói rõ hung thủ thật sự là ai. Người phụ nữ khẩy cười, lên tiếng chen ngang đầy mỉa mai, ánh mắt nửa vui nửa buồn.

"Không biết tự lượng sức mình chết cũng đáng."

"Ông bảo vệ bà ta, giúp bà ta đối phó họ Hồng tộc để rồi bà ta giết con gái ông. Đúng là ngu ngốc."

Linh ngước đôi mắt nâu đẫm nước nhìn người đàn ông nói. Cái giọng thật chua chát, mỉa mai, sự hận thù dâng cao đỉnh điểm. Người ông nhìn cô rồi nhìn người phụ nữ ngỡ ngàng, cả thân một lần nữa lại người cứng đờ. Ông nhìn bà như chờ đợi câu giải thích, chờ đợi lời phủ nhận thốt ra từ miệng bà. Nhưng không, người phụ nữ chỉ lặng im nhìn khuôn mặt đăm lại. Rất chóng mọi cảm xúc trên khuôn mặt xinh đẹp ấy đã bị đánh lùi. Khuôn mặt đanh lại, vẻ bất cần thách thức làm Vol hiểu ra. Bà ta là hung thủ, là người đã giết chết con gái ông.

"Là em sao?"

Bằng cái giọng run run ông hỏi, nước mắt đã đông khô trên khuôn mặt khắc khổ ấy. Ánh trăng đang dần bị mây đen che lấp, giây phút định mệnh đã đến, tất cả bí mật đều được phơi bày.

"Phải. Em không cho phép bất cứ vật cản đường nào được tồn tại."

Đi đến bên khung cửa sổ người phụ nói, mi mắt cụp xuống thoáng nét buồn rầu. Vol bước nhanh tới nắm hai khuỷu tay bà lắc mạnh, quát lớn, cái nhìn đầy giận dữ, thất vọng.

"Tại sao? Tại sao em lại làm như thế? Nó là con anh mà ... Tại sao vậy hả? ..."

"Tại sao ư? Tại vì nó sẽ phá hỏng kế hoạch trả thù của em. Tại vì mối thù của những phù thuỷ biển Tây. Tại vì ..."

Người phụ nữ khựng lại, đôi mắt hận thù ngấn nước, giọng bắt đầu lạc hẳn. Bà biết điều bà sắp nói sẽ làm tan nát tim Vol, sẽ khẳng định rằng tình yêu giữa hai người không hề tồn tại. Phải, lúc đầu bà tiếp cận ông chỉ vì mục đích duy nhất, trả thù. Nhưng có một điều bà không bao giờ ngờ tới, bà đã yêu Vol, yêu kẻ thù của mình. Là thật lòng.

"Là vì cái người tên Tân Tân ư?"

Tiếng Linh khẽ vang, chen ngang cuộc nói chuyện. Người phụ nữ khựng lại nhìn cô gái nhỏ đầy ngạc nhiên. "Tân Tân" cái tên đã lâu lắm rồi không được ai nhắc đến. Nhưng tại sao lại là Linh? Cô biết được những gì? Một loạt câu hỏi được đặt ra trong đầu người phụ nữ nhưng chẳng có câu trả lời nào. Linh đặt bà ngoại xuống đất, đứng thẳng người đối diện người phụ nữ, giọng đanh lại.

"Bà tưởng quá khứ của bà không ai biết sao? Tôi là ai? Là Hồng tiểu thư, là phù thuỷ truyền thuyết, là người giữa ranh giới quá khứ và thời gian, giữa cái chết và sự sống ... Bà không quên điều đó chứ?"

Giọng cô gái lướt vang, nó không như tiếng nói, chỉ là cơn gió thoảng qua, một cơn gió rét buốt của mùa đông. Đôi mắt nâu đục ngầu, từ trong tay cây đũa phượng hoàng xuất hiện. Câu nói vừa dứt cô đã nâng đũa chỉa về phía đối thủ nhưng ...

"Á ..."

Đáng tiếc người phụ nữ đã nhanh tay hơn, không cần đũa phép chỉ đơn giản là tay và thần chú. Một thứ tia sáng mờ ảo vụt qua, cắt xẹt bàn tay Linh làm chảy máu, rất nhanh, nhanh đến nỗi cô chưa kịp nhận ra đó là gì. Linh khẽ rên thành tiếng cầm chặt bàn tay bị thương của mình, răng nghiến lại keng két.

"Sao cô yếu thế Hồng tiểu thư? Hãy cho tôi xem bản lĩnh của cô đi."

Người phụ nữ bật cười ngạo nghễ nhưng trên khuôn mặt lại có chút gì đó buồn. Bằng cái mỉa mai bà lại lên tiếng, đôi mắt nhìn Vol trầm xuống mà lo sợ. Ông đã biết bí mật của bà, đã biết đến sự tồn tại của Tân Tân. Ông có còn giúp bà không? Có bỏ rơi bà không? Nhưng điều đó đâu còn quan trọng, ông đã không còn đường quay đầu nữa. Nhận biết cơ hội đến với mình cô gái nâng tay về phía người phụ nữ, miệng nhẩm thần chú. Một hành động thật ngốc nghếch của một kẻ chưa biết và cũng chưa từng sử dụng phép thuật bằng tay. Và ...

"Á ... Á ... Á ..."