Chương 8: Chương 8

Sáng hôm sau, Kỷ Nghiêu là người đến sớm nhất. Ngày hôm nay anh không lái xe đi làm mà đi xe đạp.

Anh có mua một căn hộ cách Cục Cảnh Sát chưa đến ba cây số, không cần sáng sớm phải vội vội vàng vàng, tiết kiệm thời gian có thể ngủ thêm được một chút.

Lão Lưu bảo vệ thấy Kỷ Nghiêu cầm cây dù trên tay, ông ngước nhìn tiết trời, tò mò hỏi: “Đội trưởng Kỷ, hôm nay trời không mưa, mang dù? Học theo người ta che nắng cho cô nào đó.”

Kỷ Nghiêu cầm cán dù xoay mấy vòng, cười cười: “Chào chú Lưu, đây không phải dù của cháu.”

Lão Lưu à một tiếng, liếc mắt nhìn camera rồi tiếp tục đọc báo.

Kỷ Nghiêu đi về phía trước mấy bước, nằm nhoài bên cửa sổ: “Sao chú không hỏi cháu là dù của ai?”

Lão Lưu ngẩng đầu: “Tôi hỏi để làm gì?”

Kỷ Nghiêu: “Nếu chú đã hỏi, cháu sẽ trả lời cho chú. Đây là dù của Hàn Tích, phòng pháp y.”

Nói xong anh đi thẳng về tòa nhà lớn.

Lão Lưu bỏ báo xuống, ông có hỏi ư? Ông chưa nói câu nào mà?

Ông ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Kỷ Nghiêu. Dáng vẻ người đàn ông ấy vô cùng phấn khởi, nếu không biết còn tưởng rằng người này không phải đang đi làm mà đang chuẩn bị vào động phòng.

Hàn Tích quen dậy sớm, cô có thói quen chạy bộ mỗi sáng, khoảng tầm 5 giờ sẽ thức giấc. Lệ Trúc Uyển cách nơi làm việc cũ không xa, nhưng đến Cục Cảnh Sát thành phố phải đổi hai chuyến tàu điện, mỗi chuyến mất hơn một tiếng đồng hồ.

Cô cân nhắc đợi đến khi xong vụ án này, sẽ trả lại căn hộ này, tìm căn hộ gần Cục Cảnh Sát một chút, đi làm sẽ thuận tiện hơn.

Hàn Tích chen chúc trên tàu điện ngầm, tới được cổng cảnh cục đã sắp trễ giờ.

Lão Lưu thấy cô, mỉm cười chào hỏi: “Tiểu Hàn, hôm nay thần sắc tốt lắm!”

Hàn Tích cười cười: “Chào chú Lưu!” Nói xong cô chạy nhanh đến phòng làm việc của mình.

Đến nơi, cô soi gương, cảm thấy sắc mặt mình vẫn như bình thường, không hiểu tại sao lão Lưu lại khen sắc mặt hôm nay của cô rất tốt.

Trợ lý Chu Hàm đang ăn bánh bao: “Chào chị Tích, chị ăn bánh bao không, nhân thịt nấm hương.”

Hàn Tích: “Cám ơn, tôi ăn sáng rồi.” Huống chi từ xưa đến giờ cô không ăn bánh bao, có sự bài xích mạnh mẽ với loại thức ăn này. Cô dọn dẹp chỗ làm việc một chút rồi bắt tay vào công việc.

Cô lấy đồ trong túi vật chứng nghi là phân người hoặc động vật ở hiện trường án mạng mang đi đến phòng pháp chứng. Khoảng nửa tiếng sau sẽ có kết quả.

Cùng lúc đó, tại lầu ba văn phòng trinh sát hình sự.

Chu Lỵ đang ăn sáng, khoai chiên và bánh mì, nhai nhồm nhoàm rất ngon lành. Nhìn cô ấy người ta dễ lầm tưởng cô được mời ăn sơn hào hải vị.

Trương Tường đang cầm quyển sổ bìa hồng lên đọc. Trong đó là ghi chép của anh ấy về những kỷ xảo lấy khẩu cung của Kỷ Nghiêu ngày hôm qua. Anh ấy vừa xem vừa ghi nhớ, hận không thể khắc ghi tất cả mỗi câu thoại vào đầu. Ngày xưa ôn thi đại học anh ấy cũng chưa từng có cố gắng như vậy.

Triệu Tĩnh Tĩnh đi vào, trong tay mang theo hai túi đào. Một túi đặt trong phòng nghỉ, một túi chuẩn bị mang qua phòng pháp y.

Chu Lỵ quay đầu nhìn, từ trên ghế phóng đến phòng nghỉ không khác gì Tôn Ngộ Không tái thế nghe mùi đào tiên.

“Cám ơn đội phó Triệu đã mời mọi người ăn đào, còn phần này là của ai?”

Triệu Tĩnh Tĩnh vừa đi ra ngoài vừa đáp: “Phòng pháp y.”

Kỷ Nghiêu đặc biệt mẫn cảm với hai từ pháp y, anh gọi Triệu Tĩnh Tĩnh lại, nhìn Triệu Tĩnh Tĩnh dò hỏi: “Đội hai không có, Chủ nhiệm Diệp không có, Đội phòng chống ma túy không có, tại sao chỉ mang qua mỗi phòng pháp y.”

Triệu Tĩnh Tĩnh quay đầu: “Chủ yếu là muốn cho Hàn Tích, nhưng sợ cô ấy không nhận nên gửi cả phòng họ luôn.”

Anh ấy vừa nói hết câu, cả đám nháo nhào.

“Đội phó Triệu coi trọng người ta?”

“Đội phó Triệu cố lên!”

“Đội phó Triệu đấu với đội trưởng Kỷ, cược đi!”

Kỷ Nghiêu nghiêm túc: “Vớ vẩn, xong việc chưa!” Rồi anh đứng dậy, bá vai Triệu Tĩnh Tĩnh cùng đi.

Triệu Tĩnh Tĩnh trừng mắt nhìn kẻ cầm đầu: “Không phải do ý xấu của cậu à? Bắt tôi hôm qua đóng vai ác, lần này đắc tội đến người ta.”

Thì ra không phải đào góc tường của anh mà là đi tạ tội. Kỷ Nghiêu vỗ vỗ vai Triệu Tĩnh Tĩnh: “Cô ấy không để ý đâu, yên tâm.” Vì căn bản cô sẽ không nặng lòng những chuyện thế này, điểm này Kỷ Nghiêu rất rõ ràng.

Triệu Tĩnh Tĩnh cảm thấy khi thẩm vấn mình rất dữ tợn, cả đên chăm sóc cho bà nội trong bệnh viện anh ấy cứ trằn trọc không an giấc: “Thôi kệ, tôi vẫn cứ nên đến đó.”

Anh ấy vừa đi thêm vài bước, nghiêng đầu sang: “Cậu đi theo làm gì?”

Kỷ Nghiêu hắng giọng: “Thuộc hạ gây họa, tôi thân là cấp trên dĩ nhiên cũng có trách nhiệm.”

Triệu Tĩnh Tĩnh: “Kiểm điểm gửi cho Cục trưởng Thái đều do tôi viết giùm cậu đó!”

Hai người vừa đi vừa nói, một đường đi thẳng đến phòng pháp y.

Hàn Tích ngẩng đầu lập tức nhìn thấy Kỷ Nghiêu và Triệu Tĩnh Tĩnh: “Vật chứng tìm được ngày hôm qua đang xét nghiệm, khoảng 10 phút nữa sẽ có kết quả. Đội phó Triệu có việc gì sao?”

Kỷ Nghiêu bỗng nhiên phát hiện ngày hôm nay anh ở trước mắt cô anh là người không có tên họ nên cô đành phải gọi tên người khác.

Triệu Tĩnh Tĩnh nhấc túi đào trong tay: “Không có gì. Chả là… bên đơn vị có phát mấy phần đào, ăn không hết nên mang đến mời đồng nghiệp ăn chung.”

Kỷ Nghiêu lén đạp nhẹ vào chân Triệu Tĩnh Tĩnh. Tên ngốc này đúng là không biết nói dối, đơn vị phát gì chứ, người ta cũng ở cùng đơn vị sao không thấy được phát.

Triệu Tĩnh Tĩnh phản ứng lại, sắc mặt ửng đỏ: “Đơn vị của mẹ tôi.”

Mẹ của Triệu Tĩnh Tĩnh đã về hưu mấy năm rồi, Kỷ Nghiêu xoa xoa thái dương, may mà Hàn Tích không biết.

Chu Hàm nhận lấy: “Cám ơn đội phó Triệu.”

Hàn Tích khẽ mỉm cười: “Cám ơn!”

Triệu Tĩnh Tĩnh trở nên lúng túng, anh ấy nói sang chuyện công để phân tán sự chú ý: “Vừa rồi mọi người nói đến vật chứng gì?”

Kỷ Nghiêu giải thích đơn giản. Hàn Tích liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường: “Còn phải đợi thêm 8 phút nữa, khi nào có kết quả tôi sẽ cho Chu Hàm mang qua.”

Triệu Tĩnh Tĩnh còn việc phải làm nên đi về trước.

Chỉ còn lưu lại một mình Kỷ Nghiêu tựa cạnh bàn vẫn không chịu đi: “Tôi ở đây chờ.” Mấy chứng cứ trước đó anh đã xem đi xem lại cả chục lần, không có gì mới phải chờ cái này.

Hàn Tích không quản anh, ngồi ở bàn mình, tiếp tục công việc.

Ngày hôm nay cô không vào phòng giải phẫu nên mặc quần áo bình thường. Chiếc áo sơ mi trắng, bên hông áo sếp ly một chút nên khi cô xoay người có thể thấp thoáng thấy phần da trắng hồng, eo thon mịn màng. Khi cô cúi đầu đọc tư liệu, khi thì ngẩng đầu nhìn màn hình máy tính, con ngươi đen láy chuyển động tới lui, trông linh động hơn nhiều. Đôi môi anh đào mọng nước và đầy đặn, là đôi môi rất thích hợp để… hôn.

Cô hình như không quá quan tâm đến ánh mắt của người khác mặc dù người đàn ông này đã nhìn cô từ trên xuống dưới rất nhiều lần.

Tám phút trôi qua, Hàn Tích nhìn qua số liệu, cô đứng lên nói với Kỷ Nghiêu: “Là phân người, ở môi trường bên ngoài đã hơn năm ngày.”

Nạn nhân Chu Thông khỏe mạnh, có thể tự lo liệu sinh hoạt cá nhân, hơn nữa trước khi về hưu ông ta từng là hộ lý của bệnh viện, rất sạch sẽ, không bao giờ là người sẽ đem phân đổ ở ban công.

Kỷ Nghiêu tự hỏi: “Người leo sân thượng vào đây có thể là một người lang thang, hơn nữa môi trường sống rất tồi tệ.”

Trước chứng cứ đã có, mặc dù rất mong manh cũng là một phương hướng phát triển, phải dốc hết sức. Kỷ Nghiêu nhanh chóng trở về văn phòng, mở một cuộc họp ngắn phân công xong công việc, rồi đi đến văn phòng Cục trưởng Thái.

Triệu Tĩnh Tĩnh cùng Trương Tường và hai cảnh viên khác đến tiểu khu Lệ Trúc Uyển, bắt đầu điều tra những người lang thang cao 1m60 sống gần đó.

Trưa tháng 4, ánh mặt trời chói chang, bốn người phân làm hai nhóm chia nhau hành động. Dưới cái nóng gay gắt bọn họ đi hỏi rất nhiều người từ ông chủ cửa hàng, đến người bán hàng rong, bảo vệ tiểu khu. Thế nhưng, điều tra cả buổi trời vẫn không có kết quả, bọn họ không còn cách nào khác đành phải mở rộng phạm vi điều tra.

Tầm 2 giờ chiều, Triệu Tĩnh Tĩnh đến một tiệm tạp hóa mua nước, nhân tiện hỏi thăm ông chủ.

Ông chủ khoảng tầm hơn 60 tuổi, nhưng ông rất cẩn thận, bắt phải đưa ra thẻ cảnh sát ông mới bằng lòng nói chuyện. Cụ ông xem xong, gửi trả lại Triệu Tĩnh Tĩnh: “Người này có hóa thành tro tôi cũng nhận ra. Đồng chí cảnh sát, Thanh thiên đại lão gia, xin các cậu có thể làm chủ cho chúng tôi.”

Triệu Tĩnh Tĩnh nâng cao cảnh giác, đứng thẳng người, nghiêm túc: “Bác cứ nói đi ạ.”

Trương Tường đứng bên cạnh rút sổ tay, vểnh tai lên nghe và ghi chép. Kẻ tình nghi này phải chăng đã phạm thêm tội ác kinh thiên động địa đến mức ngay cả một ông cụ còn nói hóa thành tro cũng nhận ra.

Cụ ông kể: “Người này là nam giới, rất cao nên tôi có ấn tượng về hắn. Hắn mới tới tháng trước thôi, ngồi ở trên cây cầu vượt đó ăn xin, có thói ăn cắp vặt, đã từng qua cửa hàng của tôi trộm mất mấy trái trứng luộc nước trà.”

Bên cạnh cánh cửa của cửa hàng tạp hóa có bày một rổ trứng luộc, thêm nồi điện chứa nước trà vẫn còn cắm điện, có thể bán trứng luộc trà bất cứ lúc nào.

Trương Tường cẩn thận ghi chép: Ăn xin ở cầu vượt, trộm vặt.

Triệu Tĩnh Tĩnh liếc nhìn trên cầu, vẫn chưa thấy kẻ lang thang nào nên hỏi tiếp: “Vậy bác có biết hắn ở đâu không?”

Cụ ông lắc đầu: “Tôi không biết. Thế nhưng chắc không ở xa đây đâu. Sáng hắn đến khu này rất sớm, tối muốn mới đi.” Nói xong cụ ông cũng nhìn lên cầu: “Nói mới nhớ, mấy ngày hôm nay không thấy hắn nữa.”

Triệu Tĩnh Tĩnh nhìn Trương Tường một chút rồi hỏi tiếp: “Bác có thể nhớ được bắt đầu từ ngày nào bác không còn gặp hắn nữa không?”

Cụ ông suy nghĩ một lát, sau đó lấy một tờ vé số trong ngăn kéo phía dưới quầy thu ngân: “Hôm đó là ngày 18 tháng 4, tôi vừa vặn trúng tờ vé số này, được 50 tệ còn đang rất vui vẻ. Kết quả chỉ lơ đễnh một chút hắn lại đến ăn cắp. May tôi phản ứng nhanh, nếu không cái tay dính đầy phân và nước tiểu dính trên nồi cơm điện làm sao có thể bán được trứng luộc nước trà nữa.”

Triệu Tĩnh Tĩnh hỏi tới: “Sau đó hắn không thật sự không xuất hiện nữa ư?”

Cụ ông hừ một tiếng, gật đầu: “Vì hôm đó tôi rất bực mình nên quyết định chờ sang hôm sau hắn quay lại sẽ bắt hắn qua con đường bên cạnh ăn xin, không được qua bên đây. Kết quả không gặp được hắn. Thật tức chết!”

Cụ ông này tính khí cũng khá nóng nảy.

Trương Tường viết vào sổ: Ngày 18 tháng 4, phân người. Đội trưởng Kỷ quả nhiên đoán như thần, tên lang thang này rất đáng nghi. Trong lòng anh ấy ngầm tán dương đội trưởng anh minh thần võ của mình.

Triệu Tĩnh Tĩnh cuối cùng lên tiếng: “Cám ơn bác, sau này cháu cần thông tin gì khả năng sẽ còn làm phiền bác ạ.”

Cụ ông vội hỏi: “Có lệ phí đi lại không?”

Triệu Tĩnh Tĩnh: “Hay là cháu mua giúp bác mấy quả trứng luộc nước trà.”

Trương Tường trợn mắt. Cụ ông đon đả: “Ái chà, để tôi đưa số trứng mới, sạch lắm.”

Triệu Tĩnh Tĩnh cầm mười quả trứng luộc nước trà đứng dưới tán cây ven đường gọi điện thoại báo cáo tiến triển điều tra cho Kỷ Nghiêu.

-

Tác giả có lời muốn nói:

Đội phó Triệu cũng thật đáng yêu, ha ha ha.