Chương 13: Chương 13

Editor: Tử Y Đằng

Triệu Tĩnh Tĩnh dẫn người đi điều tra lại người thân và bạn bè của Tiếu Du thêm một lần nữa, đặc biệt là những người có quan hệ thân thiết với cô ta.

Cuối cùng, bọn họ đến công ty khoa học kỹ thuật mà Tiếu Du từng công tác khi còn sống.

Triệu Tĩnh Tĩnh đến quầy lễ tân, xuất trình thẻ ngành và nói rõ lý do. Cô nhân viên lễ tân xem kĩ thẻ ngành rồi mới gọi điện cho cấp trên và mời nhóm của Triệu Tĩnh Tĩnh vào phòng nghỉ, rót mấy ly nước rồi nói: "Anh cảnh sát, tôi nhớ ra anh! Hình như các anh đã đến điều tra một lần rồi!"

Lần trước dựa vào án tự sát điều tra theo thông lệ, nhưng lần này đến tra án giết người. Triệu Tĩnh Tĩnh không trả lời.

Nhân viên lễ tân này không lớn tuổi lắm, nhuộm tóc vàng hoe, cũng không sợ hãi khi thấy cảnh sát mặc cảnh phục, cô ta nhiệt tình hỏi han Triệu Tĩnh Tĩnh: "Chị Du không phải là tự sát sao? Chẳng lẽ lại có ẩn tình gì?"

Triệu Tĩnh Tĩnh kéo cái ghế bên cạnh, cô lễ tân ngồi xuống chuẩn bị tinh thần tám chuyện.

Triệu Tĩnh Tĩnh: "Bình thường Tiếu Du ở công ty như thế nào?”

Cô ta rất ngạc nhiên với câu hỏi của cảnh sát, làm ra vẻ một công dân gương mẫu, diễn thành nghiện: "Chị Du tốt lắm, rất hay giúp đỡ người khác!"

Triệu Tĩnh Tĩnh tiếp tục hỏi: "Quan hệ đồng nghiệp của cô ấy thì sao? Quan hệ với ai xấu nhất?”

Nhân viên lễ tân: "Chị Du tốt như vậy mà, tất cả mọi người rất yêu quý chị ấy!"

Nửa tiếng trước Kỷ Nghiêu đã nói qua điện thoại về việc khi nạn nhân Tiếu Du còn sống đã bị mọi người xa lánh, đi làm cũng không vui vẻ.

Triệu Tĩnh Tĩnh nhìn thoáng qua nhân viên lễ tân, rõ ràng cô ta đang che giấu điều gì đó. Đang định hỏi tiếp, ngoài cửa vang lên tiếng hắng giọng, giống như cảnh cáo nhân viên lễ tân kia không được nói linh tinh, nên biết điều ngậm miệng lại.

Cô nhân viên lễ tân này không sợ cảnh sát nhưng lại kiêng kị người trước mắt này. Cô ta cụp mắt, ngoan ngoãn chào một tiếng "Lưu tổng" rồi đi ra ngoài!.

Lưu tổng chính là cấp trên trực tiếp của Tiếu Du, tổng giám đốc tài vụ của công ty, thấy Triệu Tĩnh Tĩnh lập tức cười đon đả: "Trời nóng quá, các đồng chí cảnh sát đã vất vả quá rồi!”

Triệu Tĩnh Tĩnh xua tay, cũng không để ý đến dáng vẻ này của anh ta. Có thể trở thành lãnh đạo chứng tỏ đều là người tinh ranh, Triệu Tĩnh Tĩnh vừa nhìn sắc mặt đã biết chức vị của anh ta không phải đơn giản chỉ ngồi trên bàn nhậu mà có được.

Hai bên cũng không quanh co lòng vòng nữa mà vào chủ đề chính.

Triệu Tĩnh Tĩnh: "Kể một chút về Tiếu Du đi!"

Nét mặt Lưu tổng cực kỳ đau lòng: "Con người Tiếu Du tốt lắm, năng lực làm việc rất cao. Vừa mới được đề bạt lên làm vị trí quản lý của bộ phận tài vụ chưa đầy nửa năm. Chúng tôi luôn xem trọng cô ấy, có ai ngờ đâu cô ấy cạn nghĩ như vậy. Thật đáng tiếc!"

Lúc anh ta nói chuyện, ánh mắt liếc nhìn Triệu Tĩnh Tĩnh rồi nhìn nữ cảnh sát đằng sau. Không biết nghĩ tới điều gì xấu xa, ánh mắt của anh ta lóe lên tia bỉ ổi dung tục nhưng nhanh chóng biến mất.

Nữ cảnh sát vội vàng khép cổ áo lại.

Triệu Tĩnh Tĩnh liếc mắt nhìn Lưu tổng một cái, ngữ điệu nghiêm túc hơn: "Cường độ công việc của công ty các anh như thế nào?"

Lưu tổng rất mẫn cảm với vấn đề này, vội vàng đáp: "Tỷ lệ thôi việc ở công ty chúng tôi rất thấp. Hơn nữa, hàng năm Tiếu Du đều là nhân viên xuất sắc, KPI* cũng luôn đạt thứ hạng cao. Không hề tồn tại việc tạo áp lực về thành tích hay ức chế nào cho nhân viên!"

(*): ̀ ℎ̉ ̂́ đ ̛̛̀ ̀ đ́ℎ ́ ℎ̣̂ ̉ ℎ̣ đ̣̂ ̉ ̣̂ ̣̂ ℎ̣̂ ̣̂ ̂ ℎ̣̆ ̛̣ ̣̂ ℎ̀ℎ ̉ ̂.

Triệu Tĩnh Tĩnh: "Anh kết hôn rồi?"

Câu hỏi này khiến Lưu tổng ngẩn người, anh ta lập tức bối rối: "Kết… Kết hôn rồi, sao anh lại hỏi như vậy?"

Triệu Tĩnh Tĩnh không trả lời vấn đề của anh ta, hỏi tiếp: "Bình thường Tiếu Du thân thiết với ai nhất?"

Lưu tổng suy nghĩ một chút: "Có lẽ là Kiều Giang, vừa vào làm việc chưa đầy ba tháng! Nhưng sau khi Tiếu Du gặp chuyện không may thì cũng xin nghỉ!"

Triệu Tĩnh Tĩnh đề cao cảnh giác nhưng mặt vẫn không biến sắc: "Nói kỹ hơn một chút!"

Lưu tổng: "Kiều Giang là do Tiếu Du tuyển vào. Tính cách thằng nhóc đó không tốt cho lắm, không để ý đến người khác, khả năng giao tiếp với người khác cũng có vấn đề, còn cãi nhau với khách qua điện thoại, cho dù cậu ta không từ chức thì cũng không qua được thời gian thử việc."

Triệu Tĩnh Tĩnh: "Các ông còn giữ thông tin của Kiều Giang hay không?"

Lưu tổng: "Có có! Để tôi báo nhân sự in ra!" Nói xong, anh ta vội vàng đi ra ngoài rồi nói: "Lát nữa người bộ phận nhân sự sẽ đưa đến đây. Tôi còn một cuộc họp quan trọng, xin lỗi không thể tiếp chuyện các đồng chí.”

Lưu tổng vừa đi ra ngoài, Triệu Tĩnh Tĩnh xoay người cởi cảnh phục, vừa cởi khuy áo dường như nhớ tới cái gì, quay đầu nói với nữ cảnh viên: "Cô quay đi chỗ khác, không được nhìn!"

Cô ấy càng nhìn hăng say: "Đừng mà đội phó Triệu! Anh cũng đâu phải là phụ nữ, có thiệt thòi gì đâu?”

Thấy đội phó bị trêu chọc, cậu cảnh viên bên cạnh cố nín cười.

Triệu Tĩnh Tĩnh đỏ mặt: "Xoay qua chỗ khác, đây là mệnh lệnh!"

Cô cảnh viện nhận lệnh không dám cãi lời, đành phải xoay người ra chỗ khác. Triệu Tĩnh Tĩnh chỉ còn mặc trên người bộ thường phục: “Tôi đi ra ngoài một chút!"

Hôm nay Triệu Tĩnh Tĩnh mặc một chiếc áo sơ mi màu lam, lẫn vào nhóm nhân viên đi vào phòng trà nước.

Để có thể tìm hiểu được mọi chuyện rõ ràng nhất thì chỉ có phòng trà nước của công ty, nơi nhiều chuyện nhất cũng là nơi “thật” nhất.

Có hai nữ nhân viên đang đứng nhâm nhi tách café bên cạnh máy pha cà phê, Triệu Tĩnh Tĩnh ngồi ở ghế salon gần đó, cúi đầu giả bộ nghịch điện thoại.

"Vừa rồi tôi thấy có cảnh sát đến đây! Nghe nói là đến điều tra chuyện của Tiếu Du!"

"Không phải là tự sát à? Có gì hay ho mà điều tra chứ?"

"Nhất định là có vấn đề, ai biết là có phải tự sát hay không?"

"Chẳng lẽ bị bà Lưu bắt gian? Tôi đã nói rồi, sớm hay muộn rồi cũng bị phát hiện thôi!"

"Suỵt! Bé miệng thôi.”

Triệu Tĩnh Tĩnh ngồi trong phòng trà nước một lúc cũng không có thêm tin tức giá trị nào nữa, chỉ có thể phỏng đoán được tên Lưu tổng kia cũng là một trong những tên đao phủ gián tiếp đẩy Tiếu Du xuống lầu.

Triệu Tĩnh Tĩnh trở lại phòng nghỉ, bên nhân sự đã đưa thông tin của Kiều Giang, Triệu Tĩnh Tĩnh thuận miệng hỏi nhân sự mấy vấn đề nhưng anh ấy phát hiện toàn bộ nhân viên công ty này dường như đã học thuộc lòng khẩu cung. Cho dù hỏi như thế nào, đều trả lời một câu duy nhất ‘Con người Tiếu Du rất tốt, năng lực làm việc cũng tốt!’

Quá mức bình tĩnh lại giống nhau như đúc, không hề bình thường.

Triệu Tĩnh Tĩnh đọc thông tin cá nhân của Kiều Giang, phát hiện anh ta sống ở tiểu khu gần với tiểu khu Lệ Trúc Uyển.

Kỷ Nghiêu nghe báo cáo của Triệu Tĩnh Tĩnh qua điện thoại, cẩn thận suy đoán: "Người tên Kiều Giang này là đáng nghi nhất. Mọi người chưa về vội, đến địa chỉ trên giải Kiều Giang về Cục Cảnh Sát thành phố hỗ trợ điều tra!"

Kỷ Nghiêu cúp điện thoại, xoay người báo nhân viên liên hệ với cục thuế để điều tra tình hình thuế vụ công ty Tiếu Du.

Giờ tan tầm, nhân viên cục thuế gọi điện trả lời, quả nhiên như Kỷ Nghiêu dự liệu, công ty đó có khả nghi trốn thuế. Do vậy, cảnh sát đã có đủ bằng chứng giải thủ trưởng trước tiếp lãnh đạo Tiếu Du, Lưu Kim Kiệt về Cục Cảnh Sát.

Ngay từ đầu, Lưu Kim Kiệt đã có ý đổ mọi trách nhiệm việc trốn lậu thuế cho người đã tự sát – Tiếu Du. Cục thuế đã đưa mọi tài liệu, văn kiện có chữ ký của anh ta, nên anh ta đành phải cúi đầu nhận tội.

Kỷ Nghiêu tự mình thẩm vấn, Lưu Kim Kiệt đã khai nhận việc quấy rối tình dục Tiếu Du. Sau đó, ở công ty mới bắt đầu xuất hiện lời đồn nói Tiếu Du lên giường với cấp trên mới được thăng chức. Chính vì vậy mà Tiếu Du bị xa lánh.

Toàn bộ công ty, ngoại trừ người cô ấy tự tuyển vào – Kiều Giang, thì không ai tin tưởng cô ấy, thậm chí có người ghen tị đỏ mắt vì chức quản lý bộ phận tài vụ nên đã nhắn tin nặc danh cho chồng Tiếu Du, châm ngòi li gián hai vợ chồng họ.

Thê thảm nhất chính là người chồng cũng không tin tưởng Tiếu Du, nhiều lần bạo hành cô ta.

Trong khi Kỷ Nghiêu tăng ca thẩm vấn Lưu Kim Kiệt thì Hàn Tích đã có mặt tại Hương Tuyết Đình chờ nhân viên môi giới nhà đất.

Tiểu Hỏa – nhân viên môi giới nhà đất đến bằng một chiếc xe điện đời mới: "Tiểu khu này rất lớn. Chị lên xe đi em chở chị qua đó!"

Hàn Tích cười cười: "Tôi tự đi được!" Cô không có thói quen ngồi xe người lạ!

Giao thông ở tiểu khu này rất tốt, các con đường trồng nhiều cây xanh, cô rất thích. Khi lên lầu xem nhà, cách thiết kế căn hộ rất hợp ý cô, đồ nội thất trong nhà còn mới và rất đầy đủ, chỉ cần xách va ly vào ở.

Điều duy nhất cô cảm thấy không ổn chính là căn hộ này được bài trí theo phong cách nhà tân hôn nên từ nệm ghế sofa, rèm cửa và các đồ trang trí đều có màu đỏ, ngay cả đèn trần cũng có hình trái tim. Dễ khiến người ta đắp nặn nên một ảo tưởng về hạnh phúc, cảm xúc không chân thực.

Nhân viên môi giới Tiểu Hỏa đứng bên cạnh nhanh miệng giới thiệu: "Đừng nói đến tiểu khu cao cấp này mà ngay cả tiểu khu có hơn 20 năm tuổi thọ ở sát bên cạnh cũng chưa chắc đã có ưu đãi như vậy đâu!"

Hàn Tích: "Căn này trước đây có người chết à?"

Tiểu Hỏa: "Chị nghĩ đi đâu vậy? Tuyệt đối không có!" Thật ra nếu là anh ta, anh ta cũng sẽ nghi ngờ như thế.

Một căn hộ đầy đủ tiện nghi thế này, nếu không phải do người ủy thác yêu cầu chỉ được bán cho cô Hàn đây thì anh ta nhất định sẽ bỏ tiền ra mua, bán sang tay có thể kiếm được một món lời lớn.

Anh ta giải thích: "Chủ nhà vội phải xuất ngoại nên mới bán với giá này ạ!”

Hàn Tích thầm tính toán một chút. Từ ngày đi làm cô đã tích góp được một ít tiền, cộng với số tiền bán căn nhà cũ ba mẹ nuôi để lại thì có thể thanh toán trước một nửa tiền nhà, phần còn lại cô sẽ vay ngân hàng, rồi trả dần.

Tiểu Hỏa lấy ra bản hợp đồng trong cặp, trông điệu bộ này dường như đã chuẩn bị từ trước.

Kỷ Nghiêu rời khỏi phòng thẩm vấn đã gần tám giờ, còn chưa ăn cơm anh đã đạp xe nhanh về nhà.

Ra khỏi thang máy Kỷ Nghiêu nhìn dáo dác vào căn hộ đối diện, cửa chính khép hờ. Qua khe cửa, anh trông thấy Hàn Tích liền nấp sang một bên.

Thế nhưng người phụ nữ này quá nhạy cảm, cảm giác được có người bên ngoài nên đi ra bắt gặp Kỷ Nghiêu.

Kỷ Nghiêu đành cười cười: "Trùng hợp quá… Lại gặp nhau rồi, cô đi thăm người thân sao?” Rồi nói thêm: "Tôi cũng đi thăm dì họ, dì sống ở nhà đối diện!"

Hàn Tích không suy nghĩ lòng vòng như Kỷ Nghiêu, cô nói thẳng: “Tôi đến xem nhà!"

Kỷ Nghiêu nhìn vào bên trong một chút, chiếc đèn trần trái tim hắt những ánh sáng màu đỏ xuống nền nhà, chiếc rèm lụa đỏ mỏng phất phơ khiến màn đêm mông lung bên ngoài trở nên ám muội hơn.

Người đẹp đứng bên cửa, tất cả mọi thứ xa hoa xung quanh đều biến thành phông nền, không bì được nét đẹp của cô.

Kỷ Nghiêu cảm nhận yết hầu siết lại, anh mím môi cười, trong mắt đong đầy xuân tình: "Xem nhà mới? Muốn kết hôn à… Có thiếu chú rể không?”

Hàn Tích chỉ nhìn anh một giây rồi lùi về sau hai bước, đóng sầm cửa lại.

-

Tác giả có điều muốn nói:

Đội trưởng Kỷ xem đi, phòng tân hôn cũng đã chuẩn bị xong. Vào được hay không dựa vào chính mình thôi!