Chương 1: Trùng sinh

Chương 1: Trùng sinh

Trong sân, Lâm Dật nhìn mặt trời nóng bỏng, xê dịch cái mông trên ghế mây, nâng cốc trà lên uống một ngụm lớn.

Sau đó tiếp tục híp mắt nằm ngửa.

1 thái giám đứng đối diện hắn, vội vàng cầm ấm trà đổ đầy nước vào cốc.

"Trời ơi! Thật sự là nóng đến mức không cho người ta sống!"

Lâm Dật liên tiếp than thở với Hồng Ứng, thái giám hầu hạ mình từ nhỏ, dù đã đi tới thế giới này mười tám năm, hắn vẫn không quen không có điều hoà, không có quạt điện.

Nhất là mùa hè!

Hiện tại hắn mặc kệ hình tượng Vương gia cao cao tại thượng, mặc quần đùi hoa tự chế, nửa thân trên cởi trần, vậy mà vẫn không ngừng đổ mồ hôi.

Hồng Ứng cười nói, "Vương gia, hay để ta kiếm chút băng về cho ngươi dùng?"

Lâm Dật liếc Hồng Ứng nói, "Quên đi, tác dụng không lớn."

Dùng tiêu thạch tức KNO3 chế tạo nước đá, cũng chỉ miễn cưỡng để trong phòng lúc buổi tối, đặt ở bên ngoài cơ bản không có tác dụng gì, nhiều lắm là tìm chút an ủi.

Hồng Ứng nhận canh đậu xanh từ tay thị nữ nói, "Vương gia, uống chút canh đậu xanh giải nóng đi."

"Không uống, một bụng no nước trà rồi."

Lâm Dật không nhịn được khoát tay, hắn không quen loại quan tâm quá mức này.

Hồng Ứng vội vàng nhìn về phía thị nữ đứng một bên nói, "Thất thần cái gì, mau vung quạt cho Vương gia."

Lâm Dật chép miệng, "Haiz, chờ sau này có thời gian có điều kiện, chúng ta sẽ đi lên núi nghỉ mát."

Cảm thụ gió mát thổi tới từ quạt, hắn cảm thấy rất hưởng thụ.

Đời trước lớn lên ở Cô Nhi Viện, không cha không mẹ.

Cố gắng học tới đại học, có lẽ là bộ não kém cỏi, có lẽ là hoàn cảnh thiếu thốn, tóm lại vì đủ loại nguyên nhân, hắn không có số phát tài.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lại giống đa số người bình thường, mua 1 căn nhà, cưới một người vợ, sống bình thường cả đời.

Đáng tiếc người không tính được số trời, đang đứng ở vỉa hè mà ô tô cũng có thể đụng trúng, từ đó xe lăn thay thế hai chân.

Không có dũng khí tự kết liễu, chết tử tế không bằng sống sót.

Sống sót thì phải ăn cơm, nhưng lại không tìm được việc làm.

Cũng may hắn còn có thân phận tác giả truyện mạng, mặc dù viết bốn năm bộ, thành tích đều không tốt, nhưng luôn luôn sinh ra ảo giác mình sớm muộn cũng thành công!

Ngồi trên xe lăn, sau thời kì đau khổ, hắn liền không kịp chờ đợi viết một bộ truyện mới.

Siêu Cấp Vú Em, chỉ là cái tên đã khiến người ta hưng phấn!

Đồng thời dung nhập phong cách Chiến Thần và Người Ở Rể, quả thực là thiên tài mới nghĩ ra được, muốn không hot cũng khó!

Tay gõ bàn phím, một mực không ngừng, viết tới chỗ hưng phấn, hận không thể nhảy lên khỏi xe lăn.

Viết tốt như vậy!

Một năm không thể kiếm ít hơn một trăm vạn!

Đêm đó viết xong vạn chữ, cao hứng uống ba chai bia, nằm ở trên giường ôm gối, làm giấc mộng đẹp!

Lại không ngờ sau khi tỉnh lại sẽ đến thế giới xa lạ này.

Cửu hoàng tử Lương Quốc, vừa ra đời đã có thân phận cao quý.

Tại nơi này, không còn người nào có thể tùy ý bắt nạt hắn, khỏi cần vì làm việc mà phát sầu, không cần vì cuộc sống mà bôn ba.

Trọng yếu nhất chính là, có thể một lần nữa chạy đi dưới ánh mặt trời, không có chuyện gì tốt hơn chuyện này.

Hồng Ứng cười nói, "Vương gia, hay là tiểu nhân đi chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta tới Đức Ân sơn trang nghỉ mát, nghe nói Tấn Vương, Nam Lăng Vương, còn có Tín Vương, trưởng công chúa đều ở đó."

Lâm Dật lắc đầu, "Bản vương lập tức sẽ đi nhận lãnh địa, đi đi về về Đức Ân cũng tốn nửa tháng rồi, không cần làm vậy."

Từ khi sinh ra, hắn đã biết tình cảnh của mình.

Mẹ đẻ Ninh Quý Phi đang được sủng ái, lại đúng lúc sinh hoàng tử, trong cung có không biết bao nhiêu đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm mẹ con nàng, hận không thể diệt trừ cho thống khoái.

Hắn vô tội, thế nhưng thân ở Hoàng gia chính là cái tội lớn nhất.

Đó là lí do xưa nay hắn không tranh tình cảm trước mặt Hoàng Đế, thậm chí cố ý không làm Hoàng Đế vui vẻ.

Hoàng Đế ôm hắn, hắn liền gào khóc, thậm chí đi ị đi tiểu.

Hôm chọn đồ vật đoán tương lai, hắn không chút do dự đoạt kim tệ, gắt gao ôm trong lòng.

Đến khi trưởng thành, hắn cũng không để các ca ca và đám phi tần thất vọng, xem tiền như mạng, ham hưởng thụ, không có tài cán gì, trong lòng không có chí lớn.

Bất quá, Hoàng Đế đã chán ghét hắn vô cùng, tận năm mười sáu tuổi mới để hắn mở các xuất cung.

Dựa theo quy củ, vương công quý tộc Lương Quốc bình thường đều ở Bắc Thành của thủ đô An Khang, mà phủ của Lâm Dật lại được an bài tại nam thành vắng vẻ.

Xung quanh đại đa số đều là bình dân.

Lâm Dật lại không quan tâm, Lương Quốc lập quốc hơn hai trăm năm, con cháu đếm không hết, có thể đạt được một phủ riêng ngoài cung đã là rất không tệ.

Hơn nữa, nhịn đến giờ, rốt cục có đất phong.

Hắn tự nhiên sẽ không tiếp tục ở lại thủ đô An Khang, đi tới lãnh địa của mình, trời cao hoàng đế xa, muốn làm sao cũng được, ai có thể quản hắn?

"Vương gia. . ." Hồng Ứng sốt ruột nói, "Khí hậu Tam Hòa ấm nóng, lại còn khí độc, mười người tới thì chết tận bốn năm người, không thể đi được!"

Lâm Dật cười nhạo, "Chẳng lẽ tiếp tục ở lại đô thành An Khang?"

Đất phong Tam Hòa của hắn nằm tại vùng cực nam Lương Quốc, phía đông giáp Lâm Hải, phía nam là vùng đất hoang vu man di mọi rợ, hoàn cảnh ác liệt, không dễ sinh tồn, các triều đại đổi thay thế nào thì đây cũng đều là đất lưu đày.

Đó là lí do từ khi hắn được phong làm Tam Hòa vương, trong thủ đô có không biết bao nhiêu người ở sau lưng chê cười hắn!

Hắn lại không để bụng, tốt xấu gì hắn cũng là người từng được giáo dục cấp bậc đại học!

Sao có thể tin vào cái gọi là khí độc!

Cái gọi là khí độc hẳn là là nhiều loại bệnh tật tổng hợp, bao gồm sốt rét ác tính, trùng hút máu, vốn không liên quan, đoán chừng là nghe nhầm đồn bậy, không rõ ràng nên gọi là khí độc.

Hồng Ứng do dự nói, "Thế nhưng Tín Vương, Đại Vương bây giờ. . . . ."

Lâm Dật lắc đầu nói, "Bọn hắn là bọn hắn, ta là ta, không giống nhau."

Ngũ Hoàng Tử Tín Vương, Lục hoàng tử Đại Vương, ba năm trước đã được thụ phong, đất đai tốt hơn Tam Hòa không biết bao nhiêu lần, nhưng chậm chạp không chịu đi nhận lãnh địa.

Một khi rời đi, trừ phi có chuyện đặc biệt, nếu không đời này không còn khả năng quay về thủ đô.

Bất quá hoàng đế cũng không có ý tứ thúc giục.

Hồng Ứng thấp giọng nói, "Quý Phi Nương Nương sáng nay đã phái người tới truyền lời, long thể Thánh Thượng mới khỏi, Vương gia nên tận hiếu một chút."

Lâm Dật tùy tiện đáp, "Dù sao hắn cũng không thích bản vương, bản vương đi làm gì, chúng ta vẫn nên đàng hoàng đi nhận lãnh địa là tốt nhất."

Loại chuyện ngu tranh tình cảm của đế vương này, hắn sẽ không làm.

Làm hoàng đế thì có thể thế nào?

Vẫn không có wifi, không có liên minh huyền thoại!

Tới phương nam, làm 1 tiểu hoàng đế, lấy mấy người vợ, trải qua cuộc sống mơ mơ màng màng, như vậy không tốt hơn sao!

Hơn nữa, đây là một niên đại hắn không biết gì cả, không thể biết trước lịch sử như những người xuyên việt khác, cũng không có hệ thống, dựa vào cái gì để tranh đế vị?