Chương 72: Chương 72: Xin Chỉ Giáo

Nghỉ học vốn là chuyện lớn, nghỉ ở Thiên Đạo viện, chuyện này càng lớn hơn.

Sở dĩ Trang phó viện trưởng phản ứng mãnh liệt như vậy, là bởi vì hắn hiểu rõ, học sinh đã từng học ở Thiên Đạo viện, làm sao có học viện khác dám thu nhận chứ? Đúng vậy, Tông Tự sở, Ly cung phụ viện, Trích Tinh học viện, Thanh Diệu Thập Tam ti đều có bối cảnh riêng của mình, nhưng ở kinh đô, Thiên Đạo viện rất đặc biệt...

Hắn làm sao có thể ngờ được chuyện này biến chuyển thành ra như vậy? Quốc giáo học viện đứng ra.

Trang Hoán Vũ nhìn vẻ mặt lo lắng của Trang phó viện trưởng, chỉ cảm thấy trong miệng chua xót, nhìn Trần Trường Sinh nói: "Dù sao hắn cũng là học sinh của Thiên Đạo viện chúng ta, cho dù Quốc giáo học viện hiện tại không có viện trưởng và lão sư, không hiểu rõ những quy củ này, nhưng cũng không phải là ngươi nó thu nhận là thu nhận."

Đúng như Trang Hoán Vũ đã nói, Trần Trường Sinh không biết rõ những quy củ này, căn bản không nghĩ tới việc Quốc giáo học viện không thể thu Đường Tam Thập Lục, quay sang nói với Lạc Lạc: "Sau khi trở về ghi tên của hắn vào danh sách, đừng quên bảo hắn phải ký tên vào."

Đường Tam Thập Lục nghe thấy lời này vẻ mặt trở thành quái dị, hắn cảm giác như mình đang bị bán đi vậy.

Lạc Lạc thanh thúy dạ một tiếng, không hề do dự mà đồng ý.

Mọi người trong điện cảm thấy giật mình, nhất là mấy thầy trò ngồi gần với bọn họ càng thấy rõ hơn, từ bắt đầu đến hiện tại thái độ của nàng đối với Trần Trường Sinh đúng như thái độ của học sinh đối với tiên sinh, mọi người càng cảm thấy khiếp sợ không giải thích được, thiếu niên họ Trần kia có tài đức gì, để cho Lạc Lạc Điện hạ tôn kính như vậy?

"Đáng tiếc hơi trễ một chút."

Nếu đã quyết định gia nhập Quốc giáo học viện, tự nhiên Đường Tam Thập Lục sẽ không đổi ý, chẳng qua nhìn thái độ của Lạc Lạc đối với Trần Trường Sinh, cảm thấy hơi tiếc nuối, nghĩ thầm, nếu như mình gia nhập Quốc giáo học viện từ trước, chuyện này sẽ càng thêm thú vị, vì bằng hữu mà không tiếc cả mạng sống, đi giữ thể diện cho một tòa học viện hoang tàn, tiêu sái biết làm sao. Mà hiện tại toàn bộ đại lục đều biết Lạc Lạc Điện hạ đang học tập trong Quốc giáo học viện, lúc này hắn mới gia nhập Quốc giáo học viện, làm sao có thể đạt được cái gì danh tiếng chứ, ngược lại dễ dàng để cho người ta cảm thấy mình đang bám đuôi vậy.

Trần Trường Sinh biết hắn đang suy nghĩ điều gì, cảm thấy hắn nghĩ quá nhiều rồi, nói: "Những chuyện này không quan trọng, không cần để ý tới cách nhìn của người khác, hiện tại trong học viện chỉ có mấy người chúng ta, cũng càng thêm đơn giản, phức tạp hóa mọi chuyện có ích lợi gì."

Đường Tam Thập Lục nghĩ thầm quả nhiên có đạo lý, nhưng rất căm tức cảm giác bị hắn thuyết giáo, giễu cợt nói: "Chưa gì đã bắt đầu dạy học sao?"

Mọi người trong điện nhìn Trần Trường Sinh ba người không coi ai ra gì bàn luận chuyện của Quốc giáo học viện, tâm tình mỗi người mỗi vẻ, cảm giác tương đối phức tạp. Mọi người hiểu rõ, sau tối nay, ngôi mộ đã đổ nát hơn mười năm kia sẽ chân chính tân sinh, Quốc giáo học viện bị bỏ hoang nhiều năm chính thức trở lại trong mắt thế nhân. Đúng vậy, Quốc giáo học viện hiện tại chỉ có bốn học sinh, không có viện trưởng cũng không có lão sư, ngay cả tạp dịch cũng không có một ai, vẫn vô cùng lạnh lẽo, nhưng sau tối nay, còn ai dám giống như trước không để ý tới Quốc giáo học viện?

Trong điện bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay, thanh thúy mà vững vàng, không hề có chút dồn dập, không phải lấy lệ, không cố ý trì hoãn, không phải là giễu cợt.

Tiếng vỗ tay vang lên, thanh âm của Cẩu Hàn Thực cũng vang lên.

Hắn nhìn Trần Trường Sinh ba người, thật tâm nói: "Chúc mừng Quốc giáo học viện."

Vẻ mặt của mọi người ngưng lại.

Đây là câu nói thứ hai của Cẩu Hàn Thực trong Thanh Đằng yến tối nay.

Lúc trước thời điểm Trần Trường Sinh lấy ra hôn thư, để toàn bộ đại điện trầm mặc im lặng, hắn đã nói câu đầu tiên, hi vọng Trần Trường Sinh có thể suy nghĩ tới ý kiến của Từ Hữu Dung, câu nói kia bình tĩnh điềm đạm mà lại đánh thẳng vào điểm yếu nhất trong lòng của mỗi người, nếu như không phải bạch hạc trở về phương bắc, cục diện tối nay phát triển thế nào cũng chưa biết chắc.

Lúc này, hắn lại nói chuyện.

Mọi người trong điện có chút khẩn trương, biết sắp có chuyện phát sinh.

Mạc Vũ cô nương từng nghĩ tới chuyện trực tiếp kết thúc Thanh Đằng yến, để cho cuộc cầu hôn đã biến thành trò cười này mau chóng kết thúc, nhưng bởi vì Tiểu Tùng Cung xuất thủ cùng với Kim Ngọc Luật đột nhiên xuất hiện mà gián đoạn, như vậy kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì?

Chuyện Đường Tam Thập Lục rời khỏi Thiên Đạo viện, là tranh chấp nội bộ của Chu nhân, sau đó gia nhập vào Quốc giáo học viện, cũng không ảnh hưởng gì tới Nam nhân, sứ đoàn phía nam trầm mặc không có nghĩa là bọn họ đã chấp nhận thực tế, Thanh Đằng yến còn chư kết thúc, mà giờ mới bắt đầu.

Vẻ mặt của Cẩu Hàn Thực rất bình tĩnh, không hề nhận ra được dấu vết khi bị Trần Trường Sinh đám người luân phiên đả kích.

"Trên đường tới kinh đô, đã biết được tin tức Quốc giáo học viện tái xuất, ta một mực suy nghĩ, mười mấy năm thời gian đã trôi qua, Quốc giáo học viện là một nơi có lịch sử phi phàm như thế, quả thật cũng đã đến thời điểm phục hưng, vì vậy ta cảm thấy rất vui mừng, cũng cảm thấy rất tò mò, đến cùng là người nào mới có thể gánh vác sứ mệnh to lớn như thế."

Hắn nhìn Trần Trường Sinh ba người nói: "Tối nay ta mới biết được, thì ra Lạc Lạc Điện hạ đang ở Quốc giáo học viện, mới hiểu được, thì ra là tiên sinh mà Điện hạ đang thụ nghiệp, lại cũng là học sinh của Quốc giáo học viện, nếu là như thế, làm gì có đạo lý Quốc giáo học viện không hưng thịnh chứ?"

"Rất nhiều người đang muốn biết, Quốc giáo học viện hiện tại đã đi đến bước nào rồi, ta cũng không ngoại lệ... Cảm tạ Thánh Hậu nương nương, cho phép tất cả đệ tử tông phái phía nam chúng ta tham gia đại triêu thí, năm nay triều đình còn đặc cách mời chúng ta tới tham gia Thanh Đằng yến."

Lúc nói những lời này, Cẩu Hàn Thực rời khỏi chỗ ngồi, đi mấy bước xuống bậc thang, rõ ràng tới gần Trần Trường Sinh đám người đang ở cửa điện hơn một chút, nhưng để cho người ta cảm giác, hắn đang đứng trước mặt bọn họ, đối với bọn họ ôn hòa mà bình tĩnh nói chuyện.

"Tối nay là đêm thứ ba của Thanh Đằng yến, cũng là cơ hội cuối cùng để Thanh Đằng chư viện cùng học sinh khắp nơi tỷ thí."

"Chúng ta từ vạn dặm xa xôi tới đây, nếu tới để tham gia Thanh Đằng yến, tự nhiên không thể bỏ qua dịp này."

"Ly Sơn kiếm tông, xin Quốc giáo học viện chỉ giáo."

...

...

Trong điện rất an tĩnh, cũng không phải tĩnh mịch như lúc trước, mà rất kỳ diệu, chính là đối với lời nói và đề nghị của Cẩu Hàn Thực, mọi người cũng không kinh ngạc, tựa như sâu trong nội tâm mỗi người đều đoán được chuyện này sẽ diễn biến như thế, hơn nữa giống như còn đang đợi chờ.

Chẳng qua là trước lúc Cẩu Hàn Thực nói ra lời nói này, mọi người đã không nghĩ tới chuyện này —— tối nay là Thanh Đằng yến.

Đối với sứ đoàn phía nam mà nói, đề nghị của Cẩu Hàn Thực là lựa chọn tốt nhất.

Nếu như hắn trực tiếp khiêu chiến Trần Trường Sinh, sẽ bị thế nhân cho rằng Ly sơn không cam lòng vì hôn sự của Thu Sơn Quân bị ngăn cản, căm phẫn mà trả thù đả thương người khác, hắn cũng không đề cập tới Tiểu Tùng Cung trưởng lão cùng Kim Ngọc Luật chưởng kiếm gặp nhau cùng với chuyện xưa từ rất lâu rồi, không đề cập tới thân phận của Lạc Lạc Điện hạ, không đề cập tới chuyện Đường Tam Thập Lục làm nhục sư môn, chỉ nhắc đến Thanh Đằng yến.

Thanh Đằng yến có quy tắc, các học viện tham gia có thể khiêu chiến lẫn nhau.

Đây không phải là quy định do Đại Chu Thái Tổ Hoàng Đế định ra, cũng không liên quan tới Thái Tông Hoàng Đế, Thanh Đằng yến không phải đại triêu thí, nhưng lịch sử tồn tại không xê xích bao nhiêu năm, cho nên quy định của Thanh Đằng yến vẫn đáng giá tôn trọng, chẳng lẽ Chu nhân chính mình định phá bỏ hay sao?

Đại điện an tĩnh không tiếng động, mọi người trầm mặc im lặng.

Đúng lúc này, ngoài dự liệu của mọi người, Cẩu Hàn Thực tiếp tục nói.

Hắn nhìn Trần Trường Sinh lạnh nhạt nói: "Đúng vậy, lời của ta vừa rồi đều chỉ là cái cớ, hoặc có thể nói chỉ là một cái lý do."

Trần Trường Sinh giật mình, Lạc Lạc hơi sợ hãi, Đường Tam Thập Lục kinh ngạc, không biết tại sao hắn lại nói câu này.

Mọi người trong điện cũng rất ngạc nhiên.

"Tối nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, vô luận đúng hay sao, đối với Nam nhân chúng ta mà nói, đối với Ly sơn tông môn mà nói, cũng không phải là chuyện thoải mái gì, quan trọng nhất chính là đại sư huynh nhà ta không có mặt ở đây, đối với chuyện này, không người nào có thể nghe thấy ý kiến của hắn, ta cho rằng chuyện này không công bình."

Cẩu Hàn Thực lẳng lặng nhìn Trần Trường Sinh, nói: "Làm một vị đệ tử Ly sơn, ta có trách nhiệm duy trì danh vọng của sư môn, làm một vị sư đệ, ta muốn đại biểu sư huynh thể hiện một chút thái đọ, cho nên dù biết rõ dùng Thanh Đằng yến làm cái cớ hoặc là lý do có chút không thú vị, ta cũng muốn làm một chút, bởi vì chúng ta cần bình tĩnh rời khỏi tòa cung điện này."

Cuối cùng, hắn hướng Trần Trường Sinh chắp tay nói: "Xin chỉ giáo."

Không khí trong điện hoàn toàn an tĩnh, tất cả mọi người nhìn Trần Trường Sinh ba người.

Trần Trường Sinh nhìn Cẩu Hàn Thực, trầm mặc thời gian rất lâu.

Hắn biết ý nghĩ của Cẩu Hàn Thực, Ly Sơn kiếm tông muốn thông qua khiêu chiến Quốc giáo học viện để lấy lại chút thể diện, hơn nữa trong quá trình này, có thể chứng minh chính mình kém xa Thu Sơn Quân, trên thực tế Cẩu Hàn Thực cũng không giấu diếm ý nghĩ của mình, đem tất cả tâm tư phơi bày ra ngoài ánh sáng.

Đây chính là lỗi lạc hay sao?

Hắn nhìn Cẩu Hàn Thực nói: "Chẳng qua nhìn giống lỗi lạc mà thôi."

Cẩu Hàn Thực bình tĩnh nói: "Không phải lỗi lạc, chẳng qua là đường đường chánh chánh."

Đúng vậy, tâm tư của Ly Sơn kiếm tông cũng không lỗi lạc, nhưng Cẩu Hàn Thực đem tất cả tâm tư đưa ra ngoài sáng, trực tiếp đề nghị khiêu chiến Quốc giáo học viện, lại là đường đường chánh chánh, không có bất kỳ điểm nào có thể bị chỉ trích, cho nên, càng không dễ dàng ứng đối.

Lấy tính tình của Trần Trường Sinh, tối nay nếu như không phải bị Đông Ngự thần tướng phủ cùng đại nhân vật trong hoàng cung bày mưu tính kế, đối với hôn sự này, hắn cũng không biểu hiện thái độ kịch liệt đến thế, nếu như chỉ có chính hắn, đối mặt với lời khiêu chiến của Cẩu Hàn Thực, tuyệt đối sẽ xoay người rời đi.

Nhưng hiện tại hắn không chỉ có một mình, hắn đại biểu cho Quốc giáo học viện.

Hắn đã nảy sinh tình cảm đối với tòa học viện có đại dong thụ, có mặt hồ, có tàng thư khắp lâu cùng với sân trường đổ nát này.

Ly Sơn kiếm tông khiêu chiến không phải hắn, mà là Quốc giáo học viện.

Như vậy, hắn không thể làm việc theo ý chí của riêng mình.

Hắn nhìn sang Lạc Lạc cùng Đường Tam Thập Lục, muốn biết ý nghĩ của bọn hắn, nhưng bất đắc dĩ phát hiện, trong đôi mắt của Lạc Lạc cùng Đường Tam Thập Lục đều có khát vọng mãnh liệt, sáng ngời dị thường, thậm chí có chút rạo rực thiêu đốt làm cho người ta không dám đối diện.

Khát vọng đối với chiến đấu, tâm thái không sợ chuyện của hai người này quả thật làm cho người ta không dám đối diện.

"A... Đánh hay không đánh?" Trần Trường Sinh hỏi.

Quốc giáo học viện không có viện trưởng lão sư, chỉ có mấy học sinh bọn họ, chuyện lớn như vậy tự nhiên không thể làm gì khác đành phải thương lượng.

Lạc Lạc vẫn rất biết điều, thanh âm ngây thơ nói: "Tiên sinh nói đánh là đánh."

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc, nói: "Người khác đã nói đến nước này rồi, ngươi còn không biết xấu hổ không đánh ư?"

Nhìn đáp án như không minh xác, Lạc Lạc tỏ vẻ nghe lời của hắn, Đường Tam Thập Lục dùng câu hỏi để hỏi ngược lại, nhưng trên thực tế, tất cả mọi người rõ ràng ý tứ của hai người bọn họ.

Đánh.