Chương 18: Chương 18: Tân Sinh Của Quốc Giáo Học Viện (Trung) < Cài Đặt>

Quốc giáo ở kinh đô, không nói tới giáo phái phía nam, chỉ nói nơi đây, đã có sáu tòa Thánh đường, trong đó Anh Hoa đường chịu trách nhiệm giáo hóa, bồi dưỡng người trẻ tuổi, quản lý Thiên Đạo viện, Giáo khu tổng viện, trợ tế trường học, cùng với Quốc giáo học viện và mấy chục tòa học viện, chịu trách nhiệm quản lý cụ thể những học viện này. Nơi này cùng cơ cấu giáo dục của Đại Chu triều trên thực tế là một nhóm, thần thánh giáo dục giáo khu, chính là cách gọi của triều đình và dân gian, còn có tên là giáo khu xử. Thần thánh cùng quyền lực dung hợp với nhau tạo thành cảm giác áp bách, còn vì sư đạo tôn nghiêm, tràng kiến trúc này từ trước đến giờ an tĩnh dị thường.

Trần Trường Sinh đứng trong hành lang trống trải, vừa vặn bị cái bóng của cột đá khổng lồ che phủ, hắn quay đầu lại nhìn gian phòng cách đó không xa, nghĩ tới thanh âm quát mắng của tên nhân viên giáo khu xử lúc trước, nghĩ thầm quả nhiên không hổ là Quốc giáo Thánh đường, kiến trúc thiết kế cực tốt, cách âm lại hoàn thiện như thế, người ở bên ngoài hẳn là không thể nghe thấy được.

Kinh đô tổng cộng có mấy vạn học sinh, đều do quan viên và giáo sĩ trong tòa kiến trúc này quản lý, công việc bề bộn, ở trên sàn nhà bằng đá cẩm thạch sáng ngời, vô số đôi chân đi các loại giày đi tới đi lui, dòng người tuôn ra, nhưng trừ tiếng bước chân thì hoàn toàn an tĩnh.

Căn bản không người để ý tới tên thiếu niên đứng trong cái bóng của cây cột đá, cũng không có ai chủ động hỏi chuyện hắn, cho đến thời gian rất lâu sau, mặt trời dời đi, cái bóng của cột đá từ trên người của hắn chuyển đến phía đông, thời gian tới xế chiều, mới có người chú ý tới sự hiện hữu của hắn.

Cũng có thể là vì Thánh đường sắp đóng cửa, tâm tình mọi người trở nên rời rạc, trong kiến trúc có nhiều tạp thanh hơn, không còn nghiêm túc tĩnh mịch như trước, một hồi bàn luận xôn xao từ phía sau Trần Trường Sinh truyền đến, thanh âm bởi vì giảm tới cực bé, nghe như chuột đang gặm nhấm đồ vật, để cho tai của hắn có chút ngứa, theo bản năng cúi đầu thấp hơn một chút.

"Thiếu niên kia đứng ở đó làm gì? Ta thấy hình như hắn sắp đứng một ngày rồi đó."

"A, ngươi nói tên tiểu tử kia sao? Cơm trưa ta đã hỏi thăm một chút, nghe nói là bị Tân giáo sĩ đuổi ra... Nghe nói là tới xin phí dụng giáo dục năm nay, còn muốn lấy thứ gì đó?"

"Phí dụng? Tháng hai không phải đã phát hết rồi à? Chẳng lẽ có học viện nào còn chưa lấy ư? Không thể nào a! Dựa theo tính tình vênh váo ngửa mặt lên trời của mấy lão viện trưởng kia, nếu thật sự thiếu tiền của bọn họ, làm sao có thể nhẫn nhịn tới hôm nay? Hơn nữa, cho dù là thiếu, làm sao lại để một học sinh tới lấy chứ?"

"Ai chẳng biết vậy chứ? Cho nên Tân giáo sĩ nơi nào để ý đến hắn, trực tiếp đuổi hắn ra, nhưng chẳng biết tại sao, thiếu niên này không chịu rời đi."

"Tên tiểu tử này rốt cuộc thuộc học viện nào?"

"Nghe nói là Quốc giáo học viện."

"Cái gì?"

"Quốc giáo học viện."

Một mảnh xôn xao vang lên, sau đó là tiếng cười.

"Chuyện đùa này thật không vui chút nào, khó trách Tân giáo sĩ lại tức giận như thế."

"Người nào không biết Quốc giáo học viện đã sớm không có người rồi? Ngay cả lão sư cũng không còn, lấy đâu ra học sinh? Ta đoán chắc là hoạt động tiếp đón người mới của mấy nhà học viện rồi, thiếu niên kia rất đáng thương bị các sư huynh chọn trúng, muốn tới chỗ của chúng ta làm chút chuyện, lấy vài thứ, nếu không coi như không vượt qua thử thách."

"Sách sách, đám học viện này tiếp đón người mới ngày càng kỳ cục."

"Cũng không phải sao, lại dám đến giáo khu xử lừa gạt người ta."

"Ai, các ngươi nói thiếu niên này rốt cuộc là thuộc học viện nào? Hoạt động cũng rất có ý tứ."

"Hẳn là Trích Tinh. Thiếu niên kia đứng đã một ngày, tư thế cũng không thay đổi, trừ Trích Tinh ra thì làm gì có ai dạy đệ tử như thế?"

"Ta thấy không hẳn là vậy. Trích Tinh quân kỷ sâm nghiêm, năm trước đón người mới đến nhiều nhất chỉ là tới thủ thành ty trộm phi liễn mà thôi, làm sao có thể kinh động tới giáo khu xử? Bản thân ta thấy khả năng nhất vẫn là Thiên Đạo viện, đám hài tử trong viện đối với chúng ta quen thuộc, hơn nữa cũng không sợ gì, nếu thật sự phiền toái, đám hài tử kia tùy tiện mời chút ít huynh trưởng người thân đi tới, giáo khu xử chẳng lẽ lại không nể mặt ư?"

...

...

Ở trong mắt của các quan viên trong giáo khu xử, thiếu niên cúi đầu đứng ở trước hành lang, hẳn là tân sinh đáng thương bị các tiền bối trêu chọc của học viện nào đó, thời điểm nghị luận tự nhiên không nghĩ muốn tránh hắn, bọn họ nói chuyện dù nhỏ, vẫn rất chính xác truyền đến trong tai của thiếu niên.

Trần Trường Sinh cúi đầu nhìn dưới mặt đất, bóng của hắn trên mặt đất càng không ngừng chếch đi, sắp chạm tới mặt cắt của thềm đá, nghĩ tới chính mình lãng phí nửa ngày thời gian, tâm tình hơi buồn bực, đợi nghe xong mấy người này nghị luận, mới hiểu được tại sao người kia lại tức giận đến thế, cuối cùng không chịu để cho chính mình đi vào nữa.

Làm sao mới có thể làm cho đối phương tin tưởng mình là tân sinh duy nhất của Quốc giáo học viện mấy năm qua? Cho dù đối phương tin tưởng, làm sao có thể trong thời gian ngắn nhất, từ trong tay đối phương lấy được chìa khóa thư viện, cùng với danh sách nhân viên học viện, con dấu của học viện còn có số tiền kia? Hắn không muốn vì những chuyện này tiếp tục lãng phí thời gian như hôm nay.

Có tiếng chuông xa xăm từ phương hướng hoàng cung truyền đến, ngay sau đó là từ Thiên Thư lăng truyền đến tiếng nhạc, Trần Trường Sinh không biết nghĩ tới chuyện gì, ngẩng đầu lên, không chút do dự hướng về gian phòng lúc trước đi tới, động tác này nhất thời hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.

Hắn đẩy cửa đi vào, đi tới trước bàn đối với người sau bản nói: "Ngươi mạnh khỏe, ta muốn lấy danh sách của Quốc giáo học viện, chìa khóa cùng với tiền."

Người này là Tân giáo sĩ lúc trước mọi người nghị luận có nhắc tới, thấy Trần Trường Sinh còn quay lại, giận tím mặt, vỗ bàn quát mắng: "Ta đã nói ngươi đừng tới làm phiền ta! Lại còn dám nói lời như thế! Ngươi có phải muốn ta gọi người đánh ngươi hai mươi giới côn, sau đó khai trừ ngươi khỏi học viện hay không?"

Trần Trường Sinh thật tình nói: "Vậy đầu tiên ngài phải làm cho ta trở thành học sinh chính thức của học viện nữa."

Tân giáo sĩ hít sâu một hơi, mạnh mẽ kìm nén lửa giận trong lòng, âm lãnh nói: "Ngươi rốt cuộc ở học viện nào?"

Trần Trường Sinh nói: "Quốc giáo học viện."

Lúc nói những lời này, ánh mắt của hắn rất bình tĩnh, bất kể gió thổi từ đông nam tây bắc, ta vẫn nắm nhai thạch không buông ra, bất kể ngươi hỏi cái gì, hắn vẫn mặt không đổi sắc, tâm bình khí hòa tái diễn đáp án kia: ta là tân học sinh của Quốc giáo học viện —— vô luận các ngươi tin hay không tin, ta sẽ đứng ở chỗ này, ta sẽ làm vậy.

"Đừng nói là Quốc giáo học viện, hay là Thiên Đạo viện."

Tân giáo sĩ cảm giác mình sắp phát điên rồi, âm lãnh nói: "Cho dù ngươi là đệ đệ ruột của Trần Lưu Quận Vương, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, coi thường sư trưởng có kết quả là gì."

"Đây là thư tiến cử của ta."

Trần Trường Sinh từ trong ngực lấy ra một tờ giấy thật mỏng, đặt vào trên bàn.

Tân giáo sĩ vốn định đem tờ giấy kia vo thành một nắm, sau đó nhét vào trong miệng của tên thiếu niên đáng ghê tởm này, nhưng khẽ lướt qua trên giấy thấy được một danh tự có chút quen mắt. Hắn giật mình, trong vô thức cầm lên tờ giấy kia, xác nhận chính mình không nhìn lầm, danh tự cùng chữ viết này quả thật rất quen.

Mình đã từng nhìn thấy danh tự và chữ viết này ở đâu?

Tân giáo sĩ cau mày đau khổ suy tư, nhưng thủy chung không tìm được đáp án, sâu trong nội tâm mơ hồ có chút bất an.

Mà trong nháy mắt sau đó hắn đã nghĩ ra.

Hắn quả thật không phải đã nhìn qua chữ viết này, cũng không phải đã nhìn qua danh tự này, sở dĩ thấy quen, là bởi vì danh tự của giáo khu xử, cùng chữ viết trong giấy giống nhau như đúc, mà danh tự là cái mà mỗi tín đồ Quốc giáo đều biết, nhưng không được nói, không được viết ra, bởi vì danh tự này... dĩ nhiên thần thánh.

Kế tiếp, Tân giáo sĩ thấy rõ ràng nội dung ấn giám màu đỏ trên giấy.

Hắn cảm giác chân mình như nhũn ra, hai chân hơi co quắp, hắn có chứng sợ độ cao, đây là bệnh trạng chỉ tới học cung nguyệt điện thăm quan mới xuất hiện.

Tân giáo sĩ muốn uống một ngụm trà, nhưng tay run rẩy, trực tiếp đem chén trà quét rơi xuống mặt đất.

Hắn nhìn về phía Trần Trường Sinh, đôi môi khẽ run, hoàn toàn khống chế không nổi, thanh âm cũng là như vậy.

Lúc này hắn mới tin, Trần Trường Sinh là tân sinh của Quốc giáo học viện.

Bởi vì không người nào dám giả mạo danh tự, giả mạo chữ viết kia.

"Thật ra... ngài có thể trực tiếp lấy ra lá thư tiến cử này từ đầu mà... Thật là một hài tử khôi hài a."

Hắn nhìn Trần Trường Sinh, vô cùng khó khăn nặn ra nụ cười, muốn giơ tay vỗ vỗ bả vai của đối phương, nhưng lại không dám.

Chữ ngài này rất khó đi cùng với chữ hài tử, mà hài tử càng rất khó xưng là khôi hài.

Trần Trường Sinh hiểu được vì sao đối phương thất thố như thế, có chút bất đắc dĩ, giải thích: "Lúc trước đã chuẩn bị lấy ra, nhưng ngài chưa cho ta cơ hội."

"Mời ngài ngồi, lập tức sẽ có trà, ta sẽ đi giải quyết công việc cho ngài."

Tân giáo sĩ cầm lấy tờ giấy kia, đối với hắn nhiệt tình nói chuyện, sau đó không chút do dự xoay người ra cửa, bắt đầu ở trong đại sảnh trống trải trang nghiêm chạy như điên.

Những ánh mắt đi theo Trần Trường Sinh, không ngờ lại thấy hình ảnh như thế, cảm thấy rất giật mình.

...

...

Sâu nhất trong giáo khu xử, cũng là trong gian phòng lớn nhất, có rất nhiều thực vật, trong đó nhiều nhất chính là hoa mai, có mai vàng, có mai chiếu thủy, có mai long du, có mai sái kim... Có cây đang kỳ hoa nở, có nụ hoa mới chớm, mà phần nhiều là yên lặng đợi chờ, phảng phất tất cả hoa mai trên thế gian đều có mặt ở đây.

Ở đằng sau mấy cây mai, là một bích họa cực lớn điêu khắc hình ảnh thiên thư hàng lâm, phía trước bức bích họa là một chiếc thư án thật lớn.

Tân giáo sĩ đứng phía trước thư án, vẻ mặt có chút lo âu, trên trán đầy mồ hôi, nhưng rất rõ ràng, không phải biểu hiện run rẩy như trước mặt của Trần Trường Sinh, chỉ nghe hắn nói: "Thánh Hậu nương nương ở trên cao... Ty chức thề với trời, ta thật sự không biết... Hắn có thể lấy ra một phong thư như vậy, nếu không..."

"Nếu không thì sao? Nếu không sẽ không để cho tiểu tử kia chờ nửa ngày ở trong hành lang à?"

Một vị giáo sĩ từ phía sau thư án đứng lên, chưa nhìn ra bao nhiêu tuổi, ánh mắt cơ trí mà ôn hòa, từ áo bào mà hắn mặc đến xem, hẳn là một vị hồng y giáo chủ, điều này cũng đồng nghĩa, hắn là người địa vị lớn nhất trong giáo khu xử, chẳng qua nhìn ánh mắt cùng cùng với tiếng cười nói của hắn, rất khó cảm nhận được điểm này.

"Ấn giám cùng chữ ký trên phong thư này, đều là thật. Màu sắc đậm nhạt, còn có hoa áp thủ pháp, mấu chốt nhất chính là giấy... Ha ha, chữ của Giáo Hoàng đại nhân thật sự có thể làm cho người ta trực tiếp cảm nhận được nhân gian tốt đẹp, ta đã nhìn mấy lần, lần nào nhìn lại cũng thấy vui mừng, nhớ tới mười năm trước, Giáo Hoàng đại nhân được Thánh Hậu nương nương mời đi dạy Tương Vương Thế tử cùng Mạc Vũ cô nương..."

Giáo khu xử chủ giáo Mai Lý Sa, nhìn Tân giáo sĩ thân tín của mình, bỗng nhiên thu liễm nụ cười, đạm mạc nói: "Tốt lắm, những chuyện cũ này không cần phải nhắc lại nữa, vị tiểu bằng hữu tên là Trần Trường Sinh có lai lịch gì cũng không sao cả, có thể trở thành vị học sinh đầu tiên của Quốc giáo học viện trong mười năm qua cũng không sao cả, chỉ có điều là chuyện này đại biểu điều gì?"

"Giáo Hoàng đại nhân chuẩn bị trọng khải Quốc giáo học viện hay sao?"

"Nếu đúng là thật, thuộc hạ chúng ta nên phối hợp như nào?"

"Những việc này, ngươi cần phải lĩnh hội cho tốt."

"Lĩnh hội tinh thần đó."