Chương 12: Chương 12

Nguyên Vĩnh Nghị trừng mắt nhìn, cảm thấy bản thân mình càng thêm thưởng thức vị Đoạn gia thất thiếu gia thông minh này, hắn cũng không làm bộ làm tịch, vươn tay phải mở ra. Chỉ thấy trong bàn tay hắn là một bình thủy tinh tinh xảo, chứa chất lỏng vô sắc, kinh dị nhất chính là, trong chất lỏng có thể nhìn thấy rõ ràng hai nhánh ngân quang (màu bạc) tạo thành sợi vân, ở trong bình thủy tinh vô sắc, có vẻ xinh đẹp thập phần.

Đoạn Sở lần đầu tiên nhìn thấy thuốc có chứa ngân quang như vậy, những chấm sáng dày đặc, tựa như những vì sao sáng ngời.

“Rất đẹp đúng không?” Nguyên Vĩnh Nghị nở nụ cười. Ở Cáp Ngói tinh hệ, chỉ có thuốc do người khế ước chế tác mới được như vậy, hơn nữa còn thập phần ít ỏi, có giá rất cao, cho dù tác dụng so với thuốc Thư Trữ được người thường làm ra giống hệt nhau. Nguyên Cẩm Đường có thể công khai bán ra, chứng tỏ thực lực không tầm thường.

Đoạn Sở gật gật đầu, tiến lên vài bước tiếp nhận cái chai, ngón tay xẹt qua thân bình, nhẹ giọng hỏi: “Ngân quang này, có phải có cái gì đặc biệt?”

Nguyên Vĩnh Nghị lần này lại chỉ cười gật gật đầu, không nói ra, ngược lại chủ động mời: “Ta từ trước đến nay nói chuyện trực lai trực khứ (thẳng thắn), không biết quanh co vòng vèo, không biết ngươi hôm nay có rảnh không, ta mời ngươi ăn cơm thế nào?”

Đoạn Sở có điểm ngoài ý muốn, bất quá chỉ với thuốc Thư Trữ trong tay hắn, hắn sẽ không có lý do cự tuyệt, không khỏi mỉm cười, bình thản ung dung đề nghị: “Thật khách khí, hẳn nên là ta mời khách mới đúng, coi như là chút quà tạ ơn vì bình thuốc Thư Trữ này.”

Nguyên Vĩnh Nghị nhìn Đoạn Sở, ý cười trên mặt càng chân thành thêm vài phần, chú ý tới Mã Văn cùng Sử Đế Phu nháy mắt trở nên cảnh giác, cũng không thèm để ý, chỉ tự giới thiệu nói: “Ta gọi là Nguyên Vĩnh Nghị, ngươi gọi ta là Vĩnh Nghị hoặc là kêu ta một tiếng Nguyên ca đều được.”

“Vĩnh Nghị, ngươi gọi ta Đoạn Sở là được.” Đoạn Sở thuận thế nói. Ấn tượng của hắn đối với Nguyên Vĩnh Nghị không tồi, tối thiểu người này làm việc thập phần sòng phẳng, hơn nữa thủy chung không có nửa điểm hèn mọn khinh thường hắn, hơn xa so với mấy người Đoạn Nhã Thanh, bất quá kêu một tiếng “Ca” vẫn là miễn đi, Đoạn Sở thật sự không thể tưởng tượng, đi gọi một người e sợ thiên hạ bất loạn như Nguyên Vĩnh Nghị làm ca ca.

Nguyên Vĩnh Nghị so với Đoạn Sở lớn hơn năm sáu tuổi, bất quá đối với việc Đoạn Sở không chịu gọi hắn là “Nguyên ca” cũng không có ý kiến gì. Ngay cả muội muội mười lăm tuổi của hắn, cũng luôn không lớn không nhỏ gọi thẳng tên hắn.

“Đoạn Sở ngươi đi trung tâm phố, hiện tại cách thời gian ăn cơm còn hai giờ, ngươi có an bài gì không? Ta vừa lúc không có việc gì, không bằng cùng nhau đi?” Nguyên Vĩnh Nghị hỏi.

“Đương nhiên, ngươi nếu không chê, ta còn muốn đi tới tiệm làm vườn hoặc là nơi dưỡng hoa cỏ thực vật nhìn xem.” Đoạn Sở gật gật đầu.

Hắn đến trung tâm phố, vốn là muốn nhìn một chút về chế thuốc cùng gieo trồng thực vật. Nếu đã biết người khế ước cùng người bình thường chế thuốc không giống nhau, phương diện này, hắn cũng muốn tận mắt xem. Mà Nguyên Vĩnh Nghị làm ông chủ Nguyên Cẩm Đường, cùng nghiệp đoàn người khế ước hẳn là quen thuộc hơn nhiều so với người bình thường, cực kì thích hợp để tìm hiểu tin tức về người khế ước.

“Nga, đương nhiên có thể, ta nói không chừng còn có thể cho ngươi chút ý kiến.” Nguyên Vĩnh Nghị hưng trí bừng bừng nói, sau đó vung tay lên, một chiếc phi hành khí thoáng mát rộng rãi tinh xảo hoa mỹ xuất hiện trước mặt bọn họ.

“Chúng ta trước lên xe đã.”

Đoạn Sở nhìn chằm chằm chếc xe vừa xuất hiện, cảm thấy kinh ngạc không thôi. Ở trong nhận thức của nguyên chủ, chỉ có cơ giáp đặc biệt chế tác cho chiến sĩ, mới có thể đặt trong nút không gian tùy ý mang theo. Nhưng xe kia rõ ràng là dùng thay cho đi bộ, hay là nói, kỳ thật tinh cầu này, cũng có không gian trữ vật gì đó? Vậy hắn có thể giả bộ trà sơn là nút không gian mang bên mình, có lẽ có thể che dấu.

Nguyên Vĩnh Nghị đã lên xe, thấy Đoạn Sở còn đang tò mò nhìn, hắc hắc hai tiếng nở nụ cười: “Đoạn Sở, có vấn đề gì, đi lên rồi nói sau.”

“Thất thiếu gia?” Phổ Lôi Tư khó xử tiến lên. Cái xe này mặc dù tốt, nhưng không có chỗ cho bọn họ, tùy tùng bọn họ phải làm sao bây giờ.

Đoạn Sở cũng chú ý tới xe này chỉ có hai chỗ ngồi, trực tiếp tới chỗ ngồi bên cạnh Nguyên Vĩnh Nghị, sau đó đối với Phổ Lôi Tư phân phó: “Phổ Lôi Tư, ngươi đi A Nhĩ Tạp Hùng, đặt cho ta một gian phòng đơn ăn cơm, Mã Văn cùng Sử Đế Phu không cần đi theo, chỉ cần hai giờ sau đến A Nhĩ Tạp Hùng là được.”

“Điều này sao có thể? Bên người thiếu gia sao có thể không có hộ vệ!” Mã Văn một hơi phủ quyết. Bọn họ chính là vâng mệnh bảo hộ Đoạn Sở, hiện thời rời khỏi cương vị công tác, một khi bị Tất Duy Tư phát hiện, chỉ sợ sẽ có kết cục giống Tuyên Thật. Huống chi lúc trước Nguyên Vĩnh Nghị đối với Đoạn Nhã Thanh không khách khí như vậy, bọn họ làm sao dám để Đoạn Sở cứ như vậy đi theo Nguyên đại thiếu gia rời đi.

“Có gì không được, không phải còn có ta ở đây sao?” Đoạn Sở vừa định cự tuyệt, Nguyên Vĩnh Nghị đã trước một bước mở miệng, hơn nữa giơ tay lên, cái xe cực nhanh xẹt qua bên người Phổ Lôi Tư bọn họ.

Đoạn Sở nghiêng người về phía sau nhìn lại, Mã Văn cùng Sử Đế Phu vậy mà lại không đuổi theo, không khỏi cảm thấy kỳ quái. Xe này tốc độ dù nhanh, nhưng cũng chỉ bằng cơ giáp, chẳng lẽ Mã Văn cùng Sử Đế Phu không mang theo cơ giáp? Chuyện này căn bản là không có khả năng.

“Yên tâm đi, bọn họ sẽ không đuổi theo.” Nguyên Vĩnh Nghị mỉm cười nói, là hắn mở miệng cự tuyệt hộ vệ đi theo, hai cái hộ vệ tự nhiên phải xin chỉ thị của cấp trên, miễn cho mạo muội đắc tội Nguyên gia.

Đoạn Sở nghĩ lại, cũng hiểu rõ. Mà cách làm của Nguyên Vĩnh Nghị tuy có chút mãnh liệt, nhưng lại vừa vặn hợp với tâm ý của hắn. Có hộ vệ Đoạn gia đi theo, nhất cử nhất động đều bị báo cáo cho Tất Duy Tư bọn họ biết, cho dù Đoạn Sở có tin tưởng sẽ không đưa tới hoài nghi, cũng khó tránh khỏi làm hắn cho làm việc bị hạn chế.

“Vĩnh Nghị, ngươi đối với gieo trồng rất hiểu biết?” Đoạn Sở tùy ý tìm đề tài.

Nguyên Vĩnh Nghị gật gật đầu, cảm thấy thập phần vừa lòng, quả nhiên Đoạn Sở căn bản không thích mấy hộ vệ đi theo. Hắn đặt ra lộ tuyến tốt cho xe, sau đó hướng Đoạn Sở tự thuật:

“Nguyên Cẩm Đường có rất nhiều nhà hợp tác điều chế thuốc, cùng nơi chuyên nghề làm vườn, gieo trồng cũng có hợp tác. Dù sao có sẵn tài liệu thuốc để pha chế thuốc, đại đa số thực vật đều bắt nguồn từ thiên nhiên, thậm chí rất nhiều nhà chế thuốc vì muốn biết sâu hơn đặc tính của thực vật, mà phải đi học tập gieo trồng.”

Đoạn Sở gật gật đầu, điều này lúc trước hắn cũng có nghe qua, nhưng không nghĩ tới còn có nhà bào chế thuốc chuyên môn đi học tập gieo trồng, cái đó và “Thần Nông thường bách thảo” thật ra lại có chút giống.

Đoạn Sở theo đề tài hỏi: “Ta vừa rồi nghe nói, Nguyên Cẩm Đường là nhà thuốc của nghiệp đoàn người khế ước, vậy nghề làm vườn cũng là của ngiệp đoàn người khế ước sao?”

Nguyên Vĩnh Nghị cười ha ha lên, ánh mắt thưởng thức nhìn Đoạn Sở, thoải mái hỏi: “Là bởi vì thuốc Thư Trữ sao? Không biết ngươi có chú ý không, ở giữa Nguyên Cẩm Đường, có một ký hiệu tia chớp màu vàng bị vân vụ bao phủ?” Thấy Đoạn Sở gật gật đầu, Nguyên Vĩnh Nghị vẻ mặt hưng phấn nói: “Đó là tượng trưng của nghiệp đoàn người khế ước, nơi nào có dấu hiệu này, tức là ám chỉ nhà thuốc đó cùng nghiệp đoàn người khế ước có quan hệ hợp tác, cũng chính là được nghiệp đoàn người khế ước bảo hộ.”

Đoạn Sở lúc trước đã cảm thấy, dấu hiệu kia hẳn là đại biểu cho cái gì, không nghĩ tới lại là của nghiệp đoàn người khế ước. Nhưng người khế ước được tôn sùng ở Cáp Ngói tinh hệ như vậy, nguyên chủ lại một lòng muốn trở thành người khế ước, vậy mà không hề biết có nghiệp đoàn người khế ước tồn tại, thật sự là có chút không thể chấp nhận được.

“Vĩnh Nghị ngươi đừng cười ta, ta lúc trước, ngay cả nghiệp đoàn người khế ước cũng chưa từng nghe nói qua!” Đoạn Sở thản nhiên nói ra chính mình kiến thức hẹp hòi.

Nguyên Vĩnh Nghị cũng không thấy kì quái, không thèm để ý xua tay: “Này có cái gì kỳ quái, nghiệp đoàn người khế ước cùng hội nguyên lão đều giống nhau, không công khai trong mạng lưới tinh vực. Đừng nói ngươi mới mười tám tuổi trưởng thành, cho dù là một vài chiến sĩ đã từng đánh trận kinh nghiệm phong phú, cũng không nhất định biết được dấu hiệu này đại biểu cho cái gì.”

Nguyên Vĩnh Nghị nói xong, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một tia khác thường, quay đầu lại còn thật sự nhìn Đoạn Sở, hỏi: “Ta nhớ rõ mẫu thân của ngươi, chính là. . . . Người khế ước, đúng không?”

Đoạn Sở cũng chú ý tới Nguyên Vĩnh Nghị tạm dừng, khó hiểu gật gật đầu.

“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Đoạn Sở hỏi, trong lòng ẩn ẩn có suy đoán. Nghiệp đoàn người khế ước cùng hội nguyên lão tuy không công khai, nhưng sự tồn tại của hội nguyên lão thì nguyên chủ vẫn biết được, vậy mà nghiệp đoàn người khế ước thì đến tên cũng chưa nghe qua, nói trong đó không có miêu nị cũng khó mà tin tưởng được.

Nguyên Vĩnh Nghị thái độ khác thường không lập tức trả lời. Hắn lúc này mới ý thức được, Đoạn gia có chiến sĩ cấp 9, cho dù ở thủ đô tinh cầu, cũng là gia tộc cao quý nhất. Đoạn Sở cho dù không được sủng ái, cũng không đến nỗi giống đa số người tin tức bế tắc, chỉ có thể mượn mạng lưới tinh vực để biết các loại tin tức, hơn nữa hắn còn có mẫu thân là người khế ước. Chỉ có thể là Đoạn gia che giấu tin tức này với Đoạn Sở .

“Di, tới rồi.” Nguyên Vĩnh Nghị chú ý tới xe ngừng, chuẩn bị xuống xe, nhìn Đoạn Sở, lại nói một câu: “Tất cả người khế ước của Cáp Ngói tinh hệ, đều phải gia nhập nghiệp đoàn người khế ước, mà nghiệp đoàn người khế ước cũng chính là chỗ dựa lớn nhất của người khế ước.”

Nguyên Vĩnh Nghị không tiếp tục nói nữa, hắn tin tưởng Đoạn Sở đã có thể từ thuốc Thư Trữ liên tưởng đến nghề làm vườn cũng có sự giúp đỡ của người khế ước, thì Đoạn Sở nhất định có thể hiểu được ý tứ của hắn. Về phần nghiệp đoàn người khế ước có một mặt cường thế bá đạo, đối với Đoạn Sở không thức tỉnh mà nói, sẽ chỉ là chuyện tốt.

“Cám ơn!” Đoạn Sở cười nói lời cảm tạ. Chỗ dựa lớn nhất, chính là chỉ nỗi lo về sau sao? Một nơi tụ tập người khế ước, ngay cả người khế ước cũng không được tiết lộ tin tức của ngiệp đoàn ra ngoài, đối với hắn trăm phương nghìn kế giấu diếm thân phận người thức tỉnh mà nói, thật đúng là tin tức không được tốt lắm.

Nguyên Vĩnh Nghị ngoái đầu nhìn lại cười cười, thu hồi chiếc xe, hai người song song đi vào nhà nghề làm vườn.