Chương 4: 2.2: Mẹ kế x con riêng ( Thế giới thứ nhất )

Hứa Thanh Hoan hung hăng xoa đầu Phó Tư Hàn, so với bản thân hắn còn vui vẻ hơn: “Không tồi, con làm tốt lắm! Thật sự rất tuyệt vời!”

Phó Tư Hàn gẩy ra Hứa Thanh Hoan tay, hơi nghiêng đầu, phát ra tiếng nói rầu rĩ : "Đừng chạm vào tôi.”

Khả năng bởi vì đang trong kỳ phát dục, ngũ quan hắn dần trở nên nẩy nở, gương mặt hoàn mỹ dưới ánh đèn, mặt mày thanh lãnh, lông mi nhỏ dài, đôi môi hồng tô điểm cho làn da trắng nõn.

Hứa Thanh Hoan thiếu chút nữa sa vào vẻ đẹp của Phó Tư Hàn.

Yêu nghiệt!

“Được được rồi, mẹ đi làm cho con chút thịt đông pha mà còn thích nhất, chờ chút! Đêm nay cô phải khen thưởng hắn thật tốt. A còn có, phải mua thêm ít quần áo cho hắn, rốt cuộc hắn bây giờ đang ở giai đoạn phát triển, quần áo lúc trước đã có chút không vừa.”

Hứa Thanh Hoan nếu nhớ không sai mà nói, sau khi trưởng thành Phó Tư Hàn cao ước chừng gần 191.

Dựa vào, hắn này căn bản chính là cái người khổng lồ.

Hứa Thanh Hoan một bên cảm thán, một bên vừa đi vào phòng bếp, bắt đầu làm cơm tối. Mà Phó Tư Hàn đã sớm làm xong bài tập, đang ngồi ở trên sô pha xem TV, nhưng thường dời lực chú ý đến trên người Hứa Thanh Hoan.

Thời gian hắn bị gia bạo đã cách một năm trước.

Giống như từ buổi tối hôm đó bắt đầu, Hứa Thanh Hoan theo như lời cô nói, sẽ không lại trút giận lên hắn. Phó Tư Hàn cũng tìm đường chết quá vài lần, rất nhiều lần đều cố ý chọc tức cô, liền muốn nhìn người phụ nữ này giả vờ đến lúc nào, mỗi lần thấy Hứa Thanh Hoan trừng mắt, hơi thở dồn dập, còn tưởng rằng rốt cuộc cô cũng phải tháo xuống lớp mặt nạ giả dối, nhưng mà Hứa Thanh Hoan lại đều xoay người vọt vào phòng, qua không bao lâu ra tới, trên mặt lại là một mảnh bình tĩnh.

Thật sự trở nên tốt hơn sao…

Phó Tư Hàn rũ xuống mí mắt, nhưng hắn luôn cảm giác, Hứa Thanh Hoan giống như thay đổi trở thành một người.

【 Chú ý, nam chính bắt đầu hoài nghi ký chủ, mời cô kịp thời tiêu trừ hoài nghi của hắn. 】

Suốt một năm không nghe thấy hệ thống thanh âm, Hứa Thanh Hoan tay run lên, đổ nhiều muối.

Hắn bắt đầu hoài nghi từ khi nào, Hứa Thanh Hoan đầy mặt mộng bức tự hỏi, cô làm sai ở bước nào? Hay là do cô thật lâu không đánh hắn .

Hứa Thanh Hoan do dự mặt: “Nếu không, ta lại đánh hắn một chút?”

Hệ thống: “Ngươi có bản lĩnh liền thử xem?”

Hứa Thanh Hoan: “…”

Nào có hệ thống uy hiếp ký chủ a! Hứa Thanh Hoan phẫn nộ rồi, đây là hệ thống kém cỏi nhất mà cô từng gặp, tuy rằng cô cũng là mới gặp một cái!.

Hứa Thanh Hoan gãi đầu, vẫn là làm xong thịt đông pha để ra bàn, trên mặt Phó Tư Hàn không có biểu tình gì, từ trước đến nay hắn vẫn luôn là người kiểm soát tốt cảm xúc của bản thân.

Hắn bây giờ đã khác rất nhiều so với một năm trước.

Sau bữa cơm tối, Hứa Thanh Hoan đứng ở trên ban công, hỏi hệ thống: “Nếu như bị nam chính phát hiện, sẽ có hậu quả gì.”

Hệ thống: “Nga, cũng không xảy ra chuyện gì. Cũng chỉ là bị mạt sát hoàn toàn.”

Hứa Thanh Hoan: “…”

Hứa Thanh Hoan cảm giác tóc của chính mình lại rụng thêm ít.

Cô bình tĩnh lại bắt đầu suy nghĩ nguyên nhân, Phó Tư Hàn sở dĩ hoài nghi hẳn là do thấy cô đã thay đổi so với lúc trước, hoài nghi cũng là đương nhiên, nhưng hắn cũng không thể vì chính mình không đánh hắn liền hoài nghi đi.

Hứa Thanh Hoan hoài nghi nghiêm trọng, Phó Tư Hàn gia hỏa này có phải hay không là người có máu M.

Chờ đã.

Hứa Thanh Hoan bỗng nhiên ý thức được một chuyện, Phó Tư Hàn tựa hồ không biết cô có bệnh về tâm lý, tuy rằng nói hiện tại cô vẫn còn phải uống thuốc để khống chế bệnh tình, nhưng so trước kia đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Hứa Thanh Hoan vốn dĩ không nghĩ đem chuyện này nói ra, nhưng vì mạng nhỏ của chính mình, không thể không nói!

Hứa Thanh Hoan tính toán chờ Phó Tư Hàn tan học trở về liền nói chuyện này, nào biết người còn không đợi trở về, ngược lại chờ tới một cuộc điện thoại của giáo viên chủ nhiệm.

“Cô là phụ huynh của học sinh Phó Tư Hàn sao? Cô có thể đến trường một chuyến không, con trai cô đánh nhau với bạn cùng lớp.”

Hứa Thanh Hoan vừa nghe, luôn cảm giác trường hợp này có chút quen thuộc, cô phản ứng nhanh chạy đến trường học, trên đường chạy tới trường, Hứa Thanh Hoan vắt hết óc liều mạng nghĩ, rốt cuộc nghĩ ra được đây chuyện gì!

Hôm nay chính là bước ngoặt quan trọng nhất cả đời của Phó Tư Hàn .

Ở trong nguyên văn, Phó Tư Hàn cùng bạn học đánh nhau nguyên nhân là do hắn ta miệng tiện mắng hắn không cha không mẹ, không chỉ có như thế còn động tay động chân, tất nhiên hậu quả thực bi thảm, Phó Tư Hàn đem hắn đánh đến mặt mũi sưng vù, mẹ hắn cả ngày còn không nhận ra hắn ta.

Mà Hứa Thanh Hoan vừa vặn bệnh tình phát tác, không có chạy tới nơi. Phó Tư Hàn liền bị phụ huynh đương sự quở trách, sau đó, nữ chính liền xuất hiện, giúp Phó Tư Hàn nói chuyện.

Nữ chính là con gái của chủ nhiệm lớp đi ngang qua, cô ta khuyên can mãi mới làm hắn ta xin lỗi Phó Tư Hàn.

Từ ngày đó bắt đầu, vận mệnh Phó Tư Hàn cùng nữ chính liền đan xen với nhau.

Hứa Thanh Hoan dừng lại bước chân, do dự trong chốc lát, vậy cô rốt cuộc có cần chạy tới hay không, chạy tới nơi, có khả năng nào lại phá hư việc làm quen của Phó Tư Hàn với nữ chính?

Cô nghĩ nghĩ trong chốc lát, liền vòng trở lại.

Giáo viên văn phòng.

Khuôn mặt Phó Tư Hàn lạnh lùng, chủ nhiệm lớp đứng trước mặt hắn, khóe môi hắn có chút thương tích, nhưng một chút đều không ảnh hưởng vẻ đẹp của hắn, vết thương này càng tăng thêm vẻ đẹp hoang dã của hắn.

“Thầy Lý, phụ huynh thằng nhãi ranh này rốt cuộc có tới không! Tôi còn muốn đòi tiền thuốc men, thầy xem nó đánh con trai tôi thành thế này đây!”

Bà Trương cực kỳ tức giận, lại không nghĩ đến nhìn con trai mình lần thứ hai, nó bị đánh đến quá thảm, ngay cả bà cũng không dám nhìn.

Như thế này vẫn còn là người sao?

Đánh đến nỗi ngay cả mẹ ruột phải mất đến nửa ngày mới nhận ra.

“Nhanh thôi xin bà đợi trong chốc lát.”

Chủ nhiệm lớp vẫn là người mới, nhận chức không lâu liền phải đối mặt tình huống này, gấp đến độ mồ hôi chảy đầy trán, phải cầm khăn tay liên tục lau.

Phó Tư Hàn chuyển mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, nhìn trong chốc lát, cũng không nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia.

Hắn đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý người phụ nữ kia sẽ không tới, nhưng dù vậy, trong lòng hắn không khỏi xẹt qua tia mất mát, Phó Tư Hàn tựa như con thú nhỏ bị thương, dựa chút khí thế hung ác để bảo vệ nội tâm yếu ớt, hắn cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: “Đừng phí công, mẹ tôi không đến. Hơn nữa, con trai bà lớn lên xấu, so với lúc trước, còn không thuận mắt bằng bây giờ.”

“Cậu, cậu làm sao có thể nói chuyện như vậy!”

Trương phu nhân tức đến muốn hộc máu, “Sao lại có thể nói chuyện như vậy cùng trưởng bối đâu. Cũng khó trách, một đứa con hoang từ nhỏ không cha không mẹ, ngay cả mẹ kế đều mặc kệ, không người dạy làm sao biết giáo dưỡng là gì!”

Phó Tư Hàn môi mỏng mím chặt, quanh thân khí áp dần dần giảm xuống, hô lên “Lão bà, câm miệng.”

Bà vừa nghe Phó Tư Hàn nói những lời, tức giận giơ tay cho hắn một cái tát, theo sau, một thân ảnh nhỏ nhắn che trước mặt Phó Tư Hàn, thay hắn nhận một cái tát.

Hứa Thanh Hoan đau đến nhe răng trợn mắt, liền tính đau đến không chịu được vẫn phải giữ nguyên vẻ mặt tươi cười, điều này thực sự làm người khác tức giận à.