Chương 23: Một Nhà Kia

Cái “Người quen” này tên là Trần Binh.

Kiếp trước Dương Sóc quen biết đối phương, bởi thời gian gã đi theo mình cũng không ngắn.

Ngày thứ ba sau tận thế… tính ra thời gian cùng đời này đúng là như nhau!

Tên Trần Binh này xuất hiện cũng không phải một người, mà là mang theo cả nhà.

Đời trước thời điểm gặp được, mình coi gã là người tốt, vì cứu con trai mà cùng người khác đánh nhau bị thương, thiếu chút nữa bị thây ma cắn. Hắn thấy đáng thương nên bảo Cố Diễm cứu, cũng “thu nhận” đối phương.

Mà cũng là tên đàn ông ích kỷ này hại bọn họ nhiều lần, hơn nữa còn đoạt vật tư của bọn họ đầu nhập vào người khác, lần náo động kia càng hại Cố Diễm bị thương không nhẹ!

Không gặp được thì thôi, nếu gặp được rồi… như vậy người này xem ra rất đáng chết rồi!

Màu mắt Dương Sóc lạnh xuống, thản nhiên nói: “Trương Quân, hạ cửa sổ phía trước xuống, hỏi một chút là chuyện gì xảy ra.”

Trương Quân nghe theo, “Vị đại ca kia anh làm gì vậy, cứ lao tới như thế bị đụng chết thì làm sao!”

“Van cầu các vị, giúp đỡ chúng tôi, xe chúng tôi không có dầu, chỗ này trước không thôn xóm sau không cửa hàng, các vị giúp chúng tôi với, chúng tôi chỉ cần chút dầu là tốt rồi!”

“Dầu?” Trương Quân nhíu nhíu mày, “Dương Sóc, anh ta muốn dầu.”

“Dầu?” Dương Sóc nhướng mày, “Hỏi xem gã đồng ý trả giá lớn thế nào, còn có, thời gian của chúng ta rất quý giá, đừng lãng phí.”

“Được!” Trương Quân cũng không muốn ở thời điểm này làm người tốt, “Đại ca chúng tôi hỏi, anh đồng ý trả giá lớn thế nào để đổi dầu đây?”

Lời Trương Quân khiến sắc mặt người đàn ông thành có chút khó coi, gã ngượng ngùng vội vàng nói: “Các vị, tôi đưa tiền cho các anh, trên người tôi có rất nhiều tiền mặt…”

“Xùy!…” Dương Sóc lập tức không chút khách khí xùy cười ra tiếng, “Xã hội hiện tại tiền còn có tác dụng gì, làm giấy súc sao? So với dùng tay không quả thật không tệ nhở!”

Mặt Trần Binh đỏ lên, cúi thấp đầu trong mắt nhanh chóng lướt qua một tia âm ngoan, rất nhanh lại áp chế xuống, sau đó nhanh chóng phất phất tay về một hướng, chỉ thấy một chiếc xe màu trắng ven đường, từ trên xe đi xuống một người đàn bà ôm đứa nhỏ.

Người đàn bà kia mau lẹ chạy tời, Trần Binh tranh thủ thời gian nói với đứa nhỏ trên tay người đàn bà kia: “Cục cưng, con mau van cầu mấy chú trong xe, xin mấy chú giúp đỡ chúng ta đi.”

Đứa nhỏ là một bé gái, bộ dáng khoảng 7-8 tuổi, ánh mắt trong veo như nước, ghim hai bím tóc rất đáng yêu.

“Chú ơi, xin các chú, mau cứu chúng con với.” Cô gái nhỏ rất nghe lời, cha kêu bé xin người khác bé liền lập tức xin.

Sắc mặt người trong xe đều khó coi, nhất là Trương Quân, “Người anh em, anh như vậy thật không có đạo đức nữa à! Lợi dụng đứa nhỏ!”

“Cậu trai này, làm như vậy sao lại nói là lợi dụng được?” Người đàn bà ôm đứa nhỏ lập tức mở miệng nói: “Cậu nhìn một nhà chúng tôi thật sự cần được giúp đỡ, đứa nhỏ chúng tôi cũng mở miệng cầu xin các người rồi, các người giúp chúng tôi đi.”

Trương Quân nhíu mày nhìn Dương Sóc phía sau.

Dương Sóc cong khóe miệng, “Không phải vừa mới nói sao? Không phải không giúp, xem các người đồng ý trả cái giá gì thôi, đừng nói giỡn cái gì mà tiền với bạc, quên đi, xem phân lượng đứa nhỏ đáng yêu như vậy liền giúp các người.”

Người đàn bà và Trần Binh vui vẻ, vội vàng nói cám ơn.

“Cảm ơn, thật sự cảm ơn các vị…”

“Không cần cảm ơn sớm như vậy, dù các người không cách nào trả giá cao, nhưng chúng tôi cũng không giàu có đến nỗi ở thời điểm này còn dư dầu trợ giúp người khác, phải biết rằng, đầu năm nay, người tốt khó làm! Thức ăn nước uống trên xe các người, chúng tôi lấy hai phần ba, sau đó chúng tôi đổ đầy bình xăng cho các người.”

“Cái gì?” Sắc mặt Trần Binh đại biến, “Hai phần ba đồ ăn? Này…”

“Các người quá đáng rồi! Lại muốn nhiều như vậy!” Người đàn bà cũng biến sắc.

Dương Sóc cười lạnh một tiếng, “Trong xe các người có bao nhiêu thứ còn chưa biết, vậy mà đã cảm thấy nhiều, thời điểm muốn dầu của người khác sao lại không nghĩ tới người khác có đủ dầu hay không, còn trực tiếp xông lên, thế nào, đoán được người ta không dám đụng? Trương Quân, lái xe! Còn có người cản đường, trực tiếp tông qua, tôi thật muốn nhìn là dầu quý hay là mạng người quý!”

Trương Quân cười đáp, “Được rồi.” Cậu ta mới không tin người đàn ông này nguyện ý bị đụng đâu! Vì vậy, khởi động xe…

“Đừng, đừng, đừng…” Người đàn ông lập tức kêu lên, “Chúng ta thương lượng một chút.”

“Không rảnh!” Dương Sóc cười lạnh, “Trương Quân, lái xe!”

“Được rồi!”

“Đừng! Chúng tôi đáp ứng các người!” Người đàn ông lập tức kêu lớn, oán hận.