“Sự hóa thân này hợp với ngươi đó, Roger. Ta đã luôn biêt bản chất ngươi là một con quái vật.”
Tabitha muốn thấy khuôn mặt Colin khi anh nói điều đó, nhưng không dám nhúc nhích dù chỉ một múi cơ. Con rồng Brisbane cười khục khặc, khiến cô lạnh sống lưng. Một cái sống lưng sẽ sớm bị đè bẹp bởi một ngón chân kích cỡ cây tùng bách ở California.
“Thà là một con quái vật hơn làm một vị thánh. Chí ít thì lũ quái vật bọn ta được phép thỏa mãn ham muốn với những miếng ngon lành như tiểu thư của ngươi. Có lẽ chỉ nếm một chút…” Trước khi một trong hai người họ có thể phản ứng, lưỡi rồng đã thè ra, liếm cô từ cằm đến trán.
Hét lên ghê tởm, Tabitha quýnh quáng đứng lên. Cô có lẽ đã bấm lút móng tay vào cái mũi phình của Brisbane nếu Colin không ôm quanh eo cô và kéo cô lùi lại. Niềm vui khi lại được ở trong vòng tay anh bị phủ lên bởi nỗi kinh hãi khi Brisbane đuổi theo họ qua bãi cỏ. Thật thần kì, cái túi vẫn còn vắt vẻo trên vai cô. Lucy đang bắt đầu ngọ nguậy dữ dội.
Colin giữ cánh tay trái ôm chặt quanh eo cô. Cánh tay phải anh đang bận nắm thanh gươm chĩa ra, lưỡi gươm sáng loáng là tất cả những gì ở giữa họ và thảm họa.
Brisbane thở dài, khiến họ phải rụt lại vì cái mùi hôi hám trong hơi thở hắn. “Giấc mơ cả đời ta sẽ hoàn thiện khi được xỉa răng bằng xương ngươi.”
“Ta thích lấy gươm ta xỉa răng ngươi hơn,” Colin đốp lại.
Những bước chân ì ạch của con rồng bắt đầu tăng tốc, buột họ phải bước lùi lại nhanh hơn. Khói đang tỏa ra từ hai lỗ mũi banh rộng.
“Giờ có lẽ là lúc thích hợp để em yểm bùa đấy,” Colin nhếch môi làu bàu.
Cứ theo cái đà vận may hiện nay của cô, Tabitha e là cô sẽ ước họ vào trong bụng con rồng luôn và miễn cho nó cái phiền phức phải nuốt họ. “Em nghĩ anh nên xử lý chuyện này. Anh là người hùng của em mà,” cô thì thầm lại.
“Có phải ý em là…?”
Cô gật đầu. “Đó là cách duy nhất.”
Nhưng anh vẫn do dự. “Em có chắc không, cô gái?”
“Em chưa bao giờ chắc chắn điều gì hơn trong cuộc đời em.”
Anh bóp nhẹ eo cô làm cô ấm áp đến tận xương.
“Chào vĩnh biệt con điếm của ngươi sao?” Brisbane gầm gừ. “Xúc động thật! Ta sẽ khóc nếu ta không quá hạnh phúc thế này.”
Tabitha đoán rằng sự vui vẻ hào hứng của hắn không có hậu quả tốt đẹp cho họ. Những nghi ngờ của cô được chứng minh khi cái đuôi hắn quật tới, đẩy họ ngã lăn ra. Colin gánh lấy lực đập của cú ngã, nhưng trước khi anh hồi phục, cái đuôi phiền hà của Brisbane cuốn quanh cổ chân cô và bắt đầu kéo.
Colin chụp cô lại, nhưng Tabitha vùng vẫy khỏi bàn tay tuyệt vọng của anh, biết rằng anh sẽ cần cả hai tay để làm điều cần thiết. Cô cố gắng không hoảng sợ khi cô bay qua bãi cỏ về phía cái hàm há rộng của Brisbane. Những móng tay cô cào vào đất bụi, nhưng chẳng tìm thấy gì để bấu víu.
“Ngươi sẽ lấy làm tiếc nếu ăn ta,” Tabitha thét lên, quẳng một cái nhìn hoảng loạn vào Colin. “Ta sẽ cho ngươi cơn nhồi máu cơ tim kinh dị nhất.”
Con rồng lù lù bên trên cô, nhe hàm răng trong một nụ cười rùng rợn. “Một sự khó tiêu giữa bạn bè với nhau thôi thì thế nào?”
Tabitha gần như có thể nghe thấy nụ cười lạnh lẽo trong giọng Colin. “Chúng ta không phải bạn ngươi.”
Không báo trước, anh nhảy bay qua cô và tấn công. Một tiếng thét xung trận rung lên trong cổ họng anh khi anh nắm chặt chuôi gươm, sử dụng cả hai bàn tay và tất cả sức lực trong anh để đâm mạnh lưỡi gươm qua bùa hộ mệnh và xuyến qua trái tim đen của Brisbane.
Con rồng ngửa đầu ra sau, rống lên một tiếng điếc tai vì điên tiết và đau đớn. Tabitha bay vèo đi khi cái đuôi to lớn của con quái vật quật từ bên này sang bên kia, bứng rễ những cái cây và giật lên những ụ đất lớn từ đồng cỏ. Colin buông thanh gươm ra, rơi xuống bãi cỏ vừa kịp lúc để lăn đi khỏi tầm nguy hiểm.
Tabitha đáp xuống cách đó năm mươi feet trong một bụi cỏ mềm. Cô bịt hai tay lên tai, thét lên mà thậm chí không hề nhận ra khi bầu trời tối đen lại và một mê cung những ánh chớp siêu nhiên khép chặt quanh con rồng. Tiếng rống của nó cứ tiếp diễn cho đến khi nó trở thành một tiếng ré the thé—nửa quái vật nửa con người. Tabitha nhắm mắt lại và khi cô mở mắt ra lần nữa, cánh đồng cỏ được tắm trong ánh nắng mặt trời và Ngài Brisbane nằm ngửa trên đám cỏ, thanh gươm của Colin nhô ra từ ngực hắn và máu đang chảy thành dòng từ khóe môi tái nhợt.
Cô bế Lucy ra khỏi cái túi và ấn môi vào bộ lông mềm của con mèo con. Mọi chuyện đã kết thúc. Colin đã được giải thoát khỏi quá khứ của anh và cô được giải thoát khỏi tương lai của cô. Họ sẽ được tự do xây dựng một cuộc sống bên nhau trong hiện tại, tự do nếm trải mỗi thời khắc quý giá như thể đó sẽ là lần cuối cùng.
Cô đứng lên với Lucy trong hai cánh tay. Cô muốn nụ cười đầy yêu thương của cô là thứ đầu tiên Colin nhìn thấy khi anh lảo đảo đứng lên.
Anh đã đứng lên rồi. Người dân của anh đang túa ra từ nơi ẩn nấp của họ để vỗ lên lưng anh, nhưng Tabitha chỉ nghe văng vẳng tiếng hò hét và cổ vũ của họ. Có lẽ tiếng rống siêu phàm của con rồng đã nhất thời làm điếc tai cô. Cau mày, cô ôm Lucy nâng lên tai. Tiếng rừ rừ của con mèo nghe vẫn ầm ĩ như thường lệ.
Colin quẳng một cái nhìn bấn loạn về phía cô đang đứng. “Tabitha đâu rồi?”
Cô nghiêng đầu sang bên. Kỳ lạ nhỉ, cô có thể đọc được môi anh, nhưng không thể nghe thấy anh nói gì.
“Em ở ngay đây,” cô hô to.
Rồi với một cơn rùng mình ớn lạnh, cô nhận ra cô không còn ở đó nữa.
Vì mặt trời không còn sưởi ấm cô và tiếng gió rì rầm đang lay động đám cỏ dại chỉ còn là ký ức. Chẳng có những con chim hót líu lo hay những con châu chấu đập cánh bay vù vù nữa. Cánh đồng cỏ giờ chỉ như một bức tranh nhiều màu sắc, được ngắm nhìn trong một chốc ngắn ngủi trên bức tường của bảo tàng và chỉ được thấy lại trong những giấc mơ.
Cô ôm chặt Lucy, con mèo con với bộ lông mịn như tơ và cơ thể nhỏ đẫy đã đã trở thành vật chất duy nhất trong vũ trụ của cô.
Đó là khi cô nhận ra họ đã nhầm lẫn kinh khủng. Họ đã nghĩ rằng phá hủy bùa hộ mệnh sẽ đóng cánh cửa về tương lai mãi mãi, chứ không phải khiến nó mở bật ra.
Colin đang lặng người nhìn vào nơi cô đang đứng trong sự kinh hãi bất lực. Arjon và Lyssandra cũng như anh, những khuôn mặt của họ thể hiện sự kinh ngạc sững sờ. Ôi, Chúa ơi, họ đã thấy gì? Cô tự hỏi. Đường nét mờ ảo của một phụ nữ đang ôm chặt một con mèo, nước mắt chảy ròng ròng trên mặt?
Tabitha bắt đầu chạy về phía Colin, chỉ khao khát đến chỗ anh trước khi cô tan biến, khao khát hít vào mùi thuộc da và khói rừng trên da anh lần cuối để cô không bao giờ quên. Nhưng đám cỏ đã chẳng còn đổ rạp dưới chân cô nữa và mỗi bước cô đi dường như càng mang cô đi xa anh hơn.
Cô vẫn đang mải miết chạy khi cô thấy Brisbane ngồi lên, giật thanh gươm ra khỏi ngực hắn với sức mạnh phi thường, và vung cánh tay ra sau để phóng nó vào lưng Colin.
Một tiếng thét như xé bật ra từ cổ họng cô, nhưng cô là người duy nhất nghe thấy. Rồi mọi thứ trở thành màu đen và cánh đồng cỏ cùng Colin biến mất mãi mãi.