Kể cả khi có thêm một người tiếp viện cho gã thì chúng cũng không cầm chân được Tony và Kenneth.
Đấu súng được một lúc hai tên tội phạm không chịu nổi hỏa lực thối lui vào bên trong. Một tên tìm chỗ núp chĩa súng về phía cánh cửa nối vào hành lang.
Một tên chạy lại nói với gã chỉ huy: “Sếp bọn tôi không cản được chúng.”
Gã chỉ huy nghe vậy rất tức giận đang định phát tác, thì cánh cửa hành lang bị đẩy mạnh ra, tấm khiên đánh bay cánh cửa hành lang, mở toang chúng ra. Rồi cánh cửa sắt tấm xoay một cái đặt ngang trên mặt đất tạo thành một bức tường công sự dài 2,4 mét cao 1,5 mét đủ chỗ cho rất nhiều người ẩn nấp phía sau chĩa hỏa lực vào bên trong.
Những họng súng tối om từ phía sau công sự sắt chĩa vào lũ tội phạm nã đạn như mưa.
Bọn tội phạm chỉ kịp né tránh.
Bị tấn công phía sau khiến chúng không thể tập trung hỏa lực tấn công vào bên trong đồn như trước, hai mặt đều thụ địch lũ tội phạm phải chia nhau ra chống trả. Từ thế chủ động tấn công chúng rơi vào thế bị động phải chống trả, tình huống của chúng lúc này rất là xấu.
Henry cánh tay bị thương nhưng vẫn cầm súng chiến đấu, thấy có người từ bên ngoài tiến vào tấn công bọn tội phạm, liền biết là anh trai mình dẫn theo người tiến vào tiếp viện. Henry mừng không thôi, mặc dù ông có chút lo lắng cho họ.
“Cảnh sát trưởng, anh trai tôi dẫn người vào rồi.” Henry mừng quýnh nói với Rich, viên cảnh sát trưởng của thị trấn đang ở bên cạnh mình.
“Lũ tội phạm giờ bị chúng ta kẹp ở giữa, chỉ cần không ra sơ suất gì thì chúng trả mấy sẽ bị tiêu diệt.” Viên cảnh sát trưởng Rick, tuy có phần già nua nhưng trông vẫn còn khá rắn rỏi nghe vậy vui mừng nói trong khi không ngừng nã đạn.
Đúng như lời cảnh sát trưởng Rick nói lũ tội phạm không cầm cự được bao lâu. Bị giáp công từ hai mặt lũ tội phạm không có cơ hội để thoát đi.
Chứng kiến hai gã đồng bọn bị bắn chết, một tên tội phạm bị thương nói với gã chỉ huy: “Sếp chiến đấu tiếp chúng ta chỉ có chết. Đạn dược cũng không còn nhiều. Sếp chúng ta làm gì bây giờ?”
“Đầu hàng đi.” Gã chỉ huy của lũ tội phạm nói mà không cần suy nghĩ. Hắn thừa hiểu lúc này chống cự chỉ là vô ích.
Trước khi buông súng gã chỉ huy vẫn nhắc nhở lũ thủ hạ còn sót lại: “Chúng mày biết nên nói gì và không nói gì rồi đấy. Nếu không tổ chức sẽ không buông tha cho người nhà của chúng ta.”
“Chúng tôi đầu hàng. Đừng bắn nữa.” Gã chỉ huy hô lớn.
Thấy lũ tội phạm muốn đầu hàng, cảnh sát và người của thị trấn tạm thời dừng bắn.
Bọn chúng bắt đầu vứt súng ra chỗ mà cảnh sát có thể nhìn thấy rồi chúng đưa hai tay lên đầu bước ra khỏi chỗ ẩn nấp của mình.
Henry dù bị thương vẫn dẫn theo các cảnh sát còn có thể chiến đấu tiến lên khống chế chúng.
Khi lũ tội phạm hoàn toàn bị khống chế cảnh sát mới chú ý tới những người xông vào tiếp viện cho họ. Nhìn thấy cánh cửa sắt tấm vốn là cửa của đồn cảnh sát giờ nằm ngang trên mặt đất thành tấm chắn cho mọi người ẩn phía sau chiến đấu, cảnh sát trong đồn không khỏi sửng sốt. Họ không hiểu mấy người này lấy đâu ra sức mà có thể nâng được cánh cửa sắt từ bên ngoài mang được vào bên trong như vậy.
Sự thắc mắc của những viên cảnh sát trong đồn lại cùng chung tâm lý với mấy người đi theo Kenneth. Một người trong số họ nghi ngờ nói với Kenneth: “Kenneth thằng bé Tony đó là dị nhân sao?”
Kenneth nghe vậy ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Tony đang xem vết thương cho một viên cảnh sát gần đó.
Kenneth lắc đầu biểu hiện ông không rõ, ngập ngừng nói: “Chuyện này…”
“Chỉ có dị nhân mới có sức lực nâng được cánh cửa sắt đó… người thường không thể làm được điều đó một mình.” Người vừa nói với Kenneth khẳng định với suy nghĩ của mình nói.
“Đúng vậy thằng bé chắc chắn là dị nhân.” Một người khác nói.
“Vậy thì sao? Dị nhân thì sao chứ?” Kenneth nhận thấy sự nghi kị của mấy người quanh mình, giọng nói có phần chất vấn hỏi ngược lại.
“Kennth… Dị nhân… chúng là…”
Kenneth có chút bực bội nói: “Mọi người đừng có ngốc nghếch như vậy. Trước khi dị nhân xuất hiện, con người vẫn giết hại lẫn nhau. Dị nhân so với chúng ta nhiều sao? Tất cả dị nhân đều là người xấu? Giống như chúng ta, dị nhân cũng có kẻ xấu và người tốt. Và chắc chắn số dị nhân xấu chỉ bằng một phần nhỏ so với số người xấu trên thế giới. Đừng xem họ là ác quỷ trong khi nhiều người trong chúng ta cũng không tốt đẹp gì. Rốt cuộc thì dị nhân cũng sinh ra từ chính chúng ta.”
Mấy người đi theo Kenneth trầm mặc không nói nên lời. Bọn họ đều hiểu những gì Kenneth nói là sự thật, nhưng bản thân họ lại có những lo lắng nhất thời khó lòng mà buông bỏ được.
“Thằng bé dù có là dị nhân thì cũng là người tốt. Chỉ mấy ngày thôi nó đã cứu mạng vài người trong thị trấn. Hôm nay lại trợ giúp cảnh sát. Chúng ta nên đề phòng và xa lánh thằng bé sao? Giống như Will của sở cảnh sát cứu hỏa New York, thằng bé Tony đáng được tôn trọng.” Henry vốn đã nghe câu chuyện được một lúc, lúc này nên tiếng nói.
Một người có suy nghĩ tích cực nói: “Thằng bé Tony đó là một người tốt. Tôi biết cha thằng bé, Jack là một anh chàng tốt bụng, con trai anh ta cũng như vậy. Đừng nhìn thằng bé bằng ánh mắt sợ hãi, thằng bé xứng đáng nhận được những thứ tốt đẹp hơn từ chúng ta.”
“Chúng ta đang sợ hãi một cách ngu muội và để sự sợ hãi làm mờ đi lý trí, mờ đi sự nhận thức. Chính thằng bé là người đã cứu con gái Ryan khỏi bị hãm hiếp trong công viên mấy ngày trước đây, hôm nay lại không màng nguy hiểm để trợ giúp chúng ta cứu viện cảnh sát, thằng bé Tony không phải là một người xấu. Thắng bé xứng đáng nhận được sự tôn trọng từ chúng ta.” Một người khác cũng có quan điểm tích cực nói.
Kenneth thấy mọi người thay đổi suy nghĩ hướng em trai mình hỏi: “Henry chúng ta nên làm thế nào với chuyện này?”
Henry nói: “Còn có thể làm thế nào? Chúng ta phải bảo vệ thằng bé!”
“Bảo vệ thằng bé?” Kenneth và mọi người đều nghi hoặc nhìn Henry.
Henry nói: “Mọi người cũng biết những chuyện gần đây xảy ra giữa người thường và dị nhân rồi đấy. Không nên để chuyện này đồn đại ra ngoài. Dù chuyện này sẽ không giấu được lâu. Nhưng có thêm chút thời gian để Tony chuẩn bị cho những thứ nó phải đối mặt thì vẫn tốt hơn.”
Một người đồng tình nói: “Đúng vậy, Tony cần thời gian để học cách bảo vệ mình. Ngày hôm qua thời sự còn đưa tin, vài thành viên của hội “Sát Thần” tổ chức chuyên săn giết dị nhân này đã ngang nhiên xông vào đồn cảnh sát, giết chết một dị nhân đang là kẻ tình nghi của một vụ án. Dù sau đó các bằng chứng cho thấy người dị nhân này vô tội, kẻ phạm tội lại là một người bình thường.”
“Cần thiết che dấu việc này, kéo dài được càng lâu càng tốt.”
“Henry, cậu có thể yên tâm với mấy người chúng tôi. Còn về phía cảnh sát cậu phải tự lo liệu thôi.”
“Nếu mọi người đều nghĩ như vậy, thì chuyện về Tony không ai được kể ra, dù đó có là vợ, con cái hay người mà ta tin tưởng nhất cũng không được kể. Nếu có ai hỏi về chiếc cửa sắt mọi người chỉ cần nói là mọi người hợp sức làm là được. Chỉ cần mọi người nhất chí khẳng định như vậy sẽ không ai biết gì, dù họ có nghi hoặc cũng không truy ra điều gì. Còn về phía các đồng nghiệp tôi sẽ có lời với họ.” Henry dặn dò nói.
Khi đã có lời giải cho những dấu hỏi nghi vấn, suy nghĩ của Henry trở nên mạch lạc hơn. Henry biết mình phải làm gì vào lúc này.
Nhìn Tony đang giúp đỡ một viên cảnh sát bị thương cầm máu Henry đi tới kéo Tony ra một góc nói với cậu: “Tony cháu có gì muốn nói với ta không?”
“Chú và mọi người đã quyết định bảo vệ cháu. Còn cần cháu nói gì nữa? Một sự thừa nhận?” Tony không hề cảm thấy ngạc nhiên hay khó hiểu trước câu hỏi của Henry nói một cách bình tĩnh. Bởi cậu có thể nghe thấy những gì mà Henry và mọi người nói. Tuy thính giác của Tony không phải đặc biệt nhạy cảm nhưng ở khoảng cách gần cậu vẫn là nghe được một cách rõ ràng. Thính giác của Tony hiện giờ cao hơn người thường khoảng hai ba lần.
“Không chỉ sức mạnh hơn người, thính giác của cháu cũng thật nhạy bén.” Henry có chút không nghĩ tới, ông hơi sửng sốt nói rồi ngừng lại vài giây như để lấy lại bình tĩnh nói tiếp: “Cháu có biết mình sẽ phải đối mặt với chuyện gì không?”
Tony nói: “Cháu biết những người như cháu không được chào đón. Cháu cũng sẽ gặp không ít phiền toái và nguy hiểm với chuyện này. Nhưng cháu có thể đứng nhìn mà không làm gì sao chú Henry?”
Từ cách nói chuyện và sự bình tĩnh của Tony, Henry biết Tony đã trở thành một dị nhân trong một thời gian không hề ngắn. Tony vẫn luôn cẩn thận che dấu con người của mình. Hôm nay lại không màng nguy hiểm để lộ bí mật đó trước mắt bao người, không khỏi làm cho Henry phải suy nghĩ. Henry lên tiếng hỏi: “Nếu không có ta và Kenneth cháu có dễ dàng bộc lộ bản thân như lúc này?”
“Cháu không biết.” Tony nói.
Henry nghe vậy hơi mỉm cười, ánh mắt mang theo một chút gì đó ấm áp pha trộn một ít áy náy.
Henry chưa lập gia đình lại không có bạn gái vì vậy ông dành khá nhiều tình cảm cho những người thân khác trong gia đình của mình, đặc biệt là cho đứa cháu trai Alex cũng chính là bạn thân của Tony. Do đó mà Henry biết khá rõ về Tony và cũng rất có thiện cảm với cậu.
Chuyện hôm nay xảy ra càng làm cho Henry cảm thấy thêm quý mếm Tony và ông cũng có một cái nhìn thay đổi rất lớn đối với Tony.
“Ta nghe anh Kenneth nói, họ có thể hạ được lũ tội phạm bên ngoài là nhờ vào lũ chó của cháu. Anh Kenneth nói chúng giỏi hơn cả lũ cho nghiệp vụ xuất sắc nhất mà anh ý từng thấy. Cháu lấy đâu ra lũ chó đó vậy Tony?” Henry nói sang một chuyên khác để kéo dài cuộc trò chuyện với Tony. Ông muốn hiểu biết thêm về Tony cậu bạn thân của cháu trai mình, người bỗng trở nên bí ẩn.
Tony nói: “Là cháu huấn luyện chúng.”
Henry có phần ngạc nhiên với câu trả lời, nhưng nghĩ tới việc Tony là một dị nhân, Henry lại cảm thấy không hề kỳ quái, tin tưởng lời nói của Tony, ông nói với cậu: “Lúc nào cháu giúp ta huấn luyện vài con chó trong đồn được chứ? Tuy chúng cũng khá giỏi nhưng ta không nghĩ chúng có thể dễ dàng làm được điều tương tự như mấy con chó mà cháu dẫn theo hôm nay.”
Tony nói: “Cháu rất sẵn lòng.”
Henry thấy Tony sảng khoái nhận lời như vậy thì vỗ vai Tony nói: “Vài ngày nữa ta sẽ đem chúng đến giao cho cháu. Còn bây giờ thì cháu về đi, chuyện về cháu ta sẽ giúp cháu áp chế lại, chỉ có điều sự việc hôm nay rất nhiều người chứng kiến. Ta e chuyện này không giấu được bao lâu.”
“Không sao đâu chú Henry, dù sao chuyện này cũng chỉ sớm hay muộn mà thôi.” Tony cũng biết việc hôm nay khó mà giấu được. Bởi có quá nhiều người thấy được cảnh cậu kéo phăng cánh cửa sắt ra khỏi khung cửa một cách nhẹ nhàng.
Henry nhớ ra một chuyện quan trọng vội vàng dặn dò Tony nói: “Cháu phải cận thận hơn, qua việc hôm nay có thể thấy chuyện lúc trước ta nói với cháu là đúng. Bọn chúng không phải lũ tội phạm đơn giản. Mục tiêu của lũ tội phạm tấn công vào đồn hôm nay chắc chắn có liên quan tới ba tên bị nhốt trong đồn trong vụ của Anna và Young. Bởi trong đồn không có vật chứng phạm tội gì quan trọng cần chúng tiêu hủy hay có tên tội phạm nào cần chúng giải cứu ngoài ba tên đó cả. Cháu cần nhắc nhở Anna và Young phải cẩn thận khi đi ra ngoài một mình. Bản thân cháu cũng vậy. Chuyện xảy ra hôm nay sớm muộn cũng lọt ra ngoài. Với cách hành động táo tợn như hôm nay ta lo sợ chúng sẽ trả thù cháu và gia đình của mình.”
“Cháu sẽ cẩn thận.” Tony nói.
“Về đi, trước khi đám cảnh sát liên bang chạy tới và nghe ngóng được gì đó đến dò hỏi.” Henry nói.
Lúc này cảnh sát của thị trấn Hopedale, thị trấn kế bên cũng chạy tới, chỉ có điều sự việc đã kết thúc được hơn 10 phút.
Cảnh sát của thị trấn Hopedale không nghĩ tới là khi họ chạy đến điều họ thấy lại là cảnh tượng lũ tội phạm nguy hiểm đã bị khống chế với 8 tên bị bắt sống cùng 2 tên bị giết chết. Cảnh sát bị thương thì đang được đưa ra xe cấp cứu để trở tới bệnh viện. Không có một người cảnh sát nào thiệt mạng. Dân chúng của thị trấn thì đang vây quanh vui mừng trước cửa đồn cảnh sát.
Vài phút sau thì tới lượt cảnh sát liên bang từ thành phố Milford chạy tới.
Khi cảnh sát liên bang chạy tới thì Tony đã ra về. Trên đường đưa Young về Tony không ngừng dặn dò cô cần chú ý an toàn, đi đâu cũng phải dẫn theo lũ chó. Tony không có nói cho Young biết lũ tội phạm hôm nay tấn công vào đồn cảnh sát có liên quan tới kẻ từng định cưỡng hiếp cô, bởi cậu không muốn Young quá lo lắng sợ hãi.
Tony lại đau đầu với vấn đề làm sao để đảm bảo an toàn hơn cho Young, Anna và cha mẹ mình.
Cách duy nhất mà Tony nghĩ ra lúc này là tăng thêm sức mạnh cho lũ chó, thì cậu lại không làm được, do cậu không có nhiều năng lượng dư thừa để làm điều đó.
Tony chỉ có thể tạm gác việc đó lại, dù gì một chuyện lớn như vậy vừa xảy ra Tony nghĩ tổ chức đứng sau sự việc này trong thời gian ngắn sẽ không có hành động gì. Việc đó sẽ cho cậu chút thời gian chuẩn bị.