Natalia nhìn đám chuồn chuồn bay lượn trên những ngọn cây táo, ánh mắt cô đầy vui sướng cảm nhận cuộc sống thoải mái và bình dị ở nông trại trong ngày thu hoạch.
Chỉ là công việc thu hoạch táo trên cây, nhưng lại làm Natalia vô cùng chờ mong suốt đêm qua. Cô vẫn còn nhớ như in lần đầu tiên cô được hái một trái táo trong cuộc đời mình.
Đó là khi cô lên 5 tuổi, cô và chị gái được cha mẹ dẫn tới nhà một người bạn ở vùng ngoại ô Matxcova, trong chuyến du lịch tới thủ đô nước Nga.
Natalia lúc này vẻ mặt lại có chút đau khổ, nhưng không phải vì nhớ tới những kỉ niệm đầy hạnh phúc thời thơ ấu mà cảm thấy chạnh lòng, mà là cô không biết phải xuống tay với trái táo nào đầu tiên.
Lúc này, một Natalia 23 tuổi lại vô cùng giống với Natalia 5 tuổi của 18 năm trước. Khi cô cứ đứng nhìn những quả táo trên cây và tìm kiếm cho mình một quả táo to nhất, đỏ nhất.
Valentina nhìn em gái lại phát ngốc như hồi nhỏ trước những quả táo đỏ mọng trên cây. Cô nở một nụ cười hạnh phúc sau chiếc khẩu trang che kín khuôn mặt.
Với chiếc túi đựng táo đeo trước người đã chứa được kha khá táo, Valentina đi tới cạnh em gái mình nói: “Natalia! Em lại đang tìm trái táo to nhất, đỏ nhất sao?”
Natalia chỉ gật đầu đáp lại câu hỏi của Valentina, bởi cô đang vô cùng phân vân, không biết nên hái trái táo nào trong hai trái mà cô cho là to nhất trên cây lúc này.
“Em có thể hái hai trái táo to nhất trên cây và cho chị một quả được không?” Valentina nói.
Natalia nghe vậy, theo bản năng hái lấy hai trái táo mà cô cho là to nhất. Hái xong, Natalia như bừng tỉnh khỏi sự luẩn quẩn do chính cô tạo ra.
“Chị lại dùng trò đó với em!” Nhìn chị gái đầy yêu thương Natalia nói, đồng thời cô đưa cho Valentina một quả táo to đỏ rực.
Valentina tiếp nhận quả táo từ em gái, cô kéo khẩu trang xuống, đưa quả táo lên mồm và cắn.
Tiếng gặm táo phát ra giòn tan, miếng táo thơm ngon, ngọt lử và mọng nước bị nghiền nát trong giây lát.
Thưởng thức xong miếng táo, Valentina nói: “Chị định thu hoạch xong, mới thưởng thức thành quả của mình. Không nghĩ tới lại bị em phá hỏng mất.”
Natalia nghe vậy lắc đầu nói: “Chị có cần diễn lại cảnh năm đó không?”
Valentina nói: “Thú vị mà. Em không thấy sao?”
“Khá vui…” Natalia cười nhẹ nói, rồi ngước nhìn lên bầu trời nhìn vài giây trước khi nói tiếp: “Không biết hai người họ đang làm gì trên thiên đường…”
Valentina nghe em gái nói, ánh mắt đầy cảm xúc nói: “Có lẽ họ đang ngồi dưới một gốc táo và ngắm nhìn hai chị em mình.”
“Có lẽ vậy…” Natalia nói, rồi thì thào vào cơn gió thoảng qua: “Bọn con sẽ sống thật tốt, hai người đừng lo…”
Còn ở một gốc táo gần đó, William bé nhỏ đang ôm một quả táo, cậu bé ngồi trên một tấm thảm, vây quanh cậu bé là bốn con mèo Maine Coon.
Bốn con mèo Maine Coon, có nhiệm vụ giữ William ngồi yên trong tấm thảm, không cho cậu bé bò lung tung.
Hiện tại thì Wiliam còn đang thích thú với quả táo đỏ thơm ngào ngạt, vì vậy cũng không có việc gì cho mấy con mèo. Bốn con mèo bộ dáng lười biếng nằm dài trên thảm mắt lim dim, thi thoảng lại mở ra nhìn Wiliam một chút rồi lại nhắm mắt lại.
Còn William thì đang dùng hai bàn tay nhỏ của mình nâng quả táo lên miệng, cậu bé dí cái miệng nhỏ của mình sát vào quả táo, cái miệng mở rộng ra, môi ôm lấy quả táo, cố gắng gặm quả táo đỏ mọng bằng hai chiếc răng cửa mới mọc không lâu của mình.
Không biết là do táo rắn chắc hay do răng của Wiliam còn yếu, mà cậu bé chỉ để lại được một vệt cắn nhỏ trên táo. Tuy vậy cũng đủ để Wiliam cảm nhận được hương vị của trái táo.
Vị ngọt thơm của trái táo làm William vô cùng thích, cậu bé liên tục gặm cắn, dù mỗi lần chỉ bào được một lớp táo mỏng, William vừa cắn vừa nhai tóp tép trong miệng trông vô cùng đáng yêu.
Mia với túi đựng táo trước ngực đứng gần đó nhìn cậu con trai của mình đầy yêu thương, cô nở những nụ cười hạnh phúc, nhìn William không rời mắt.
Bất ngờ một vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, hơi thở nóng rực của Tony phả vào cái cổ của Mia, làm Mia đang say sưa ngắm nhìn con trai bị giật mình, cô giật nảy người lên, nhưng Mia lại nhanh chóng bình tĩnh lại khi nhận ra người ôm mình là ai.
Mia nói với Tony: “Em không sợ ai nhìn thấy sao?”
“Góc vườn táo này khá kín, em lại cho lũ chó cảnh giới xung quanh rồi…” Tony cười cười nói, rồi nhìn cậu bé William đang gặm táo nói tiếp: “Thằng bé William chơi vui chưa kìa.”
“Ừm!” Mia ừm một tiếng, còn trong lòng thì vô cùng ấm áp, cô cảm nhận được một thứ ấm áp bình dị nơi vùng quê, một thứ hạnh phúc của một gia đình bình thường sẽ có.
Mia đang mơ màng thì nghe thấy Tony nói: “Em nghĩ chị nên làm món sinh tố táo sữa tươi.”
“Sinh tố táo sữa tươi? Sữa tươi… Sữa tươi…” Mia lẩm nhẩm nói, nhìn xuống bộ ngực của mình vài giây, Mia thích thú cười nhẹ, cô nghĩ mình đã hiểu ý của Tony, nhưng lại cố tình giả vờ như không hiểu nói: “Món đó rất thích hợp với William, táo mới thu hoạch chứa rất nhiều vitamin, chị nghĩ mấy ngày tới sẽ cho thằng bé uống nhiều một chút.”
Thấy Mia giả vờ không hiểu, Tony không nói gì, ánh mắt hơi cười, một tay giữ eo, một tay giữ cằm bẻ ngược cổ Mia lại mà hôn.
Nụ hôn rất sâu. Mia không thể cưỡng lại, hai đôi môi nồng cháy quấn lấy nhau không chừa một kẽ hở làm cho cô đến cả thở cũng cực kì là khó khăn.
“Em thật là…” Mia hơi thở gấp gáp nói sau khi được Tony buông tha, cô liếc nhìn mấy cô gái khác đang vừa hái táo vừa liếc nhìn cô cười, không khỏi có chút ngượng ngùng.
Tony thích thú cười, đang định hôn Mia thêm một cái, rồi mới buông tha cho cô, thì bỗng cậu ngoái cổ lại phía sau nhìn…
“Tony… Tony… Anh Tony…” Jessica lớn tiếng chạy tới, vừa chạy vừa gọi, theo sau cô là con Pop dũng mãnh.
Tony đã sớm biết Jessica đang tới, vì vậy khi cô bé chạy tới trước người cậu, Tony đã buông ra Mia, đứng ngay ngắn một bên nói với Jessica: “Sao vậy Jessica? Làm gì mà chạy hớt hải như thế?”
“Clint đang tìm anh đấy, chú ý có chuyện muốn hỏi anh.” Jessica thở hổn hển nói, đồng thời nhìn mấy người Mia, Naomi… đang hái táo với ánh mắt tò mò.
Jessica nhìn cơ thể khoẻ mạnh với những đường cong quyến rũ của họ, rồi nhìn chính cơ thể mình. Ánh mắt cô bé ẩn chứa đầy khát khao và mong đợi.
“Oh! Clint tìm anh sao. Vậy trở về nào…” Tony nói và rời đi, nhưng cậu chỉ đi được vài bước thì dừng lại, vì thấy Jessica không đi theo mình.
Tony nói: “Em đứng đó làm gì?”
Jessica ngập ngừng đáp: “Em… em… em ở đây chơi với các chị này được không?”
Tony nghe yêu cầu của Jessica, thì có chút phân vân, cậu không biết có nên để cô bé nghịch ngợm Jessica ở lại với mấy cô gái hay không.
Còn chưa kịp đưa ra quyết định thì Tony đã thấy Lili nhảy bổ tới Jessica. Hai tay beo lấy má cô bé nói: “Em gái đáng yêu, em tên là gì?”
Jessica bị Lili beo má lại không chút ngại ngùng nào, trái lại cô bé lại hưng phấn vô cùng. Jessica nhẻo miệng cười nói: “Chào chị, em là Jessica, còn chị?”
“Chị là Lili.” Lili nói.
Jessica biết được tên Lili nói: “Lili, sao chị và mọi người đều bịt kín mít vậy.”
Thấy Jessica thắc mắc việc mình đeo khẩu trang che kín mít mặt. Lili không chút suy nghĩ nào đáp: “Để tránh ánh nắng mặt trời làm đen da…”
“Oh! Em lại tưởng làn da rám nắng đang là mốt.” Jessica nói.
Lili nghe vậy cười lớn nói với Jessica: “Em thật thú vị… được rồi, em muốn ở đây chơi với các chị sao?”
“Vâng!” Jessica đáp, đồng thời nhìn về phía Tony chờ đợi sự đồng ý của cậu.
Tony thấy việc Jessica ở lại với mấy cô gái cũng không sao nói: “Được, nhưng em phải nghe lời các chị. Nếu không anh sẽ tịch thu Pop một thời gian.”
Jessica thấy Tony đồng ý thì vô cùng vui, cô bé bĩu môi trước sự đe doạ của Tony nói: “Yên tâm, em sẽ không cho anh cơ hội đó.”
Tony cười trừ vẻ mặt không mấy tin tưởng Jessica, cậu quay ra nới với Naomi gần đó: “Chị Naomi chú ý nhá. Việc đưa táo về đó…”
Naomi đang hái táo nghe vậy liền hiểu ý Tony, cô dừng lại việc hái táo nhìn Tony nói: “Chị hiểu rồi, em không cần lo đâu.”
Lúc này Tony mới yên tâm rời đi tìm Clint, xem nhân viên thu mua nông sản này muốn gì.
Clint nhìn thấy Tony đi về phía mình, mặt mày hớn hở nói: “Tony, cậu đây rồi.”
“Anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao?” Tony không chút vòng vo hỏi thẳng.
Clint nói: “Đúng là có chuyện muốn bàn với cậu. Tôi cũng mới nói chuyện với cha mẹ cậu xong, họ đã đồng ý mở rộng diện tích canh tác rau vào năm sau. Còn vụ rau tiếp theo thì vẫn duy trì diện tích canh tác như cũ.”
Tony nghe ra được ý tứ của Clint nói: “Chắc anh muốn tôi mở rộng diện tích trồng táo phải không?”
Clint cười nói: “Chất lượng rau và táo của trang trại nhà cậu rất cao. Nhiều khác hàng của chúng tôi phản hồi rất tốt. Họ cũng yêu cầu tăng nguồn cung nếu có thể. Cậu thấy sao? Kỹ thuật chăm sóc của gia đình cậu vẫn đáp ứng được quy mô trồng trọt, nếu mở rộng chứ?”
“Kỹ thuật?” Tony giả bộ nghi hoặc trước hiểu lầm của Clint. Giống như cậu đang sợ bí mật của mình bị khám phá ra.
Clint nhìn bộ dáng nghi ngờ, có chút đề phòng của Tony nói: “Tôi chưa từng bắt gặp một trang trại nào, trồng rau hữu cơ, lại có chất lượng tốt như thế này, mà không sử dụng nhà kính và công nghệ hiện đại hỗ trợ. Mà cha mẹ cậu không phải là những người có thể tạo ra sự khác biệt…”
Clint trước đó đã thử thăm dò từ cha mẹ Tony, nhưng không có kết quả, bởi cha mẹ Tony nói chuyện vô cùng cởi mở, cởi mở tới mức Clint hoàn toàn có thể nhận ra, cha mẹ Tony không phải người nắm giữ điều mấu chốt giúp cho chất lượng rau quả của trang trại đạt được tình trạng tốt như vậy.
Qua quan sát, Clint nhận ra sự khác thường ở Tony so với những người cùng tuổi. Tuy Tony còn quá trẻ nhưng Clint tin tưởng vào cảm giác của mình. Khi nhận định Tony chính là người khiến cho trang trại có thay đổi lớn như vậy.
“Suy nghĩ của anh thật kì lạ…” Tony sao không hiểu ý tứ của Clint, cậu không ngờ tới một nhân viên thu mua nông sản lại nhạy bén như vậy.
Tony nói tiếp: “Tôi còn quá trẻ để anh nghĩ tới là người nắm giữ sự khác biệt.”
“Đáp án thường ngay trước mắt và điều không thể ngờ lại luôn cho ta những sự thật.” Clint nói.
Tony cảm thấy Clint khá giỏi trong việc quan sát và đánh giá sự việc, tuy kết quả chưa phải rất chính xác. Một người như vậy, lại chỉ làm một nhân viên thu mua rau quả, thật là có chút không phù hợp.
“Vậy anh nghĩ tôi nên mở rộng diện tích trồng táo bao nhiêu, thì đáp ứng được nhu cầu của công ty các anh?” Tony nói.
Nghe được điều mình muốn, Clint vô cùng vui vẻ nói: “Thật ra thì càng nhiều, càng tốt, bởi nhu cầu là rất lớn. Dù sử dụng toàn bộ diện tích có thể trồng trọt được trong trang trại để sản xuất, chúng tôi cũng có thể tiêu thụ hết.”
“Sản lượng rau có thể tăng nhanh nhờ việc mở rộng diện tích canh tác. Còn với những cây táo e là phải mất 2,3 năm. Nhưng không sao chúng tôi đợi được.”
Tony nghĩ nghĩ nói: “Nếu trồng những cây táo giống 2 năm tuổi trở lên, tôi nghĩ năm sau có thể cho thu hoạch ngay được, chất lượng táo cũng không thua kém, nhưng sản lượng sẽ không cao lắm. Cũng phải mất 2,3 năm thì những cây táo mới trồng mới đuổi kịp sản lượng của những cây cũ.”
Clint nghe vậy có chút kinh ngạc nói: “Chất lượng táo đã đuổi kịp ngay trong năm đầu tiên cho thu hoạch rồi sao?”
Tony nói: “Tôi biết mình đang nói gì.”
“Nếu vậy chỉ cần mở rộng quy mô một chút không phải có thể tăng sản lượng gấp 2, gấp 3… sao? Chúa ơi…” Clint có chút không tin nổi, nhưng Clint biết mình không nghe nhầm, và đây không phải chuyện đùa.
Tony thấy Clint có chút kích động nói: “Về mặt lý thuyết là vậy, nhưng tôi nghĩ mình sẽ chỉ trồng thêm khoảng 900 gốc táo nữa.”
Clint nghe Tony nói chỉ muốn trồng thêm 900 gốc táo, liền cuống quýt nói: “Ít quá, như vậy vẫn quá ít. Tôi nghĩ cậu nên trồng thêm ít nhất 3000 gốc.”
“Vậy khỏi trồng rau.” Tony nói.
“Không được…” Clint nói rồi thở dài một hơi khi nhận ra mình có chút quá mức: “Là tôi tham lam, dù sao thì diện tích trang trại của gia đình cậu cũng có giới hạn, trừ phi có thêm diện tích canh tác…”
“Có thêm diện tích canh tác… Đúng rồi… như vậy có thể tăng sản lượng cực nhanh.” Clint đột nhiên trở nên kích động nói.
Thấy Clint có chút kích động, Tony với Clint: “Trong đầu anh lại xuất hiện điều gì điên rồ sao?”
Clint nghe vậy cười lớn nói: “Đúng là tôi vừa nghĩ ra một ý tưởng điên rồ. Sự điên rồ đó có lẽ sẽ giúp hai ta kiếm được khá nhiều tiền.”
“Oh! Nói tôi nghe xem nào.” Tony nói.
Clint nói: “Ở Uxbridge có một trang trại táo đang được giao bán, vừa vặn họ lại có 900 gốc táo trưởng thành, tôi nhớ không nhầm thì gốc táo già nhất trong trang trại đó cũng chỉ khoảng 15 năm tuổi.”
Tony không quá rõ ràng về ý đồ của Clint khi nhắc tới một trang trại táo ở Uxbirdge, một thị trấn nằm ở phía tây nam của Mendon hơn nửa giờ lái xe. Cậu hỏi: “Ý anh là?”
“Cậu có thể mua lại trang trại đó, và áp dụng kỹ thuật canh tác của mình ở đấy. Những gốc táo trưởng thành đó sẽ cho sản lượng không kém gì vườn táo của cậu bây giờ.” Clint nói trong hưng phấn, khi nghĩ rằng mình đã tìm ra được một giải pháp vô cùng tuyệt vời.
Tony có chút đắn đó nói: “Đúng là kỹ thuật của tôi, có thể cho những cây táo ra quả chất lượng ngay từ vụ thu hoạch đầu tiên, sau khi áp dụng vào chăm sóc. Nhưng phải mua một trang trại như vậy thì…”
Clint nói: “Cậu lo lắng về chuyện tiền bạc? Nếu vậy công ty chúng tôi có thể ký một hợp đồng thu mua dài hạn với gia đình cậu. Để cậu và gia đình có thể dùng hợp đồng đó vay tiền từ ngân hàng. Thậm chí công ty chúng tôi còn có thể cho gia đình cậu vay một khoản nhỏ.”
Tony lắc đầu nói: “Không phải vấn đề tiền bạc.”
Clint nói: “Không phải do tiền? Vậy thì điều gì?”
“Anh cũng biết tôi không chỉ kiếm sống bằng việc trồng táo mà.” Tony nói.
Đã đến trang trại nhiều lần, nên Clint cũng hiểu biết sơ qua về công việc của Tony, anh ta nói: “Ý cậu là việc kinh doanh thú cưng của cậu? Những con chó sao?”
Tony nói: “Đúng vậy, công việc đó giúp tôi kiếm được khá nhiều. Vì vậy tôi không có quá nhiều thời gian dư thừa. Nếu mua trang trại ở Uxbridge tôi sẽ phải đi lại giữa hai nơi, việc này sẽ rất tốn thời gian.”
“Vậy phải làm sao? Cơ hội tốt như vậy…” Clint không đành lòng nói.
Tony nói: “Ý tưởng của anh khá hay nhưng không phù hợp với tôi. Nhưng tôi nghĩ mình vẫn tăng được sản lượng lớn cho vườn táo nhờ ý tưởng đó.”
“Ý cậu…” Clint không hiếu nói.
Tony nói: “Không mua trang trại, chúng ta có thể mua cây mà. Chỉ là không biết họ có đồng ý bán cho chúng ta hay không.”
Nghe vậy Clint như người chết chìm vớ được phao, anh ta nói: “Đúng vậy… chúng ta có thể làm như vậy. Tôi nghĩ họ sẽ bán thôi. Vì gia đình chủ trang trại đó đang rất cần tiền. Họ đã giao bán nó khá lâu mà không ai mua.”
“Chỉ là chi phí mua cây sẽ khá cao, dù chủ trang trại đó đang gặp khó khăn, chưa kể đến chi phí nhổ trồng và vận chuyển 900 gốc táo. Khoản tiền cậu phải bỏ ra e là không nhỏ. Chuyện này có chút không kinh tế cho lắm…”
Tony không chút bận tâm đến chi phí nói: “Những quả táo tôi trồng ra cũng đâu có rẻ, rất nhanh sẽ hồi vốn thôi.”
Thấy Tony không tiếc tiền đầu tư, Clint nói: “Nếu cậu đã không để ý đến chuyện tiền bạc, tôi sẽ giúp cậu hỏi chủ trang trại đó thử xem.”
“Vậy anh giúp tôi hỏi họ xem sao…” Tony đang nói thì thấy hai chiếc xe cảnh sát hú còi lao nhanh vào trang trại nhà cậu. Dẫn đầu là xe của cảnh sát Henry.
“Xin lỗi, tôi nghĩ mình có chút việc, chúng ta nói chuyện sau nhé.” Tony nói với Clint rồi bước vội về phía Henry, người vừa xuống xe vội vàng và đang ngoái nhìn tìm Tony.
Clint vốn định nói gì đó với Tony nhưng thấy vẻ vội vàng của cậu liền thôi, anh ta cũng chỉ nhìn thoáng qua hai chiếc xe cảnh sát vài giây rồi lại quay trở lại với công việc mà không quá quan tâm tới việc cảnh sát tới trang trại làm gì.
Với một người yêu công việc như Clint, thì chỉ có những chuyện liên quan tới công việc, mới làm cho anh ta thấy hứng thú.
“Chú Henry… có chuyện gì sao?” Tony lớn tiếng nói từ xa.
Henry nghe thấy Tony gọi liền quay ra, thấy được Tony, Henry có chút mừng nhưng nó lại không xoá đi được sự lo lắng và sốt ruột hiện rõ mồn một trên khuôn mặt ông, Henry nói lớn: “Cháu đây rồi… mau… mau giao lũ chó cho ta.”
“Có chuyện gì vậy chú Henry?” Tony hỏi.
“South Wick’s Zoo để xổng một con gấu trắng, theo dấu vết nó để lại, thì nó đã xâm nhập vào đất của nhà Windsor, có nguy cơ nó sẽ tiến vào thị trấn của chúng ta từ các nông trại ở phía nam của thị trấn.”
“Không phải nó có thể tiến vào nông trại của gia đình tôi sao?” Jack không biết đã đứng sau Henry từ lúc nào nói.
Nancy cũng đi tới nói: “Vườn thú đó năm ngoái đã bất cẩn khi để xổng một con hổ, hậu quả là một du khách bị thương đến tàn tật, rồi một con voi nổi điên đánh chết người chăm sóc nó. Lần này nếu lại xảy ra chuyện, tôi e là vườn thú đó sẽ phải đóng cửa hoàn toàn.”
“Có khả năng nó sẽ ghé thăm trang trại của anh đó Jack. Mà tôi cũng hi vọng điều đó xảy ra.” Henry thật sự nghĩ như những gì ông nói.
Jack nghe vậy có chút tức giận nói: “Chết tiệt Henry, cậu đang nói gì vậy, cậu muốn con gấu đó giết tôi sao?”
Henry cười khổ nói: “Jack xem anh kìa, anh nghĩ con gấu đó có thể làm gì được anh hay gia đình anh chứ. Nhìn xem, trang trại nhà anh có bao nhiêu chó? Một đàn sư tử cũng không dám bước vào ý chứ.”
Jack nghe Henry nói vậy mới nhớ ra, trang trại mình đâu có còn như xưa. Nhìn đàn Vệ ngao lấp ló quanh khu nhà, đàn Rottweiler phân tán khắp trang trại. Jack thấy mình hơi nặng lời với Henry.
Jack cười hà hà tỏ vẻ ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, vì đã to tiếng với cậu. Nhưng cậu cũng không thể đem chuyện an nguy của gia đình tôi nói như vậy được.”
“Tôi chỉ nghĩ như vậy sẽ tốt một chút thôi mà. Anh biết diện tích đất của gia đình Windsor rộng như thế nào rồi đấy. Muốn bắt được con gấu đó không dễ chút nào. Nhưng nếu nó xông vào đất nhà anh thì khác, với lũ chó của gia đình anh, con gấu đó dễ dàng bị bắt giữ.” Henry giải thích nói.
“Lúc này trang trại nhà tôi có rất nhiều người, cậu nghĩ ý tưởng đó tốt sao? Nancy lúc này lên tiếng nói.
Henry nghe vậy, giật mình một cái, nhìn các công nhân đang tất bật làm việc mà hoảng sợ. Nếu con gấu trắng đó mà xông vào đây, thì đúng là khó mà nói được sẽ có chuyện gì xảy ra.
Nhìn bộ dạng khó xử của Henry, Tony nói: “Chú Henry chỉ nói chơi thôi mà. Mẹ có cần nghiêm trọng như vậy không.”
Nancy chỉ là có chút không vui với ý tưởng điên khùng đó của Henry mà thôi. Nghe con trai yêu quý của mình nói, bà liền mặc kệ chuyện này nói: “Chuyện này là việc của mấy người đàn ông, tôi còn phải đi chuẩn bị đồ ăn cho các công nhân.”
Nancy nói xong, thì đi vào nhà.
Tony nhìn mẹ mình rời đi quay ra nói với Henry: “Chú tính dùng mấy con chó mà cháu huấn luyện cho đồn cảnh sát để truy tìm con gấu đó sao?”
Henry nói: “Có còn cách nào khác đâu. Phải nhanh chóng tìm được nó trước khi có chuyện gì xảy ra. Nếu không vườn thú đó sẽ phải đóng cửa mất. Như vậy sẽ có rất nhiều người bị thất nghiệp.”
“Đúng vậy, vườn thú đó đã tạo ra rất nhiều công ăn việc làm cho thị trấn của chúng ta và các thị trấn lân cận. Chưa kể đến việc vườn thú còn thu mua rất nhiều rau quả từ các trang trại để làm thức ăn cho các con thú. Nếu nó bị đóng cửa, kinh tế của rất nhiều người quanh đây sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.” Jack nói.
South Wick’s Zoo là vườn thú nằm ở phía tây nam của thị trấn Mendon, cách thị trấn khoảng 20 phút lái xe. Đây là một khu đồi núi rộng lớn, nó tiếp giáp và nằm ở phía tây của mảnh đất gia đình nhà Windsor, mảnh đất để hoang còn rộng lớn gấp mấy lần vườn thú.
Phía tây bắc của vườn thú là thị trấn Uxbridge, phía nam còn có hai thị trấn Millville và Black Stone, xa một chút về phía nam là các thành phố của tiểu bang Rhode Island.
Do vị trí địa lý thuận lợi, nằm giữa khu vực hai bang Massachusetts và bang Rhode Island, lượng du khách tới đây vui chơi mỗi cuối tuần là vô cùng lớn. Việc kinh doanh thuận lợi, vườn thú phát triển mạnh với hơn 3000 cá thể của 550 loài. Trong đó có nhiều loài đang có nguy cơ tuyệt chủng.
Tony nghĩ tới việc, nhiều người có khả năng mất việc vì sự cố lần này, liền nói với Henry: “Ngoài sáu con chó cháu hứa tặng cho đồn cảnh sát, cháu sẽ cho chú mượn thêm mười con Rottweiler. Để việc truy tìm con gấu đó thuận lợi hơn.”
Henry nghe vậy vui mừng nói: “Vậy tốt quá… Tony, mau… mau một chút, ta thật sự đang rất vội… Mà còn chuyện của Hugo và Pavel nữa, cháu thấy họ ở đâu không Tony…”
Tony nói: “Có, hai người họ đang ở ngoài vườn táo. Chú cần họ hỗ trợ không? Để cháu bảo họ đi theo chú luôn?”
“Không cần, trong thị trấn có rất nhiều tình nguyện viên, chủ yếu là thiếu chó săn và chó nghiệp vụ hỗ trợ thôi. Vậy cháu chuyển lời hộ chú tới hai người đó, mai tới đồn nhận việc nếu được. Thôi nhanh giao lũ chó cho chú…” Henry lúc này đã vô cùng vội nói.
Nhìn hai chiếc xe cảnh sát lao đi vội vã, Tony nghĩ mình có nên làm gì đó không.
“Phải gọi Black (tên con quạ đầu đàn) và con cháu của nó tới mới được. Nếu tìm ra con gấu trắng đó… mình có nên để lũ Abalai thử sức một chút không nhỉ… Hi vọng chú Henry không tìm thấy nó quá sớm, nếu không mình sẽ không có cơ hội khi mà còn một vườn táo phải lo…”